Không phụ sự kỳ vọng của Quan Thư Ân, chưa đầy một phút sau các trang mạng đua nhau lên bài.
Đoạn ghi âm vừa xuất hiện đã khiến toàn mạng xã hội bùng nổ, đâu đâu cũng là giọng nói cay nghiệt của Ân Tiểu Lam.
Cư dân được chiêm ngưỡng bộ mặt hoàn toàn khác của cô ta, phá vỡ hình ảnh ngọc nữ bấy lâu nay cô ta xây dựng.
“Chào các fan thân thương, chắc hẳn các bạn đang rất buồn vì tôi, cũng đúng thôi đến tôi còn không hiểu nổi mình...”
Phía bên kia Ân Tiểu Lam nóng mông không chịu được, lập tức livestream trực tiếp nhằm tẩy trắng.
Cô ta trong trạng thái chật vật không chút son phấn, hai má sưng húp lộ rõ năm ngón tay thâm tím, vừa khóc mếu vừa kể khổ đổ mọi lỗi lầm lên đầu Quan Thư Ân.
Nói rằng cô ta làm ra chuyện đó là do ghen tuông thiếu kiểm soát, cô ta và Mộ Ngạn Dương đã bên nhau nhiều năm, là Quan Thư Ân mặt dày chen vào phá vỡ hạnh phúc của cô ta.
Mà cộng đồng mạng cũng thật hay, gió chiều nào xoay chiều ấy mới vừa rồi còn đứng về phía Quan Thư Ân, lúc này lại quay ra mắng chửi, bênh vực Ân Tiểu Lam giận quá nên mới mất khôn.
Quan Thư Ân đọc bình luận mà tức anh ách, thẹn không thể nào vả cho từng người sáng mắt ra.
Ân Tiểu Lam không hổ danh bông hoa nhỏ đơn thuần, chỉ biết khóc lóc lấy cảm tình từ dư luận.
Cô không chịu thua, rời giường di chuyển ra cửa sổ sát mặt đất, căn góc chụp một bức ảnh đăng lên tài khoản tích xanh chính chủ kèm theo dòng trạng thái:
“Nghe đâu đó có người nói tôi là kẻ thứ ba? Xin hỏi là đang khen ngợi tôi giỏi giang hay chê bai người đàn ông của mình quá tầm thường?”
Sau khi nhấn nút đăng, Quan Thư Ân
thậm chí còn không tiếc bỏ ra một số tiền lớn chạy quảng cáo, để bài viết của mình nổi bật nhất có thể.
Cô không phản bác hay bán thảm gì ở đây cả, chỉ dùng lời lẽ quyết liệt cho mọi người hiểu rõ chuyện nào ra chuyện ấy, giữa việc cô cướp Mộ Ngạn Dương và Ân Tiểu Lam tâm cơ tự đâm mình rồi giá họa cho cô không hề liên quan tới nhau.
Quan Thư Ân hạ di động xuống, đưa mắt nhìn cảnh đêm tĩnh lặng bên ngoài, cô chưa bao giờ cảm thấy hóng drama của chính mình như vậy.
Cả một đêm tin tức xoay quanh Quan Thư Ân và Ân Tiểu Lam chễm chệ ngồi trên vị trí đầu bảng lượt tìm kiếm, độ thảo luận và chia sẻ lên tới hàng triệu.
Ngược lại với Ân Tiểu Lam thức trắng đêm tìm phương hướng thoát khỏi vũng bùn lầy lội, Quan Thư Ân lại thảnh thơi ngủ ngon lành.
Cô có gì để sợ đây? Cũng chẳng ngại cùng Ân Tiểu Lam lôi nhau ra tòa.
Mãi tới tận trưa, bị tiếng chuông điện thoại làm phiền Quan Thư Ân mới lờ mờ mở mắt.
“Tổng tông của tôi ơi, chuyện lớn mức đó mà em còn ngủ được à?”
Đặt di động lên tai, giọng nói gấp gáp như có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra của Bạch Chân truyền đến, Quan Thư Ân lầu bầu: “
“Lớn thế nào? Bằng cái chết cận kề không?”
Bạch Chân tưởng Quan Thư Ân nói đùa, nhỏ giọng mắng:
“Cái con bé này, mau vào mạng xã hội đi Mộ tổng người ta mở họp báo công khai tình cảm kìa.”
Quan Thư Ân nhăn nhăn mi tâm, ngắt điện thoại làm theo lời Bạch Chân nói.
“Xin chào tôi là Mộ Ngạn Dương người đàn ông tầm thường....”
Bên trong màn hình, Mộ Ngạn Dương mặc bộ âu phục màu xanh than, dáng vẻ nghiêm túc phát biểu trước phóng viên, khẳng định là anh chủ động theo đuổi Quan Thư Ân, và cho tới hiện nay vẫn chưa được cô hồi đáp.
Còn về vấn đề tình cảm giữa anh và Ân Tiểu Lam, thực ra từ trước tới giờ chỉ là báo chí cùng fan thêu dệt, chính chủ cái gì cũng chưa từng xác nhận.
“Mộ tổng đây là anh tỏ tình với cô Quan sao?” Phóng viên tuần san kinh tế đứng lên phỏng vấn.
Mộ Ngạn Dương cười ôn nhu:
“Đúng vậy, nhờ các vị giúp đỡ tôi một chút sớm ngày mang được cô ấy về nhà.”
Kết thúc buổi họp báo, Mộ Ngạn Dương hướng thẳng camera ánh mắt quyết liệt nói:
“Bộ phận luật lý bên Mộ thị sẵn sàng làm việc hai tư trên hai tư giờ, để lập văn bản khởi tố những bình luận ác ý nhắm vào cô Quan Thư Ân.”
Lời lẽ ngắn gọn xúc tích khiến những kẻ trước đó bôi nhọ Quan Thư Ân phải run sợ, một số vội vàng tìm lại bài viết xóa gấp bình luận tiêu cực, số còn lại không rõ có người chống lưng hay cố chấp mù quáng đứng lên thách thức.
Mộ Ngạn Dương không phải người thích nói đùa, lập tức lôi vài kẻ ra thị chúng.
Cứ cách vài phút trang web Mộ Thị lại đăng tải một văn bản khởi kiện, biến nơi làm việc thành chỗ lấy lòng người thương, gây ra làn sóng ngưỡng mộ khắp cả nước.
“Không mời anh vào nhà.”
Trong khi Quan Thư Ân vẫn chưa tiêu hóa hết thông tin, Tổng tài đa tình trong mắt quần chúng ăn dưa đường đột xuất hiện trước cửa nhà.
Quan Thư Ân đem thân hình nhỏ bé chắn giữa cửa, mặt mày nhăn nhó nhìn Mộ Ngạn Dương.
“Thời điểm này em nghĩ anh hạn chế tới đây thì hơn.”
Mộ Ngạn Dương nhanh nhẹn giơ tay giữ cửa, ngăn hành động từ chối anh vào nhà của Quan Thư Ân lại, mặt phụng phịu bắt đền:
“Ân Ân cả nước biết anh theo đuổi em rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Quan Thư Ân nhướn mày: “Em kề dao vào cổ hay dí súng vào đầu anh?”
“Đều là anh tự nguyện, Ân Ân nhưng em phải lo cho hương hỏa nhà họ Mộ, em lỡ để ông nội không có chắt bế bồng sao?” Mộ Ngạn Dương ăn diện đạo mạo, nhưng hành động thì không khác gì kẻ vô lại, mặt dày lách qua cửa cánh tay tình tứ đặt trên eo Quan Thư Ân.
Cái gì mà hương hỏa ở đây? Anh ta liên thiên cái gì vậy?
Quan Thư Ân hất tay Mộ Ngạn Dương ra, nhức đầu day huyệt đạo thái dương:
“Anh càng nói càng em khó chịu, tốt nhất đừng nói gì cả.”
Mộ Ngạn Dương đi theo sau Quan Thư Ân tiến vào nhà bếp:
“Được không nói, vậy chúng ta ăn cơm đi, lo lắng em bị đám phóng viên bao vây anh mua cơm trưa cho em này.”
“Sao anh vào được đây?” Quan Thư Ân đang đi bỗng dừng lại, khó hiểu liếc Mộ Ngạn Dương.
“Máy bay tư nhân.” Mộ Ngạn Dương dừng động tác xếp thức ăn ra bàn, cười nắc nẻ chỉ tay lên trần nhà.
“Lố quá rồi đấy.” Quan Thư Ân nghi ngờ không biết có phải Mộ Ngạn Dương đang dùng cách này để PR bản thân không?