Có một
ngày, Vân Hương chạy tới nói cho tôi biết: “Tiểu thư, những nạn dân ngoài thành
đang gọi tiểu thư là Mẫn cô nương “ngọc diện từ tâm” đấy.”
Tôi bật
cười: “Cái gì?”
Vân
Hương rất đắc ý: “Bọn họ đều coi tiểu thư là tiên nữ rồi, chỉ còn nước lập đền
thờ tiểu thư nữa thôi.”
Tôi soi
gương. Dáng dấp Tạ Chiêu Hoa thanh tú, đôi mắt to có vẻ rất lanh lợi, nhưng còn
cách “ngọc diện” một khoảng hơi xa. Nhưng một cô gái luôn thích được khen đẹp,
tôi nở nụ cười sung sướng hài lòng với cái gương.
Vân
Hương nói: “Nô tỳ nghe Tiền đại tẩu ở phòng bếp nói nhị phu nhân cũng là một mỹ
nhân, tính cách lại tốt, chỉ là mệnh quá mỏng. Tiểu thư, bọn họ nói đôi mắt của
người rất giống nhị phu nhân.”
Tôi
từng xem bức họa của mẹ Tạ Chiêu Hoa. Tranh vẽ cổ đại, người trong tranh tương
đối trừu tượng, nhìn cả nửa ngày cũng không cho ra được kết luận gì, chỉ biết
đó là một người phụ nữ yếu đuối như liễu trước gió. Bản thân Tạ Chiêu Hoa khỏe
mạnh, có thể ăn có thể ngủ, hiển nhiên là không phải thừa kế thân thể ốm yếu từ
mẹ của cô bé.
Ngày
hôm sau, tôi lại chuồn ra ngoài.
Mã đại
tẩu vừa nhìn thấy tôi đã nhiệt tình bắt chuyện: “Mẫn cô nương, ngồi đi, ta mang
chút trứng gà luộc lá trà cho cô nương nhé.”
Tôi
cười: “Không tệ nha, đại tẩu gần đây thật dư dả.”
“Lão
nhà ta đã tìm được một công việc trông ngựa rồi.”
“Mọi
người có thể tìm được việc làm rồi?” Tôi mừng rỡ.
Vẻ mặt
Mã đại tẩu cũng rất vui vẻ: “Đúng vậy. Tuy vẫn không thể vào thành, nhưng cũng
không bị đuổi đi nữa. Có công việc rồi cũng không phải lo cái ăn nữa.”
Con
trai mã đại tẩu, Kim Trụ, chạy tới nhanh như chớp, la lên: “Mẹ, tiên sinh kia
đã giúp bé hai cố định được chân rồi.”
Mã đại
tẩu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá.” Sau đó chị ấy lại nói với tôi: “Đã
nhiều ngày nay có một vị tiên sinh cũng tới xem bệnh, phát thức ăn cho chúng
ta.”
Tôi vừa
nghe, lập tức hỏi: “Là ai vậy?”
“Là
ta.” Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
Tôi
xoay người. Trong gió lạnh đầu mùa xuân, Tống Tử Kính chắp tay đứng, phong thái
ung dung, mai cốt cách, tuyết tinh thần*. Nụ cười của anh ta rất ấm áp, khiến
dung mạo của anh ta càng tuấn tú, nho nhã. Trái tim nhỏ bé của tôi lại run lên
một cái.
*
Nguyên văn: “tùng liễu chi hành, mai tuyết chi tư”, không biết phải dùng từ thế
nào nên mượn tạm một câu của Nguyễn Du trong truyện Kiều :”>
Tống Tử
Kính cười nói: “Ta còn tưởng vị Mẫn cô nương thiên tiên hạ phàm kia là ai, thì
ra là tiểu thư.”
Dù da
mặt tôi có dày đến đâu chăng nữa, lúc này cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Mã đại
tẩu nói: “Thì ra hai người quen nhau. Người xưa nói, “nhân dĩ loại tụ, vật dĩ
quần phân**”, người tốt cũng thường đi cùng nhau.”
**
Nhân dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân: người nhóm theo loài, vật tụ theo bầy
Tôi hỏi
Tống Tử Kính: “Sao anh cũng tới đây?”
Tống Tử
Kính nói: “Ta nghe nói ngoài thành có nạn dân thiếu thuốc men lương thực, không
có chỗ ở, lo rằng hiện nay khí trời chuyển ấm, bệnh dịch phát triển nên đến
xem.”
Học trò
và thầy giáo cùng nhau trốn học. Nhỡ may hôm nay Tạ phu nhân nổi hứng đến kiểm
tra lớp học của tôi, không phải sẽ cho rằng hai chúng tôi dắt tay nhau bỏ trốn
hay sao?
Tống Tử
Kính nói: “Ta vừa nghe bọn họ nói có một vị cô nương thiện tâm hào phóng. Tứ
tiểu thư thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Tôi đỏ
mặt, dẫn anh ta đi về phía miếu thổ địa: “Anh đến thật đúng lúc. Một mình tôi
bận rộn muốn chết. Mấy người trong số bọn họ thân thể có chút suy nhược, đã bị
một lần thương hàn, tôi đã dùng dược để áp chế. Nhưng tôi lo sẽ tái phát. Bọn
họ tạm thời ở đây, chật hẹp bế tắc, nước uống đều lấy từ con mương bên cạnh.
Nước đó không sạch, tôi đã dặn bọn họ đun sôi rồi mới uống, nhưng đó cũng không
phải biện pháp lâu dài.”
Tống Tử
Kính cười nói: “Tiểu thư yên tâm, bọn họ sẽ không ở chỗ này lâu. Quan phủ đã
cho phép các chủ cửa hàng thuê bọn họ, bọn họ tìm được đường sống, đương nhiên
sẽ rời khỏi đây. Tiểu thư cũng không cần lo lắng bệnh dịch sẽ lan truyền nữa.”
Tôi tò
mò: “Không phải vẫn không cho vào thành, còn muốn đuổi đi sao, sao đột nhiên
lại thay đổi?”
Tống Tử
Kính còn chưa kịp nói gì, người trong miếu thổ địa nhìn thấy chúng tôi đã nhiệt
tình bắt chuyện: “Mẫn cô nương, Tống tiên sinh.”
Vậy mới
thấy sức quyến rũ của Tống Tử Kính là không gì sánh được, mới đến một ngày đã
khiến gà trẻ gái trai điên đảo. Chỉ thấy tay trái anh ta dắt một bé gái, tay
phải dắt một bé trai, khi thì quay đầu nói chuyện với bác gái, khi lại xoay
người nói chuyện với bác trai, ở đây ngược lại không còn chuyện của tôi nữa.
Lúc
này, Vân Hương bỗng vội vã chạy tới, kêu to: “Tiểu thư, Tống Tiên sinh. Triệu
gia phái người tới tìm Tống tiên sinh.”
Tống Tử
Kính nhíu mày.
Tôi thử
thăm dò: “Triệu tiểu thư à?”
Tống Tử
Kính nặng nề gật đầu.
Vị
Triệu tiểu thư này cũng quá lợi hại, như vậy rồi còn chưa chịu từ bỏ ý định,
đúng là sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Tôi
nói: “Chi bằng anh thẳng thắn nói rõ với cô ta đi.”
Kết quả
Vân Hương còn thông minh hơn tôi: “Tiểu thư, vậy Tống tiên sinh có đi không có
về.”
Cũng
đúng, Triệu tiểu thư có thể nghĩ thoáng như vậy thì Triệu lão gia cũng chẳng
khác gì.
Tôi nói
với Tống Tử Kính: “Anh mau chạy đi!”
Vân
Hương nói: “Có hơn mười mấy binh lính, phía Đông phía Tây đều có.”
Đây là
bắt cướp hay sao?
Tôi
ngang ngược hạ lệnh cho Tống Tử Kính: “Cởi quần áo!”
Ngày
thường Tống Tử Kính có trầm tĩnh ổn định thế nào cũng sẽ bị những lời này của
tôi khiến cho khuôn mặt tuấn tú lập tức ửng đỏ.
Tôi
giậm chân: “Tôi đóng giả thành anh chạy trốn!”
Tống Tử
Kính nghiêm mặt: “Không được, không thể liên lụy tiểu thư!”
Tôi dứt
khoát thò tay lột áo anh ta, vừa nói: “Cho dù bắt được tôi thì thế nào? Tốt xấu
gì tôi cũng là tiểu thư nhà họ Tạ, lão già họ Triệu cũng sẽ không vì vậy mà đắc
tội cha tôi.”
Vân
Hương cũng tiến lên giúp đỡ, thuần thục lột áo khoác của Tống Tử Kính xuống.
Gương mặt anh ta đỏ hồng, bất lực chống đỡ, ngay cả tiếng từ chối cũng vừa đáng
thương vừa đáng yêu. Bộ quần áo này Tống Tử Kính mặc rất vừa người, nhưng mặc
trên người tôi lại dài hơn một đoạn lớn. Anh ta nhìn rất gầy mà nhỉ.
Vân
Hương vừa giúp tôi buộc lại mái tóc dài, mấy đứa trẻ canh gác bên ngoài đã hô
lên: “Bọn họ tới rồi!”
Tôi
nhấc vạt áo lên, ném lại cho Tống Tử Kính một nụ hôn gió: “Mỗi người một ngả,
gặp lại ở thư viện!”
Không
đợi nhìn Tống Tử Kính đỏ mặt, tôi nhanh nhẹn trèo ra từ cửa sổ.
Không
ngoài dự đoán của tôi, binh lính Triệu gia quả thật nhầm tôi là Tống Tử Kính,
tất cả đều đuổi theo tôi. Tôi tới khoảng đất này đã nhiều lần, quen thuộc địa
hình, quẹo trái quẹo phải, bọn họ không cách nào đuổi kịp tôi.
Tôi
thấy khoảng cách rời ra, lập tức chạy ào một mạch vào trong thành. Làm một trận
náo nhiệt đi.
Hôm nay
vốn có họp chợ, đường cái rất náo nhiệt, mua bán, xiếc ảo thuật, trai gái đi
dạo phố, khiến đường phố chật như nêm cối.
Lúc
này, vóc người thấp bé là vô cùng có lợi.
Tôi
triển khai “Bạch ngư luồn khe” đại pháp gia truyền của nhà họ Tạ chúng tôi,
chân không chạm đất, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng len qua đám người,
chuồn xa từng chút một.
Binh
lính Triệu gia mắt thấy không đuổi kịp, tức giận kêu to: “Đứng lại! Đứng lại!”
Tức
cười! Bảo đứng lại là đứng lại, vậy thiên hạ này đã không còn trộm cắp từ lâu
rồi!
Tôi
đang vô cùng đắc ý chui ra khỏi đám đông, hô lên với đám người Triệu gia ở xa
xa: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng…”
Một vật
thể bất minh từ bên cạnh đập mạnh đến khiến tôi ngã xuống đất, làm trước mắt
tôi bay đầy sao, đau không nói thành lời. Không còn chút sức lực nào.
Sau đó,
tôi nghe thấy một giọng nam uy nghiêm: “Đường đường thịnh kinh, dưới chân thiên
tử, ai cho phép loại lưu manh đạo chích như ngươi diễu võ dương oai ở đây!”
Tôi
nhìn kẻ rỗi hơi đang ưu nhã, thong thả đi tới qua mớ tóc hỗn loạn, tuy còn
choáng váng hoa mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ người đó dáng người cao lớn,
quần áo đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt anh tuấn.
Tôi tức
giận bò dậy, ngồi xuống đất, hô lên với hắn: “Nói cái gì đấy? Ai trộm cắp?”
Trai
đẹp mặt mũi sáng sủa nhìn rõ tôi, sửng sốt một chút: “Ngươi là nữ tử?”
Tôi đẩy
mái tóc rối bời ra, hung thần ác sát như một thần nữ báo thù: “Nữ tử thì sao?
Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi trộm đồ?”
Bên
kia, binh lính Triệu gia cuối cùng cũng khó khăn xuyên qua biển người để tới
nơi, thở hổn hển nói: “Tống tiên sinh, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Tôi
dùng một tay đỡ mặt, làm động tác nũng nịu như Phù Dung tỷ tỷ: “Mấy vị binh
lính ca ca, các người nói gì cơ?”
Tròng
mắt của binh lính Triệu gia trừng lớn đến mức sắp rơi hết ra ngoài: “Ngươi
không phải Tống Tử Kính?”
Tôi thò
tay tới thắt lưng, làm bộ muốn cởi ra: “Có cần chứng minh cho mấy người thấy
không?”
“A!
Không cần! Không cần!” Binh lính Triệu gia có lẽ xuất thân từ hòa thượng, lập
tức sợ đến mức che mặt chạy trốn khắp nơi, quay đầu lại ra ngoài thành tiếp tục
tìm người.
Chiêu
này đúng là vạn năng.
Tôi
quay phắt người sang chỗ khác. Trai đẹp mặt mũi sáng sủa vẫn còn nghẹn họng
nhìn trân trối vì động tác của tôi. Tôi dùng ngón tay nhỏ dài chỉ vào mũi hắn:
“Anh! Xin lỗi ngay cho tôi!”
Mấy
người chạy tới bên cạnh, người đi đầu vừa nghe tôi nói vậy lập tức quát: “Không
được vô lễ với nhị hoàng tử!”
Nhị
hoàng tử?
Tôi vội
vàng rụt tay lại.
Mấy con
chó trung thành chạy tới hỏi: “Định làm gì?”
Tôi
cười: “Hiểu lầm. Đều là hiểu lầm thôi.”
Nhị
hoàng tử mặt mũi sáng sủa lúc này đã tỉnh hồn lại, cũng nói: “Là hiểu lầm
thôi.”
Mọi
người đều thở ra một hơi. Đôi mắt tôi bỗng sáng ngời, cao giọng gọi một người
nào đó trong đám chó trung thành: “Hồ ly ca ca!”
Hàn
vương tốn vốn định tránh khỏi tầm nhìn của tôi, nhưng bị tôi chỉ mặt điểm tên
trước mặt mọi người như thế đành phải kiên trì ngẩng đầu, cười thê thảm: “Tứ
muội muội.”
Tiểu
bạch hoàng tử nói: “Hai người quen nhau à?”
Hàn
vương tôn đau đớn nói: “Thưa điện hạ, vị cô nương này là con gái Văn Bác hầu Tạ
thái phó.”
Tiểu
bạch hoàng tử vừa nghe vậy, đôi mắt đã phát sáng, nói: “Ngươi là muội muội của
Tạ Chiêu Kha cô nương?”
Cách
anh ta gọi tên chị ba của tôi giống cách chị ba của tôi gọi tên Tống Tử Kính,
dịu dàng mềm mại, đầy ẩn tình, thật là một câu còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Tôi
bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Thật xấu hổ. Tiểu nữ không bì kịp một phần vạn
của tỷ tỷ.”
“Cũng…
không phải.” Tiểu bạch hoàng tử đại khái muốn nói “cũng đúng”, đến miệng lại
chuyển thành trái nghĩa: “Cô nương ngây thơ hoạt bát, chân chất chưa được mài
dũa, không thể tự coi nhẹ bản thân.”
Chân
chất chưa mài dũa? Nữ tử chân chất cũng biết cởi thắt lưng trước mặt mọi người
sao?
Tôi
cười khẩy.
Hàn
vương tôn kéo tôi tới một bên, hỏi: “Sao muội lại ở đây? Còn đầy bụi đất thế
này nữa? Nhị ca muội có biết không? Đi thôi, ta đưa muội về nhà.”
Tôi
cười: “Hồ ly ca ca thật tốt với muội, muội phải cảm ơn huynh thế nào đây?”
“Không!
Không cần!” Hàn vương tôn nhìn có vẻ như thà chết còn hơn. Chẳng lẽ anh ta đã
biết chuyện mình cho anh ta ăn “gà nước miếng”?
Chúng
tôi đang định đi, tiểu bạch hoàng tử gọi tôi lại: “Tứ cô nương có thể thay mặt
tiểu vương chuyển lời chào tới lệnh tỷ không?”
Tôi
nịnh nọt nói: “Nhất định! Nhất định! Tam tỷ của tiểu nữ rất tốt. Điện hạ lại
tuấn tú lịch sự, ngài làm tỷ phu của tiểu nữ thì thật là tốt.”
Tiểu
bạch hoàng tử vừa nghe vậy đã mừng rỡ, liên thanh nói tứ muội muội thật nhu
thuận, thật thông minh, tương lai nhất định có thể gả cho một lang quân như ý,
vân vân, còn kiên quyết tặng tôi một miếng ngọc bội có vẻ rất đáng giá làm quà
gặp mặt.
Tôi
thiên ân vạn tạ rồi chào tạm biệt anh ta, nghĩ thầm, lang quân như ý? Không
chừng tôi còn làm mẹ kế của anh ấy chứ.
Hàn
vương tôn đưa tôi quay về Tạ phủ.
Trên
đường, tôi hỏi anh ta: “Tiểu vương gia, huynh có quen Triệu tiểu thư không?”
Hàn
vương tôn nói: “Thiên kim tiểu thư của Triệu cữu gia? Không quen. Muội cho rằng
những tiểu thư nhà khác cũng giống như muội, cả ngày xuất đầu lộ diện hay sao?”
Tôi
nóng lòng muốn lấy được tin tức tình báo, cũng không tính toán việc anh ta dám
bôi tro lên thánh nhan của tôi: “Vậy huynh có nghe nói chứ?”
Hồ ly
cười. Tên này cũng rất có tư sắc, cười lên như nắng xuân, chỉ là, có cảm giác
không phúc hậu.
“Tiểu
thư Triệu gia năm nay vừa mười lăm, đứng hàng thứ ba, phong hào Huệ Lâm huyền
chủ, phương danh Phù Dung.”
“Cái
gì?” Tôi hỏi.
“Phù
Dung.” Hàn vương tôn nói.
“Là Phù
Dung trong “dục tiễn phù dung tài nhan sắc”?”
Hàn
vương tôn nói: “Thì ra muội cũng biết đọc thơ nha.”
Tôi
thầm mắng Tạ Chiêu Anh là đồ tiểu nhân, uống rượu cao hứng là lập tức bán đứng
em gái ruột.
“Vị Phù
Dung tỷ tỷ - có lẽ là muội muội này, thật sự xấu không lời nào để tả như người
ta đồn đại à?”
Hàn
vương tôn nói: “Chuyện này ta cũng không biết. Nhưng ta đã gặp đệ đệ của nàng
ta, Triệu Trúc Tu, dáng dấp tuấn tú, nhã nhặn. Ta nghĩ Triệu tam cô nương cũng
không xấu như vậy.”
“Thế
nhưng một cô nương lại theo đuổi đàn ông khắp thành như vậy, cha nàng không
quản nàng sao?”
“Thế hệ
này của Triệu gia, tứ phòng tổng cộng sinh mười bốn người con, chỉ có một mình
nàng ta là khuê nữ, toàn gia trên dưới coi nàng là bảo bối còn không kịp ấy
chứ. Sao vậy? Muội cũng để ý Tống Tử Kính à?”
Tôi cười
nhạt, bỗng nháy mắt với anh ta một cái: “Đáng ghét, để ý huynh còn may ra.”
Hàn
vương tôn rùng mình, bị dọa không nhẹ.
Anh ta
không đưa tôi đến cổng chính mà rẽ thẳng tới một con hẻm.
Tôi lấy
anh ta ra làm trò đùa: “Thúc thúc hư hỏng, thúc định đưa ta đi đâu?”
Cơ mặt
của Hàn vương tôn giật giật: “Ta thật đồng cảm với nhị ca của muội.”
Anh ta
chỉ vào một bức tường rất quen mắt, nói: “Tự mình trèo vào đi, bên trong chính
là viện của muội.”
Tôi
cười: “Hồ ly ca ca, núi xanh nước biếc, sau này còn gặp lại.”
Trèo
qua bờ tường rồi tôi mới nghe được Hàn vương tôn bất lực lẩm bẩm một câu: “Tốt
nhất đừng gặp lại…”
Ca tẫn
đào hoa
Đệ nhất
quyển: Thâm đình thiên