Cả Nhà Thương Nhau

Chương 31: Chương 31




Trước giờ học chiều, Lâm Tô nói với Lý Bác Học : “Chúng ta chơi trò người gỗ nhé.”

Lý Bác Học hài lòng đáp lại, “Được, có điều ai thua phải bị phạt chịu không?”

Lâm Tô hỏi : “Hình phạt là gì?”

“Ai thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, không đước đổi ý đâu nhá!” Lý Bác Học cười như một tiểu hồ ly, trong lòng đắc ý thầm nhủ, nhóc ngốc đợi lát nữa phạt cậu hôn tớ một trăm cái! o(≧v≦)o

~~“Đồng ý!” Lâm Tô hô lớn : “Bây giờ chúng ta đều là người gỗ không được nói không được nhúc nhích!”

La xong, úp mặt lên bàn, không động đậy nữa.

Lý Bác Học vốn định ôm Lâm Tô vào trong ngực nhân cơ hội ăn đậu hủ, nào ngờ trò chơi bắt đầu nhanh như vậy. Nhóc đang trong tư thế hơi khom lưng, cánh tay vươn về phía trước, nghe được tiếng la, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là duy trì cái tư thế này rồi đứng bất động.

Năm phút đồng hồ trôi qua, hai người âm thầm phân cao thấp, quả thực không hề động một chút nào.

Viên Viên liếc mắt nhìn hai đứa, nhịn không được mắt trợn trắng, “Hai tên ngu ngốc!”

. : .

Cố Bằng đang chuẩn bị lên lớp, hiệu trưởng đột nhiên gọi hắn lại, “Thầy Cố, lần này đi thi học sinh giỏi toán, khối của thầy cử học sinh nào tham gia vậy?”

Cố Bằng đáp : “Lý Bác Học.”

Hiệu trưởng không chắc lắm hỏi : “Cậu nhóc này có đạt tiêu chuẩn không?”

Cố Bằng vỗ ngực bảo đảm, “Hiệu trưởng cứ yên tâm, trò Lý Bác Học này đặc biệt thông minh, mỗi lần đi thi nó đều đứng đầu, lần này khẳng định cũng sẽ mang lại vẻ vang cho trường mình!”

Hiệu trưởng thoả mãn gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện tới trước cửa phòng học, hiệu trưởng đột nhiên hăng hái muốn nói chuyện cùng các học sinh.

Cố Bằng đi tới trên bục giảng, vỗ vỗ tay, nói với mọi người : “Các học sinh nhanh chóng quay về chỗ ngồi nào, hiệu trưởng có đôi lời muốn nói.”

Ngoại trừ Lý Bác Học, những người khác cấp tốc chạy về chỗ ngồi.

Cố Bằng gõ gõ bàn, nói : “Mời các học sinh nhanh chóng quay về chỗ ngồi.”

Lý Bác Học một tay ôm thắt lưng tay kia duỗi thẳng đứng im một chỗ vẫn không nhúc nhích.

Cố Bằng sửng sốt vài giây, quay đầu cười xấu hổ với hiệu trưởng, đi tới bên cạnh Lý Bác Học, gầm nhẹ : “Mau quay về chỗ ngồi ngay! !”

Lý Bác Học tựa như bị điểm huyệt, đứng bất động, ngay cả mí mắt cũng không nháy lấy một cái.

Thấy một màn như vậy hiệu trưởng rất nghi hoặc, đi tới trước mặt hai người hỏi : ” Thầy Cố, em học sinh này là ai thế? Sao nhìn ngốc quá vậy?”

Cố Bằng vẻ mặt đầy hắc tuyến, từ trong miệng khó khăn nặn ra vài từ, “Em ấy là Lý Bác Học.”

Hiệu trưởng 囧 : Nhìn ngốc thế này mà đại diện trường đi thi học sinh giỏi toán chẳng biết có ổn không đây? !

Hiệu trưởng cúi đầu lau mồ hôi lạnh, bỗng nhiên thấy trước mắt có em học sinh gục đầu vào trên bàn.

Hiệu trưởng là một người tốt bụng, đặc biệt quan tâm đến học sinh, lập tức đi đến gần : ” Em học sinh này bị làm sao vậy? Có phải bị bệnh hay không?”

Lâm Tô vẫn không nhúc nhích.

Thấy bé không có phản ứng, hiệu trưởng vỗ vỗ lên vai bé, “Học trò? Học trò? Có phải em thấy khó chịu hay không?”

Lâm Tô vẫn ngồi im.

Hiệu trưởng sốt ruột, rất sợ bé xảy ra chuyện gì, mạnh mẽ nâng đầu của bé lên, liền thấy được một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.

Hiệu trưởng còn chưa mở miệng hỏi, Lâm Tô đã khóc lên : “Con thua, con thua rồi, đều tại ông cả. . . ┭┮﹏┭┮ “

Hiệu trưởng không hiểu gì hết, đang định hỏi nguyên nhân, bên cạnh liền vang lên tiếng hoan hô.

Lý Bác Học vui sướng đến hoa tay múa chân, cười ha hả, “Một trăm cái hôn, gào lên, một trăm cái!”

Hiệu trưởng triệt để hôn mê, đứng thẳng lên, nhìn Cố Bằng cười gượng, “Học sinh lớp của thầy dễ thương thật. . .”

Nhìn Lý Bác Học đang sôi nổi, Cố Bằng cực kỳ bất đắc dĩ, khóe miệng co rút, nhủ thầm: Bộ dáng ngu ngốc như này sao mỗi lần thi đều được 100 điểm vậy hả trời? ! ╮(╯_╰)╭

. : .

Lý Tường Vũ từ trên xe bước xuống thì thấy, Lâm Duyệt Minh đang đứng đờ ra ven đường, kêu cậu vài tiếng, đều không nghe thấy.

Lý Tường Vũ đi đến bên cạnh, ôm cậu vào trong ngực, hỏi thầm vào tai cậu : “Duyệt Minh, em đang suy nghĩ gì vậy?”

Lâm Duyệt Minh phục hồi lại tinh thần, “Không có gì.” Thuận thế dựa vào người hắn, ngửi được mùi hương quen thuộc, không hiểu sao cảm thấy ủy khuất, “Em mệt mỏi quá.” Thân thể, rồi cả tâm hồn đều vô cùng mệt mỏi.

“Chỉ đi shopping thôi mà đến nỗi vậy sao?”

Lâm Duyệt Minh gật đầu, “Đúng vậy, mệt gần chết.”

Lý Tường Vũ đột nhiên nhấc bổng cậu lên, vừa đi vừa cười, “Nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát đi, tôi ôm em lên xe.”

Lâm Duyệt Minh hơi sửng sốt, nhưng không phản kháng. Nếu là bình thường cậu khẳng định sẽ kêu Lý Tường Vũ buông mình xuống, nhưng hiện tại cậu lại muốn thoải mái hưởng thụ sự sủng nịch của người đàn ông này đối với mình.

Chôn đầu trong lòng đối phương, dùng môi vuốt ve đầu ngực, rồi nhẹ cắn một cái.

Lý Tường Vũ không kinh ngạc, cũng chẳng tức giận, nhếch khóe miệng, đặt cậu vào ghế phó lái, cài dây an toàn xong rồi mới vòng qua bên kia ngồi vào trong xe.

Khởi động ô tô, Lý Tường Vũ nhẹ cười, “Vừa rồi em quyến rũ tôi sao? Câu dẫn tôi là phải trả giá đó.”

“Không phải.” Lâm Duyệt Minh cũng nở nụ cười, đột nhiên khom người tới phía trước hắn, dùng răng cởi ra một cái nút áo, lộ ra bộ ngực vạm vỡ. Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bên ngực phải của hắn, đầu lưỡi đảo quanh trên đầu núm, rồi ngậm trong miệng mà hút. Vô số những nụ hôn nhỏ rơi vào trước ngực, lúc thì hút, khi thì cắn nhẹ, làn da màu mật ong nhất thời chi chít vết hôn.

Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt hơi nheo lại, mang theo ý khiêu khích, “Đây mới là quyến rũ! Thế nào, vẫn còn chịu được sao?”

Lý Tường Vũ liếc mắt nhìn cậu, sau đó nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục lái xe.

Lâm Duyệt Minh giật mình, phản ứng của Lý Tường Vũ bình thản như thế khiến cậu cảm thấy thất bại, nhất thời không phục, đưa tay kéo khóa quần của đối phương xuống, cầm vật cứng nóng như lửa từ trong quần lót ra.

Còn chưa kịp hôn, cả người đã bị nâng lên, Lâm Duyệt Minh kinh ngạc nhìn Lý Tường Vũ, “Sao vậy? Rõ ràng anh có cảm giác, vì sao không muốn em giúp anh?”

Lý Tường Vũ giải thích : “Rất bẩn.” Đột nhiên phanh xe lại, quay đầu nhìn cậu, “Em thích hôn phải không? Đợi lát nữa cho em hôn đã đời luôn!” Mở cửa xuống xe, vòng qua bên phải, ôm cậu ra.

Lâm Duyệt Minh nhìn quanh bốn phía, trước mắt là một khách sạn năm sao, theo bản năng giãy dụa vài cái, biết rõ còn cố hỏi, “Vào đây làm gì?”

“Cởi hết cho em hôn chứ sao!” Lý Tường Vũ nhìn cậu cười cười, đi nhanh vào khách sạn.

Một người đàn ông ôm một người đàn ông khác đi vào khách sạn, không phải rõ ràng muốn nói cho mọi người biết là bọn họ tới thuê phòng hay sao? Hai vị này phải chăng đã quá quá cởi mở rồi?

Lâm Duyệt Minh giận tái mặt, đè thấp thanh âm, “Bỏ em xuống, em tự mình đi.”

Lý Tường Vũ không muốn buông cậu xuống, nói đùa, “Thả xuống rồi, em chạy mất làm sao bây giờ?”

Lâm Duyệt Minh cảm nhận ánh mắt của mọi người đều tập trung về hai người, đột nhiên thấy mất mặt muốn chết, chôn đầu vào ngực Lý Tường Vũ, không thèm nhắc lại, cũng không giãy dụa nữa.

Mãi cho tới lúc vào trong phòng rồi cậu mới ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, oán giận nói : “Nếu như bị người quen thấy được thật là xấu hổ mà.”

Lý Tường Vũ đặt cậu ở trên giường, vừa cởi quần áo vừa đáp : “Thấy được mới tốt, tôi ước gì tất cả mọi người đều thấy, như vậy ai cũng biết em là người của tôi, sẽ không còn người nào dám có chủ ý gì với em nữa.”

“Về điểm ấy anh không cần lo lắng, không có ai thích em cả.” Lâm Duyệt Minh nhẹ nụ cười, “Em vốn không làm cho người thích.”

Lý Tường Vũ tiến đến trước mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt chăm chú rồi nói : “Đó là do người ta không phát hiện ra bản chất tốt đẹp của em.” Hôn lên môi cậu, “Chúng ta cùng nhau tắm nhé?”

Nhìn như là hỏi ý của cậu, trên thực tế không đợi trả lời đã lột hết y phục của cậu xuống.

Nhìn bụng của cậu lộ ra, trong lòng Lý Tường Vũ bỗng nhiên dâng lên một niềm cảm động vô hạn. Sinh em bé vốn đã không phải chuyện dễ dàng, huống hồ gì cậu lại còn là một người đàn ông, không chỉ chịu đựng áp lực tâm lý to lớn trong quá trình mang thai kéo dài, đến lúc sinh nở lại còn phải trãi qua sự đau đớn khôn cùng, nhưng em ấy chưa từng oán giận một câu, mỗi ngày đều mỉm cười mà đối diện với cuộc sống.

Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cậu, sau đó dán tai sát vào, nội tâm tràn ngập niềm vui sướng.

Lý Tường Vũ lập lời thề trong lòng, nhất định mình phải mang lại hạnh phúc cho em ấy.

Lâm Duyệt Minh ngồi ngay ngắn, tùy ý Lý Tường Vũ dán mặt vào bụng mình cọ tới cọ lui, dáng tươi cười dào dạt trên khuôn mặt, hạnh phúc không cần nói cũng biết.

Lúc trước khi còn làm trong bệnh viện, bình thường trông thấy mấy ông chồng đưa vợ đi kiểm tra, lòng cậu đương nhiên cũng có ước ao nho nhỏ.

Năm đó khi mang thai, cục cưng nằm trong bụng rất an tĩnh, ít động đậy. Số lần máy thai nhiều ít, tốc độ mạnh yếu cho thấy sự an toàn của thai nhi, cậu vẫn thường lo lắng em bé có thể xảy ra chuyện gì hay không, nhưng cậu lại không dám đi bệnh viện kiểm tra, mỗi lần em bé động một chút, cậu sẽ vui vẻ hưng phấn thật lâu, rất muốn mang sự vui sướng trong lòng chia xẻ với người khác, chỉ là bên cạnh không có ai để cậu có thể tâm sự.

Mà hiện tại bên cậu đã có Lý Tường Vũ, tất cả hỉ nộ ái ố cũng không cần giấu ở trong lòng. Cậu nghĩ mình rất may mắn, có một đứa con trai nhu thuận biết nghe lời, người yêu thì cưng chiều yêu thương, lại sắp sinh thêm một cục cưng. Cả đời này, có bấy nhiêu người như vậy làm bạn, là đã quá trọn vẹn rồi.

“Đi thôi, vào tắm được rồi.” Lý Tường Vũ hôn một cái nữa lên bụng, kéo quần của cậu ra, ôm vào phòng tắm.

Mở vòi sen ở trên cao, nước nóng ào ào chảy xuống, trong phòng tắm nho nhỏ chỉ một lát sau đã tràn ngập hơi nước.

Lý Tường Vũ ôm cậu vào bồn tắm rộng rãi, cười nói: “Lần đầu tiên của chúng ta diễn ra trong phòng tắm, hiện tại ôn lại một chút cảm giác ngày đó được chứ?”

Lâm Duyệt Minh gật đầu, lần đó uống rất nhiều rượu, sau khi tỉnh dậy ngoại trừ thân thể có chút khó chịu, căn bản cậu chẳng nhớ nổi bất cứ cảm giác gì.

Đối với chuyện làm tình cậu luôn có yêu cầu rất cao, nếu là trước đây tuyệt không đáp ứng việc làm trong phòng tắm. Đối với cậu phòng tắm chỉ là nơi để dành cho vệ sinh, làm ở chỗ nơi này khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên, hơn nữa cũng không chuyên tâm. Thế nhưng ở trước mặt Lý Tường Vũ, cậu lại có thể đơn giản bỏ mọi nguyên tắc của mình qua một bên, không hiểu sao tim đập cũng nhanh hơn, trong lòng tự nhiên tràn đầy nỗi chờ mong, đợi xem chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Lý Tường Vũ gở vòi sen xuống phun nước vào hai người tắm sơ qua, rồi vứt vòi sen qua một bên, xong cúi đầu hôn cậu.

Nhè nhẹ vuốt ve thân thể cậu, từ cổ đến ngực, chậm rãi trượt xuống đùi, đầu ngón tay vuốt ve mặt trong đùi non, mu bàn tay cố ý đụng vào phân thân. Sau vài lần bị kích thích lập tức đứng thẳng lên.

Lý Tường Vũ cười cười, ghé vào bên tai cậu nói nhỏ, “Em thực sự rất mẫn cảm, mới kích thích một chút đã chịu không nổi rồi.”

Mở miệng ngậm tai của cậu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút. Tay cũng không nhàn rỗi, cầm phân thân của cậu vuốt ve lên xuống. Phân thân trong tay càng lúc càng lớn, cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ từ miệng cậu phát ra Lý Tường Vũ mới dừng lại động tác, khẽ cắn vành tai, hỏi : “Muốn tôi dùng miệng giúp em không?”

Lâm Duyệt Minh tựa ở trên tường, ngẩng đầu lên khẽ ừ một tiếng.

Lý Tường Vũ mở vòi nước, ngậm một ngụm nước nóng trong miệng, quỳ gối trước người của cậu. Ngậm phân thân vào trong miệng. Đầu lưỡi đảo quanh, mỗi lần liếm lộng, nước nóng lại theo khóe miệng chậm rãi tràn ra, cho đến khi toàn bộ nước trong miệng chảy hết, Lý Tường Vũ vươn đầu phía dưới vòi nước, lại hứng một ngụm nước lạnh, lần thứ hai ngậm phân thân vào miệng.

Nóng lạnh kích thích song song khiến Lâm Duyệt Minh cả người thoát lực chịu không nổi nữa, nóng đến một lúc nhất định, sắp bắn ra thì lại bị nước lạnh làm hạ nhiệt. Từ cảm giác nóng bỏng đến lạnh như băng, tựa như mùa hè mà ăn lẩu cay uống kèm với bia lạnh, chỉ có một cảm giác, đó chính là sảng khoái.

Nóng lạnh vài lần kích thích giao nhau, Lâm Duyệt Minh rốt cục nhịn không được nữa, lớn tiếng rên rỉ bắn tinh dịch ở trong miệng Lý Tường Vũ.

Lý Tường Vũ nhổ tinh dịch trong miệng ra tay, rồi đem toàn bộ vẽ sau huyệt khẩu của cậu, một ngón tay chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng khuấy đảo.

Đứng thẳng dậy, hôn lên môi cậu, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, cắn mút một hồi, ngẩng đầu đùa cậu, “Đây là mùi vị của em, có đúng là rất ngọt hay không?”

Mặt Lâm Duyệt Minh nhăn nhó, “Ngọt cái rắm á, khó ngửi muốn chết.”

“Em luôn không có một chút tình thú nào như thế.” Thừa dịp lúc nói chuyện, Lý Tường Vũ nhét thêm một ngón tay nữa vào, “Đợi lát nữa xem em còn dám mạnh miệng hay không.”

Hai ngón tay trong trực tràng khuấy đảo, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ lên tràng bích, tay kia nắm hai tiểu cầu nhẹ nhàng xoa bóp, mới vừa phát tiết qua phân thân lại đứng thẳng lên.

Lý Tường Vũ thấy trong mắt cậu dấy lên ngọn lửa dục tình, rút ngón tay ra, thay bằng chính phân thân của mình chậm rãi đi vào.

Hậu huyệt sớm được khuếch trương, phân thân cắm vào dễ dàng. Rốt cuộc, hạ thể của hai người được chặt chẽ kết hợp với nhau.

Lý Tường Vũ nâng hai chân cậu đặt lên vai mình, chậm rãi động đậy. . .

Hai chân bị biến thành chữ “V”, Lâm Duyệt Minh có chút khó chịu, “Vướng cái bụng, khó chịu quá.”

Lý Tường Vũ vươn tay xả nước trong bồn, để cậu nằm thẳng lại, hỏi : “Bụng còn khó chịu không?”

Lâm Duyệt Minh lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Cố sức thúc một hồi, Lý Tường Vũ lại hỏi : “Em nói xem cục cưng có cảm nhận được không?”

“Cảm nhận cái gì?”

“Cảm nhận được chúng ta đang làm a.” Lý Tường Vũ thúc thêm vài cái, “Làm trước mặt cục cưng, cảm giác cũng không tồi.”

Lâm Duyệt Minh không nói gì, nhắm mắt lại thoả thích hưởng thụ, mặc kệ hắn.

Lý Tường Vũ đẩy nhanh tốc độ, cố ý nói khích cậu, “Đột nhiên xông tới một vật này nọ, em nói cục cưng có sợ không?”

. . .

“Sau này chúng ta phải thường làm trước mặt em bé, tôi tin rằng bé sẽ từ từ quen dần.”

. . .

“Nói không chừng bé còn cảm thấy rất thú vị nữa là!”

. . .

Lâm Duyệt Minh mở mắt ra, trừng mắt nhìn hắn, chịu không nổi la lớn : “Anh có thể đứng đắn một chút hay không? !”

“Tôi rất đứng đắn mà! Hiện tại chúng ta đang giáo dục giới tính cho bé, vấn đề nghiêm túc như thế sao tôi có thể không đứng đắn được chứ?”

“Đồ khùng!” Lâm Duyệt Minh lười cùng hắn lý luận, nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Lý Tường Vũ lại đùa giỡn cậu, “Em kêu lớn tiếng như vậy, cục cưng sẽ nghe được đó.”

Lâm Duyệt Minh nghe hắn nói vậy, trong lòng cả kinh, nhanh tay bưng miệng lại.

Lý Tường Vũ vui vẻ muốn chết, gỡ tay cậu ra, cúi đầu hôn lên.

Vô số nụ hôn rơi lên mặt cậu, một câu “Tôi yêu em” cứ quẩn quanh trong phòng tắm.

Duyệt Minh, tôi thực sự rất yêu em.

. . .

Phát tiết qua một lần, Lý Tường Vũ giúp cậu vệ sinh rửa sạch dị vật lưu lại trong cơ thể, lau khô, rồi ôm cậu để lên trên giường, cười nói : “Buổi tối làm tiếp nhé, tôi còn chưa có thỏa mãn đâu.”

Lâm Duyệt Minh lạnh mắt nhìn hắn, “Cũng được, thế nhưng anh phải làm theo kiểu bình thường! Bằng không đừng bàn nữa!”

“Không thành vấn đề!” Lý Tường Vũ tiến đến hôn thêm vài cái, giúp cậu mặc quần áo, mang bít tất, đi dép, hầu hạ xong rồi, mới bắt đầu lo việc của mình.

Tắm rửa xong, ôm cậu ngồi trên giường xem TV. Tới bốn giờ chiều, hai người mới rời khỏi khách sạn.

Khi lái xe tới trường, còn chưa tan học.

Lâm Duyệt Minh đem phiếu siêu âm ra, đưa tới trước mắt Lý Tường Vũ, “Nhìn xem, đây là của cục cưng chúng ta đó.”

Lý Tường Vũ cầm lấy phiếu siêu âm chỉ đơn giản nhìn qua một lần, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, “Lớn lên sẽ rất giống em.”

Lâm Duyệt Minh mắt trợn trắng, “Anh từ chỗ nào nhìn ra bé lớn lên sẽ giống em vậy?”

Lý Tường Vũ chỉ vào phiếu siêu âm nói : “Đâu cũng thấy, đôi mắt nè, mũi, miệng cũng vậy.”

Lâm Duyệt Minh bị hắn chọc cho phì cười, kỳ thực thai nhi mới bốn tháng căn bản thấy không rõ ngũ quan, biết rõ là hắn hay đùa giỡn, nhưng cảm thấy rất cảm động, thì ra khi mang thai có vợ có chồng bên nhau, cảm giác lại tuyệt vời như thế.

Lâm Duyệt Minh hất mặt, đầy đắc ý, “Giống em mới tốt, nếu như là con gái tương lai khẳng định là một đại mỹ nhân, còn nếu như là con trai tuyệt đối sẽ là một anh chàng đẹp trai ngời ngời.”

Lý Tường Vũ trêu đùa : “Đúng vậy! Mẹ đẹp, con cũng đẹp.”

Lâm Duyệt Minh liếc mắt nhìn hắn, “Cho em được bao nhiêu điểm!”

Lý Tường Vũ còn muốn tiếp tục đùa giỡn cậu, đột nhiên thấy cổng trường mở, học sinh như ong vỡ tổ ùa ra, Lâm Tô và Lý Bác Học tay trong tay theo đoàn người đi ra cổng.

Mở cửa xe ra, kêu một tiếng. Hai nhóc con nghe được tiếng gọi, cùng nhau chạy tới.

Lúc ngồi trên xe, Lý Bác Học dạng chân ra tựa lưng vào ghế, chỉ chỉ vào mặt mình, quay đầu nhìn Lâm Tô nói : “Hôn một cái nào.” Hoàn toàn mang bộ dáng của một đại gia.

Lâm Tô chu môi nhắm ngay mặt của nhóc, hôn bẹp một cái, “58 cái.”

“No, No, No!” Lý Bác Học lắc lắc ngón tay, “Mới có 12 cái thôi.”

Lâm Tô vò đầu, “Phải không? Hôn nhiều như vậy mà mới có 12 là sao?”

Lý Bác Học giả ngu, “Rất nhiều rồi à? Sao tớ không cảm thấy vậy kìa? Cậu sẽ không định ăn gian đó chứ? !”

Lâm Tô vội vã xua tay, “Không phải mà. . .”

Nhìn một màn như vậy, Lâm Duyệt Minh cảm thấy kỳ quái, hỏi : “Các con đang làm gì vậy?”

Lâm Tô bĩu môi, ủy khuất nói : “Ba ba, ngày hôm nay con và Lý Bác Học chơi trò người gỗ, vốn là con sắp thắng rồi, kết quả đột nhiên xuất hiện một lão gia gia tới nâng con lên, làm hại con bị thua.”

Sau đó còn bổ sung thêm một câu, “Thực sự là con sắp thắng rồi, không hề động đậy một chút nào!”

Lâm Duyệt Minh nở nụ cười, lại hỏi : “Lão gia gia kia là ai vậy?”

Lâm Tô lắc đầu, “Con không nhận ra.”

“Không phải chứ? !” Lý Bác Học ôm bụng cười, “Lão gia gia kia là hiệu trưởng đó! Học bốn năm rồi mà cậu không nhận ra ông ấy sao? !”

“Phải không?” Lâm Tô suy nghĩ một hồi, “Tớ thực sự không nhận ra ông ấy a!”

Lâm Duyệt Minh xoay người, sờ sờ khuôn mặt con trai, “Vậy bây giờ con biết rồi phải không? Sau này nhìn thấy lão gia gia thì phải khoanh tay chào nhé!”

“Ah!” Lâm Tô đột nhiên xoay mình về phía ghế lái, nói với hai người lớn : “Ba ba, chú Lý, con muốn nói cho hai người một việc.”

Hai người cùng hỏi : “Chuyện gì?”

“Lý Bác Học thật là lợi hại nha! Cậu ấy sẽ đại diện cho trường đi thi học sinh giỏi toán đó! !”

Lâm Duyệt Minh nhìn Lý Bác Học, trong mắt lộ vẻ khen ngợi, “Hổ Con giỏi quá!”

“Đâu có, đâu có.” Lý Bác Học vò đầu, có chút ngượng ngùng.

Lâm Tô ngồi một bên lẩm bẩm, “Con cũng muốn thi học sinh giỏi toán.”

Lâm Duyệt Minh bế bé đặt lên đùi, dỗ dành, “Lần này không kịp rồi, lần sau nhé, được không?”

Lâm Tô gục đầu xuống, nhỏ giọng nói : “Vừa rồi thầy Cố có nói, chỉ có học sinh đứng đầu mới có thể tham gia, con mỗi lần thi đều đứng bét, có phải là không có khả năng tham gia hay không?”

Nghe con trai nói, Lâm Duyệt Minh cảm thấy ngực ê ẩm, cậu biết Lâm Tô học tập rất chăm chú, làm bài xác nhận dùng thời gian gấp đôi những đứa trẻ khác, nhưng lại chẳng có hiệu quả gì cả.

Chỉ để đạt tiêu chuẩn thôi đã khó rồi, thi học sinh giỏi đối với bé mà nói thực sự là quá xa xôi.

Lâm Duyệt Minh không muốn đả kích lòng tự trọng của bé, nhưng lại không thể lừa gạt. Nhẹ hôn lên khuôn mặt, trong đầu thì suy nghĩ cách trấn an tâm tư của bé.

“Có thể được.” Lý Tường Vũ đột nhiên thốt lên, đưa một tay ra sờ đầu Lâm Tô, “Con muốn tham gia, chú dẫn con đi.”

Lâm Duyệt Minh nghi hoặc ngẩng đầu, lo lắng hỏi : “Sao mà tham gia được?”

Cậu cũng không muốn gieo hi vọng cho con trẻ, rồi lại bóp chết niềm hi vọng này, đến lúc đó đối với nò càng khó khăn hơn.

Lý Tường Vũ cười cười, “Tôi tự có biện pháp của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.