Cả Người Đều Là Bảo

Chương 32: Chương 32: VỀ CHUYỆN SINH EM BÉ




CHƯƠNG 32

Nhậm Sinh đột nhiên chạy đến hỏi những câu như vậy, Triệu Lăng Vũ đương nhiên có thể nói sang chuyện khác trước để lừa cậu nhưng y lại không muốn lừa dối Nhậm Sinh.

Về sau đối thủ nếu muốn dùng mỹ nhân kế với mình sợ là sẽ không gửi đến nam hay nữ nữa mà có lẽ sẽ là người Kayi với dáng người nhỏ xinh... Nhưng mà trên thế giới này có thể biến tay chân thành căn tu lại sống trăm mấy ngàn năm vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên cũng chỉ có mỗi một Nhậm Sinh mà thôi, người y thích đương nhiên là Nhậm Sinh.

“Mới nãy có phải tui hông nên hỏi anh như vậy hông?” Nhậm Sinh phát hiện không khí chung quanh kỳ lạ liền cảm thấy hơi lo lo.

“Không sao cả, mà về sau mấy lời này chúng ta nói riêng với nhau thôi.” Triệu Lăng Vũ nói, việc này đối với y thật sự chẳng là gì cả, không nói tới hiện tại còn rất nhiều người vẫn tưởng Nhậm Sinh là người Kayi, trong Liên bang nhân loại không phải không có những người trưởng thành nhưng gương mặt vẫn còn non sữa mà dáng người lại nhỏ gầy giống như là trẻ em chưa lớn.

Chỉ tiếc là mình quá cao, đứng bên cạnh Nhậm Sinh lại càng khiến Nhậm Sinh càng nhỏ bé hơn.

“Vậy nói riêng ha, Lăng Vũ tui có chuyện này muốn hỏi anh.” Nhậm Sinh nói.

Triệu Lăng Vũ liền mang Nhậm Sinh đi thẳng đến phòng nghỉ ngơi trên lầu “Còn muốn hỏi cái gì?”

“Có phải kết hôn rồi là nhất định phải sinh con hông? Không thể sinh em bé liền không thể gả cho anh?”

“Không, chỉ cần tôi thích là được, không sinh được cũng chẳng sao cả.” Triệu Lăng Vũ nói, Nhậm Sinh đâu chỉ không thể sinh hậu đại, còn không cùng chủng tộc với y nữa là... Hơn nữa nếu không có Nhậm Sinh y đã sớm mất mạng, làm gì còn thời gian nhớ tới chuyện sinh con đẻ cái chứ?

“Hoá ra là như vậy...” Nhậm Sinh gật gù “Thật ra tui sinh được đó, anh xem nè, chỗ này của tui có cái chồi nè, từ từ nó sẽ lớn dần sau đó nở hoa, cuối cùng kết thành nhân sâm tử màu đỏ.”

Nhậm Sinh vạch tóc của mình ra, ở giữa quả thực có một sợi tóc vẻ ngoài khác thường.

“Nói vậy tức là về sau trên đầu em sẽ mọc đầy hoa?” Triệu Lăng Vũ lo lắng hỏi, nếu thật như vậy sợ là tới lúc đó Nhậm Sinh không thể ra khỏi cửa...

“Không có, bây giờ tui đang biến hoá nên nó sẽ như vậy hoài à.” Nhậm Sinh nói, trừ khi cậu biến lại thành nguyên hình thì hoa với nhân sâm tử mới lộ ra, nếu không nó vẫn sẽ ở hình dạng một cọng tóc đặc biệt vậy thôi “Lăng Vũ, anh cảm thấy tui lợi hại hông? Tui có thể sinh con đó! Nhưng mà dù tui trồng nhân sâm tử dùng cho nó lớn nên cũng rất khó giúp nó khai linh trí...” Vậy đây rốt cuộc là có thể sinh hay không thể sinh?

Nếu nói vậy... trong suốt thời gian bị thương y không phải là đã “ăn” vô số đời con cháu của Nhậm Sinh sao? Triệu Lăng Vũ ho nhẹ một tiếng “Đừng băn khoăn chuyện sinh được hay không này nữa, nhân loại sinh con khác với thực vật. Nếu em thích có con vậy chúng ta cùng nhau trồng, tôi nhất định sẽ tốt với nó.” Có thêm một đứa bé giống Nhậm Sinh cũng không tệ...”Tui hông muốn, nếu anh thích nó không thích tui nữa thì tui phải làm sao?” Nhậm Sinh lắc đầu.

“Vậy chúng ta không cần nữa.” Triệu Lăng Vũ nói, từ sau khi quyết định cùng với Nhậm Sinh y chưa từng nghĩ đến chuyện có con cái.

Nhậm Sinh gật gật đầu, Triệu Lăng Vũ lại nói “Tôi bảo Yêu Lệ lên đây với em, nếu em muốn ăn cái gì thì bảo cô ấy lấy, ở đây vừa ăn vừa ngắm cảnh ở bên dưới cũng được. Tôi còn ít việc cần xử lý, lát nữa tôi mới trở lại.” Nhậm Sinh hỏi nhiều vấn đề như vậy rõ ràng là đã có người nói gì đó với em ấy, nếu xuống dưới nữa biết đâu lại gặp chuyện tương tự nữa.

“Ừm.” Nhậm Sinh gật đầu, ngồi vọc phá màn ảnh theo dõi trước mặt.

Triệu Lăng Vũ vừa bước ra khỏi phòng liền phát hiện cấp dưới Ngô Suất đang mặc trang phục bảo tiêu ngụỵ trang đứng ngoài cửa, vẻ mặt “bà tám” nhìn mình.

“Gọi Yêu Lệ tới, tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì.” Triệu Lăng Vũ nói.

***

Nhậm Sinh ngồi chơi một mình trong phòng có một lúc lâu, Yêu Lệ mới bưng một mâm lớn đựng đầy những món cậu thích bước vào.

Nhìn thấy thức ăn, tâm trạng Nhậm Sinh lập tức thoải mái hơn một chút, cậu cầm thịt nướng nhét vào miệng mình nhai mấy cái, mới để ý thấy vẻ mặt của Yêu Lệ nhăn nhó giống như muốn nói lại thôi “Yêu Lệ, có phải cô muốn nói gì với tui hông?”

“Nhậm Sinh, cậu thật sự không phải người Kayi? Nguyên soái thật sự sẽ kết hôn với cậu?” Lúc nãy biết Nhậm Sinh không phải người Kayi cô còn tưởng chuyện Nhậm Sinh với Nguyên soái kì này bất thành rồi, nhưng mà nhìn thái độ của Nguyên soái... rõ ràng Nguyên soái rất thích Nhậm Sinh! Thậm chí mới nãy còn răn dạy mình...

“Đúng vậy.” Nhậm Sinh gật đầu.

“Nguyên soái thích cậu nhiều lắm Nhậm Sinh, cậu phải đối xử thật tốt với Nguyên soái.” Dựa vào tính tình Nguyên soái nhà mình, kết hôn rồi tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện mèo mỡ hay con riêng, nếu vậy Triệu gia khẳng định là không có hậu đại...

“Tui đương nhiên đối xử tốt với Nguyên soái rồi, tui thích Nguyên soái nên Nguyên soái phải tốt với tui!” Nhậm Sinh nói.

Câu trả lời của Nhậm Sinh khiến Yêu Lệ bật cười, thiếu niên này... quả thực là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, có lẽ cũng bởi vì người này rất đơn thuần nên Nguyên soái mới thích cậu ấy như vậy đi...

Nhậm Sinh nhìn màn hình theo dõi một lát liền cảm thấy chán, thức ăn cũng ăn xong, liền mượn máy tính cầm tay tra tư liệu.

Thứ Nhậm Sinh muốn tra là về kết hôn cùng sinh con cái...

“Em bé là do một phần của mẹ cùng một phần của ba kết hợp dựng dục sinh ra, mang theo gien di truyền cùng tình yêu của cả ba lẫn mẹ. Tất nhiên có vài gia đình em bé được dựng dục từ hai người mẹ hoặc là hai người ba...”

Vì là video giáo dục trẻ em cho nên không dài lắm, nội dung cũng đơn giản dễ hiểu, bởi vì dựa vào nền khoa học kỹ thuật của hiện tại thì người bình thường dù là nam nam hay nữ nữ cũng có thể sinh ra hậu đại cho chính mình, cho nên cũng nói kèm hai loại gia đình này.Nhậm Sinh càng xem về sau càng bừng tỉnh đại ngộ.

Nói mới nhớ, trong thực vật cũng là như vậy, một gốc cây đực với một gốc cây cái mọc ở bên nhau, gốc cây đực phải thụ phấn cho gốc cây cái mới có thể nở ra hoa kết ra quả, nhân loại có lẽ cũng là như vậy nhỉ...

Nếu mình có con với Triệu Lăng Vũ, em bé chắc chắn sẽ vừa giống Triệu Lăng Vũ vừa giống mình... Nghĩ tới đây Nhậm Sinh đột nhiên có chút chờ mong, nhưng sau đó lại khẽ nhíu mày...

Phải làm thế nào mới có được em bé như vậy đây?

Đúng rồi, mình có nhị cái mà, nếu Triệu Lăng Vũ có thể thụ phấn, vậy là mình có thể nở hoa kết quả rồi... Đưa tay sờ sờ đầu mình, Nhậm Sinh lâm vào trầm tư suy nghĩ.

“A Nhậm, dì đến rồi nè.” Ngay lúc này đột nhiên Thẩm Thu Thạch mở cửa đi vào.

“Di di!” Nhậm Sinh cười, linh hoạt né tránh bàn tay Thẩm Thu Thạch muốn sờ đầu cậu.

Thẩm Thu Thạch chuyển sang nựng mặt cậu “A Nhậm, có mấy kẻ thích ăn nói lung tung, đừng để ý bọn họ.”

“Tui biết.” Nhậm Sinh gật đầu.

“A Nhậm ngoan quá!” Thẩm Thu Thạch cười nói “Dì sẽ chờ A Nhậm trưởng thành làm con dâu của dì!”

“Ùa!” Nhậm Sinh gật đầu, lại hỏi “Di di, Lăng Vũ hồi trước như thế nào?”

“Lăng Vũ hồi bé á? Hồi bé nó đáng yêu cực kỳ luôn, ai nhìn cũng thích!” Thẩm Thu Thạch nói, bà đưa tay cầm máy tính của Nhậm Sinh, lên mạng mở ra một file thư mục nói “Hồi đó dì chụp ảnh quay phim cho nó nhiều lắm, trong tài khoản tư nhân lưu trên mạng cũng có một ít, để dì cho A Nhậm xem.”

Nhậm Sinh ngoan ngoãn ngồi chờ, lát sau liền thấy Thẩm Thu Thạch mở một file thư mục ra, trên bìa mặt ngoài là hình một đứa bé trắng trẻo mập mạp.

“Nè, Lăng Vũ hồi bé đó, đáng yêu lắm đúng không?” Thẩm Thu Thạch cười hỏi.

Hồi bé mình đáng yêu hơn nhiều... Nhưng mà đây là Triệu Lăng Vũ!

Nhìn thấy đủ loại ảnh chụp của Triệu Lăng Vũ, Nhậm Sinh hai mắt càng lúc càng sáng.

Thẩm Thu Thạch đột nhiên nở nụ cười quỷ dị “A Nhậm, dì cho con xem một đoạn video quý nhất của dì nè!”

Nhậm Sinh nghe vậy hai mắt lập tức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, sau đó liền nhìn thấy một em bé khoảng mấy tháng tuổi béo mũm mĩm xuất hiện trên màn hình.

Bé ngồi một mình, đang ngồi đột nhiên ngã ngữa xuống, muốn đứng dậy nên quơ quơ chân mình lên, sau đó duỗi tay túm lấy cái chân của mình, tiếp đó bé cau hai hàng lông mày bé xíu nhìn chằm chằm chân của mình hồi lâu, rồi nhét vào miệng...

Nhậm Sinh xem mà cảm thấy trong lòng ngứa ngứa.

Thẩm Thu Thạch với Nhậm Sinh hai người cùng nhau ngồi lật xem lịch sử trưởng thành của Triệu Lăng Vũ.

Triệu Lăng Vũ lúc còn bé thỉnh thoảng lại làm mấy chuyện ngố ngố, tới lúc lớn dần lại càng ngày càng nghiêm túc, đến lúc ba bốn tuổi đã bắt đầu nhận một ít huấn luyện.Cậu bé với hai gò má còn nét béo béo của trẻ con với cái trán đầy mồ hôi, rõ ràng rất mệt nhưng lại vẫn kiên trì rèn luyện, cho đến lúc dụng cụ giám sát thông báo có thể nghỉ ngơi mới chịu dừng lại.

Lại cao thêm một ít, cậu bắt đầu học sử dụng vũ khí, một động tác dù phải lặp đi lặp lại nhiều lần cậu cũng không cảm thấy buồn chán.

Đến thưở thiếu niên cậu lại theo cha mình vào quân đội, tiếp nhận huấn luyện với các tân binh.

. . .

Nhậm Sinh càng xem càng thích, nhịn không được cảm khái “Lớn nhanh ghê!”

“Đúng đó, dì cứ cảm giác mình sinh nó ra chưa được bao lâu, chớp mắt nó đã lớn tới ngần này...” Thẩm Thu Thạch cũng có chút bùi ngùi.

Nhậm Sinh thì lại tính nhẩm tuổi tác của Triệu Lăng Vũ.

Triệu Lăng Vũ sống chưa được năm mươi tuổi nữa, so với cậu quả thực là ngắn tủn mủn luôn... Mà nhìn ảnh chụp giống như Triệu Lăng Vũ chỉ cần vài năm liền có thể tự mình sống được...

Nếu như mình sinh một con người, vậy cũng chỉ chậm trễ chừng vài năm thôi nhỉ... Mà không biết mình có sinh được không nữa... Nhậm Sinh theo bản năng đưa tay sờ sờ đầu.

Thẩm Thu Thạch ngồi kể cả buổi vô cùng hưng phấn, lại lo lắng sợ Nhậm Sinh áp lực “A Nhậm, chúng ta cũng không cần có dị năng hay không, đến lúc đó nếu hai đứa thích có em bé thì cứ đi sở nghiên cứu khoa học dưỡng dục một đứa, tuy dưỡng dục như vậy đứa bé sẽ không có dị năng, nhưng ít ra nó mang huyết mạch của hai đứa.”

“Ừm.” Nhậm Sinh ậm ừ một tiếng.

***

Yến hội lần này cũng không kéo dài lâu lắm, cả Triệu Lăng Vũ lẫn Thẩm Thu Thạch đều không đủ kiên nhẫn để lá mặt lá trái với đám người kia. Nhìn thấy thời gian cũng xấp xỉ liền bắt đầu lấy lý do chưa khôi phục sức khoẻ hoặc là bận rộn công việc gì đó để rời đi. Chủ nhân yến hội người ta đi rồi, khách khứa đương nhiên là không ai mặt dày lưu lại, chỉ đành lần lượt ra về nốt.

Mà ngay đến lúc rời đi rồi, bọn họ ai nấy đều còn có chút ngỡ ngàng—— Triệu Lăng Vũ thật sự tính cưới một nam nhân không thể sinh dục, không... là nam hài đúng hơn.

Gia chủ Locke bước từ từ lên phi hành khí của mình, biểu tình trên mặt biến đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở vẻ rối rắm vô cùng.

Lúc trước lão tốn bao nhiêu công sức như vậy cũng chỉ để cướp đoạt tài nguyên trên tay Triệu Lăng Vũ... Nếu sớm biết Triệu Lăng Vũ sẽ lấy một nam nhân, hơn nữa còn không thể sinh ra hậu đại có được dị năng dung hợp cấp S của Triệu gia, vậy lão cần gì làm bao nhiêu chuyện tốn sức như vậy?

“Ba, Triệu Lăng Vũ dụ dỗ trẻ vị thành niên, chúng ta có thể dựa vào việc này lên án hắn không?” Matthew kích động hỏi.

“Mày có đầu óc một chút được không?” Gia chủ Locke trừng mắt nhìn con trai thứ hai của mình “Lúc trước mày với Ôn Duyệt kia tìm đến Triệu gia, thằng nhóc Nhậm Sinh đã từng lộ quá giọng nói trong video của Thẩm Thu Thạch. Sau lại có lần Ôn Duyệt đi cùng mẹ mày gặp Thẩm Thu Thạch lại giúp nó lộ luôn mặt. Bây giờ ai nấy đều xem hai đứa nó là một đôi, mày tính lên án như thế nào? Không chừng làm ầm ĩ rồi đến cuối cùng ai nấy đều cảm thấy Triệu Lăng Vũ là một người trọng tình lại trọng nghĩa.”Có ai không muốn có hậu đại với dị năng của mình đâu chứ? Nhưng Triệu Lăng Vũ vì một người không rời không bỏ lúc mình bị thương mà chấp nhận không cần.

Năm gia tộc lớn sở dĩ có được vị trí như ngày hôm nay là bởi vì gia tộc bọn họ có dị năng cực mạnh có thể bảo vệ Liên bang nhân loại... Triệu gia nếu như không có người thừa kế, vậy gia nghiệp Triệu gia sau này sớm muộn cũng sẽ vào tay kẻ khác.

Matthew bị cha của mình giáo huấn như vậy có chút khó chịu, nhìn nét mặt cau có của con trai, lão Locke thở dài “Ba chiều mày quá mức rồi, từ rày về sau mỗi ngày đều phải đ theo ba học hỏi, không được phép nhàn hạ.”

Trong lúc Matthew bị ba mình mang về nhà thì, Phương Thành Quân lại biếng nhác đứng dựa vào phi hành khí, trên tay cầm một điếu thuốc cháy dở, vẻ mặt thất thần... Rõ ràng là quần áo chỉnh tề nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng gợi cảm.

“Đường ca, Triệu Lăng Vũ thật sự sẽ kết hôn với Nhậm Sinh sao?” Phương Như Mộng đôi môi khẽ run hỏi... Hôm nay trước lúc đến tham dự yến hội, cô tràn đầy lòng tin tưởng trong việc theo đuổi Triệu Lăng Vũ. Dù sao cô cũng là nữ tính, độ tương xứng tuy thấp hơn Ôn Duyệt nhưng cũng là tương đối cao rồi. Trên hết là lúc Triệu Lăng Vũ bị thương, cô chưa từng làm trò giậu đổ bìm leo!

Với một Triệu Lăng Vũ đã không còn dị năng, cô cảm thấy mình đủ xứng với y rồi...

Nhưng thực tế thế nào? Triệu Lăng Vũ chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái.

“Nếu Triệu Lăng Vũ đã nói, vậy nhất định sẽ làm.” Phương Thành Quân nói.

“Tại sao anh ấy lại làm như vậy?” Phương Như Mộng thật sự không hiểu được.

“Bởi vì đã suy nghĩ rõ ràng.” Phương Thành Quân hít một ngụm thuốc, khói nhẹ nhàng phà ra từ mũi, hai mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc hồi lâu, đột nhiên nói “Em không theo đuổi được Triệu Lăng Vũ đâu, bỏ cuộc đi.”

“Anh họ!” Phương Như Mộng kêu một tiếng.

“Nếu còn vấn vương Triệu Lăng Vũ, đừng gọi anh là anh họ nữa.” Phương Thành Quân nói, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay trắng nõn của mình.

Gia gia của hắn, gia chủ Phương gia cả đời chỉ có một đứa con gái duy nhất, mẹ hắn vì có được hậu đại mà từng quen với vô số nam nhân, đến lúc có được Phương Thành Quân mới cắt đứt quan hệ với đám nam nhân kia.

Còn hắn thì sao? Hắn nhất định phải có một đứa con kế thừa dị năng kim chúc hệ của Phương gia...

Hắn từng quen rất nhiều người, đôi khi thật sự gặp được người làm cho tim hắn xúc động, lại không dám đi tiếp xúc... Bởi vì sợ sẽ mình sẽ rơi vào quá sâu, so ra mà nói thì Triệu Lăng Vũ dám làm như vậy, thực sự khiến hắn có chút hâm mộ...

***

Kẻ được Phương Thành Quân hâm mộ, giờ phút này đang ngồi cạnh cái bồn tắm chăn nuôi một con nhân sâm.

Suốt một tháng nay, Triệu Lăng Vũ cũng đã thành thói quen những lúc chỉ có hai người Nhậm Sinh biến tay chân thành căn tu quấn quít lấy mình, cũng đồng thời ngăn cản mấy cái căn tu này lặng lẽ vói vào những nơi không nên tiếp xúc. Nhìn chung thì Nhậm Sinh cũng khá “nghe lời”, cho nên có thể xem như hợp tác vui vẻ.

“Lăng Vũ, đã mười ngày rồi anh hông có kết hạt, chừng nào mới kết vậy?” Nhậm Sinh dùng một cái căn tu của mình vẽ vòng tròn trên người Triệu Lăng Vũ, vẽ một lát dần dần chui vào trong quần áo của nam nhân, mò mẫm đến hai cái quả nhô ra trước ngực.

“Không rõ lắm.” Triệu Lăng Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói, sẵn tiện thò tay lôi cái căn tu quấy rối mình ra.

“Tối nay kết một lần đi có được hông?” Nhậm Sinh đổi tay, đúng hơn là đổi một cái căn tu khác tiếp tục chui.

“Lần trước em bảo một tháng một lần cũng đủ dùng mà?” Triệu Lăng Vũ lại lần nữa lôi cái căn tu ra.

“Tui sắp nở hoa rồi!” Nhậm Sinh nói với vẻ mặt hợp tình hợp lý “Tui muốn cho nó nở hoa sớm một chút!” Cậu vừa nói vừa vươn người từ bồn tắm đứng thẳng dậy, cũng biến thành hình người ôm chầm lấy Triệu Lăng Vũ “Lăng Vũ, kết một lần đi mờ!”

Nhậm Sinh làm nũng nói, lần kết hạt trước cậu cũng thử làm như vậy, nói không chừng lần này cũng sẽ có hiệu quả.

Triệu Lăng Vũ cảm thấy hôm nay mình thực sự rất có khả năng sẽ kết “hạt“...

Suy nghĩ của y thực sự rất chính xác.

Cảm giác cả người giống như có ai đó vuốt ve âu yếu, đợi đến lúc bị quấn lấy giật mình tỉnh lại thì phát hiện mình quả nhiên vừa mới “kết hạt“... Nhậm Sinh thì đang mừng húm giúp y “rửa” sạch, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng đập cửa của Tiểu Lục.

Đây là lần thứ ba diễn ra tình cảnh này rồi, phỏng chừng về sau còn tiếp tục dài dài... Rõ ràng là chuyện làm cho người ta xấu hổ bất đắc dĩ, nhưng y lại chẳng thấy ghét chút nào.

Giúp Triệu Lăng Vũ “xử lý” sạch sẽ rồi, Nhậm Sinh vừa nỗ lực hấp thu tức nhưỡng vừa múc mấy chậu nước mình tắm tạt xuống sân dưới.

Dù sao mình cũng vừa ăn xong món chính, cho Tiểu Lục chút đồ thừa cũng chả sao cả, dù sao cùng là đồng loại thôi ~

“...” Triệu Lăng Vũ đơ người nhìn một lát, mới nói “Lần sau đừng tạt nước tắm như vậy.” Đây là nước tắm đó!

“Ồ.” Nhậm Sinh gật gù, nước tắm không được tạt ra cửa sổ, vậy cho nước rửa tay như quản gia vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.