An Thiên Hạ thấy Phương Trường biết hậu quả mà không đổi sắc mặt rời đi thì rất hưng phấn. Thật sự An Thiên Hạ đã đợi ở đây nhiều ngày rồi, cho dù có người hứng thú với nhiệm vụ này, nhưng sau khi biết được hậu quả, tất cả đều chửi một câu”Bệnh thần kinh” rồi rời đi.
Vậy nên Phương Trường nguyện ý ở lại không khác nào cho bọn họ một hi vọng lớn.
An Thiên Hạ: “Chúng tôi có một suy đoán táo bạo, nên muốn thoát ra khỏi game kiểm nghiệm. Cụ thể thế nào ra ngoài thành tập hợp rồi tôi sẽ nói. Thời điểm đó An Nhiên sẽ giải thích cặn kẽ cho anh.”
Phương Trường cùng An Thiên Hạ đi tới điểm tập hợp.
Ở đó sớm đã có mấy người chờ. Người nhìn thấy bọn họ đầu tiên hình như là một tinh linh cung thủ, vì hệ thống đặc cách cho cung thủ có thị lực vượt xa người thường, lại có skill mắt ưng bổ trợ nên rất tinh. Nhìn thấy Phương Trường phía sau An Thiên Hạ, liền hưng phấn vọt tới.
Thấy người kia càng ngày càng gần, Phương Trường mở profile của người đó ra xem.
Cái tên hắn chọc mù mắt chó hợp kim titan luôn.
Cái tên vàng kim chói lọi, tỏa ra ánh sáng sặc mùi làm màu. Hẳn là mua bừa một cái hiệu ứng ở chợ rồi. Đã thế cái tên còn như bệnh thần kinh:
【Người chơi: メ lời nói dối ン là lời giải thích cho mọi đau khổ của tôiつ】.
Phương Trường nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt non nớt của An Thiên Hạ, lại nhìn【メ lời nói dối ン là lời giải thích cho mọi đau khổ của tôiつ】chạy tới.
Có lẽ cậu phải đổi tên thành【Tỏa sáng chẳng ai sánh bằng】mới có thể hòa nhập vào bọn họ.
Xem ra ở đâu cũng vậy, chỉ cần có internet thì sẽ tồn tại *trung nhị bệnh. .
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
*Trung nhị bệnh (中二病:Chūnibyō): hội chứng nổi loạn tuổi dậy thì.
“May mà cậu tìm được người rồi, nếu không Giai Âm còn định xóa nick để đảm nhiệm cái chức vị này đấy”
Đương nhiên, Phương Trường chẳng ngại cùng bọn họ thoát khỏi game hay đến tìm nhiên liệu mới gì gì đó, bởi trong này chỉ là một vị diện livestream của cậu, có thể thoát bất cứ lúc nào tùy thích, không cần chờ chết ở đây.
Thế nhưng với IQ đang online của một người trưởng thành, Phương Trường cũng chẳng để ý cái kế hoạch “Thoát game” có thành công hay không, điều cậu để ý là vạn nhất mình tham gia vào làm bọn họ thành công, thì có khác gì đang hại người đâu? Hơn nữa, họ thật sự liều mạng nghiêm túc tiến hành kế hoạch, cũng không thể vào đạp một cú phá vỡ...
Bắt nạt trung nhị bệnh sẽ áy náy lắm!!
Vào giờ phút này, Phương Trường hơi hối hận vì mình đã tò mò mà tới khu luyện cấp ngoại thành này. Đang định dời đi, nói lời tạm biệt “Tôi cảm thấy tôi không quá muốn tham gia vào kế hoạch của mọi người, sau này có duyên giang hồ tái ngộ.”
“Là bởi vì anh thấy được tên của 【 lời nói dối 】sao?” Bỗng nhiên vang lên một giọng nữ.
An Nhiên lên tiếng, tự nhiên skill tàng hình cũng tự động giải trừ.
Người con gái cao gầy, toàn thân trang phục màu đen, từ trong suốt dần dần hiện thực thể.
“Hi vọng anh bỏ qua cho, 【 lời nói dối 】nguyên lai là kỹ sư phần mềm hạt nhân, cái tên game là ngẫu nhiên có, không thể biểu đạt nên cái gì đâu.” Cô gái đưa tay ra “Xin tự giới thiệu, tôi là An Nhiên, chức nghiệp là thợ săn, thuộc tính tương đương với thích khách bên Hắc Ám đại lục.”
Sau đó liền thấy mấy người đến sau.
An Nhiên giới thiệu sơ qua từng người “Đây chính là Giai Âm, Quang Minh mục sư.” Giai Âm cầm quyền trượng mục sư mỉm cười gật đầu, dương quang sáng lạn.
Bên ngoài, biểu cảm của Phương Trường vẫn giữ được bình thản, thế nhưng bên trong bắt đầu điên cuồng phùn tào rồi.
“Nhóm người này đặt tên đúng là tùy ý mà...”
【 Đúng vậy, kinh qua cái tên của 2 người đầu tiên thì tôi thấy cái tên của em gái này bình thường lắm rồi! 】
An Nhiên tiếp tục giới thiệu “Quang minh kỵ sĩ An Thiên Hạ, cùng tinh linh cung thủ【メ lời nói dối ン là lời giải thích cho mọi đau khổ của tôiつ】anh biết rồi đấy.”
Phương Trường gật đầu.
An Nhiên “Còn đây là Thanh Vân Bác Vũ, có chức nghiệp giống của anh đấy, đều là pháp sư. Còn đây là Thần Hào Hải Lý Du Vịnh, chức nghiệp triệu hoán sư.”
Phương Trường “Trên profile tôi chỉ có thể thấy tên mọi người, không thể thấy cấp bậc, căn cứ vào dữ liệu mà hệ thống đặt ra thì chắc chắn mọi người cao hơn tôi tầm 20 cấp. Đối với Quang Minh đại lục, nếu cấp 40 thì cũng là cấp cao rồi, tại sao lại tìm tôi cùng làm nhiệm vụ? Hơn nữa, An Thiên Hạ nói với tôi mục đích của mọi người là thoát game, có thể nói cho tôi nguyên nhân không? “
Biểu tình An Nhiên phức tạp “Kỳ thực, đó chỉ là phỏng đoán của chúng tôi... Nói như vậy đi, mấy vụ mất tích gần đây anh có biết không?”
Phương Trường “Tôi có nghe nói qua, có điều, mọi người chỉ vì vụ này mà muốn thoát ra? Nhưng tôi có nghe một ông chủ quán rượu nói, mấy người mất tích đều bình an trở về mà?.”
An Nhiên “Chắc chắn có vấn đề. Chưa chắc sự thật là thân thể những người mất tích không khỏe nên mới hôn mê đâu.”
Phương Trường “Sao cô lại khẳng định như vậy?”
An Nhiên vén vén tóc mai ra sau tai”Bởi vì tôi chính là người mất tích đầu tiên.”
Phương Trường:!!!
An Nhiên: “Nguyên bản tôi là bác sĩ dinh dưỡng, cái khác không dám nói, chứ nói về việc tự chăm sóc cơ thể thì tôi thuộc trình đỉnh đấy. Vậy nên lần kia đau bụng đến mức hôn mê tôi cũng khó mà tin nổi. Sau khi tỉnh lại, tôi bắt đầu chú ý đến cơ thể mình, vì nghĩ đó đơn giản chỉ là trường hợp hi hữu thôi.”
“Không ngờ rằng, xem kĩ thì thấy số đo bình quân tứ chi đều giảm xuống. Trong thế giới game thế này, mọi người lướt qua chắc có lẽ không phát hiện, nhưng dữ liệu hệ thống sẽ không bao giờ sai.”
Phương Trường: “Hay là bị tiêu hao trong thời điểm cô trị bệnh?”
An Nhiên lắc đầu “Nếu chỉ như vậy thì tôi đã chẳng phải băn khoăn, nhưng phần bụng lại đột nhiên nhô ra cấp tốc!”
Phương Trường trầm mặc.
Cơ thể gầy đi, tứ chi nhỏ lại, bụng lại nhô ra—— “Chuyện này quả thật giống như là...”
An Nhiên “Chuyện này quả thật giống như là mang thai đúng không? Nhưng từ lúc tôi lên phi thuyền đến nay đã qua lại với ai bao giờ đâu, tôi còn đang sợ ế đây này!!.”
An Nhiên: “An Thiên Hạ, Giai Âm, Thần Hào Hải Lý Du Vịnh, Thanh Vân Bác Vũ, 【メ lời nói dối ン là lời giải thích cho mọi đau khổ của tôiつ】thấy thân thể tôi có điểm dị thường, hơn nữa, trùng hợp là lại xuất hiện người có triệu chứng tương tự.
Chúng tôi liên hệ với người đó, quả thật tứ chi gầy gò, bụng có hơi trướng. Không dừng lại, chúng tôi tiếp tục đi thu thập thông tin, tình cờ gặp được【メ lời nói dối ン là lời giải thích cho mọi đau khổ của tôiつ, lúc đó hai má cậu ấy hóp lại, mặt mày xanh xao chứ không được như thế này đâu.
An Nhiên “Càng thú vị hơn chính là chúng ta đều ngồi phi thuyền của hạm đội c437.”
Phương Trường “Cho nên mọi người định thoát game kiểm tra tình huống? Vậy thử đăng lên hệ thống hỏi đi, sao cứ phải tự mình đi vào nguy hiểm vậy?”
An Nhiên “Hệ thống của phi thuyền đặc biệt nghiêm mật, tất cả mọi người đều có profile riêng, không ai hơn ai. Chúng tôi cũng từng làm vậy rồi, thế nhưng đến khi hệ thống kiểm tra thì chẳng phát hiện được điều gì lạ, thân thể vẫn hoàn hảo, không chút sứt mẻ. Tất nhiên máy móc kiểm tra không có sự cố, tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp cùng trực giác của mình. Nhất định phi thuyền xảy ra vấn đề rồi. Có lẽ vật thể lạ, tỷ như virus hay thứ gì đại loại thế đã chui vào lỗ hổng của hệ thống. Vậy nên, chúng tôi muốn thoát game, để xem rốt cục chỗ nào có vấn đề.”
Nói rồi, ánh mắt An Nhiên rơi xuống người Phương Trường “Thế nhưng thân thể anh cũng không quá cường tráng mà bình thường thế này thì khả năng không muốn tham gia mấy việc mạo hiểm như vậy. Chuyện chúng tôi cũng trình bày rõ cho anh rồi, mọi quyết định đều tùy thuộc vào anh.”