Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 39: Chương 39: Một phút quyết định




Lưu Hiểu Hàn là con gái rượu của bác Phương Trường, hiện tại đang học năm hai đại học. Kể từ thời thơ ấu, cô bé đã y hệt một thằng con trai: cắt tóc húi cua, rồi trốn học đánh nhau... không thiếu trò nào. Và người cô bé lấy ra làm bao cát luyện tay chính là Phương Trường. Đánh nhau có thắng có thua, nhưng chưa bao giờ Phương Trường thấy cô bé chảy nước mắt, lần sau vẫn bướng bỉnh khiêu chiến cậu tiếp. Bởi vậy nên hai anh em chơi rất thân, và cũng chính thế nên Lưu Hiểu Hàn mới gọi cả họ tên Phương Trường, dù sao tuổi cũng chẳng hơn kém nhau là bao.

Có điều từ khi lên đại học thì con nhóc này bớt lông bông rồi. Gần một năm không gặp, Lưu Hiểu Hàn thực sự thay đổi rất nhiều. Thay đổi lớn nhất chính là chịu nuôi tóc dài.

Phương Trường vò rối kiểu tóc của Lưu Hiểu Hàn nhưng cô bé cũng không giận, chỉ tháo chun xuống chải lại cho mượt thôi.

“Được đó, lớn rồi, cũng thay đổi tính nết luôn hả!?” Phương Trường trêu chọc Lưu Hiểu Hàn: “Có đối tượng nhắm đến rồi đúng không?”

Lưu Hiểu Hàn lườm cháy mặt Phương Trường: “Không, em chỉ thấy mặc váy khá đẹp, anh có ý kiến gì không?”

“Không không, nào dám ý kiến.” Phương Trường cầm hộp hạt dưa trên bàn lên rồi đưa sang: “Ăn không?”

“Không...Ài, Phương Trường, sao anh làm giáo viên quèn thôi mà lắm tiền vậy?”

“Không phải, anh từ chức rồi, hiện tại đang làm streamer.”

“Ồ” Lưu Hiểu Hàn không bất ngờ bởi cô gái này cũng đang dã tâm bừng bừng thi khoa diễn xuất, hoàn thành giấc mộng diễn viên để đời. Cùng chí hướng thì có gì để bất ngờ đâu, con người ta ai cũng có ước mơ riêng mà. Còn trẻ còn khỏe thì cứ xông xáo đi, sợ gì?

Lưu Tiểu Hàn buộc gọn tóc lại, rồi dường như lại nhớ ra cái gì đó, hí hửng ý ới với Phương Trường: “Đúng rồi! Em vừa nhớ ra gần đây có quán CS đấy. Đến làm một ván không?”

Đừng nói đến súng thật, ngay cả súng laser của tương lai Phương Trường cũng đụng rồi thì CS có gì đáng để hứng thú đâu.Trong phòng livestream của cậu còn đang có cả chục khẩu laser chưa có chỗ vứt đây. Hơn nữa vừa trải qua “mưa bom bão đạn” trong vị diện xong, Phương Trường cũng không muốn đối mặt với những thứ tương tự một lần nữa. “Hay là đi net chơi game đi?”

Lưu Hiểu Hàn hứng chí: “Đi net hả? Chốt kèo luôn.”

Chỉ cần không cần đến CS thì đi đâu cũng được, Phương Trường liên tục giục giã: “Nhanh nhanh nào!!”

Lưu Hiểu Hàn vỗ đùi đánh đét, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Đúng lúc đó thì mẹ Phương bưng hoa quả từng phòng bếp ra: “Đi đâu đó?”

“Cô ơi, cháu với Phương Trường ra ngoài chơi chút nhé.”

“Ơ, nhưng cô vừa gọt hoa quả xong mà?”

Lưu Hiểu Hàn quay người lại, tiện tay cầm một quả: “Vậy cô cho con quả táo này nhé. Con cảm ơn.”

Phương Trường cũng vươn người lấy một quả: “Cho con nữa.”

Mỗi người một quả, cứ răng rắc vừa gặm vừa đi.

Quán net khá xa, hai người ra cửa liền gọi xe. Vừa đánh được một ván thì Lưu Hiểu Hàn đi vệ sinh, ngay lúc đó có một bàn tay vừa thô vừa bẩn nắm chặt vai cậu.

Phương Trường quay đầu lại thì thấy đó là một thanh niên xăm kín người, hoa văn được xăm khá lạ, thoạt nhìn gầy gầy giống con tôm lắm. Con tôm này ngậm thuốc lá mà vung vẩy khắp nơi, mở mồm nói câu nào là tro tàn rơi lả tả theo câu đó.

Phương Trường: “...” Lặng lẽ nghiêng người tránh tàn thuốc.

Con tôm mở miệng: “Tao cảnh cáo mày, đừng có đến gần Lưu Hiều Hàn. Cô ấy là người của tôi!”

Khóe miệng Phương Trượng giật giật, mãi không thốt nổi lên lời.

Ảo tưởng đúng là khó chữa mà....

Phương Trường: “Tôi là anh trai nó đó“.

Con tôm: “Mày đừng có giở cái bài này ra! Suốt ngày anh trai, em gái các kiểu. Thời đại nào rồi, nói dối có lý chút đi!!”

Phương Trường không thể cản nổi cái miệng tiện của mình: “Rồi cậu sẽ có hàng tỷ cách để tôi sống không bằng chết?”

Thanh niên thẹn quá hóa giận: “Con mẹ nó mày đừng xem thường lão tử!!”

Ối!! Tôm tức giận!! Tôm thực sự tức giận rồi! Đáng sợ quá nha.

Nỗ lực cúi đầu nín cười đến đau cả cổ, Phương Trường lắc lắc đầu cho đỡ mỏi.

Con tôm thấy động tác này của Phương Trường đồng nghĩa với việc nhận thua, thái độ càng ngang tàng: “Lưu Hiểu Hàn rất thanh thuần, hạng người từng lăn lộn ngoài xã hội như mày đừng hòng tiếp cận cô ấy.”

Nghe vậy Phương Trường chỉ muốn tóm con tôm trung nhị bệnh này đến xem phòng Lưu Hiểu Hàn “thanh thuần” trong miệng hắn, nơi đó chất đầy sách 18+ các kiểu. Đúng vậy, là sách cấm đấy, mà nó còn đọc bằng tiếng Anh cơ. Cao thủ!!!

Phương Trường lại cúi đầu xuống xem lại mình, nguyên cây thể thao tràn đầy sức sống, rõ ràng rất trẻ tuổi cũng như lương thiện mà, sao người ta lại quy cho mình là hạng lưu manh lăn lộn ngoài xã hội nhỉ??

“Tào Mậu Lâm?! Cậu làm gì ở đây vậy?” Lưu Hiểu Hàn trở lại.

Thanh niên rút tay lại, luống cuống cúi đầu: “Tôi sợ cậu bị lừa...”

Lưu Hiểu Hàn: “Tôi nguyện ý bị lừa gạt đấy! Có quan hệ gì tới cậu!? Mà sao tôi đi đâu cũng đụng cậu vậy!?”

Nói rồi túm lấy Phương Trường, “Về thôi“.

Phương Trường quay sang Tào Mậu Lâm cười một cái, rồi mặc cho Lưu Hiểu Hàn khoác tay ra ngoài tính tiền.

Cậu thanh niên kia cúi đầu buồn bã, không muốn theo ra.

Chờ đi xa, Phương Trường mới hỏi: “Con tôm kia là ai vậy?”

Nghe Phương Trường hình dung Tào Mậu Lâm mà Lưu Hiểu Hàn cười sặc sụa, giải thích: “Bạn học cấp ba của em đó, một tên vô lại. Ngủ với nữ sinh hôm nay thì ngày mai liền bỏ, hắn sợ phải chịu trách nhiệm. Hắn còn tự hào về cái thành tích đó, kêu con gái bây giờ quá dễ tán, nói chung là thứ động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới đích thực. Đến khi em lên năm nhất đại học, hắn cứ như tên thần kinh mà bám lấy, quá đáng là không biết ở đâu mà hắn tìm được số điện thoại của em, rồi hôm nào cũng nhắn tin chọc ghẹo. Thứ người gì đâu mà phiền phức...”

Phương Trường vỗ vỗ vai Lưu Hiểu Hàn “Cực khổ rồi.”

Lưu Hiểu Hàn: “Không sao, thời trẻ ai mà chẳng bị mấy thằng tra nam quấn lấy, đúng không?”

Hai người đi bộ trở về, đi được một đoạn, Phương Trường đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Lưu Hiểu Hàn, bây giờ con tôm kia đang làm nghề gì?”

“Mẹ kiếp, thằng cha đó có làm nổi điều gì tử tế đâu, lưu manh đầu đường xó chợ thôi mà, sao vậy?”

Phương Trường: “Đằng sau có người theo dõi chúng ta.”

Lưu Hiểu Hàn: “Sao?”

Phương Trường: “Đừng quay đầu, không được để bọn họ phát hiện. Đại khái tầm khoảng mười mấy người thôi, hình như con tôm kia ở cuối đoàn đấy.”

Lưu Hiểu Hàn: “Mười mấy người!?”

Phương Trường: “Bọn họ mang theo cả gậy.”

Lưu Hiểu Hàn: “Báo cảnh sát nhé?”

Phương Trường cản lại: “Báo cảnh sát rồi họ đến thì em định nói cái gì? Làm gì có chứng cớ mà nói. Rất có thể bọn họ cũng kịp vứt vũ khí đi trong thời gian đó. Chờ cảnh sát đi có khi bọn họ lại ra hội đồng chúng ta ấy chứ.”

Thực sự cái loại lưu manh bảo kê này thì có gì mà không dám làm cơ chứ: hất sơn, đập cửa kính, quăng phân vào nhà người ta....Toàn những chuyện thất đức.

Phương Trường không ngán bọn này, nhưng cha mẹ cậu vẫn còn sống ở đây. Chẳng may đến lúc cậu đi làm xa mà đám cặn bã này tìm đến thì không đau đầu cũng nhức tai.

Đã thế thì phải giải quyết tận gốc.

Lưu Hiểu Hàn có chút sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phương Trường: “Vậy cứ cho bọn hộ cơ hội giáo huấn anh mày đi.”

Lưu Hiểu Hàn: “Mười mấy người lận đó! Anh điên rồi sao? Vừa chơi game xong đầu óc bị ảo tưởng à!?”

Phương Trường cốc đầu Lưu Hiểu Hàn: “Vớ vẩn, nhóc cứ chờ xem.”

Nói dứt lời, Phương Trường làm bộ lơ đãng lôi Lưu Hiểu Hàn vào một hẻm khuất vắng người.

Quả nhiên, chưa được bao lâu đã thấy bọn lưu manh kia tới.

Phương Trường bình tĩnh kéo Lưu Hiểu Hàn về phía sau lưng mình.

Con tôm rút luôn cái gậy to đùng từ trong túi chéo ra, đập đập vào lòng bàn tay: “Thằng kia, mày như nào!? Tao đã dặn rồi mà không nghe, rượu mời không uống mà cứ thích uống rượu phạt hả?”

Phương Trường không muốn nói chuyện với thứ trung nhị bệnh này, quá xấu hổ. Cậu nhanh chóng cởi áo khoác ném cho Lưu Hiểu Hàn rồi xông tới.

Ngay lập tức, Phương Trường lên gối giữa mặt Tào Mậu Lâm, lại đá vào cổ tay hắn một cái khiến cây gậy văng ra xa. Chưa dừng lại ở đó, Phương Trường tiện chân đá hắn phát nữa, trông Tào Mậu Lâm thê thảm vô cùng. Mấy người xung quanh cũng bị đạp cho ngã rạp.

Mấy người kia còn chưa kịp phản ứng thì chuyện đã xong xuôi. Đang định kéo Lưu Hiểu Hân về hang ổ thì vỡ trận, quá nhục nhã.

Xong chuyện, Phương Trường chạy lại về phía Lưu Hiểu Hàn.

“Ha! Thằng cháu đâu ——” trong số những người đến muộn thấy Phương Trường chạy về phía em gái thì tưởng đang trốn, đến khi nhìn kĩ lại tình hình mới ngớ người ra, một câu cũng không thốt lên nổi.

Sau lưng Phương Trường, đồng bọn của chúng nằm chất đống lên nhau, luôn mồm kêu gào, thảm thiết đến mức nghe mà thấy đau dùm.

Mấy đứa còn lại đang định chạy nhưng muộn rồi, trong nháy mắt, Phương Trường đã xuất hiện trước mặt chúng.

Bọn chúng chưa kịp hành động đã gục cả lũ, bởi mỗi người bị Phương Trường lướt qua thì tay đều bị bẻ gãy.

Đùa chứ, đến quái vật Phương Trường cậu còn chơi chết được thì mấy thằng nhóc này đã là gì!?

Không ngờ trong phút đau đớn đến vậy mà con tôm kia vẫn nhớ ra đây là “Xã hội pháp trị”: “Mày... mày ác ý hại người! Bọn tao sẽ đi tố cáo!”

Phương Trường cười lạnh: “Mấy cậu có chứng cớ hả!?”

Con tôm bất bình: “Bọn tao đều là nhân chứng!!”

Phương Trường: “Hừ, đó là tự vệ, mấy người đụng vào tôi trước! Vả lại nếu mấy cậu khai thì sẽ có người tin sao? Nơi này không có bất kì ai khác ngoài chúng ta. Vậy ai sẽ chứng minh một người có thể đánh mấy cậu tơi bời hoa lá thế này? Có khi cảnh sát tưởng mấy cậu tự đánh lẫn nhau ấy chứ. Cứ đi báo đi, kể cả cảnh sát có tin tôi hạ được các cậu cũng chẳng sao, tự làm mất mặt mình, nghe êm tai đấy nhỉ? Để rồi xem các cậu còn mặt để đối diện với đời không. À quên, tội này chắc tôi chỉ vào đó ăn cơm mấy ngày thôi, ra ngoài lại là một trang hảo hán.”

Sắc mặt con tôm kia lúc đỏ lúc trắng, ừm, đẹp đấy, giống đèn nháy lắm.

Cảm thấy thế là chưa đủ, Phương Trường cười thật tươi, từ từ lại gần Tào Mậu Lâm. Hắn ta hoảng sợ, lùi thẳng về phía sau. Có điều Phương Trường không làm gì cả, cậu chỉ nhặt đống gậy sắt của bọn chúng lên, nhẹ nhàng bẻ gãy rồi ném thẳng đến chân Tào Mậu Lâm, “Đừng có dại mà xuất hiện trước mặt tôi nữa. Thấy gì không? Tôi bẻ người cũng thành thục như bẻ gậy đấy, nếu tò mò thì mời đến thử.”

Chân tay Tào Mậu Lâm bủn rủn, sợ đến mức quỳ rạp xuống, chỉ thiếu chút nữa là vãi tè thôi.

Phương Trường nhún nhún vai, thong thả đưa tay về phía Lưu Hiểu Hân. Lưu Hiểu Hân hiểu ý, hai mắt sáng rỡ cả lên rồi chạy lại gần đưa áo khoác cho anh. Hai người vui vẻ đi qua đám người đang rên rỉ thảm thiết dưới chân ra khỏi ngõ hẻm.

“Được đó!! Thân thủ này anh học ở đâu vậy?”

Phương Trường kiêu ngạo: “Giám đốc công ty là sư phụ anh, rất lợi hại luôn!”

Lưu Hiểu Hàn ngưỡng mộ: “Em cũng muốn bái sư.”

Phương Trường lắc đầu: “Sư phụ chỉ nhận một mình anh mày thôi, không thu thêm đâu.”

Lưu Hiểu Hàn bĩu môi: “Vậy thì em tự đi tìm võ quán học. Đâu chỉ mỗi sư phụ nhà anh lợi hại, nhiều chỗ dạy cũng giỏi lắm.”

Hai người cứ thế khuất dần.

Hồi lâu sau, đám lưu manh kia mới cố lết người ra đường lớn để bắt xe đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.