Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 31: Chương 31: Viễn hành thành Xích Thủy




Chúng tôi náo loạn đến tận khuya, Giác Minh vốn la hét muốn đón giao thừa, kết quả không chờ được, ngủ gật trước. Bọn Vân Hương liền ôm thằng bé về phòng.

Tôi không muốn ở trong phòng buồn bực, mở cửa ra ngoài đi dạo một lúc.

Buổi tối, tuyết lại rơi một chập, trải một tầng không dày không mỏng trong sân, tôi vén váy giẫm lên mặt tuyết, để lại một chuỗi dấu chân. Trên cành cây treo một ngọn đèn màu đỏ, đậm sắc vui mừng, lúc này đang chập chờn trong gió, ánh lửa yếu ớt. Xa xa truyền đến một tràng pháo nổ, có xu hướng càng ngày càng tưng bừng, thỉnh thoảng lại có một bông pháo hoa rực rỡ xòe nở trên bầu trời, tô đậm vẻ quyến rũ, diễm lệ cho màn đêm.

Trời đất ngập trong sự hưng phấn, hoan lạc chào đón giao thừa sắp đến, lại càng nổi bật sự vắng vẻ quạnh quẽ của viện nhỏ chỗ chúng tôi. Tôi đứng trong tuyết, cảm thấy sự cô đơn tịch mịch như từng luồng khí lạnh rót vào cơ thể, không khỏi rùng mình một cái.

Cuối cũng vẫn là một kẻ tha hương.

“Sao lại sầu mi khổ kiếm như vậy?” Một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên làm tôi giật mình.

Tôi xoay người lại. Nơi cửa viện không xa, Tiêu Huyên đang mỉm cười đứng đó.

Bóng đêm rất tốt, ánh tuyết mờ nhạt, nụ cười của anh thật mờ ảo, không cách nào nhìn rõ ràng.

Tiêu Huyên chậm rãi đi tới, nhìn tôi chằm chằm, lại không nói gì. Hai chúng tôi nhìn nhau thật lâu, cuối cùng tôi mở miệng trước, nói: “Năm mới phát tài.”

Tiêu Huyên bật cười, bất đắc dĩ nói: “Nên chúc muội phát tài mới đúng.”

Tôi nhướng mày: “Sao? Chẳng lẽ vương gia tới đưa tiền lì xì cho tiểu nữ?”

Tiêu Huyên thật sự lấy một phong bao lì xì từ trong người ra đưa cho tôi: “À, cầm đi.”

Tôi thấy tiền sáng mắt, tủm tỉm cười nhận lấy, miệng đầy những lời nói may mắn: “Nhị ca, năm mới mạnh khỏe, vạn sự như ý, tiền vào như nước…”

Tiêu Huyên đột nhiên nói: “Chúng ta đã ba tháng lẻ tám ngày không gặp đúng không?”

Tôi sửng sốt: “Phải không? Lâu vậy rồi sao?”

Một kẻ nhàn rỗi như tôi đếm số ngày còn hiểu được, một vương gia bận tối mắt tối mũi như anh ấy nhớ cái này làm gì?

“Ba tháng lẻ tám ngày, vừa tròn chín mươi chín ngày, nếu nhị ca bỏ công gấp chín mươi chín con hạc giấy, rất nhiều nguyện vọng có thể thực hiện rồi.”

Tiêu Huyên cười hỏi: “Ví dụ như?”

Tôi không cần nghĩ ngợi: “Ví dụ như hy vọng bệnh đau đầu trúng gió của Liễu tiểu thư sớm ngày khỏi hắn.”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức hối hận đến mức muốn cắn rụng đầu lưỡi, bởi vì tôi nhìn thấy trên mặt Tiêu Huyên nở một nụ cười tươi rói đắc ý tràn đầy tự mãn, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi nhảy vào trong cái bẫy của mình.

Anh ấy thật vui vẻ: “Thì ra vì vậy bấy lâu muội mới không đến vương phủ.”

Tôi cứng nhắc trả lời: “Đúng vậy. Nơi ở của bệnh nhân nhiều uế khí, muội là thanh niên tốt, cần gì phải vô duyên vô cớ chọc bệnh vào mình. Nhưng chính vương gia phải cẩn thận nha, có một số loại bệnh rất quấn thân, ngài phải gánh vách đại nghiệp khôi phục Đông Tề, nghìn vạn lần đừng có ngã xuống trước lúc đó.”

Tiêu Huyên càng thấy tôi cay nghiệt như thế lại càng vui vẻ, bước đến gần thêm vài bước: “Vì sao ta phải sợ nhiễm bệnh, cô ta dưỡng bệnh của cô ta, ta bận chuyện của ta, ta cũng đâu có gặp cô ta.”

Trong lòng tôi dâng lên một niềm vui khó hiểu, vội vàng kiềm chế, cái miệng lại tự đóng tự mở theo ý của nó: “Vậy sao? Vương gia thật không làm hết chức trách của chủ nhà, cô nương người ta một mình bệnh tật xa nhà, lẻ loi cô đơn, sao vương gia có thể làm như không thấy, không tới an ủi người ta vài câu?”

Tiêu Huyên nhìn thẳng vào tôi, cười lạnh lùng: “Nói thật có đạo lý. Muội đột nhiên hiểu chuyện như thế, xem ra Tống tiên sinh nhà muội dạy dỗ muội rất tốt.”

Tôi bị chọc giận, đáp lại anh ấy bằng một nụ cười như hoa nở: “Đúng vậy, Tử Kính ca dạy muội rất nhiều chuyện.”

Tuy ánh sáng mờ mịt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt Tiêu Huyên lại càng trở nên thâm thúy, khí lạnh trên người anh toát ra khiến tôi không khỏi run run, thoáng lùi lại một bước.

Cũng may ánh mắt như băng lạnh ngàn năm của Tiêu Huyên chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, anh bất đắc dĩ cười khổ: “Hai chúng ta làm sao thế này? Thật vất vả mới trò chuyện được với nhau một lúc, lại mới chỉ hai ba câu giương cung bạt kiếm.”

Tôi lẩm bẩm: “Chuyện này có thể trách muội sao? Chủ đề này là ca khơi mào trước. Ca nghĩ muội muốn đàm luận chuyện chán ngắt này giữa đêm giao thừa sao?”

Tiêu Huyên lộ ra nụ cười xấu xa: “Muội xem bệnh cho Liễu tiểu thư đi, giá quá cao ta trả không nổi, muội còn có linh đan diệu dược nào khác không?”

Tôi cũng cười gian xảo, rung đùi đắc ý: “Thế nào? Cuối cùng cũng chịu không nổi nữa muốn tiễn khách rồi? Người ta cũng là một mỹ nhân nũng nịu chủ động đưa đến tận cửa nha. Nhị ca đã tuổi này rồi, bên cạnh không có nữ nhân cũng không tốt, từ góc độ y học mà nói, muội đề nghị ca nên có cách giải tỏa thích hợp…”

Tiêu Huyên dùng một tay kéo mạnh tôi tới trước mặt anh, quán tính khiến tôi đụng vào người anh, tiếp xúc thân thể và hơi thở của anh cùng lúc đập vào mặt. Trái tim tôi lập tức bãi công, toàn thân cứng nhắc như một khúc gỗ.

Anh ấy muốn làm gì? Kết quả, Tiêu Huyên nở nụ cười. Hơi thở nhào vào mặt tôi, dường như mang theo luồng điện, khiến da mặt tôi tê rần, đầu óc hỗn loạn như hồ dán.

Trong bóng tối, anh ấy cười giảo hoạt đắc ý như thực hiện được gian kế, bàn tay đặt trên lưng tôi cũng thả lỏng một chút, chuyển thành quấn quanh eo tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, cũng híp mắt cười, đột nhiên vươn tay chọc vào huyệt tê trên cánh tay Tiêu Huyên, Tiêu Huyên giật mình buông lỏng tay, tôi lập tức thoát thân.

“Muội…” Tiêu Huyên vừa ngạc nhiên vừa bực bội: “Tống Tử Kính thật sự dạy muội không ít!”

Tôi đắc ý cười cười: “Muội là cao đồ của huynh ấy đấy nha!”

Thật ra điểm huyệt tôi chỉ học được chút ít, lực tay không đủ, hiệu quả bình thường. Lần này nếu không phải Tiêu Huyên sơ sẩy buông lỏng tay, tôi nào có thể thoát thân dễ dàng như vậy?

Tiêu Huyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Mà thôi, nói chính sự đi. Qua năm mới muội bớt chút thời gian tới vương phủ một chuyến, bất kể muội dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể khiến Liễu Minh Châu quay về thành Xích Thủy của cô ta là được, điều kiện gì ta cũng đáp ứng muội.”

Tôi cười rất đê tiện: “Dùng cách gì cũng được? Vậy muội gọi xe ngựa, ca trực tiếp đóng gói nàng ném lên xe là được.”

Tiêu Huyên liếc mắt nhìn tôi khinh thường: “Nữ nhân kia như da trâu ướp đường, chạm vào một cái là không vẫy ra được, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”

Tôi nói: “Ca có thể nghĩ lại, cưới nàng là ca chiếm được toàn bộ khu vực thành Xích Thủy rồi. Được vợ lại được cả binh lính, buôn bán thật có lời.”

“Buôn bán?” Tiêu Huyên cười khẩy: “Ta không bán mình.”

Tôi vốn định nói rất nhiều lúc không phải do anh ấy quyết định có bán hay không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống. Thật vậy, giao thừa rồi, đông đi xuân đến, phải nói nhiều lời dễ nghe mới đúng.

“Muội đi xem bệnh cho cô ta là được.” Tôi nói: “Có ca phối hợp, tiễn bước cô ta không khó, vai phản diện cứ để muội diễn. Nhưng… ca đến chỉ để nói chuyện này?”

Tiêu Huyên cười cười, giọng nói mềm nhẹ, ôn hòa: “Thật ra ta muốn đến nhìn muội.”

Tôi chỉ cảm thấy trái tim bị thứ gì đó đụng phải, cứng nhắc nói: “Muội, cũng không phải ca chưa từng nhìn thấy muội.”

Tiêu Huyên đứng yên cười nhìn tôi: “Đến để nói, muội thay đổi.”

Tôi không khỏi hỏi: “Thay đổi thế nào?”

Tiêu Huyên cẩn thận quan sát tôi, sau đó nói vô cùng nghiêm túc: “Muội béo lên!”

“Hả?” Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Trong nháy mắt đó, tiếng chiêng trống vang lên, tiếng pháo ầm ầm bùng nổ, tiếng động náo nhiệt bao trùm hai chúng tôi trong nháy mắt. Pháo hoa rực rỡ sắc màu nở đầy trời, tiếng nhạc hoan hỉ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Tây Dao.

Có lẽ lúc này, một nơi nào đó của Đồng Tề đang trải qua giá lạnh, hoặc có ai đó đang chết đói chết rét vì sự nghèo đói và chính sách tàn bạo. Thế nhưng, tại nơi này, trong ngôi thành phồn hoa, nhân dân an cư lạc nghiệp, hưởng thụ hòa bình và vui sướng khó có được.

Tôi mỉm cười nhìn pháo hoa trên trời đêm, ngửi mùi khói thuốc súng nhàn nhạt trong không khí. Ngẫu nhiên quay đầu nhìn Tiêu Huyên, anh ấy đang chăm chú nhìn tôi, đôi môi mỉm cười, trong mắt là ánh sáng lưu chuyển.

Sau đó, sự thật chứng minh ông Trời rất quan tâm đến Tiêu Huyên. Năm mới qua đi chưa bao lâu, tôi còn chưa kịp đi “xem bệnh” cho Liễu tiểu thư, vương phủ đã truyền đến tin tức, nói Anh Huệ huyện chủ, tiểu thư Liễu Minh Châu, phát thủy đậu.

Mới đầu tôi còn tưởng lần này lại là chiêu gì mới của Liễu tiểu thư, cho đến khi Tiêu Huyên tuyên bố cách ly vương phủ, lại phái người đưa Giác Minh tới chỗ tôi lánh nạn, tôi mới biết lần này là thật sự. Liễu tiểu thư hô hào sói tới mấy tháng, lần này sói thật sự tới.

Tôi nghe Vân Hương nói mấy đứa trẻ Tạ gia hồi bé đều từng bị thủy đậu, lúc này mới yên tâm bước vào vương phủ.

Phủ Yến vương mây mù che phủ, quản gia nhìn thấy tôi gần như rớt nước mắt: “Mẫn cô nương, cô tới thật đúng lúc, chúng ta đang định đi mời cô nương đây.”

Tôi trấn an ông ấy: “Bác Lý đừng lo lắng, cháu biết rồi, đưa cháu đi thăm Liễu cô nương đây.”

Bác Lý ngừng lại một bước: “Liễu huyện chủ không chết được! Là vương gia của chúng ta, người cũng nóng sốt rồi!”

Tôi hoảng sợ: “Vương gia nhà bác cũng bị bệnh?”

Liễu Minh Châu này đúng là ôn thần!

Bác Lý vội vã kéo tôi vào thẳng phòng ngủ của Tiêu Huyên. Tôi rảo bước tiến vào, mùi thuốc nồng nặc đập vào mặt, mạnh đến mức tôi phải lùi lại một bước. Trong phòng tối tăm, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy Tiêu Huyên đang nằm trên giường.

“Mở cửa sổ thông khí đi.” Tôi cau mày đi vào trong, vừa đi vừa nói với phó quản gia.

Tiêu Huyên dường như đang ngủ, sắc mặt ửng hồng, lại gầy đi, gò má nhô cao. Đôi môi quật cường của anh ấy đang mím chặt, con ngươi dưới mi mắt không ngừng chuyển động, hiển nhiên là đang nằm mơ. Tôi nhìn gương mặt đang ngủ của anh ấy, có chút trẻ con và yếu đuối, trong lòng nổi lên cảm giác thương yêu, nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh ấy.

A, thật sự hơi nóng.

Tôi cúi đầu bắt mạch cho anh ấy, lơ đãng nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh hé mở.

“Ca tỉnh rồi?” Tôi khẽ nói: “Ca bị sốt.”

“Ta biết.” Tiêu Huyên muốn ngồi dậy, tôi đè vai anh ấy lại. Anh cười cười, không phản kháng.

Tôi cúi đầu nói liên miên: “Độc không phát tác, cũng không có vẻ sẽ nổi đầy mụn nước trên mặt, muội thấy nhất định là ca quá mệt mỏi. Muội biết ca bận rộn nhiều việc, thế nhưng người sắt cũng phải nghỉ ngơi. Muội cũng đã nói với ca sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, khỏe mạnh là chuyện quý giá nhất trên thế giới này. Hiện giờ ca còn trẻ tuổi, hơn nữa thân thể rèn luyện tốt, rất nhiều bệnh có thể tự mình vượt qua. Thế nhưng cơ thể vẫn cứ hao mòn, đợi đến khi bệnh nặng thì…”

Lảm nhảm một lúc lâu vẫn chưa thấy tên kia đáp lại một tiếng, tôi hung hăng ngẩng đầu trừng mắt, Tiêu Huyên đang dùng vẻ mặt ôn tồn, trìu mến nhìn tôi cười.

Tôi giật mình, giật về bàn tay đang bị anh ấy nắm: “Cười cái gì mà cười! Cẩn thận đến lúc ca tranh đấu giành được thiên hạ rồi lại bị người khác nắm chính quyền thì cứ nằm dưới đất mà khóc đi!”

Tiêu Huyên cười kéo tôi: “Sao lại dễ giận như vậy, mở miệng là nguyền rủa ta. Muội nói xem, bệnh của ta có phải do muội nguyền rủa sau lưng ta mà ra không?”

Tôi cười mắng: “Nếu là muội nguyền rủa, ca đã bị thủy đậu, biến thành mặt rỗ rồi.”

Tiêu Huyên nhướng mày: “Ta thành mặt rỗ rồi, muội sẽ ghét bỏ ta phải không?”

Tôi phản ứng linh hoạt hơn anh ấy tưởng, bĩu môi nói: “Ca mặt rỗ hay què chân què tay cũng đâu có liên quan đến muội?”

“Vô lương tâm!” Tiêu Huyên cười, tay lại vẫn nắm chặt tay tôi không buông.

Chúng tôi cứ ngồi lẳng lặng như vậy một lúc lâu. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thổi vào phòng, đánh tan mùi thuốc nồng nặc. Thể lực của Tiêu Huyên không chống đỡ được nữa, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn kiên cường cầm cự. Tôi cảm thấy anh ấy như vậy vô cùng đáng yêu, không hề có dáng vẻ cao ngạo, khôn khéo, mạnh mẽ như trước nữa, chỉ thật cứng đầu, thích làm nũng, đáng yêu khôn cùng.

Bất giác, giọng nói của tôi dịu dàng đến khó tin: “Ca ngủ tiếp một lát đi, muội đi sắc thuốc.”

“Đừng.” Anh ấy nắm tay tôi thật chặt: “Bảo người khác đi đi, muội ngồi lại với ta một lát.”

Tôi cười khẽ, gật đầu thỏa hiệp: “Vậy muội ở lại.”

Tiêu Huyên nghe thấy tôi đồng ý, gương mặt căng thẳng thả lỏng một chút, chậm rãi, cuối cùng cũng tiến vào mộng đẹp. Tôi ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ ngủ say của anh ấy, trong lòng cảm thấy một loại thỏa mãn, yên bình hiếm có. Anh ấy vẫn nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay toát mồ hôi, tôi vẫn không cử động, không cử động, cho đến khi nằm úp xuống ngủ, đến khi anh ấy tỉnh lại lần nữa.

Người đánh thức tôi là Tiêu Huyên: “Sao muội lại ngủ ở đây, không sợ cảm lạnh sao?”

Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, trời ạ, hai cánh tay đều tê dại như mọc trên người người khác vậy.

Tiêu Huyên thấp giọng cười, giúp tôi xoa bóp cánh tay. Trên mặt anh toát ra một tầng mồ hôi, bị ánh nến chiếu lên, hắt ra những tia sáng nhu hòa, ngũ quan khắc sâu có vẻ đặc biệt tinh xảo. Tôi nhìn, không khỏi vươn tay chạm vào trán anh. Hơi lạnh, nhiệt độ đã giảm. Tôi thở phào một hơi.

Lúc này tôi mới phát hiện động tác trên tay Tiêu Huyên đã dừng lại, hai gương mặt sát lại thật gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy cái bóng của tôi trong mắt anh. Sau đó, đôi mắt đen lấp lánh kia càng ngày càng gần, càng ngày càng sáng, tôi rụt cổ, nhắm mắt lại. Trong nháy mắt hơi thở của anh phất qua mặt tôi, trái tim tôi nảy lên một cái thật mạnh, quay đầu đi, một thứ gì đó mềm mại nhẹ lướt qua mặt.

Dường như có một dòng điện truyền đến từ nơi bị chạm vào khiến toàn thân tôi tê dại, thần trí hoảng hốt. Cũng gần như trong nháy mắt, tôi giãy khỏi tay Tiêu Huyên, nhảy dựng lên, đụng vào chiếc bàn bên giường.

Người hầu nghe tiếng động, đi đến: “Vương gia?”

Sắc mặt Tiêu Huyên tái nhợt, tức giận: “Không có gì! Nên làm gì thì đi làm đi!”

Tôi lại hô lên, gọi người hầu lại: “Chờ một chút! Tôi, tôi cũng nên cáo từ rồi!”

Tiêu Huyên nhìn về phía tôi: “Muội phải đi rồi?”

Tôi không chịu nổi ánh mắt bức người của anh ấy, quay mặt đi chỗ khác nhỏ giọng nói: “Muộn rồi, Vân Hương còn chờ muội về ăn tối. Ca… nghỉ ngơi cho tốt. Hôm khác muội quay lại thăm ca.”

Tiêu Huyên mím môi không nói một lời, đây là biểu hiện điển hình mỗi khi anh ấy tức giận. Nhưng anh ấy vẫn còn bị bệnh, đại khái là không có sức lực cãi cọ với tôi, chỉ lạnh lùng hừ hai tiếng, nói: “Đi đường cẩn thận.”

Sau đó tung chăn, quay người nằm xuống ngủ tiếp.

Mỗi khi giận dỗi là lại như trẻ con vậy. Tôi nhìn bóng lưng của anh ấy, không biết nên khóc hay nên cười.

Kết quả tôi hoảng hốt về đến nhà mới nhớ ra hôm nay mình phải đi xem bệnh cho Liễu Minh Châu, giờ chưa thấy người đã trở về. Vì vậy, ngày hôm sau, tôi phái người gửi đi loại thuốc cao trước kia tôi đã tỉ mỉ chế tạo.

Mấy ngày sau, nha hoàn bên cạnh Liễu Minh Châu mang theo một hộp châu báu tới tạ ơn, nói là thuốc cao tôi đưa tới vô cùng tốt, bôi lên không còn ngứa, lại không hề để lại sẹo. Liễu Minh Châu cảm kích không nói thành lời, chỉ là thân thể còn yếu không thể tự mình tới cảm ơn.

Tôi nói vài câu khách sáo rồi cũng nhận lấy hộp châu báu.

Nha hoàn tên Thu Thủy kia nói: “Quận chúa nhà chúng ta nhớ thương huyện chủ, phái người tới đón huyện chủ trở về.”

“Phải đi rồi sao.” Vậy chẳng phải Tiêu Huyên sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi sao, cuối cùng cũng tiễn bước được một pho tượng ôn thần, thắp hương cảm kích tổ tông phù hộ còn không kịp ấy chứ.

Thu Thủy nịnh nọt nói: “Vì vậy, còn có một chuyện muốn nhờ Mẫn cô nương.”

Tôi ước lượng hòm châu báu trong tay, quả thật thiên hạ không có bữa cơm nào ăn không phải trả tiền.

“Quận chúa nhà ta tuổi tác đã cao, mắc tật ở chân, mỗi mùa đông đều đau đớn khó chịu, trắng đêm khó ngủ. Quận chúa đã mời rất nhiều đại phu nhưng vẫn chưa chữa trị dứt. Nay nghe nói cô nương diệu thủ hồi xuân, muốn mời cô nương tới nhìn một lần.”

Tôi hỏi: “Nhà các cô ở thành Xích Thủy phải không?”

Thu Thủy gật đầu.

“Nơi đó ở dưới chân Nam Thiên Sơn, phía Bắc giáp sa mạc, cách Tây Dao nghìn dặm đường.”

Dù sao Thu Thủy cũng là đại nha hoàn, nói rất có đắn đo: “Cô nương cảm thấy đường xá xa xôi sẽ không an toàn phải không? Ý của huyện chủ chúng ta là mời cô nương trở về cùng người, có thị vệ đi theo bảo vệ an toàn, cô nương cứ yên tâm. Hơn nữa, chi phí trên đường của cô nương sẽ giống như của huyện chủ, tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ.”

Lời tuy nói vậy, nhưng mùa đông, tuyết còn chưa tan đã du ngoạn xa cả ngàn dặm, dù thế nào cũng không phải một chuyện hưởng thụ.

Thu Thủy đã có chuẩn bị trước, nhìn ra sự do dự của tôi, cười nói: “Có lẽ cô nương còn chưa biết. Trên ngọn núi ở thành Xích Thủy chúng ta hàng năm đều có Ngọc Long Tuyết Liên nở hoa. Có người nói đó là thuốc tiên chữa thương.”

Mí mắt tôi giật giật. Thu Thủy cô nương cười cười. Bên ngoài gió tuyết vù vù thổi, Tuyết Liên trên Thiên Sơn nở rộ. Trong tim tôi như có nham thạch đang sôi trào.

Yên Hoa Tam Nguyệt trong người Tiêu Huyên còn chưa giải, Tuyết Liên có thể ức chế độc tính chăng.

“Tôi đi.” Tôi gật đầu: “Khi nào các cô xuất phát?”

Thu Thủy vui ra mặt, vội vàng hành lễ với tôi: “Cô nương yên tâm, tất cả đều có ta sắp xếp.”

Thời gian xuất phát được quyết định vào năm ngày sau. Tôi tới chỗ Tiêu Huyên chào tạm biệt, tới vương phủ, bác Lý nói với tôi, gần Thai châu có giặc cỏ tàn sát thôn dân, vương gia đi thị sát, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về.

Đang thất vọng, tôi nhìn thấy Tống Tử Kính xuống ngựa, đi đến.

“Nghe nói muội sẽ tới Xích Thủy cùng Anh Huệ huyện chủ?” Anh ta vừa tới đã hỏi.

Tôi gật đầu: “Muội muốn đi hái Tuyết Liên.”

Tống Tử Kính nói: “Tự mình đi làm gì? Bảo người tới mang về là được.”

Tôi lắc đầu nói: “Tuyết Liên hái ba ngày sẽ héo, héo xong sẽ thành đồ bỏ, muội phải tự mình đi, sau khi hái được Tuyết Liên lập tức gia công điều chế.”

Tống Tử Kính còn định nói gì đó, tôi cười: “Tử Kính ca, huynh yên tâm, muội đi cùng Liễu tiểu thư, rất an toàn. Có bọn Vân Hương theo muội, sinh hoạt huynh cũng không cần lo lắng.”

Tống Tử Kính bất đắc dĩ thở dài, vươn tay vuốt tóc tôi: “Trên đường phải cẩn thận.”

Tôi ra sức gật đầu.

Tống Tử Kính nói: “Ta chờ muội bình an trở về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.