Nếu như nói, tim hắn đã sớm bị một căn nhà tù vô hình giam giữ, liệu một ngày nào đó nó còn có thể có được sự tự do hay không?
Vấn đề này, cho tới tận bây giờ Phong Nhạc Thủy cũng đều chưa từng nghĩ tới, thậm chí hắn cũng không dám suy nghĩ nữa kia.
Người hắn, là thuộc về Thượng Quan Tiểu Du.
Lòng hắn, từ lâu, theo dòng thời gian, cũng đã trầm luân ở trên
người nàng, không thể tự kiềm chế, cũng không có cách nào thu hồi lại
phân tình cảm đáng lẽ không nên có kia.
Vì thế, tình cảm của hắn tựa như hạt cát.
Rõ ràng, hắn muốn lấy hai tay bắt lấy tình cảm của mình, nhưng nó lại ở lúc vô tri vô giác, theo kẽ ngón tay thoát đi ra.
Giờ đây, trong lòng hắn, trong tim hắn tràn ngập tất cả đều là nàng.
Tuy vậy, thân thể hắn lại như một khối xác không hồn, bởi hắn đã
không ngừng giao ra hết thảy tất cả những thứ nàng muốn, giao ra tất cả
trái tim và tình cảm, toàn bộ con người hắn đã bị vét sạch.
Ngoài việc tiếp tục hiến ra tinh lực giúp đỡ phủ Thượng Quan, hắn không biết bản thân mình còn có con đường đi nào khác.
Hơn nữa, tất cả mọi người cũng đều đã quên mất họ thật của hắn, vừa thấy hắn là chào một câu "Thượng Quan tổng quản."
Lâu đến nỗi, hắn thật sự đã nghĩ chính mình vừa sinh ra đã mồ côi cha mẹ.
"Nhạc Thủy ca ca đang suy nghĩ điều gì vậy?" Một giọng nói non mềm vang lên từ phía sau lưng Phong Nhạc Thủy.
Hắn vừa quay đầu lại thì một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn vọng vào trong đôi con ngươi ôn hòa thâm thúy của hắn.
"Phượng cô nương." Hắn lễ phép cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu chào nàng.
Phượng Tiểu Khuynh đứng ở trước mặt hắn, thân thể nàng bé nhỏ yêu
kiều mới chỉ cao đến chỗ ngực hắn, thoạt nhìn có vẻ rất là linh lung,
khiến cho người ta chỉ muốn nâng ở trên tay mà yêu chiều cưng nựng.
"Hiếm khi thấy ngươi ngẩn người trên đường, đang suy nghĩ đến chuyện gì vậy?" Phượng Tiểu Khuynh không hề đoái hoài đến ánh mắt những người
khác, sóng vai cùng hắn đi trên đường.
"Không có gì chuyện gì đặc biệt, là chuyện bình thường thôi." Hắn
cười lắc đầu, tìm lời nói tránh để che giấu tâm sự của mình, hắn không
muốn để người khác nhìn trộm góc sâu nhất giấu kín trong lòng hắn.
Đôi con ngươi linh hoạt của Phượng Tiểu Khuynh xoay mòng mòng, như
là muốn tìm ra manh mối gì từ trên gương mặt tuấn tú của hắn, nhưng dù
thế nào nàng cũng không thể nhìn đến đáy lòng hắn được.
Đối với nàng, Phong Nhạc Thủy tựa như một cái hồ sâu không đáy.
Nếu hắn không chủ động mở miệng, nếu không có ai hiểu được tâm tư của hắn, sẽ càng không thể biết được hắn đang nghĩ gì.
Hơn nữa, hắn cực kì khép mình và giấu tài.
Rõ ràng, hắn là một người đàn ông rất có năng lực, vài năm nay cũng
đã bỏ ra không ít tâm huyết giúp đỡ phủ Thượng Quan, còn dành dụm cho
mình không ít bạc. Nếu như hắn muốn chuộc thân, đây cũng không phải là
chuyện khó khăn gì.
Điều làm cho nàng cảm thấy biến hóa kì lạ, chính là hắn không có một chút hành động gì, chỉ toàn tâm toàn ý bán mạng làm việc cho phủ Thượng Quan, không hề an bài chuyện nửa đời sau của mình gì cả.
Một con rồng, lại cam tâm bị nhốt ở trong vũng nước cạn này, nếu như không phải lòng hắn đã dành cho một người nào đó, chỉ sợ chẳng còn có
lý do nào níu giữ hắn ở lại nơi đây.
Đối với Phượng Tiểu Khuynh, hắn chính là một vị nam tử ý vị sâu xa.
Những người đàn ông nàng không thể hiểu, nàng lại cảm thấy càng có hứng thú!
Hơn nữa, người đàn ông này lại khắc trên mình một cái ký hiệu: Thuộc về Thượng Quan Tiểu Du.
Nàng rất hứng thú xen vào giữa hai người bọn họ, kiểu gì cũng phải
đảo loạn một mảnh hồ êm ả không sóng gợn, khiến cho Thượng Quan Tiểu Du
gà bay chó sủa khắp bốn phía, mới có thể khiến cho nàng sung sướng vui
vẻ vỗ tay cười.
"Nhạc Thủy ca ca. . ." Nàng lấy giọng nói ngọt ngấy của mình gọi tên hắn, cười híp đôi con ngươi tròn vo, "Thật sự ngươi chưa từng nghĩ đến
chuyện rời đi phủ Thượng Quan ư? Theo như năng lực hiện giờ của ngươi,
chắc chắn đã có thể thoát khỏi tầng lớp người hầu."
"Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này." Hắn trả lời một cách đạm bạc.
Mặc dù sóng vai bước đi cùng Phượng Tiểu Khuynh, nhưng giữa hai người
còn có một khoảng cách chừng một khuỷu tay.
"Là bởi vì ngươi luyến tiếc rời đi Thượng Quan phủ ư?" Phượng Tiểu
Khuynh biết điều cho hắn một bậc thang có thể bước xuống, vì thế cũng
không muốn nói toạc ra tâm tư của hắn.
"Trên đời này, nơi ta sống duy nhất chỉ có phủ Thượng Quan" Hắn cười đến thật tự nhiên, dường như không có một chút phản ứng quá khích nào,
"Luyến tiếc, cũng là đương nhiên."
Lời nói của hắn thật xảo diệu, cho nàng đáp án, lại không cho nàng tiếp tục dò xét bí mật trong thâm tâm hắn.
Nàng đã sớm biết tính cách hắn, hiện giờ mối quan hệ cá nhân giữa
hắn và nàng không thể bì nổi với Thượng Quan Tiểu Du, hơn nữa, nàng lại
gánh cái danh hiệu 'Đối thủ một mất một còn' của nàng ta, chắc chắn tình cảm của hắn và nàng cũng không thể tốt đẹp được.
Phượng Tiểu Khuynh là một cô nàng thông minh, ai sáng suốt sẽ biết
ngay hắn đối với Thượng Quan Tiểu Du khăng khăng một mực, nhưng dường
như mức độ trung thành này đã vượt qua mối quan hệ giữa chủ và tớ. . .
Đấu với Thượng Quan Tiểu Du đã lâu, nàng cũng bắt đầu thấy hứng thú với hắn.
"Nhạc Thủy ca ca, nếu như ngươi nguyện ý rời phủ Thượng Quan, phủ
Phượng nhà ta sẽ nguyện ý trao cho ngươi 3 gian cửa hàng, và tất cả
những cửa hàng khác của phủ Phượng sẽ do ngươi trông coi tiếp quản."
Nàng đã đưa ra một điều kiện mê người đến vậy, mục
đích chính là muốn cạy góc tường mời hắn đến phủ Phượng, sau đó làm cho
Thượng Quan Tiểu Du mất đi người trợ thủ đắc lực nhất.
Nhưng đối với Phong Nhạc Thủy, những điểm lợi bé xíu ấy không hề hấp dẫn được hắn chút nào.
"Cảm ơn Phượng cô nương đã coi trọng Nhạc Thủy." Hắn vẫn duy trì nụ
cười, nhưng nét cười không nhuốm đến con ngươi đen, "Tuy nhiên, phủ
Thượng Quan dù gì cũng là nơi ta ở."
Phượng Tiểu Khuynh mím môi, nàng không hề tức giận, chỉ là trầm mặc
một chút, sau đó nàng tiếp tục mở miệng: "Vậy ngươi đã từng nghĩ đến có
một ngày Thượng Quan Tiểu Du sẽ không cần ngươi, hoặc là nàng lập gia
đình, ngươi sẽ làm thế nào?"
Vấn đề này như là một cây trâm nhọn, hung hăng trát vào lòng hắn,
tựa như trong chốc lát hắn cũng không thể trả lời câu hỏi của nàng.
Sau một lúc trầm mặc:
"Nhạc Thủy ca ca, ngươi còn có thể ở bên cạnh nàng bao lâu nữa cơ
chứ?" Phượng Tiểu Khuynh khẽ cười, có ý xấu thừa thắng xông lên.
"Vấn đề này. . . ta chưa từng nghĩ đến." Hắn nhắm lại mi, giọng nói nghe có chút mỏi mệt.
"Là không nghĩ, hay là không dám nghĩ?" Ha ha! Nàng đúng là cực kỳ xấu tính! Lại còn đả kích lòng hắn như vậy.
Hắn mím môi, dừng lại bước chân.
Hắn đứng ở một bên đường, bị vấn đề này bao vây lấy tấm lòng, cũng bao vây lấy cả bước chân.
Người đi đường giờ đang nhìn vào bọn họ. Ở thành Phượng Thiên, ai ai cũng biết hai người, hơn nữa khoảng cách giữa hai người lại gần như
thế.
"Nhạc Thủy ca ca?" Phượng Tiểu Khuynh tiến lên, quơ đôi tay nhỏ bé trước mặt hắn, "Ngươi lại thất thần ư?"
Hắn hoàn hồn, hướng nàng lắc đầu cười: "Không có việc gì."
Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn không trả lời.
"Cũng không còn sớm nữa, ta phải tới trà lâu gặp tiểu thư gấp, nàng
còn đang chờ ta." Tìm một cái cớ, hắn nói lời từ biệt với nàng, chân dài sải bước rời đi Phượng Tiểu Khuynh.
"A!" Nàng không giận, chỉ cười khẩy, "Vội vàng chạy trốn, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"
Có thể thấy được. . .
Phong Nhạc Thủy và Thượng Quan Tiểu Du có một mối quan hệ không thể cho ai biết!
★ ☆ ★ ☆ ★
Phong Nhạc Thủy bị Thượng Quan Tiểu Du nhìn chằm chằm nên rất mất tự nhiên.
Lúc hắn tới được trà lâu, Thượng Quan Tiểu Du đã bàn xong chuyện làm ăn với một chủ cửa hàng khác, vì vậy giờ này hai người vẫn đang ngồi
trong tiệm trà trừng mắt nhìn nhau.
"Ngươi đi đâu vậy?" Giọng Thượng Quan Tiểu Du lạnh lùng vang lên, như muốn hỏi hành tung ban nãy của hắn.
"Ở trên đường gặp được người quen." Phong Nhạc Thủy trả lời, cũng không dám nói thẳng mình đã gặp gỡ ai.
"Gặp gỡ ai thế?" Nàng híp mắt lại, trông như một người đang muốn bức cung.
Hắn trầm mặc một lát, như là muốn nghĩ kĩ xem có nên nói thật hay không.
Nàng mất kiên nhẫn, lại mở miệng, "Là ngươi không muốn trả lời, hay
là không biết nên trả lời như thế nào?" Nàng nhíu mày, nghi ngờ sự trầm
mặc của hắn.
"Ta ở trên đường nói chuyện một lát với Phượng cô nương." Hắn không
muốn nàng hiểu lầm, cuối cùng vẫn quyết định nói thật ra.
"Ngươi vì Phượng Tiểu Khuynh mà lùi lại thời gian chúng ta đã hẹn gặp từ trước?" Nàng giận sôi, nắm đấm nện lên bàn một cú.
Hắn chần chờ trong chốc lát rồi mới lại nói, "Đúng là có lùi lại trong chốc lát." Hắn cúi đầu, trông như có vẻ rất nghe lời.
"Các ngươi có chuyện gì mà tán gẫu?" Không hiểu vì sao, trong lòng nàng cảm thấy có chỗ không thoải mái.
Rõ ràng hắn chính là người của nàng, thế mà Phượng Tiểu Khuynh kia
còn bày ra bộ dạng thèm dỏ dãi, làm nàng không thấy tức giận cũng khó.
Hắn lại lấy sự trầm mặc đáp lại lời nàng.
Dù gì cũng không thể nói thật ra rằng Phượng Tiểu Khuynh muốn hắn
đến phủ Phượng, thậm chí còn muốn trao cho hắn 3 gian cửa hàng.
Nếu như hắn thành thực nói thật ra tất cả, chỉ sợ nàng sẽ càng tức giận hơn thôi.
Như thế, chẳng bằng hắn giữ miệng, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời.
"Không nói?" Nàng đứng lên, híp đôi mắt to, giọng nghe như là bức bách uy hiếp.
"Là một chút việc nhà ấy mà." Hắn thực bất đắc dĩ, đành phải nói như là một việc nhỏ.
Nghe được bốn chữ "một chút việc nhà", nàng lại càng tức giận hơn,
toàn bộ ngọn lửa giận hờn trong lòng nàng giờ đang cháy sạch, cả người
cứ như là một con mèo đang dựng thẳng lông lên, chỉ kém một điều là
không dương nanh múa vuốt.
"Không ngờ ngươi cùng với Phượng Tiểu Khuynh còn nói đến cả 'một
chút việc nhà' cơ đấy." Nàng từng bước đi lại gần về phía hắn, tức giận
trừng mắt hắn.
Thấy nàng giận không thể át, hắn đang định mở miệng chối cãi, lại bị nàng lấy đôi tay đẩy, một lần lại một lần lùi về phía sau, mãi đến khi
chân hắn vướng phải cái gì đó, loạng choạng ngã về phĩa sau, đổ người
lên trên chiếc giường lớn trong phòng.
"Tiểu thư. . ." Hắn nhìn nàng không chớp mắt bằng đôi ngươi đen láy.
"Chẳng lẽ ngươi cho là ta không biết ngươi rất gần gũi với Phượng
Tiểu Khuynh hay sao?" Nàng quan sát hắn, theo dõi gương mặt tuấn tú của
hắn.
Hắn vốn là hết đường chối cãi, từ đầu đến cuối cũng không thể giải thích cái gì.
"Hay là ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi?" Nàng nhíu mày,
thoát đôi hài thêu dưới chân, trực tiếp ngồi khóa lấy hắn thắt lưng, đặt hai tay lên trên ngực hắn, đè lại thân thể đang muốn vùng dậy của hắn.
"Từ trước tới nay ta chưa khi nào quên thân phận của mình." Hắn quay mặt sang một bên, lạnh nhạt nói.
Thân hắn là bùn, hắn chưa bao giờ muốn thăng chức quá nhanh, cho dù
hắn đã đủ lông đủ cánh, cũng đã mất đi khí lực bay đi, cho dù nơi bay
đến rộng lớn là thế, hắn vẫn mù mịt không biết bay đường nào.
Bầu trời lớn là thế, hắn lại mất đi phương hướng. . .
Không, thứ mất phương hướng chính là lòng của hắn!
Lòng hắn sớm đã rơi xuống từ lâu, từ rất lâu rồi. . .
"Phong Nhạc Thủy!" Nàng hô đầy đủ cả họ lẫn tên hắn, hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn hắn bằng một đôi ánh mắt bá đạo.
Dùng đôi con ngươi đen nhìn lại nàng, hắn đem bóng hình xinh đẹp kia khắc sâu vào trong ánh mắt, thấy được trong con ngươi to kia là ảnh
ngược của chính mình.
"Ngươi đừng quên đời này, toàn bộ ngươi đều là của ta!" Nói xong, nàng xé mở vạt áo hắn.
"Roẹt!" Làn da màu đồng nơi ngực hắn đã lộ ra.
Hắn không hề phản kháng, chỉ đợi nàng làm những động tác tiếp theo.
Nàng xé mở vạt áo hắn không ôn nhu tẹo nào, sau đó lại thô lỗ đè cánh môi của mình lên trên đó.
Như là đang muốn xả giận, nàng chà đạp cánh môi mỏng của hắn, mở ra cái miệng nhỏ nhắn non mềm xinh đẹp cắn phệ đôi môi hắn.
Mãi cho đến khi nàng cắn môi hắn làm ra một màu hồng nhuận, môi hắn
hơi hơi sưng lên, nàng mới có chừng có mực buông tha cho hắn.
Sau đó, nàng lại chủ động vươn cái lưỡi non mềm của mình ra, liếm láp đôi môi hắn, qua lại bồi hồi ở đôi cánh hoa kia.
Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi giờ này nàng đang ngồi
trên thắt lưng hắn, chỉ cần hơi động đậy một chút, bộ phận kia của hăn
sẽ bị nàng ma sát đến. . .
Nàng luôn giống như một chú mèo hoang mạnh mẽ, mỗi lần phát giận, đều sẽ để lại trên người hắn những vết thương lớn nhỏ.
Tuy nhiên, hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Cái lưỡi non mềm của nàng chui vào trong miệng hắn, bá đạo kiếm tìm
đầu lưỡi hắn, cuối cùng vờn quanh lưỡi hắn, cùng lưỡi hắn múa lên.
Đầu lưỡi của nàng vẫn chủ động câu dẫn hắn như cũ, nhưng lại bởi vì
sự hưởng ứng của lưỡi hắn mà quyền chủ động đã bị đổi lại, thuộc về tay
hắn.
Hắn câu lấy cái lưỡi non mềm của nàng, quấn quýt dây dưa, như muốn
khiêu khích, chơi đùa, trêu đuổi lưỡi nàng, hoàn toàn không cho nàng một giây thở dốc.
Nàng thích phát giận, hắn lại phải làm công cụ dập tắt lửa giận cho nàng.
Nhưng vẫn là câu nói ấy:
Hắn cam tâm tình nguyện.
★ ☆ ★ ☆ ★
Thân thể bị cưỡi kia giờ lộ ra một bộ ngực tinh tráng khỏe mạnh, cơ
bắp đẹp đẽ đến mức người ta cũng không thể dời đi ánh nhìn.
Cuối cùng, bàn tay to của hắn cũng không kiềm chế được mà đặt lên
tấm eo mảnh khảnh của nàng, nhưng lại bị nàng vung mạnh ra.
"Ngươi muốn chạm vào ta sao?" Thượng Quan Tiểu Du híp mắt, nhíu mày hỏi.
"Ta muốn hầu hạ tiểu thư." Phong Nhạc Thủy nuốt nước miếng đáp.
"Nhưng giờ ta không cần." Nàng lạnh lùng cự tuyệt hắn, lại có ý xấu muốn tra tấn hắn.
"Thế thì tại sao. . ." muốn khiêu khích hắn?
"Ta thích." Nàng rên lên, cuối cùng cũng lột sạch thân thể hắn, chỉ
còn để cho hắn mặc một chiếc quần dài, "Ta muốn cho ngươi hiểu được,
toàn bộ ngươi đều là của ta, chỉ có ta mới có thể hưởng dụng ngươi, đụng chạm ngươi!"
Đúng thế! Hắn là người đàn ông của nàng, là tên hầu nam của nàng!
Không có bất kì kẻ nào có thể cướp hắn đi!
Mà nàng, lại chẳng hề phát hiện ra được, có chút hương vị ghen tuông xen lẫn trong cơn tức ấy.
"Ta vẫn đều là của tiểu thư." Nghe thấy nàng đang ghen, giọng nói
của hắn mang theo niềm bao dung quá mức, sự yêu chiều hắn dành cho nàng
đã cao như trời, rộng như đất.
"Vậy lòng ngươi cũng là của ta sao?" Nàng hơi tức giận hỏi, "Hay là ngươi đã sớm muốn rời bỏ ta, tự mình buôn bán?"
"Nó là của ngươi, tất cả những gì của ta, đã sớm thuộc về ngươi từ
rất lâu rồi." Hai bàn tay hắn bị đôi tay nhỏ bé của nàng giữ chặt, căng
ra thành hình chữ đại mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Như là rất vừa lòng với đáp án này của hắn, rốt cục môi nàng cũng hiện một chút nét cười.
"Ngươi phải nhớ cho kĩ, chỉ có ta mới có thể chạm vào ngươi như thế
này!" Nàng bá đạo cúi đầu, vươn đầu lưỡi trong miệng ra, áp đến trên quả thù du trên ngực hắn, hơi mím đôi môi lại, cũng ngậm lại quả thù du còn chưa kịp thức tỉnh kia. Nàng còn cố ý dùng đầu lưỡi của mình đảo qua
đảo lại liếm láp nó. . . .
Tuy rằng động tác của nàng cực ngây ngô, nhưng thân thể lại nhớ rõ hết thảy tất cả những ham muốn này.
Trong kí ức của nàng, hắn cũng đã từng dùng chiêu này, thu phục thân thể nàng, lòng của nàng.
Vì thế, nàng cũng muốn sử dụng phương pháp giống hệt, lấy đầu lưỡi
trêu chọc nơi mẫn cảm trên thân thể hắn, khiêu khích hai quả đậu đỏ kia.
"Tiểu thư. . ." Hắn nhíu mày, không ngờ rằng chính mình lại bị nàng coi là món đồ chơi, lại là một lần tra tấn nữa.
Nàng không để ý sự phản kháng của hắn, vẫn giống một đứa nhóc hồn
nhiên, dùng đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt của mình liếm láp đầu vú của hắn
như cũ.
Những giọt nước bọt từ lưỡi nàng rơi trên vú hắn, theo động tác mút
vào của nàng, một bàn tay khác của nàng cũng di chuyển đến đầu vú đang
bị vắng vẻ phía bên kia.
Ngón tay trắng dài non mềm của nàng vân vê núm vú màu trà của hắn,
nàng dùng ngón trỏ và ngón giữa giữ lấy nó, để cho núm vú nhỏ kia trượt
qua trượt lại giữa kẽ tay nàng.
Núm vú hắn nhanh chóng cứng rắn lên, ánh mắt hắn cũng biến sắc.
Trong mũi hắn vấn vương hương thơm phát ra từ cơ thể nàng, thế là bộ
phận phía bên dưới của hắn cũng nhanh chóng bị dấy lên một ngọn lửa dục
vọng.
"Tiểu thư. . ." Hắn hô lên, hy vọng nàng có thể dừng trò chơi này lại.
Nàng thích trêu đùa hắn, lần nào cũng khiến hắn lửa dục đốt người.
Nhưng nàng đâu có quan tâm đến hắn, cố ý liếp láp núm vú trên ngực
hắn, cả thân thể nàng cũng rất xấu xa trượt xuống, một đôi tay nhỏ bé
vọc vào trong quần lót của hắn.
Tuy đây không phải lần đầu tiên nàng đùa giỡn thân thể hắn, nhưng lòng nàng vẫn rất khẩn trương y như ngày nào. . .
Tuy rằng tay run, nàng vẫn cứ ra vẻ bình tĩnh cởi ra nút thắt quần của hắn.
Thế là quần dài tuột xuống, thân thể hắn đã bị lửa dục châm lên, bộ
phận giữa hai chân kia cũng đã bắt đầu rục rịch thức tỉnh.
"Ngươi quá vội rồi. . ." Đôi tay nhỏ bé của nàng mới chạm vào nơi
đó, lòng bàn tay nàng đã dần cảm nhận được nó đang từ từ to lớn lên.
Không phải hắn quá vội, mà là thân thể hắn không thể kháng cự được
sự đùa giỡn của nàng, lần nào hắn cũng phối hợp tất cả những gì nàng
làm.
"Tiểu thư, hãy để ta tới hầu hạ tiểu thư." Hắn cảm thấy, nếu như hắn tiếp tục bị nàng đùa bỡn như vậy, chỉ sợ chính mình sẽ là người đầu
tiên nếm mùi đau khổ.
"Không cần." Nàng cao ngạo nói, "Niệm tình ngươi đã theo ta nhiều
năm như vậy, tiểu thư ta sẽ thưởng chút ngon ngọt cho ngươi."
"Nhưng mà. . ."
"Đừng ầm ỹ nữa!" Nàng bá đạo đè thân mình hắn xuống giường, tay nàng cách tấm vải quần mỏng manh vuốt ve nơi đang dần nhô lên giữa hai chân
hắn.
Mới chỉ bị bàn tay bé nhỏ của nàng sờ vào mà hắn như là đã bị một tia lửa điện đánh vào, run rẩy một cái.
"Ngươi là của ta, cả người đều là của ta." Lời nàng nói như một câu
ma rủa, không ngừng phát ra, "Chỉ có ta mới có thể chạm vào ngươi như
thế. . ."
Nàng là một vị chủ nhân bá đạo không biết phân biệt phải trái, cho
nên tất cả những gì của hắn, nàng đều phải có được, hưởng thụ được.
Sau khi đôi tay nhỏ bé của nàng di động vài cái trên thứ thô to kia, nàng muốn cho nó hít thở không khí, vì vậy nàng đã lột mở vật che đậy
thân thể duy nhất còn sót lại của hắn ra.
Thế là vật thô to kia bỗng nhảy bật ra hệt như có sinh mệnh vậy, giữa bộ lông đen, nó rất có tinh thần đứng thẳng lên.
Vừa thô vừa dài cự thú tiến vào tầm mắt nàng, khiến cho khuôn mặt
nàng cảm thấy như có một ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt, ửng hồng lên.
Không phải nàng chưa từng nhìn thấy nơi thô to bí ẩn kia của hắn,
chỉ có điều, khi bàn tay bé nhỏ của nàng đặt lên thứ nóng cháy cứng rắn
kia, trái tim nàng lại bỗng không ngừng gia tốc đập nhanh hơn.
Khi lòng bàn tay mềm mại mát mẻ của nàng bao lấy nơi cực nóng cực to của hắn, dường như trong cổ hắn sắp tràn ra một chuỗi rên rỉ.
Ngay sau đó, hắn thấy nàng mở ra cánh môi, cúi đầu ngậm lấy nơi cứng rắn nóng rực đó.
Tình dục vô biên, bắt đầu thiêu đốt lẫn nhau. . .