Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 123: Chương 123: Chương 113




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Chử Thư Mặc không biết Ngu Uyên làm cách nào mà vào được tới đây, trên mặt lý thuyết mà nói, Brownie coi nơi này như bảo bối, hẳn là phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ, đặc biệt là biện pháp bảo vệ, nhất định không để cho người khác tiến vào mới đúng.

Tuy rằng không biết gã ta tính sai ở đâu, nhưng cho dù có vấn đề thật, thì Ngu Uyên cũng đã có mặt ở đây, thậm chí còn tới trước cả nhóm người Brownie. Hắn có thể tìm được nơi bí mật này, điều ấy khiến Chử Thư Mặc cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cảm giác như thể một người không có gì cả bước đi trong bóng đêm nguy hiểm, đột nhiên trong nháy mắt trên người được phủ một lớp giáp sắt, khiến người ta cảm thấy an tâm.

Chẳng qua…Chử Thư Mặc không xác định được Ngu Uyên có thấy được trận pháp này không.

Tuy rằng hắn đã gần như không thể nhớ được những ký ức những năm tháng ở Thái Huyền, nhưng….cậu vẫn mang một chút mong đợi nho nhỏ.

Dù rất muốn biết tất cả các đáp án ở kiếp trước, hay chỉ muốn hoàn thành giấc mộng của năm đó, hoặc trở nên tốt hơn, hoặc sẽ tồi tệ đi, Chử Thư Mặc vẫn luôn quý trọng những năm tháng ấy, vì vậy cậu không muốn đối phương vẫn không thể được gì cả. (MTLTH.dđlqđ)

Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không nhịn được lại lén nhìn thoáng qua, vốn chỉ muốn nhìn một chút phản ứng của Ngu Uyên, nhưng khi cậu quay đầu lại, bóng dáng cao lớn vừa rồi phút chốc đã không còn thấy.

Tốc độ di chuyển nhanh đến mức Ngu Uyên còn cho đó chỉ là ảo giác của bản thân. Cậu sửng sốt, theo bản năng điều động Hồn thuật dò xét xem có chuyện gì đang xảy ra.

Cùng lúc đó, người mà Chử Thư Mặc nhìn thấy qua khe hở, Ngu Uyên dựa người vào vách đá, sắc mặt khó coi, hai mắt nhắm lại, hai tay nắm chặt viên đá phía sau mới có thể đứng vững, không đến mức cứ như vậy quỳ xuống đất.

Hang động này thực sự quá nhỏ, hẳn đây chỉ là con đường dự phòng của người tạo ra nó, hoặc đây chỉ là con đường tân kiến tạo sau nhiều lần thay đổi địa chất. Tựu chung lại, nó có thể chứa được đoàn người của Brownie, của Ngu Uyên, nhóm của Mắt To và Hiệu trưởng vừa mới chạm mặt, đã là cực hạn.

Tuy rằng hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi lão Hiệu trưởng, sau khi nhìn thấy Hiệu trưởng, đến khi nghe được động tĩnh phía xa, hắn đã mạnh mẽ kéo Hiệu trưởng lại. Thời gian ngắn ngủi chỉ có vài phút mà thôi, nhưng Ngu Uyên cũng đã không còn tâm tư mà hỏi những điều đó nữa.

A Trạch đứng ở bên cạnh vẫn luôn thời thời khắc khắc chú ý tới phản ứng của Ngu Uyên, ban đầu anh còn tưởng vì trong hang động quá oi bức khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng đến giờ thì hẳn không phải là như vậy, biểu hiện của Ngu Uyên nhìn qua thật sự là quá mức.

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, ánh sáng mỏng manh từ những khe hở chiếu lên khuôn mặt mướt mồ hôi của hắn, cả người nhìn qua rất khổ sở. Nhưng lại vướng đoàn người Brownie ở bên ngoài, bọn họ không một ai dám nói chuyện.

Rất lâu sau đó, Ngu Uyên ép mình phải tỉnh táo, lắc đầu với bọn họ, ý muốn rằng không được manh động.

Bọn họ vất vả lắm mới tới được nơi này, nếu không phải Ngu Uyên đã xếp người vào trong đội ngũ của tiến sĩ Lý, trước đó đã biết một ít tin tức, thì bọn họ đã không thể nào tới được chỗ này, cho nên không thể làm ra hành động kiếm củi ba năm, thiêu một giờ được. (MTLTH.dđlqđ)

Nhưng Ngu Uyên không nhịn không được, xuyên qua khe đá chăm chú vào bóng dáng bé nhỏ của Chử Thư Mặc.

Nếu như hắn có thể khỏe hơn, hắn nhất định sẽ tỉ mỉ xem xét từ trên xuống dưới một lần, phải xác định xem trên người cậu có vết thương nào không, hoặc những vấn đề khác nữa. Nhưng hiện tại hắn không quản nhiều được như vậy, năng lượng của viên đá màu đỏ kia khiến đầu hắn đau muốn nứt. Rõ ràng hắn cũng chỉ loáng thoáng thấy viên đá kia qua khe hở nho nhỏ, nhưng dường như toàn bộ trận pháp được bày ra ngay trước mặt hắn.

Cùng lúc đó, nhưng ký ức rời rác cứ hiện lên trong tâm trí hắn.

Thiếu niên cầm kiếm che tuyết rơi trước mặt hắn.

Trong cung điện xa hoa, thiếu niên bị bắt ngồi trên người hắn, nhưng vẻ mặt vẫn rất quật cường.

Và khi hồn hắn trở về quê cũ, bóng lưng gầy guộc của thiếu niên ngồi bên cửa sổ vẫn luôn quanh quẩn trong những giấc mơ của hắn.

“Chờ ta lớn lên, ta sẽ quay về báo đáp ngươi.”

Trong trận bão tuyết năm ấy, hắn vẫn luôn lầm lì ít nói, sau khi đã thoát khỏi rắc rối, hắn đã thầm thì một câu như vậy với thiếu niên cầm kiếm kia. Nhưng thiếu niên lại chẳng nói một lời nghênh ngang rời đi, coi như không hề nghe thấy gì.

“Ngươi không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng ở phía sau lưng trẫm, ngàn ngày như một là được.”

“Ngu Uyên, đây là báo đáp của ngươi sao?” Thanh niên bị chọc giận, đó là lần duy nhất hắn nghe thấy y gọi tên của mình, biểu tình và giọng nói rõ ràng đã không kiềm được cơn giận. Nhưng kỳ lạ rằng Ngu Uyên lại cảm thấy tim mình đập loạn xạ, còn có chút mừng thầm.

Hắn còn muốn nghe nhiều hơn nữa.

Biết được rằng mong muốn ấy là không tốt, nhưng lại giống như một đứa trẻ, tình cảm chờ mong đã lâu ở ngay trước mắt, hắn lại không có đủ dũng khí để bước tiếp.

Hắn không biết khi nào mình sẽ biến mất, hắn vốn không thuộc về thế giới này, cũng không biết được rằng liệu đây có phải chỉ là một giấc mộng Nam Kha của hắn hay không.

Hắn ích kỉ muốn có được y, nhưng lại chẳng cho y chút ấm áp nào, chỉ hy vọng rằng nếu như có một ngày hắn không thể không rời đi, người này có thể phá tan gông xiềng của hắn, hoàn thành giấc mộng tiêu dao của y. Hắn lại chẳng thể ngờ được, hắn mạnh mẽ quy định phạm vi hoạt động của y, lại vô tình biến nó thành nhà giam vô hình, giam giữ y cho đến khi chết.

Trong những giấc mộng sau này của hắn, bóng lưng gầy gò kia chưa từng quay đầu lại, cũng là vì Ngu Uyên sợ nhìn thấy ánh mắt của y.

Ánh mắt nhìn thấu thế sự, thống khổ, nhưng vẫn rất dịu dàng ấy là minh chứng rõ ràng nhất cho quyết định sai lầm của hắn khi ấy. (MTLTH.dđlqđ)

Người kia có tên là Chử Thư Mặc, với tài năng của mình, y rõ ràng có thể đứng trên đỉnh cao của toàn bộ Thái Huyền. Nhưng vì cứu hắn một mạng trong trận bão tuyết năm ấy, y đã làm hỏng kinh mạch quan trọng nhất của một Hồn thuật sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.