Giờ nghỉ, Lý Bác Học cầm một cuốn sổ nhỏ lén lút đi đến trước mặt Lâm Tô.
“Bé Thỏ tớ muốn hỏi thăm cậu một việc.”
Lâm Tô nhìn nhóc, “Chuyện gì?”
“Ba ba cậu thích ăn cái gì?”
“Chocolate.”
“Ba ba cậu thích màu gì?”
“Màu hồng phấn.”
“Chú ấy thích làm gì?”
“Xem TV.”
“Ba ba cậu thích xem chương trình TV nào?”
“Dê con vui vẻ và sói xám.”
“Ba ba cậu thích bài hát nào?”
“Mặc dù tôi chỉ là một con dê.”
“Thần tượng của ba ba cậu là ai?”
“Dương dương lười biếng.”
“Ba ba cậu có tâm nguyện gì?”
“Thi được một trăm điểm.”
. . .
Lý Bác Học càng hỏi càng thấy kỳ quái, “Hừm, mấy thứ này đều là cậu thích mà phải không?”
Lâm Tô trả lời như là chuyện đương nhiên, “Cái gì mà tớ thích, ba ba cũng thích.”
-_-||| Lý Bác Học không nói gì : Có lẽ phải hỏi vấn đề khác thôi!
“Mẹ cậu đâu?”
“Tớ không có mẹ.”
“Tớ nói là, mẹ của cậu hiện nay ở đâu? Dì ấy ly hôn với ba ba của cậu, nhưng. . .”
“Tớ không có mẹ mà.”
Lý Bác Học choáng váng, “Cậu không có mẹ chẳng lẽ là từ tảng đá chui ra sao?”
“Tớ là từ trong bụng của ba ba mà ra đấy.”
. . .
“Ba ba tớ nói, ba ba ở nhà một mình sinh ra tớ, không có đến bệnh viện đâu!”
. . .
“Ba ba còn nói, lúc sinh ra tớ chỉ cỡ hai bàn tay, rất nhỏ nha!”
. . .
“Ba ba tớ còn nói. . .”
“Ha ha ha —” Lý Bác Học cắt ngang lời bé, cười đến nỗi không thẳng thắt lưng lên được, “Ngốc! Đàn ông làm sao mà sinh con được chứ? !”
o(>﹏