Mặt trăng tròn e ấp sau tầng mây, cơn kích tình qua đi sắc mặt Mộ Ngạn Dương tràn đầy hạnh phúc ôm chặt người con gái anh yêu, đôi môi tình tứ rơi trên mặt rồi tới cổ Quan Thư Ân.
Đáng lẽ trong khung cảnh ngọt ngào này Quan Thư Ân phải phối hợp theo, nhưng không cô cực kỳ khó chịu, thẳng tay đẩy Mộ Ngạn Dương trên người ra, gắt gỏng nói:
“Phiền chết đi được, anh không thấy mệt à? Để yên cho em ngủ.”
Cô nghĩ đêm qua chắc hẳn mình trúng tà rồi, mới để Mộ Ngạn Dương quyến rũ, điên cuồng chiều ý anh ta dòng dã suốt mấy tiếng.
Ai nói làm chuyện đó rất flying high, lừa đảo tất cả chỉ là lừa đảo. Cơ thể rã rời đau nhức khiến cô không muốn gần gũi anh thêm một giây phút nào cả.
Cảm giác trống trải bủa vây, Mộ Ngạn Dương bị hiện thực khốc liệt làm cho khựng lại mất vài giây, là do anh làm chưa đủ tốt hay sao? Nên cô mới đối với anh lạnh nhạt như cũ?
Mộ Ngạn Dương xụ mặt ấm ức, dáng vẻ giống như đứa trẻ bị mẹ ghẻ lạnh nhào đến ôm cầu tình thương.
“Ân chúng ta kết hôn nhé!”
Quan Thư Ân hít vào một hơi lạnh, phải biết ở những nơi thiếu thốn cơ sở vật chất như thế này cô rất khó thích ứng, nằm mãi mới có chút cảm giác buồn ngủ, vậy mà chưa gì đã bị anh phá hỏng.
Bực bội quá cô túm hết chăn bọc vào người ngồi dậy, không quan tâm đến cảm nhận của Mộ Ngạn Dương nói ra những từ ngữ khó nghe:
“Mộ tổng muốn chịu trách nhiệm với em à? Nam nữ trưởng thành cả rồi đâu cần phải khắt khe làm gì? Anh cứ coi như đêm qua là một giấc mơ đi.”
Thần sắc Mộ Ngạn Dương theo lời nói đó mà trở lên căng cứng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Quan Thư Ân:
“Quan Thư Ân em muốn chết? Anh không ngại làm đến khi em rõ ràng là mơ hay hiện thực đâu.”
Quan Thư Ân nghe xong hoảng sợ, tay túm chặt chăn hất mặt nói:
“Mộ Ngạn Dương anh vô lý vừa thôi, em mới có hai mươi tuổi còn phải chú tâm phát triển sự nghiệp.”
Mộ Ngạn Dương bật cười: “Cái lý do đấy chắc chỉ mình em nghĩ ra được.”
Anh không phải coi thường hay không tôn trọng nghề nghiệp của cô, nhưng con đường làm diễn viên đó có đi đến đâu không? Đến chính cô còn rõ ràng cơ mà, vì sao lại dùng nó để từ chối anh?
“Như thế này không tốt à? Vui vẻ biết bao nhiêu.” Quan Thư Ân tự ôm lấy mình lầu bầu.
Mộ Ngạn Dương cau mày, kìm nén lắm mới ngừng lại cảm xúc muốn bóp chết cô.
“Em coi anh là gì? Bạn tình? Cần bạn tình anh chẳng tìm tới em đâu, vừa không ngoan ngoãn lại vừa không biết chiều ý.”
Quan Thư Ân vân vê đầu ngón tay, tính cách cô như vậy thì đã làm sao? Đầy người cầu mà không được đấy.
Vào lúc chuẩn bị mở lời cãi lý thoạt nhìn thấy nét mặt hung tàn của Mộ Ngạn Dương, cô biết điều nuốt xuống lời trong lòng.
“Quan Thư Ân nếu em không cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng, thì tốt hơn hết là đừng nói chuyện với anh nữa.”
Mộ Ngạn Dương cảm thấy nội dung này càng nói càng chẳng đi đến đâu, ngược lại còn làm cho lòng khó chịu hơn. Anh bỏ lại một câu rồi từ đâu đó lấy ra bộ quần áo sạch sẽ mặc vào người, nằm xuống quay lưng lại với Quan Thư Ân.
Quan Thư Ân từ nơi Mộ Ngạn Dương lấy đồ, cũng nhìn thấy được trang phục phụ nữ ở đó, tức giận đến run người.
Được lắm Mộ Ngạn Dương, anh rõ ràng bảo người chuẩn bị đồ cho cô thay lại âm thầm đem giấu đi.
Cái gì mà cởi đồ hong khô? Đồ đàn ông mưu mô, được thôi không nói thì không nói xem ai sợ ai?
Các cặp đôi khác sau khi ân ái xong thì tình tứ ngọt ngào khăng khít ôm nhau đi vào giấc ngủ, riêng hai người chia chiếc liều ra làm đôi quay lưng lại với nhau.
Từ thời điểm đó hai người chính thức bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh, không ai nói với ai một chữ nào. Ngay sáng hôm sau liền kết thúc chuyến du lịch, lên máy bay trở về ngay trong ngày.
Vài ngày sau đó, vào một buổi chiều nắng ấm chan hòa, Quan Minh Hải tan làm về nhà thấy Quan Thư Ân ngồi trong quầy bar mini than ngắn thở dài, không kìm được vẻ ngạc nhiên đi tới trêu chọc:
“Không đi chơi nữa hả?”
Lần này Quan Thư Ân nằm bò luôn ra bàn, chán nản nhắm chặt hai mắt lại làm bộ bất cần đời.
Quan Minh Hải vươn tay xoa đầu em gái cười khẽ: “Nhóc con hai người đàn ông vì em mà đánh nhau tới mức một sống một còn, em lại ở đây chán trường là sao?”
Quan Thư Ân nghi hoặc mở mắt: “Anh nói ai cơ?”
Quan Minh Hải tỏ ra trầm trồ khen ngợi:
“Được đấy Thư Ân hóa ra em gái anh đào hoa tới vậy.”
“Đáng ghét, nói cụ thể cho em nghe đi.” Quan Thư Ân lườm anh trai khẽ mắng.
Quan Minh Hải không nỡ để em gái tò mò đến phát nghẹn, liền thuận theo nói:
“Vương thị là nguồn cung ứng nguyên liệu đầu vào cho nhà máy sản xuất của Mộ Thị đã nhiều năm, nay Vương Tiếu Phàm vừa ngồi lên được chiếc ghế tổng giám đốc đã tự ý hủy hợp đồng, không những thế còn quay sang bắt tay với đối thủ của Mộ Thị...”
Qua lời kể của Quan Minh Hải thì hiện giờ Mộ thị đang gặp rắc rối lớn về việc tìm kiếm nguyên liệu đầu vào, nếu như một hai ngày tới chưa tìm được đơn vị đạt yêu cầu, có khả năng phải bỏ ra một số tiền khổng lồ để bồi thường cho bên đặt hàng.
Không những thế còn bị đối thủ là công ty Long Tiêu chen chân vào thị trường, cướp sạch toàn bộ khách hàng.
Quan Thư Ân nghe xong không khỏi cảm thán: “Vương Tiếu Phàm hắn ta điên rồi sao? Anh ta hại Mộ Ngạn Dương thì có lợi lộc gì? Hợp tác với Long Tiêu làm sao bằng Mộ thị được?”
“Đúng là điên rồi số tiền hắn ta bán cho Long Tiêu còn không bằng một nửa Mộ Thị, chủ yếu muốn Mộ Ngạn Dương rơi vào khốn cùng mà thôi.” Quan Minh Hải hơi ngừng lại em gái, nụ cười trên môi rộng mở:
“Tiểu Quỷ trong cuộc chiến này em muốn anh thắng? Chính là trái tim em hướng về người đó.”
Quan Thư Ân giật mình khi nhận ra bản thân không cần suy nghĩ đã có được đáp án, cái tên đó vẫn luôn tồn tại, ở một vị trí mà không ai thay thế được.
“Em gái phải biết nắm bắt hạnh phúc của mình, đừng để đến khi mất đi rồi... hối hận chỉ là một ý niệm mà thôi.” Quan Minh Hải thấy Quan Thư Ân rơi vào bể trầm tư, thì đứng dậy thanh âm mang nét tương tư khuyên nhủ.
Quan Thư Ân sửng sốt quay đầu lại nhìn theo tấm lưng cô đơn của anh trai, bao nhiêu năm rồi thì anh ấy vẫn nhớ tới Lãnh Lam.
Quan Minh Hải từng có chuyện tình dây dưa với hai người phụ nữ, một người đã là quá khứ, một người ở hiện tại.
Lãnh Lam rất tốt, một lòng chăm sóc giúp anh ta vượt qua đau khổ, nhưng anh ta chưa từng xem trọng cô ấy, làm ra những việc khiến người ta chết tâm, cuối cùng dùng cách rời xa để kết thúc.
“Nữ chủ cô nhận lời cầu hôn của Mộ Ngạn Dương không phải sẽ hoàn thành nhiệm vụ? Cô chẳng lẽ không muốn sống nữa.” Lúc này giọng tiểu hệ thống đã lâu không xuất hiện vang lên trong đầu Quan Thư Ân.
Sống sao? Ai không muốn sống? Nhưng cô muốn tự làm chủ cuộc đời mình, lấy hay không lấy do trái tim chi phối.
“Ngươi vẫn còn ở đây à? Ta đã hủy giao ước rồi mà?”
“Nữ chủ nhiệm vụ đã được lập trình, cô có làm theo giao ước hay không tôi vẫn phải đồng hành bên cô, đưa cô đến đưa cô đi, còn một tháng nữa thôi chúc cô vui vẻ với quãng thời gian quý báu này.”
Quan Thư Ân thở dài, mới vậy đã sắp hết một năm rồi, cô còn chưa làm được gì đã phải đi rồi sao? Cô thất bại ở thế giới này sẽ phải quay về thế giới cũ làm một hồn ma vất vưởng.