Suốt mấy tiếng đồng hồ vật lộn hầu hạ Mộ Ngạn Dương, Quan Thư Ân gần như ngất lịm đi vì kiệt sức.
Cô không nhớ rõ bọn họ đã trải qua bao nhiêu lần cùng nhau, chỉ biết khi Mộ Ngạn Dương nghe được tiếng bụng cô réo liên tục mới chịu buông tha.
Quan Thư Ân ngồi vào bàn, ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày đồng hồ vừa điểm năm giờ chiều.
Cơn đói khiến cô trở lên cáu bẳn, bất cứ hành động nào về sau của Mộ Ngạn Dương đều làm cô chướng mắt.
Giống như lúc này đây cánh tay anh vừa treo trên eo cô ngay lập tức bị hất văng ra, kèm theo đó là ánh mắt lạnh buốt sống lưng: “Mộ Ngạn Dương thành thật một chút cho em.”
Mộ Ngạn Dương tủi hờn dịch ghế ra xa, đôi mắt to tròn vè vè nhìn cô:. Chươ