CHƯƠNG 6
“Vị này chính là. . . . . . ?” Mắt đào hoa thấy Băng sơn nam liền tò mò hỏi. Ta lúc này mới nhớ, thì ra trong phòng có hai người, đúng rồi, tên thật của Băng sơn nam hẳn là Chu Lẫm Nhiên (*), nhưng tên giả sau khi ra cung còn chưa biết! Ta cũng nghi hoặc nhìn về phía hắn.
. . . . . . Một lúc lâu sau, “Chu Nghĩa Long.”
Ta đảo mắt một vòng, tựa cười nhưng không cười hỏi: “Nghĩa trong từ ‘nghĩa’ của hiên ngang lẫm liệt?” Hắn phút chốc cảnh giác trừng mắt, ánh mắt kia tựa hồ muốn xuyên thấu ta. Ta cũng lớn mật trừng lại hắn, hừ! Nhìn cái gì vậy! ? Không thấy qua mĩ nam à? ? ! !
Ngay tại lúc ta cùng Băng sơn nam phân cao thấp, nếu ta có hơi chút phân tâm nhìn xem Mắt đào hoa, sẽ phát hiện, hắn tựa hồ đối với lời ta nói thật kinh ngạc cùng mẫn cảm, tuy rằng hắn che dấu rất khá, người bình thường căn bản nhìn không ra được, ánh mắt còn không ngừng đánh giá ta, tựa hồ đang tính toán cái gì. Đáng tiếc, ta quá chú tâm tập trung vào luyện tập ánh mắt giết người, hoàn toàn không có chú ý đến. Không lâu sau, ta lại ảo não không thôi.
Vài phút sau Băng sơn nam mới thu hồi ánh mắt của hắn, hô ~~~~~~~ may mắn may mắn ~ bằng không mắt ta đều rát chết ~~ thật không công bằng! Băng sơn nam cư nhiên một chút việc đều không có! !
”Nga ~ nguyên lai là Chu công tử. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu(?). Ngươi tới tìm thân ái có chuyện gì không?” Nghe thử xem, Mắt đào hoa dường như đem ta trở thành tài sản của hắn vậy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . Lúc này có thể Băng sơn nam tìm không ra cái lý do gì cả.
”Kia, nếu Chu công tử không có việc gì thì xin mời quay về, miễn quấy rầy thân ái.” Ê ê! Ta là chủ nhân của phòng này còn chưa nói mà, còn nữa, ngươi có cái quyền đó sao? !
Băng sơn nam rõ ràng là không muốn đi, giận dữ trừng Mắt đào hoa, im lặng một lúc sau, mới nói: “Cây đàn. . . . . .”
Ta nhảy dựng lên! “Ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ! ! ! Cây đàn đó ngươi đã tặng cho ta ! Chính là của ta! ! Ngươi không thể đổi ý! ! !”
”Nguyên lai cây đàn của thân ái là Chu công tử tặng a ~ ân ~~ không tồi ~ không sao, thân ái, so với cái này thì nhà ta còn nhiều đàn hoàn hảo hơn nhiều, ngươi muốn bao nhiêu ta liền tặng cho ngươi bấy nhiêu.”
Thật không? Lòng ta có chút động ~~ bất quá. . . . . .”Không! Ta còn thích cái đàn này! Ta chính là muốn!” Ta cũng không phải là người có mới nới cũ.
”Ân ~~ Chu công tử, cái đàn này ngươi đã đưa cho thân ái , sẽ không hẳn là lật lọng chứ, quân tử có làm có nhận nga. Hoặc là, ngươi căn bản không phải quân tử, mà là. . . . . .” Tiểu nhân! ! Cho dù hắn chưa nói ra, nhưng ta nghĩ mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn.
Bùm bùm! ! Trong không khí, nơi ánh mắt bọn họ giao nhau giống như xuất hiện tia lửa. Thực hâm mộ a ~ ta còn không thể làm ra hiệu quả đến thế.
”Ta cũng muốn đi.” Những lời này là từ kẽ răng của Băng sơn nam phát ra.
” Ôi chao! Chu công tử a ~ ta cùng thân ái đi đến thế giới của hai người chúng ta, ngươi đi theo xem cái náo nhiệt gì a!”
Ta tuy rằng đối với mức độ đóng băng của Băng sơn nam không thích gì mấy, đối mặt với cái khối băng đó không đông chết cũng làm cho buồn chết! Nhưng. . . . . . Cái gì mà “Thế giới hai người” a! ! ? ?
Ta bật người thưởng cho Mắt đào hoa một cơn bùng nổ. “Thế giới hai người cái gì! ! Hắn muốn đi thì cho hắn đi! Các ngươi đều đi ra ngoài! ! Ta muốn thay quần áo! !”
Mẹ nó! Một mình cùng hắn (Âu Hải không tính) đi ra ngoài không bằng ba người cùng nhau, nếu Mắt đào hoa nửa đường dở chứng thì ta cũng không thể cam đoan có thể thắng hắn. Nhớ tới lúc trước hắn cầm lấy tay mình, ta dám khẳng định hắn tuyệt đối có luyện võ công! Ta chỉ là học một chút judo, taekwondo cùng karate thôi, ở hiện đại xem như nhân vật lợi hại đi , nhưng ở nơi này ta cũng không dám khẳng định , đối phó với những tên lâu la tiểu tốt, tựa như mấy kẻ của tài thần sòng bạc thì không thành vấn đề, nhưng nếu hắn giống như trong TV là cái võ lâm cao thủ, một chưởng liền có thể phá đá mở núi, ta đây còn là cái gì a! !
Lúc này bọn họ đều nghe lời đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Ta thay một bộ thanh y, đeo mặt nạ ra khỏi phòng .
Bọn họ ở trong đại sảnh dưới lầu ngồi chờ ta, thuận tiện nói luôn, Mắt đào hoa mặc chính là một bộ hoàng y, hoa văn đa dạng, cho nên màu sắc dù không nhiều cũng cảm giác không tệ, hắn mặc lại cực kỳ thích hợp, ở trong mắt người ngoài là cỡ nào tiêu sái suất khí, nhưng cảm tưởng duy nhất của ta đối với nó là: màu vàng đại diện cho hạ lưu, quả nhiên là thật. Băng sơn nam mặc một bộ bạch y, tuy rằng hình thức đơn giản, nhưng ở trên người hắn lại biểu hiện cao quý cùng tuấn mỹ, nhưng cảm tưởng duy nhất của ta đối với nó là: vốn chính là một khối núi băng còn lại mặc màu trắng, có phải hay không nghĩ hắn không đủ băng a!
”Khụ!” Nói cho bọn họ biết ta đã đến.
”Thân ái, thay quần áo xong rồi à ~~ chúng ta đi thôi!” Mắt đào hoa cười tủm tỉm, lôi kéo ta đi, không chút quan tâm về cái tên phía sau.
Băng sơn nam căm giận đi theo sát.
Vì thế, xuất hiện ba đại tuyệt thế mỹ nam tử đi dạo phố! ! Sẽ khiến cho xôn xao như thế nào a? Bọn họ đi đến nơi đâu? ? Tiểu Phong sẽ lại có những biểu hiện gì ngoài dự đoán của mọi người? Có muốn biết hay không? ? Hắc hắc! ! Đừng nóng vội! Tiểu R ta hôm nay nhất định sẽ nộp bài! !
——————-