Cả Người Đều Là Bảo

Chương 36: Chương 36: ĐẰNG LÃO BÁI SƯ




Thẩm Thu Thạch để ý thấy Nhậm Sinh có vẻ ủ dột mất tinh thần, vừa ra khỏi hội trường lập tức hỏi han “A Nhậm, làm sao vậy? Cảm thấy không vui?”

“Tên Komaz kia có ý đồ với Lăng Vũ!” Nhậm Sinh bất mãn nói, lại lôi máy tính cầm tay ra nhìn nhìn nói “Rất nhiều người có ý đồ với Lăng Vũ!”

Lúc trước nghe người ta nói thích Triệu Lăng Vũ thế này thế kia cậu cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ thơm lây, nhưng mới nãy những lời của đám người kia như tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến cậu đột nhiên nghĩ đến những người này trong lòng đều đang “mơ ước” Triệu Lăng Vũ.

Nếu có thể giấu Triệu Lăng Vũ ở nhà không cho ai nhìn thấy thì hay biết mấy... Không được, bây giờ làm vậy sợ là cũng đã trễ mất rồi, ai ai cũng đều biết Triệu Lăng Vũ...

Thấy vẻ mặt của Nhậm Sinh biến hoá không ngừng, Thẩm Thu Thạch có hơi xấu hổ khụ khụ mấy cái, giống như trong lúc vô tình đã... hố con trai mình thì phải? Dẫn con dâu đi xem thần tượng lại khiến con dâu nổi cơn ghen tuông...

“A Nhậm, nếu thấy không vui về nhà di di bắt Lăng Vũ xin lỗi con.”

Kỳ thật Nhậm Sinh có ghen cũng không phải chuyện xấu, hồi trước bà còn lo lắng con mình đơn phương một phía, bây giờ an tâm hơn rồi.

“Đây đâu có liên quan gì tới Lăng Vũ đâu...” Nhậm Sinh băn khoăn, mấy người này thích Triệu Lăng Vũ nhưng có người thậm chí còn chưa thấy được mặt mũi Triệu Lăng Vũ thế nào... Tại sao phải bắt Lăng Vũ xin lỗi?

Khoan đã, đám người kia chưa gặp qua Triệu Lăng Vũ, nhưng Komaz giống như ngày mai liền gặp được na!?

Nhậm Sinh dùng máy tính mở ra kênh chung của Komaz, phát hiện người này liên tục đăng tải rất nhiều tin tức có liên quan đến Triệu Lăng Vũ ở mục cá nhân của mình, tin tức gần nhất là một dòng tâm trạng “Chờ mong cuộc gặp mặt ngày mai” kèm theo hai cái trái tim nhảy nhót, Nhậm Sinh nhìn liền khó chịu.

“Vậy đánh bại hết những ai dám mơ ước Triệu Lăng Vũ đi, nếu cậu trở thành kẻ mạnh nhất thì ai dám nói cậu không xứng với Triệu Lăng Vũ nữa? Đến đây, bái ta làm sư phụ đi.” Đằng lão lập tức tranh thủ chọt quảng cáo.

Nhậm Sinh yên lặng liếc mắt nhìn Đằng lão một cái, có đôi lúc cậu cảm thấy những lời của Đằng lão nói ra cũng rất có lý, nhưng không hiểu sao vừa nghe cái đoạn “bá ta làm sư phụ” ở sau cùng thì cả câu nói liền biến chất... Hơn nữa mấy hôm nay lão này cứ đi theo bảo cậu bái sư, nghe tới phát ngán!

Nhậm Sinh với Thẩm Thu Thạch đi lên phi hành khí, Đằng lão vội vàng theo sau, cũng không quên cười tủm tỉm tiếp tục dụ dỗ Nhậm Sinh. Mà ở trên một chiếc phi hành khí cách đó không xa, Phương Thành Quân cùng một lão nhân lẳng lặng nhìn một màn này.

“Về thôi.” Đợi đến khi phi hành khí của Triệu gia mất hút, lão nhân mới lên tiếng.

Phương Thành Quân đáp lời, điều khiển phi hành khí bay lên.

***

Trở lại Triệu gia, Nhậm Sinh vẫn cảm thấy trong lòng có chút ấm ức không thoải mái, chạy đi lục tư liệu trong phòng tán gẫu “Nguyên soái thiên hạ vô song”, càng xem càng khó chịu hơn.Rất nhiều người đều cho là cậu không xứng với Triệu Lăng Vũ, vậy cũng thôi đi... Thậm chí còn có kẻ đòi “sinh con” cho Triệu Lăng Vũ! Rõ ràng chỉ có cậu mới có thể sinh em bé cho Lăng Vũ!

“Còn đang rối rắm chuyện Triệu Lăng Vũ đấy à? Ghen tuông gì mà lâu dữ vậy?” Đằng lão hỏi.

“Ghen?” Nhậm Sinh sửng sốt, quay đầu dùng máy tính tra nghĩa của từ này.

“Ghen cũng bình thường thôi mà, thấy người ta thầm mến người mình thích trong lòng khó chịu khổ sở là đương nhiên... Cơ mà cũng đừng ghen mãi như vậy, nhìn thái độ của Triệu Lăng Vũ là biết tên kia thích cậu đến chừng nào rồi, hơn nữa Triệu gia cũng không ai phản đối, cậu nhất định sẽ hạnh phúc, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Đằng lão cười nói.

“Đúng vậy! Lăng Vũ không cần bọn họ, Lăng Vũ chỉ cần tui thôi!” Nhậm Sinh nghe vậy liền phấn chấn tinh thần.

“Cơ mà nói thật, là bạn lữ với nhau mà giữa hai bên chênh lệch quá lớn kiểu gì cũng sẽ phát sinh một ít vấn đề. Triệu Lăng Vũ là anh hùng của nhân loại, là Nguyên soái đại nhân, còn cậu? Cậu chỉ là một thiếu niên vô danh tiểu tốt. Lúc trước khi Triệu Lăng Vũ hấp hối gần chết, ai cũng cảm thấy cậu xứng đôi với Triệu Lăng Vũ, thậm chí vì cậu chịu ở lại bên cạnh tên kia mà thích cậu, nhưng bây giờ Triệu Lăng Vũ đã hồi phục, cũng sẽ càng lúc càng mạnh, càng về sau sẽ càng nhiều người chướng mắt cậu, cảm thấy cậu không xứng với Nguyên soái.”

Nhậm Sinh nghe vậy chợt ngây ngẩn cả người, đúng là hiện tại có rất nhiều người cho là cậu không xứng với Triệu Lăng Vũ.

“Hơn nữa cậu còn không thể...” Đằng lão tính nói Nhậm Sinh không thể sinh em bé, nhưng sợ mình nói ra lời này lại “tai bay vạ gió” nữa, chỉ đành ngậm miệng nói sang chuyện khác “Lúc trước những lời ta nói không phải là lời nói suông, nếu cậu có thực lực vượt trội hơn người, như vậy người ta nhìn thấy cậu với Triệu Lăng Vũ cũng chỉ biết chúc phúc chứ không lời ra tiếng vào như bây giờ.”

Nhậm Sinh tĩnh tâm lại, không thể phủ nhận những lời Đằng lão nói rất có lý... Thực lực vượt trội sao?

“Ta cũng nói thật với cậu đi, qua thêm vài mươi năm nữa ta cũng tới lúc phải ra đi... Trước lúc chết ta hi vọng có thể thu được một người đồ đề, truyền dạy tất cả những tri thức mà ta biết lại cho người đó, cả Tiểu Lục nữa... Tiểu Lục theo ta đã nhiều năm rồi, ta xem nó như con trai của mình, cũng hi vọng sau khi ta chết có người chăm sóc lo lắng cho nó... Trở thành đồ đệ của ta đối với cậu là trăm lợi mà không có một hại.”

Đằng lão nói rất nhiều, nếu như là lúc trước Nhậm Sinh sẽ không ngồi yên nghe lão nói nhiều như vậy, hiện tại bình tĩnh ngồi nghe hết mới phát hiện Đằng lão rất chân thành.

Cơ mà...

“Tui đã có sư phụ rồi, tui không bái người khác làm sư phụ nữa đâu, vả lại... lão rất yếu!” Nếu là lúc trước còn bị thương, nói không chừng Nhậm Sinh còn sợ Đằng lão, nhưng bây giờ vết thương của cậu đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.

Bản lĩnh của Đằng lão cậu gần như đều biết, nhưng bản lĩnh của cậu chưa chắc Đằng lão đã biết.

Đằng lão mới giây trước vẫn đang trong vai “cụ ông tri kỷ”, vừa nghe Nhậm Sinh chê mình yếu lập tức nhảy dựng lên phản bác “Cái gì mà ta quá yếu? Ta là dị năng giả hệ thực vật mạnh nhất Liên bang, sức chiến đấu nằm trong hàng ngũ mười dị năng giả đứng đầu Liên minh nhân loại đấy!””Xem nè.” Nhậm Sinh nói, lấy ra một khoả hạt giống đặt trên tay, sau đó bắt đầu dùng linh lực thúc cây nẩy mầm, trong chốc lát liền khiến nó mọc đầy xung quanh mình, tiếp theo cậu đưa ngón tay chỉ chỉ vào một gốc cây trong vườn, gốc cây kia lập tức bắt đầu kéo giãn thân mình duỗi người ra quấn lấy Đằng lão...

Nhậm Sinh đang mô phỏng lại những thủ đoạn mà lúc trước Đằng lão đã từng dùng qua, nhưng lại khiến Đằng lão luống cuống tay chân, lão muốn gọi Tiểu Lục phản kích lại nhưng lại đột nhiên mất khống chế với, Tiểu Lục không giống như lúc trước chỉ biết xáp lại gần xum xoe với Nhậm Sinh mà đứng im một chỗ kéo dài thân thể, bắt đầu uốn éo vặn vẹo người bẻ ra ba cái chữ Triệu Lăng Vũ.

Đằng lão biết Tiểu Lục rất ghét Triệu Lăng Vũ vì người này thường xuyên đe doạ nó, nhưng hiện tại lại làm ra như vậy... chứng tỏ là Tiểu Lục đang bị Nhậm Sinh khống chế.

“Ta hoàn toàn không có cách đoạt quyền khống chế những thực vật bị cậu thao túng, dị năng của cậu thật sự mạnh hơn ta...” Đằng lão nói, lão thực sự chưa từng nghĩ đến mình lại bị Nhậm Sinh đánh bại.

“Tui biết nhiều hơn nữa cơ.” Nhậm Sinh nói, cậu biết vài loại phương pháp tấn công người khác, nhưng mà thế giới này không tồn tại linh lực, cho nên có tấn công cũng không mạnh như lúc trước.

Thật ra, nếu như đối thủ của Nhậm Sinh không phải là Đằng lão mà là một dị năng giả khác hệ có cấp bậc tương đương Đằng lão, cậu tuyệt đối không thể chiến thắng dễ dàng như vậy—— Bởi vì Nhậm Sinh là vua của bách thảo, hơn nữa có linh lực cho nên thực vật đều nghe theo lệnh cậu, nói cách khác tất cả dị năng giả hệ thực vật đứng trước mặt Nhậm Sinh cơ hồ là không có đất dụng võ.

Đằng lão trừng trừng hai mắt, vẻ mặt tràn đầy không thể tin... Lúc nghe nói về Triệu Lăng Vũ đánh bại nữ vương trùng tộc lão đã cảm thấy hậu sinh khả uý rồi, vậy mà hiện tại lại toát ra thêm một Nhậm Sinh nữa.

Cả hai người họ thoạt nhìn giống như đang đứng trong sân “đùa giỡn” một chút, nhưng chỉ cần có mặt Nhậm Sinh thì Đằng lão không thể khống chế được bất cứ gốc thực vật nào, chỉ điểm này thôi cũng đủ thấy thực lực Nhậm Sinh cơ hồ là đè bẹp Đằng lão.

Tên nhóc này mạnh như vậy... thảo nào cứ mãi từ chối không chịu bái mình làm sư phụ, trách không được Tiểu Lục cứ thích bám lấy nó...

“Cậu tuyệt đối xứng với Triệu Lăng Vũ, dư sức hạ gục bất cứ tình địch nào...” Đằng lão vẻ mặt phức tạp, thảo nào Triệu Lăng Vũ lại đột ngột khỏi bệnh hồi phục, ra là do bên cạnh có một dị năng giả thực vật lợi hại như vậy giúp đỡ! Nhắc mới nhớ, lúc trước luôn thấy Nhậm Sinh quấn quít lấy Triệu Lăng Vũ mà Triệu Lăng Vũ lại không phản kháng... chẳng lẽ là do phản kháng không được nên mới phải cam chịu?

“Thật không? Nhưng mà Lăng Vũ không cho tui đánh nhau với người khác, tui cũng không thích đánh nhau nữa... Tui phải làm sao để mọi người biết tui cũng mạnh lắm?” Nhậm Sinh hỏi lại, cả đời này cậu chỉ đánh nhau duy nhất có một lần, còn chưa đánh hết trận đã nhảy vào khe thời không...

“...” Đằng lão nhìn Nhậm Sinh, đột nhiên không biết nên nói thế nào, lát sau mới lên tiếng “Chuyện này... cậu về thương lượng với Triệu Lăng Vũ đi, còn chuyện ta muốn nhận cậu làm đồ đệ mấy hôm nay xem như quên đi, đừng để trong lòng...” Hiện tại nhớ lại những lời mình nói trước giờ cảm thấy thật sự mất mặt xấu hổ.”Lão không nhận tui làm đồ đệ nữa?” Nhậm Sinh hỏi.

“Ta đánh không lại cậu thì làm sao nhận cậu làm đồ đệ?” Đằng lão buồn bực nói.

“Thực ra... tui có thể thu lão làm đồ đệ na, như vậy Tiểu Lục sẽ trở thành đồ tôn của tui, về sau tui sẽ chăm sóc lo cho nó.” Nhậm Sinh đột nhiên nói “Tui sẽ dạy lão thiệt nhiều thứ, làm đồ đệ tui đi, có lợi lắm đó!”

Cả ngày bị Đằng lão bám theo sau mông đòi nhận đồ đệ khiến Nhậm Sinh cũng đột nhiên muốn kiếm một đệ tử... Dị năng thì cậu không dạy được, nhưng cậu có thể dạy các loại tri thức na, với lại sở trường luyện đan của sư phụ cậu cũng học rất nhiều, Đằng lão có học sợ là tới chết cũng chỉ học được mấy cái lẻ tẻ bên ngoài.”

Đằng lão đột nhiên cảm thấy Nhậm Sinh nói lời này rất có lý! Đúng na, lão có thể bái Nhậm Sinh làm sư phụ, sau đó vừa có thể học được bản lĩnh của Nhậm Sinh vừa có thể nhờ cậy Nhậm Sinh chăm sóc Tiểu Lục! Một công đôi việc thôi!

Nhưng mà... Một lão giả gần năm trăm tuổi như lão lại đi bái một tên nhóc con làm sư phụ... có phải có gì đó là lạ không? Đằng lão rối rắm nghĩ, vẫn chưa biết thật ra “tên nhóc” trước mặt mình là một lão yêu quái mấy trăm ngàn tuổi...

“Vậy rốt cuộc có chịu bái tui làm sư phụ không?” Nhậm Sinh bắt chước kiểu nói của Đằng lão lúc trước, sẵn tay lấy từ trong càn khôn túi ra một khoả hạt giống bắt đầu dùng linh lực thúc nó—— dù sao mấy loại thực vật ở Tu Chân Giới nơi này không tồn tại, người khác nhất định sẽ thấy mới mẻ.

Khoả hạt giống kia nhanh chóng mọc thành một phiến cỏ rộng lớn, sau đó ở giữa nở bung một đoá hoa nhỏ màu trắng kích cỡ bé như ngón tay, tiếp theo đoá hoa bắt đầu tản ra mùi hương...

Đằng lão vừa ngửi thấy mùi hương liền “bùm” một tiếng, té thẳng xuống đất, làm cho Nhậm Sinh vốn đang tính hái hoa đưa cho lão đem về nghiên cứu một chút chỉ có thể bất đắc dĩ rút hoa trở về thành hạt giống, vì chuyện này mà tiêu hao một ít tức nhưỡng—— hạt giống ở Tu Chân Giới mà cậu mang theo đều ẩn chứa linh khí, không phải tuỳ tiện liền có thể thúc lớn như thực vật ở thế giới này.

“Quản gia, Đằng lão hôn mê rồi!” Nhậm Sinh kêu một tiếng, quản gia với khí lực ngày càng lớn lập tức chạy tới vác người chạy đi mất.

***

Lúc Triệu Lăng Vũ trở về, Đằng lão vẫn chưa tỉnh lại, mà quản gia cẩn thận giúp Đằng lão kiểm tra thân thể, biết Đằng lão chỉ là ngủ say chứ không có vấn đề gì nên cũng không đề cập tới việc này, thế nên Triệu gia vẫn như cũ dùng cơm, sau đó ai nấy tự trở lại phòng.

“A Nhậm, hôm nay em đã xem liveshow rồi, cũng thấy đủ rồi đúng không? Về sau đừng mê mẩn mấy tên ngôi sao minh tinh kia nữa, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy điểm nào đặc biệt hơn người, cũng hai mắt một cái miệng như người bình thường.” Triệu Lăng Vũ vẻ mặt bình tĩnh dùng lời lẽ một vị “vương tử” đẹp trai thành một kẻ “bình thường“.

“Ai bảo, anh ta rất đẹp trai mà!” Nhậm Sinh chua loét nói, trên mạng ai cũng hô Komaz đẹp trai thế này thế kia, thậm chí fan hâm mộ còn lên tiếng ủng hộ anh ta “cưa” Triệu Lăng Vũ nữa...”Rất đẹp trai?” Nguyên soái đại nhân cũng chua lòm, ngày mai nhất định phải buộc tên kia mau chóng rời Thủ Đô tinh! Không, hiện tại y thậm chí còn không muốn gặp cái tên “đại biểu Mộng Tưởng tinh” kia nữa!

“Nghe nói ngày mai anh sẽ có buổi gặp với người kia phải không? Tui cũng đi nữa!” Nhậm Sinh chợt nhớ tới việc này, cậu nhất định phải đi theo, phải nói cho người kia biết Triệu Lăng Vũ là của cậu!

Mẫu thân ơi là mẫu thân!! Ngài hố con trai mình rồi đây này! Tự dưng lại đi lôi kéo Tiểu Nhân Sâm nhà mình đi hâm mộ thần tượng làm chi không biết nữa... Triệu Lăng Vũ buồn bực trong lòng, y không biết Thẩm Thu Thạch tuy là hố con trai thật, nhưng không phải hố chuyện này.

“Quyết định như vậy đi, bây giờ đi dưỡng thai!” Nhậm Sinh dứt lời liền biến lộ ra bốn khoả “nho” trên đầu, mấy bé cưng lại lớn hơn một chút rồi...

Sau khi “dưỡng thai”, hai người ôm tâm tư khác nhau đi ngủ...

***

Đằng lão đến tận nửa đêm mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền đói bụng chịu không nổi phải mò vào phòng bếp ăn một bữa cho no, sau đó mới nhớ tới lúc ban chiều Nhậm Sinh cho mình xem loại thực vật trước giờ mình chưa từng thấy qua, hơn nữa nó phát ra mùi hương khiến một kẻ từng tiếp xúc với vô số loài độc vật cũng không sợ hãi như lão hôn mê chỉ trong nháy mắt...

Thứ này tuyệt đối có tác dụng cực lớn! Đằng lão nghĩ vậy liền vội vàng nôn nóng, thậm chí rất muốn bắt chước Tiểu Lục đi gõ cửa sổ, đắn đo tới lui mới kềm nén được xúc động của mình.

Sáng hôm sau Nhậm Sinh cùng Triệu Lăng Vũ thức dậy, vừa mới đi ra cửa liền bắt gặp Đằng lão nhanh chóng chạy tới trước mặt hô to “Nhậm Sinh, ta muốn bái cậu làm sư phụ!

Bái Nhậm Sinh làm sư phụ? Đằng lão đây là... bất cẩn đập vào đâu nên hỏng đầu óc rồi sao? Triêu Lăng Vũ khó hiểu nhìn Đằng lão.

Đằng lão cười tủm tỉm nói “Nhậm Sinh, hôm nay ta liền bái cậu làm sư phụ!” Dù sao trước giờ lão cũng chẳng để ý đến cái nhìn của người khác, mất mặt thì mất mặt đi!

“Không được, hôm any tui có chuyện cần làm!” Nhậm Sinh nói, hôm nay cậu phải đi với Triệu Lăng Vũ gặp tình địch, nào có thời gian rảnh thu đồ đệ?

“Đằng lão, ngài làm sao vậy?” Triệu Lăng Vũ nhíu mày hỏi.

“Làm sao là làm sao? Bị vợ cậu... à không, bị nam nhân của cậu đánh bại!” Đằng lão nói, trong lòng chắc mẩm “sư phụ” mình lợi hại hơn nhiều so với tên Triệu Lăng Vũ đã mất dị năng chỉ còn lại ít “sức còm” này, chỉ cần Triệu Lăng Vũ ngửi phải đoá hoa ngày hôm qua bảo đảm sẽ bất tỉnh té gục xuống đất, đến lúc đó “sư phụ” thích làm gì liền làm!

Triệu Lăng Vũ bỗng dưng cảm giác tư duy của mình dần dần tách biệt hẳn so với những người trong ngôi nhà này.

Cơ mà hiện tại y cần chú ý nhất không phải chuyện Nhậm Sinh nhận đồ đệ, mà là chuyện Nhậm Sinh mê thần tượng!

Đằng lão tuổi tác đã lớn, ngoại hình cũng già nua muốn chết rồi, căn bản không có tính uy hiếp không cần phải chú ý tới, nhưng tên Komaz kia thì khác!

Đằng lão bị một người không rảnh nhận đồ đệ, một kẻ mặc kệ không cần chú ý tới, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhậm Sinh cùng Triệu Lăng Vũ rời khỏi Triệu gia.

***

Lúc này, ở sảnh tiếp đãi của quân đoàn số 1 đang tập trung khá nhiều người.

Một vị nam nhân anh tuấn trẻ tuổi lần thứ tám chỉnh sửa lại quần áo tóc tai của mình, sau đó vừa lo lắng vừa mong chờ tiếp tục đưa mắt nhìn chằm chằm cổng ngoài, mà xung quanh người này thi thoảng lại lướt qua vài kẻ thích xem náo nhiệt.

Ngô Suất lại lần nữa trông thấy tình cảnh này, liền cảm khái nói “Hiện tại đúng là cả thiên hạ vô số người thầm mến Nguyên soái na... Giá mà tôi cũng có thể giống như vậy thì tốt biết mấy...” Lúc trước cứ tưởng Komaz này bảo thích Nguyên soái chỉ để gây chú ý nổi tiếng, nhưng hiện tại có vẻ như... là thật?

“Anh không có khả năng đâu.” Triệu Na thật lòng nói.

“Lúc trước ai bảo sẽ không tiên đoán mấy thứ này?”

“Cái này còn cần tiên đoán à?” Vẻ mặt của Triệu Na vẫn là thật lòng như vậy.

“...”

{XV

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.