Vô số ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu đám lưu manh.
Cuối cùng, Long đầu trọc ho khan vài tiếng: “À thì...Vậy ngài định bao giờ tiến hành ạ?”
Phương Trường: “Bây giờ.”
Long Thất: “... Bây giờ luôn sao? Tất cả chúng tôi lên cùng một lượt?” Đại thần thích xem cảnh Đông cung tả thực ư!? Đã vậy còn tập thể!!?
Phương Trường nghĩ một hồi: “Từ từ thôi, không phải lên cùng một lúc đâu, cứ cởi quần áo ra trước đã. À quên, cử người gọi mấy đứa trẻ con trong khu này đến đây.”
Đầu trọc:...!!!
May thay, Phương Trường ngờ ngợ ra mấy câu mình nói nãy giờ rất dễ gây hiểu lầm nên giải thích kỹ hơn, tránh cho tên đầu trọc bộp chộp kia phun ra lời không thể cứu vãn: “Hôm nay tôi cần mọi người xuống hồ vớt cá hoặc là những sinh vật bất thường, tất cả sẽ quy đổi sang bột mì.”
Đám lưu manh thở phào, hóa ra bọn họ hiểu lầm đại thần rồi.
“Hơn nữa, mọi người kêu mấy đứa nhóc đến đây câu cá luôn, năm con cá đổi được một túi bột mì, không kể lớn nhỏ.”
Thời điểm đứng ven hồ ngắm cảnh, Phương Trường dùng thần thức quan sát thì phát hiện mặt hồ bị một tầng sương màu xanh dày đặc bao phủ. Khí tức này rất giống thứ trên người con chim sáo, tức là khí tức thuộc riêng về “thú biến dị“. Có điều, thứ khí tức trong hồ đã nhiều đến mức sắp nổ tung!! Trên cạn cũng như trên trời không nhiều thú biến dị, cớ sao dưới nước lại nhiều đến vậy?
Rốt cục chính cái hồ này có vấn đề hay những sinh vật trong nước có tốc độ tiến hóa nhanh hơn cả sinh vật trên cạn!?
Cũng may màu của khối khí tức ấy mới chỉ nhờn nhợt, người trưởng thành bình thường vẫn thừa sức đối phó. Vậy nên Phương Trường mới định tìm vài người có thực lực xuống mò xem có gì bất thường không.
Vừa vặn mỡ dâng miệng mèo. Tại bọn lưu manh này không có mắt, dám có ý đồ xấu với cậu nên cậu mới tiện tay dùng luôn nên không chút áy náy nào cả.
Trong lúc đám người Long Thất đi loan tin, Phương Trường cũng đến khu Ký gửi đổi tinh hạch thành lương thực, đổi được nhiều đến mức xách mỏi cả tay.
Trong khu an toàn, thường dân đều ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng bao giờ là no cả. Vậy nên khỏi nói cũng biết mấy túi lương thực của Phương Trường có sức hấp dẫn lớn đến cỡ nào.
Rất nhanh sau đó, có một đám trẻ rụt rè chạy tới nhưng rất bạo dạn mà nhảy xuống mò cá.
Sau khi bắt đủ số lượng để đổi, chúng nó vẫn không dám lại gần Phương Trường. Mà Phương Trường cũng lười tiến lên, cậu chỉ tay về phía đứa bé thoạt nhìn lớn nhất trong đám: “Nhóc, ừ, chính là nhóc đấy, em lại đây.” Phương Trường mở bao lớn, lấy một túi lương thực nhỏ ra, quơ quơ trước mặt cậu nhóc: “Mấy con cá này các em không ăn được đâu, lấy cái này mà ăn nè.”
Cậu bé được Phương Trường bắt chuyện giật mình, thế là nó nhanh tay ném cá sang một bên, tiến đến cầm lấy túi lương thực rồi nhanh chân chạy.
Chiếc khẩu trang cũng không ngăn nổi ánh mắt ấm áp ấy. Ngay cả đôi tay bị đứa bé sượt qua xước đỏ mà Phương Trường vẫn không hề tức giận.
Mấy đứa nhóc còn lại thấy thế cũng không sợ nữa, dồn dập lại gần Phương Trường mà đổi đồ ăn.
Ban đầu, đám lưu manh còn định ghi nhớ mặt từng đứa một để rồi một khi Phương Trường dời đi, chúng sẽ lén lút đến cướp hết.
Đến khi người đến càng ít, Phương Trường ngồi xuống ven hồ nghỉ chân, tiện kể luôn cho bọn Long Thất mình tên gì, rồi thế nào mới tìm được cậu. Đang luyên thuyên, đột nhiên Phương Trường chêm vào một câu: “Nếu có ai đến cướp đồ ăn của mấy cậu, cứ đến tìm tôi, tôi xử chết nó cho.”
Nếu Phương Trường không quản thì bọn Long Thất còn muốn động tâm tư đôi chút, nhưng nếu Phương Trường đã ra mặt rồi thì bọn họ nào dám nữa chứ.
Hơn nữa sao bọn họ có thể bịt miệng tất cả mọi người.
Trên đời này chẳng có bức tường nào là không lọt gió cả.
Long Thất đủ khôn để biết Phương Trường nói ra lời này là muốn công khai bảo vệ đám nhóc kia, cũng chính là lời cảnh cáo dành cho bọn họ. Không cam lòng thì cũng phải nhịn lại thôi.
Đã thế cố vòi vĩnh thêm chút nữa vậy, cò kè mặc cả là nghề của đám Long Thất rồi: “Xưa nay chưa ai dám đi đến khu vực sâu đó cả, nhỡ may xui xẻo... Ngài có thể cho chúng tôi thêm nhiều lương thực hơn chút được không?”
Phương Trường: “ Yên tâm, tôi sẽ quan sát kỹ, nếu có phiền phức sẽ ứng cứu ngay, bảo đảm không có vấn đề gì.” . đam mỹ hài
Long Thất không ngốc, nước có thể dẫn điện, coi như lúc đó có gặp phiền phức thật mà Phương Trường phóng điện ứng cứu thì có khi chuyện nhỏ hóa lớn mất. Nếu gã không chết đuối trong hồ thì cũng bị Phương Trường đánh chết. Thế là gã hoảng hồn từ chối: “Đừng đừng đừng!! Ngài cứ nhàn nhã ngồi đó xem thôi.”
Dứt lời, bảy, tám người liền cởi áo ngoài nhảy xuống.
Phạm vi Phương Trường giới hạn cho bọn họ tầm khoảng năm trăm mét, hơn nữa, khí tức ở khu này khá nhỏ.
Bên bờ có Phương Trường trông coi rồi, có xảy ra nguy hiểm thì vấn đề cũng không lớn.
Mới đầu đúng là bọn Long Thất có chút nơm nớp lo sợ nhưng dần dà, càng về sau càng bạo gan. Sau một buổi chiều, trước mặt Phương Trường đã có một đống cá với nhiều chủng loại khác nhau.
Cá biến dị nên trí thông minh cũng tăng lên, không dễ gì mới bắt được từng ấy. Bọn Long Thất bắt được khoảng tầm ba mươi con cá, trong đó có hai con khá dữ dằn, có điều, đó lại là hai con có khí tức yếu nhất.
Thấy trời sắp tối, Phương Trường gọi mấy người càng bơi càng hăng đó vào bờ, thống kê thù lao rồi đuổi bọn họ đi.
Bọn Long Thất ngâm mình dưới nước nguyên buổi chiều, da dẻ cũng bắt đầu nhăn nheo. Nhưng thật sự bọn họ rất vui vẻ, bởi từ lúc tận thế ập đến tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ tự kiếm ăn trên sức lao động của mình chứ không hề cướp bóc. Tính ra thì hôm nay rất hời đấy chứ!!
Long Thất xoa xoa tay, cười rạng rỡ: “Sau này ngài có cần bắt cá nữa không?”
“Ừ, nếu như tôi có nhu cầu sẽ đi tìm mọi người. Đến lúc đó lại phải phiền mọi người xuống nước lần nữa rồi.”
Thấy Long Thất vẫn còn rất hưng phấn, Phương Trường sợ mấy người này hồ đồ, nhân lúc không có cậu lại tự tiện xuống nước thì chết. Thế là Phương Trường nghiêm túc cảnh cáo: “ Cấm tuyệt đối việc không có tôi ở đây mà tự tiện xuống nước, nhất là vào ban đêm. Hồ này nối liền với sông đào, nhỡ có cá biến dị xuất thì nó gặm cho xương cốt cũng không còn đâu!! Mọi người có hiểu vấn đề không!?”
Long Thất chưa từng thấy thú biến dị ngoài đời thật, nhưng cũng từng nghe nhiều người nói qua. Nghĩ đến mấy lời của Phương Trường, gã dứt khoát từ bỏ luôn cái ý định tối đến xuống hồ mò cá: “Vâng ạ, tôi sẽ nghiêm khắc quản thúc mấy đứa này, tuyệt đối không để một ai xuống nước khi chưa có sự cho phép của ngài.”
Phương Trường gật đầu, xách theo hai thùng nước đi đến chỗ đăng ký phòng ở.
Có điều, Phương Trường sẽ không thể ngờ rằng, trong lúc cậu đang nhàn nhã xem vớt cá thì lãnh đạo khu an toàn đi tìm cậu đến mức sắp phát điên luôn rồi!!!
Nguyên nhân của vụ này phải tính từ lúc Đồng Phong về dưỡng thương ở khu an toàn.
Đồng Phong trọng thương rất nặng, vừa về đến nơi đã được đưa ngay đến bệnh viện. Trùng hợp, người yêu của Đồng Phong là một trong những nhà nghiên cứu cao cấp của viện khoa học, và hiện tại đang nghiên cứu hạng mục liên quan đến dị năng giả. Cậu vừa nghe tin Đồng Phong hôn mê mãi không tỉnh vì tiêu hao dị năng, thế là vội vàng chạy tới thăm nom.
Nhà nghiên cứu này và Đồng Phong là bạn học từ thời đại học, hai người cùng ký túc xá, đúng chuẩn là một đôi trúc mã - trúc mã luôn. Và đến khi tận thế ập đến thì hai người mới hiểu được lòng nhau.
Trước khi tận thế đến, người yêu Đồng Phong bị giáo sư lôi đi tham dự một hạng mục nghiên cứu liên quan đến nâng cao tiềm năng con người. Sau đó tận thế nổ ra, Đồng Phong bất chấp nguy hiểm tìm tới người ấy, đôi trẻ dựa vào nhau mà chiến đấu, trải qua mưa bom bão đạn mới chạy trốn được đến khu an toàn này. Vừa tiến vào khu an toàn, người yêu Đồng Phong liền gia nhập căn cứ thí nghiệm, tình cờ phát hiện tinh hạch zombie có khả năng hỗ trợ dị năng giả gia tăng sức mạnh. Tuy rằng mới chỉ là phỏng đoán nhưng mọi người vẫn tin rằng chắc chắn có một nguyên lý nào trong đó. Sau này, vì những cống hiến hết mình, người yêu Đồng Phong được đề bạt khi còn rất trẻ, trực tiếp gia nhập lực lượng nòng cốt của phòng thí nghiệm.
Còn về Đồng Phong, dựa vào dị năng hệ băng đặc biệt của mình cũng dần có chỗ đứng trong khu an toàn. Tận thế ập đến, chẳng ai biết trước được tương lai, nên tư tưởng đúng đắn nhất bây giờ là “Nắm đấm ai to hơn, người ấy là lão đại” Hai người đối xử với nhau rất chân thành, cũng chẳng bao giờ giấu quan hệ yêu đương mà công khai luôn nên được rất nhiều người ủng hộ.
Người kia vọt tới bệnh viện, cứ đợi và đợi, chờ đến khi Đồng Phong tỉnh mới chịu thôi. Thấy Đồng Phong xanh xao yếu ớt, lòng cậu liền đau đến quặn thắt. Đồng Phong mới mở mắt, cậu liền sốt sắng chạy đến tự mình kiểm tra từng tiêu chí, thấy không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm ra ngoài. Chân sau chưa bước ra khỏi phòng, chân trước đã hung hăng đi tìm đồng đội Đồng Phong hỏi cho ra lẽ.
Đồng đội Đồng Phong tự biết lúc trước chọc đến zombie cấp 4 là rất sai, tất cả chỉ biết cúi đầu hứng trọn lửa giận của “chị dâu”, không dám phản bác lấy một lời.
Ôn Lỗi Lỗi vừa nghe xong đã tức đến bùng nổ, đứng chống nạnh mắng từng người, sau đó mới đặt trọng tâm vào người dị năng giả hệ lôi kia.
“Mấy cậu có thể xác định vị kia là dị năng giả hệ lôi thật sao?”
“Có lẽ thế.”
“ Phát ngôn cho cẩn thận, “có lẽ thế” là như nào?”
“Đúng là người ấy có thể điều khiển sấm chớp thật, nhưng mọi chuyện dường như không dừng lại ở đó. Tốc độ của cậu ta ngang hàng với zombie cấp bốn đó, nếu không muốn nói thẳng ra là nhanh hơn.”
“Dị năng song hệ tự nhiên với tốc độ? Tôi chỉ nghe nói song hệ mộc - đất, nước - đá.... Đây Đây là lần đầu tiên nghe thấy hệ lôi - tốc độ đấy. Đúng là cao thủ khó tìm mà.”
“À còn... Mà thôi.”
“Còn cái gì nữa?”
Đồng đội của Đồng Phong nuốt nuốt nước miếng: “Người đó còn dùng tay không xé đôi con zombie cấp 4 kia ra.”