Lý Bác Học đã từng lập lời thề, không bao giờ. . . cùng Lâm Tô chơi trò đố vui nữa.
Thế nhưng Lâm Tô thích trò này, nhóc liền ném ngay câu thề của mình ra sau đầu, cùng chơi với bé.
Lần này là Lâm Tô đặt câu hỏi, còn nhóc trả lời.
Lúc Lâm Tô đưa bốn ngón tay ra, Lý Bác Học xoay mình qua phía khác. . . Ra vẻ xem thường.
Khi quay đầu lại, trên mặt hiện lên nét tươi cười hớn hở, “Bé Thỏ, câu hỏi của cậu là gì vậy?”
Lâm Tô quơ quơ bốn ngón tay, “Đây là mấy?”
“Bốn!”
Lâm Tô gập bốn ngón tay xuống, “Vậy đây là gì?”
Lý Bác Học nhắc nhở : “Cậu còn chưa hỏi tiếng Anh đọc như thế nào mà!”
“Ah.” Lâm tô hỏi lại : “Tiếng Anh đọc như thế nào?”
“Four!”
“Vậy đây là gì?”
“Wonderful!”
Lâm Tô lắc đầu, “Sai! Lý Bác Học thật là ngu ngốc! O(∩_∩)O~”
-_-||| Lý Bác Học 囧, thử thăm dò nói, “Là bốn ngón tay của Lâm Tô gập xuống phải không?”
Lâm Tô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, làm ra vẻ nói : “Chính xác. ⊙﹏⊙ “
Lý Bác Học muốn thổ huyết!
“Câu tiếp theo, con gì thích hỏi tại sao nhất?”
Lý Bác Học vẻ mặt hắc tuyến : Đùa đấy à? ! Ừm! ! Thôi quên đi cứ giả vờ để cậu ấy vui vẻ vậy! ╮(╯_╰)╭
Hai tay dang ra, nhóc nói : “Không biết.”
Lâm Tô tuyên bố đáp án, “Là con heo.”
Lý Bác Học giả bộ ngây thơ hỏi : “Tại sao vậy?”
Lâm Tô lắc đầu, “Tớ cũng không biết! (@﹏@)~”
Lý Bác Học muốn đập đầu vào tường!
Lúc này tiếng chuông vào học vang lên, Lý Bác Học suy sụp đi về chỗ ngồi của mình, ở trong lòng lại thề độc : Nếu như tớ còn chơi trò đố vui với cậu lần nữa, thà rằng dùng dao tự đâm chết chính mình còn hơn! ~~o(>_