Thấy sắp không được động phòng hoa chúc, Đoan Tĩnh quyết định ra đòn cuối cùng, nghiêm túc suy nghĩ nên “cường” từ chỗ nào.
Theo như trong tiểu thuyết Hái hoa của Kiều Đoàn, phải thừa dịp đêm gió lớn để làm, tìm chỗ yên tĩnh, đưa tiểu nương tử…… A, tiểu lang quân ôm, ngã trên mặt đất, vừa kéo áo vừa hôn loạn xạ, vuốt, miệng còn phải luôn gọi tình yêu bé nhỏ của ta, tiểu bảo bối của ta…….
Hự, quá mắc cỡ!
Đoan Tĩnh quyết định ăn no nê trước, rồi che mặt hành động.
Phòng bếp đang bận rộn đến khí thế ngất trời, Đoan Tĩnh thừa dịp cháy nhà hôi của, ăn đến mức bụng tròn xoe. Không biết là do ăn phải đồ hỏng hay do đột nhiên quá no sau hai ngày nhịn đói mà nàng phải ngồi trong nhà vệ sinh cả buổi trưa, cho đến khi hai chân bủn rủn, mệt lả trên giường.
Đúng là thà không ăn còn hơn.
Thể lực thế này mà đi hái hoa, có thể hái được hoa hay không? Nhưng đối với bông hoa cúc mềm mại non nớt như Tuyên Ngưng, cũng sẽ không có gai như hoa hồng đâu nhỉ?
Đoan Tĩnh rơi vào tình thế khó xử.
Dũng sĩ trong lòng hô hào: “Cậy mạnh hiếp yếu!” Gặp người yếu không thể cậy mạnh, còn mặt mũi nào tự xưng là cao thủ đứng thứ ba thiên hạ.
Mưu sĩ trong lòng khuyên can: “Bất kể là tập thể dục buổi sáng hay là thể dục buổi tối đều là thể dục, cần gì gấp. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nghĩ trước mới làm, mới là cách hay nhất.”
“A! Đoan Tĩnh hét to, buồn rầu dùng chăn chùm kín đầu.
Có tiếng gõ cửa ngoài cửa.
Đoan Tĩnh kéo chăn xuống, Uyển thị đã mang theo người đẩy cửa đi vào.
“Mẫu thân.” Nàng ngồi bật dậy, chỉnh sửa lại mái tóc.
Uyển Thị vẫy tay, một nhóm ma ma vây quanh Đoan tĩnh, kéo đến chỗ bàn trang điểm, chuẩn bị chải tóc, rửa mặt……..
Đoan Tĩnh ngơ ngác hỏi: “Hả? Tối nay định đi ra ngoài ạ?”
Uyển thị ngẩn người: “Tuyên Ngưng không nói gì với con sao? Không phải nó nói đã thương lượng xong với nhau rồi sao?” Mày liễu hơi nhăn lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần sắc bén: “Ta cũng cảm thấy tối nay động phòng là quá vội vàng. Để ta đi nói với nó……”
“Mẫu thân đợi chút…! Đột nhiên vòng eo của Uyển thị bị ôm, Đoan Tĩnh ôm bà rất bá đạo, con mắt lóe sáng như ngôi sao trên bầu trời: “Con nguyện ý!”
Tức phụ quyết một lòng với nhi tử, người làm mẫu thân tất nhiên là thích nghe ngóng. Chỉ có điều, trong lòng luôn bất an, sợ nhi tử quá kém cỏi, không có bản lĩnh, làm hại nữ nhi nhà người ta.
Uyển thị trầm mặc một lúc, trìu mến sờ sờ đầu của nàng.
Tuyên Ngưng quay về phòng, còn chưa kịp đến cửa đã thấy cảnh bà tức* ôm nhau, nhìn nhau “trìu mến“.
*bà tức: mẹ chồng nàng dâu
. . . . . .
“Mẫu thân, phụ thân tìm người.” Tuyên Ngưng nghiêm mặt nói.
Uyển thị lấy lại tinh thần, vỗ nhè nhẹ sau lưng Đoan Tĩnh nói: “Ta đi đây, sẽ quay lại.”
Tuyên Ngưng: “…………” Phòng ngủ của hắn, mẫu thân có thể muốn đến là đến sao?
Ôm mẫu thân thật ấm, hơn nữa còn thơm, khác hoàn toàn với lồng ngực của sư công ôm nàng khi còn bè. Nhìn bong lưng đi xa của Uyển thị, Đoan Tĩnh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Một bóng người ngăn cản tầm mắt.
Đoan Tĩnh theo cần cổ trắng noãn nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau với Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng cúi đầu nhìn nàng: “Nàng với mẫu thân nói chuyện gì thế?”
Đoan Tĩnh cười ngượng ngùng.
Tuyên Ngưng: “. . . . . .”
Tuyên Ngưng nghĩ một lúc rồi đen mặt: “Vừa rồi nói đến ta à?”
Đoan Tĩnh lắc đầu.
. . . . . .
Không phải vấn đề này thì là cái gì.
Tuyên Ngưng mím môi: “Nói tới Tuyên Tịnh sao?”
Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
Lại còn phải suy nghĩ một lúc lâu, rõ ràng vấn đề đầu tiên lắc đầu ngay không cần do dự.
Tuyên Ngưng có cảm giác bản thân cũng sắp tẩu hỏa nhập ma: “Tối nay bái đường, mẫu thân đến nói chuyện này với nàng sao?
“Ừm!” Đoan Tĩnh cười đến mức mắt híp lại.
Tuyên Ngưng chà xát ngòn tay, vẫn không nhịn được nhéo mặt nàng.
Đoan Tĩnh ngừng cười.
Tuyên Ngưng làm như không có chuyện gì nói: “Nàng định cứ thành thân như vậy sao?”
Rốt cuộc nhóm ma ma cũng đến, nói mấy câu tỏ ý muốn dẫn tân nương đi thay đồ, trang điểm.
Đã từng trải qua cơn ác mộng này một lần rồi nên Đoan Tĩnh bối rối hỏi: “Nhất định phải làm như thế sao? Không phải nói tắt đèn là thành một sao?”
“…………….” Tuyên Ngưng không nhịn được lại nhéo mặt nàng, đanh giọng kiên cường nói: “Nhất định phải làm!”
Trải qua giai đoạn hành hạ thì cũng đến tối.
Đoan Tĩnh chùm khăn voan đỏ, được ma ma đỡ đến cửa, sau đó tân lang dắt đến chánh đường bằng sợi dây đỏ.
Tuyên lão thái thái, Tuyên Thống, Uyển thị ngồi ở chỗ cao nhất trong nội đường, đám người Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng đứng ở hai bên. Bởi vì là bái đường bổ sung, không có nhà gái, lại tổ chức cho kịp ngày lành nên không cầu kỳ, chỉ mời bà mai nổi tiếng nhất vùng, còn lại đều giản lược. Cũng may đồ cưới, nến long phượng hay các đồ đạc khác ở đây cũng có nên cũng xem như rất long trọng.
Đoan Tĩnh bị che mắt, dựa vào nhĩ lực và hơi thở để phán đoán vị trí của từng người, làm các động tác theo mệnh lệnh không khác gì tượng gỗ.
Bái thiên địa, lạy cao đường, phu thê giao bái.
Bái xong ba bái, đưa vào động phòng.
Tim Đoan Tĩnh đập thình thịch, chờ cái gậy kéo khăn voan xuống lại nghe thấy giọng nói thán phục pha chút hài hước của mọi người trong Tuyên gia.
Tuyên Chuẩn nói: “Ca ca thật có phúc lớn, cưới được tẩu tử vừa xinh đẹp lại tài giỏi!”
Tuyên Lăng nói: “Chúc ca ca tẩu tẩu trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, trăm tử ngàn tôn….. Trăm, bách chiến bách thắng!”
Tuyên Tịnh ngồi ở một bên cười nói: “Ta thấy đệ sốt ruột rồi.”
Mọi người cười đùa một lúc, lại hết sức văn nhã, đại khái cũng hiểu rất rõ bản lãnh của mình nên sẽ không tìm cơ hội tự rước nhục vào mình trước mặt tân nương.
Chờ đến khi đuổi hết những người không liên quan, Tuyên Ngưng mới chậm rãi ngồi xuống bàn cạnh đó, bắt đầu rót rượu.
Đoan Tĩnh hỏi: “Còn phải uống rượu sao?”
“Rượu giao bôi, tất nhiên là phải uống.”
Đoan Tĩnh đến cạnh bàn, cầm bầu rượu lên uống một hơi cạn sạch, cầm tay Tuyên Ngưng, đi về phía giường: “Được rồi, đến đây đi.”
. . . . . .
Tuyên Ngưng kéo tay nàng: “Ta còn chưa uống mà.”
Đoan Tĩnh thúc giục: “Vậy thì chàng uống nhanh lên.”
Tuyên Ngưng chia rượu còn sót lại trong chén ra làm hai, uống cùng nhau.
Cái chèn còn chưa kịp chạm mặt bàn, người đã bị kéo đến bên giường.
Đoan Tĩnh kéo tay của hắn, trịnh trọng nói: “Phải bắt đầu rồi.” Giọng nói hết sức bi tráng.
Thái độ của Tuyên Ngưng không tự chủ được trở nên nghiêm túc: “Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Để chén xuống bàn, giơ tay tháo đai lưng……
“Được, chúng ta vận công trước.”
“. . . . . . Hả?”
“À, cũng có thể cởi quần áo trước.” Chanh chóng cởi hết quần áo, chỉ để lại cái yếm.
Tuyên Ngưng: “…………..” Với tốc độ này, quả nhiên là cao thủ hiếm có trong thiên hạ.
Thấy hắn mãi không có động tĩnh gì, Đoan Tĩnh lại tới giúp hắn.
Tuyên Ngưng muốn nói tự mình làm, lại chạm phải bờ vai thơm ngát của nàng, cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi như bạch ngọc thượng hạng, khiến cả người hắn gần như nóng lên, chỉ trong chốc lát, quần áo đã bị cởi sạch, chỉ còn sót lại mỗi cái quần lót.
“Lên giường thôi.” Đoan tĩnh thoải mái lên giường ngồi.
Tuyên Ngưng chần chừ một lúc, ngồi lên giường, hạ màn xuống.
“Khoanh chân.” Đoan Tĩnh chỉ động tác cho hắn.
“Khoanh chân á?” Rốt cuộc Tuyên Ngưng không thể khắc chế được ngọn lửa trong lòng, đốt tới mặt. Tối nay sau khi bẩm báo với phụ mẫu việc kết hôn, phụ thân có đưa cho hắn một quyển sách mua ở chợ, cũng học những cái “thông thường” rồi. Nội dung ngồi xếp bằng lại tương đối cao sâu.
Không ngờ vừa bắt đầu đã cần độ khó cao như vậy.
Tuyên Ngưng không muốn thua kiều thê ở phương diện này, nên hết sức phối hợp ngồi xuống rồi khoanh chân.
Sau đó Đoan Tĩnh cũng ngồi xuống khoanh chân, buồn bực nói với Tuyên Ngưng: “Vận công trước đã.”