【 Từ từ, chờ chút.....Tôi nhìn tia sét streamer đánh đột nhiên nhớ ra một chuyện rất đáng sợ 】
【 Lầu trên đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau! 】
【 Tôi... Hình như tôi thấy, ngoại trừ “tiểu yêu tinh” nhà mình thì Lôi kiếp chứng đạo đại lão cũng có thay đổi rất lớn! 】
【 Lôi kiếp chứng đạo!!? 】
【 Gà giò ngước nhìn các đại lão mà run lẩy bẩy > < 】
————
Trước máy tính, một người nào đó định liếc phòng livestream lần cuối rồi đi bế quan đột nhiên đá ngã chiếc ghế phía sau.
Lôi kiếp?
————
Phương Trường nhìn thấy hai chữ “Lôi Kiếp”, ngay lập tức liên tưởng đến chỗ linh khí đột nhiên xuất hiện hôm đó. Ủa, Lôi kiếp chứng đạo Trúc cơ đáng sợ như vậy sao? Lôi kiếp giáng xuống sẽ đau sao? Cậu có cảm thấy gì đâu?
Lôi kiếp: “.....”
Đời này chết không nhắm mắt!!!!!
Phương Trường lên tiếng: “Đây không phải Lôi kiếp chứng đạo đâu. Nhưng tôi nghĩ năng lực này thực sự liên quan đến nó. Tôi cũng không biết chi tiết cụ thể thế nào nên không dám đoán bừa....”
Trong đạn mạc đang trò chuyện hăng say, còn bên này, có mấy người vũ trang đầy đủ nhảy xuống xem xét tình hình.
Tia sét Phương Trường tùy tiện đánh xuống vừa nãy khiến cho bọn họ rất ngỡ ngàng. Đến lúc đôi mắt quen với ánh sáng ở đây, nhìn rõ người trước mắt lại càng khiến bọn họ chấn động hơn!!
... Chờ đã... Đây là người sao?
Người trước mắt bọn họ có một khí chất thư sinh cực kỳ thanh lịch, làn da trắng nõn sạch sẽ, thậm chí có thể sánh ngang với ngọc trai cao cấp nhất, hầu như ai gặp cũng phải thốt lên “Đẹp không tỳ vết“. Cả khuôn mặt, à không, phải là toàn bộ người như được bao bọc bởi một tầng hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Nét mặt thanh thoát, sống mũi cao thẳng, tuy không đến mức tinh xảo nhưng cũng đủ để chúng ta trầm trồ. Mỗi lần nhếch môi là hai chiếc răng nanh lại hơi lộ ra, trông tinh nghịch đáng yêu vô cùng.
Vốn Phương Trường sẵn có trên người một khí chất dương quang sáng lạn như mối tình đầu ấm áp của thiếu nữ vậy, bình thường đi dạo trên đường cái cũng khiến vô số người chú ý đến rồi, chứ đừng nói là tận thế. Đã rất lâu bọn họ không được chứng kiến nụ cười tỏa nắng như thế, bây giờ ai cũng có vẻ mặt như sắp khóc. Vì hiếm thấy nên càng hấp dẫn. Hơn nữa, trên người cậu ta cũng mặc loại quần áo có vẻ rất cao cấp, đến ngày tận thế mà không nhiễm chút bẩn nào.
Đương nhiên rồi, trước khi livestream Phương Trường đã sửa soạn chu đáo đến từng tấc vải cơ mà.
Tôn Lôi nhìn cậu trai này mà liếm môi liên tục. Tuy nghe hơi kỳ cục, nhưng thật sự cô đang vô cùng thông cảm với tâm trạng Doãn Chí Bình tìm thấy Tiểu Long Nữ trong cổ mộ!! Đúng vậy, cô là Doãn Chí Bình!! Trời đất ơi, nai con trong lòng nhảy cha cha cha luôn rồi, bây giờ nếu hoàn cảnh cho phép thì chắc cô lao tới lôi luôn cậu ta lên giường ấy chứ!!
Không chỉ Tôn Lôi, mấy người còn lại cũng phải kinh diễm trước vẻ đẹp này. Thế nhưng, tất cả chỉ nghĩ trong lòng, không một ai dám làm ra hành động quá phận.
Bởi không thể vì bề ngoài mà coi thường cậu ta. Nhìn chiêu vừa nãy xem, mạnh đến kinh hồn!! Hơn nữa, trước khi bọn họ đến, cậu ta dám một mình ngồi trong biệt thự mà xung quanh toàn là zombie. Nhìn thế nào cũng ra cao thủ tuyệt thế. Thật sự bọn họ không có bản lĩnh bình tĩnh ngồi giữa một ma trận zombie như vậy, cũng không đỉnh cao đến mức thản nhiên phóng tia sét đốt chết zombie đâu.
Từ khi đại nạn zombie bạo phát đến giờ đã hai tháng.
Chẳng ai quên được cảnh tượng ngày hôm đó. Sáng sớm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số thiên thạch khổng lồ bọc lửa xẹt qua, đốt cháy chân trời. Cả một không gian biến thành một màu đỏ tím quỷ dị, đẹp đấy, nhưng chẳng ngờ, ẩn chứa trong đó là một nguy hiểm tiềm tàng không ai ngờ tới.
Ngay sau đó, một virus lạ đã xâm nhập cộng đồng với tốc độ kinh hoàng.
Người đầu tiên nhiễm là một nhân viên văn phòng chen chúc ở bến xe buýt đến công ty. Giây trước đang ngắm nhìn dị tượng trên trời, giây sau đã từ một con người thanh lịch phong nhã mà biến thành quái vật xông tới cắn người phụ nữ bên cạnh. Dần dần, tơ máu lan khắp thân thể người phụ nữ, đột nhiên cô ta không che vết cắn nữa, gầm lớn rồi xông tới cắn người đàn ông đang đỡ mình...
Dần dà, dịch bệnh bạo phát trên khắp thế giới, đẩy nhân loại đến bờ vực tận thế, không thể cứu vãn.
Nhưng may mắn thay, kể từ khi dịch bùng phát, có một số người phát hiện bản thân sở hữu năng lực đặc biệt.
Có người điều khiển yếu tố tự nhiên như: lửa, nước....; có người biết điều khiển thú biến dị, có người được cường hóa thân thể.... Đây là những hi vọng le lói cho thế giới sắp lụi tàn này.
Người chết thì đã chết, những người sống sót bắt buộc phải tìm phương pháp sinh tồn mới.
Nửa tháng sau, lục tục có vài khu an toàn được dựng lên để con người bao bọc lẫn nhau. Và tất nhiên, chưa nói đến khu an toàn, những dị năng giả này đi đến đâu cũng có một địa vị không thể xem thường. Bọn họ không ngờ rằng mở một đường máu đến đây lại tìm được một vị dị năng giả vừa đẹp vừa mạnh thế này. Nơi này là nhà cậu ta sao? Hay chỉ là nơi nghỉ chân??
Nếu thực sự cậu ấy có quan hệ với chủ nhân ngôi biệt thự này, vậy bọn họ xông thẳng vào đây, đã thế còn làm hỏng không ít đồ đạc thì liệu có gây bất mãn cho người ta không?
Tôn Lôi nghĩ ngợi, trước tiên cô ra hiệu cho đồng đội không được manh động, rồi bước lên mấy bước cười lấy lòng: “Tôi tên là Tôn Lôi đến từ khu an toàn Châu Khánh. Hôm nay tôi mang tiểu đội đi thu thập vật tư cấp hai, chẳng ngờ rơi vào bước đường này nên đã làm hư nơi cư trú của ngài, thực xin lỗi. Nếu cần, chúng tôi sẽ bồi thường vật tư cho ngài.”
Trong lúc Tôn Lôi đang quan sát thì Phương Trường cũng quan sát bọn họ.
Người đang nói chuyện là một nữ sinh ăn mặc giản dị, tuy không quá sạch sẽ nhưng cũng dễ nhìn. Trên người là một chiếc quần bò khá thuận lợi cho việc hành động, chân đi đôi giày của lính bộ binh, mái tóc cũng được cắt ngắn, trông cực kỳ năng động. Và đặc biệt, một nữ sinh đứng giữa đám đàn ông cao to nhưng cũng không hề lép vế, bất luận về mặt nào. Xem ra đây cũng là một nhân vật trọng yếu, không thể xem thường. Ngay cả nụ cười trên mặt tuy là nịnh nọt đấy, nhưng cũng ẩn chứa sự cao thâm khó dò. Cái nên biểu lộ thì biểu lộ, cái cần che dấu thì lại che đến mức không lộ ra sơ hở nào.
Phía sau Tôn Lộ là mấy người đàn ông tay ôm chặt vũ khí, cảnh giác mà đề phòng bốn phía.
Phương Trường thấy đối phương khá lấy lòng mình, trong nháy mắt đã đoán ra ý nghĩ của bọn họ.
Vừa nãy tia chớp kia đã chứng minh được thực lực của cậu khiến họ khá nể phục. Mà đã ở thế thượng phong thì cuộc nói chuyện tiếp theo cũng dễ đối đáp rồi.
Không biết ai khơi ra, trên bình luận lại bắt đầu spam
【 Streamer tử thần vô địch!!! 】
Phương Trường nói với người xem “Khí tức trên người Tôn Lôi khá được, không phải kẻ ác, hay chúng ta theo cô ấy về khu an toàn nhé?”
【 Được nha. 】
【 Ồ, người xem mới xin chào mọi người. Cho hỏi chút nè, phòng livestream này tôi thấy khá mới mà có thể khai thông vị diện tận thế rồi sao? Mà còn là tận thế do zombie gây ra? 】
【 Tôi cũng là người mới nên đang rất mơ màng đây. Mọi người ơi, đây là đang đóng kịch hay là vị diện tận thế thật hả? 】
【 Là thật mà. 】
【 Vị diện tận thế? Đây chẳng phải là vị diện siêu cấp sao? Streamer mới này đỉnh thật đấy!!! 】
【 Tôi được bạn giới thiệu đến xem, thấy streamer này thú vị đấy chứ. 】
Phương Trường nhìn đạn mạc, nở nụ cười.
Vừa nãy mấy người kia bật thốt lên câu “Dị năng giả hệ lôi” khiến Phương Trường có một suy đoán lớn mật, thế giới này chắc chắn tồn tại người có dị năng. May quá, tưởng họ đến bốc cậu lên bàn mổ nghiên cứu cơ chứ!!! Hơn nữa, có vẻ dị năng giả trong thế giới này có địa vị khá lớn.
Phương Trường rất hài lòng với trạng thái hiện tại, đương nhiên, cậu đang có chút hứng thú với khu an toàn Châu Khánh mà Tôn Lôi vừa nói: “Đây không phải nhà tôi, chỗ nghỉ chân thôi, không cần bồi thường đâu. Mà khu an toàn Châu Khánh cách nơi này bao xa?”
'Du hiệp'!' Tôn Lôi là người bật thốt lên đầu tiên, cô thực sự khá cao hứng khi gặp được “du hiệp” ở đây.
“Du hiệp” ở đây là danh xưng của số ít dị năng giả cao cấp không muốn dừng chân lâu dài tại nơi an toàn, những người đó thích đi đây đi đó khám phá hơn. Trên đường đi, họ diệt cho nhân loại không ít zombie máu mặt. Thật ra ban đầu cũng không hiếm du hiệp, nhưng từ khi zombie cấp 4 xuất hiện thì không ai đủ can đảm để tiếp tục lang bạt nữa.
Tận thế đến, kẻ địch của nhân loại đâu chỉ mỗi loại zombie lặt vặt lang thang ngoài đường, còn có zombie cao cấp và thú biến dị nữa. Dưới tình huống nguy hiểm khắp nơi như hiện nay mà dám sống lang bạt như vậy thì thực lực của người này còn thâm sâu khó dò hơn bọn cô tưởng tượng nhiều.
Ngữ khí Tôn Lôi càng thêm hào hứng: “Nếu ngài có hứng thú với khu an toàn Châu Khánh chúng tôi thì theo chúng tôi về nhé.”
Phương Trường gật gật đầu.
Thấy Phương Trường đồng ý, Tôn Lôi lập tức phân phó nhiệm vụ: “Tiểu A đi canh cửa. Trong vòng năm phút, mọi người nhanh chóng thu thập vật tư rồi chúng ta về.”
Những người còn lại cúi đầu nhận mệnh, Tôn Lôi lại nói chuyện với Phương Trường: “Chuyến này chúng tôi đi tìm vật tư, tất cả đồ trong phòng này đều thuộc về ngài, những vật tư trong các phòng khác chúng ta chia 50% - 50% được không?”
Phương Trường gật đầu: “Được, nhưng trong hai phòng đóng kín trên kia không có vật tư đâu. Trong đó có zombie đang hoạt động đấy.”
Tôn Lôi rất thắc mắc, vì sao cửa đóng mà Phương Trường biết có zombie, nhưng vẫn phân phó đồng đội cẩn thận, sau đó cũng tự mình đi tìm vật tư.
Tất cả rất nhanh đã quay trở lại. Trong biệt thự có ít đồ ăn cùng kha khá quần áo chống lạnh, coi như cũng bội thu rồi.
Tôn Lôi giành phần lái xe, cô đẩy Phương Trường đến ghế phó lái.
Dọc đường, Tôn Lôi kể Phương Trường nghe về tình huống hiện tại của khu an toàn Châu Khánh. Khu an toàn cách căn biệt thự lúc nãy không xa, có điều dọc đường đến đó phải có tầm khoảng bốn con zombie cấp 4. Nhiều người chỉ vì muốn đến khu an toàn Châu Khánh mà bỏ mạng, nên bây giờ khu an toàn chẳng khác nào khu vực cấm. Chính vì thế khu biệt thự Phương Trường dừng chân hầu như vẫn còn nguyên vẹn, rất ít căn nhà bị đổ nát.”
Tôn Lôi vừa lái xe vừa nói: “Bình thường chúng tôi tuyệt đối không dám đến đây, nhưng mấy ngày trước có tiểu đội dị năng giả kêu tình hình cũng ổn ổn rồi, nên chúng tôi muốn liều một phen, chẳng ngờ có thể vào thật.”
Ra khỏi khu biệt thự, bây giờ Phương Trường mới thật sự cảm nhận được thế nào là không khí của tận thế. Càng đi về phía nội thành, khung cảnh càng hoang tàn. Ven đường là kiến trúc đổ nát, xe cộ chết máy, đi ngang qua còn thấy từng mảng máu lớn đọng đen trên cửa kính vụn vỡ... Thỉnh thoảng có vài thây ma tầm trung lang thang giữa đường đều bị Tôn Lôi vô tình đạp ga cán chết.
Tôn Lôi chỉ cho Phương Trường thấy: “Chính là chỗ đó, khu vực zombie cấp 4 lảng vảng. Nghe đâu sức mạnh của con này rất lớn, ngay cả đạn cũng không thể xuyên nổi qua da nó.”
Phương Trường thuận theo hướng Tôn Lôi chỉ mà nhìn, lại thấy một chiếc xe việt dã cải tiến phóng như điên về phía này, theo sau nó còn là một tiếng rống cực lớn.
Trong tiếng gầm rú, chiếc xe buýt ven đường bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không trung, bay thẳng đến chỗ chiếc xe việt dã đang gấp rút chạy trốn kia.
May mắn thay, trình độ của người lái xe không tồi, vẫn kịp né chiếc xe kia, phóng thẳng về phía xe Phương Trường đang ngồi.
Sắc mặt Tôn Lôi trắng bệch: “Hỏng rồi!! Chính là nó!! Sao hôm nay nó lại rời khu vực cố định mà sang đây vậy?”
Phương Trường híp mắt nhìn chiếc xe việt dã kia, phát hiện mỗi vệt lốp xe đi qua là để lại một lớp băng mỏng trên đường.
Chờ chút, mới vào đầu thu sao đã có băng rồi!??
Phương Trường thấy chân ga đã bị Tôn Lôi đạp đến cực hạn, cậu vươn người nắm lấy tay vịn cho khỏi văng đi rồi lên tiếng: “Có lẽ nó bị đồ ăn ngon ở đây thu hút nên không cưỡng lại nổi.”