Cả Thế Giới Đều Đang Chờ Tui Ly Hôn

Chương 6: Chương 6: Trong




Toà nhà bị vứt bỏ đương nhiên sẽ phủ bụi đầy đất, Úc Hồi quên mất tố chất sức khoẻ của mình lúc này nên tiện tay sử dụng pháp thuật hệ gió bắt được ác quỷ đồng thời bị tro bụi bay loạn khiến cho sặc tới nỗi ho khan không ngừng.

Vất vả lắm mới thuận khí ngắt cơn thở hổn hết, lại nghe được mùi vị xác chết phân huỷ và máu tanh hỗn loạn quyện vào nhau, chân mày lập tức nhíu chặt lại.

“Mùi của thứ này nồng thật sự.” y che miệng mũi, ghét bỏ đầy cả mặt.

Tưởng Phương tìm được đường sống trong chỗ chết vận dụng cả hai tay hai chân cùng bò đến bên cạnh Vương Liễu Chi, nhìn nữ quỷ giương nanh dừng ở giữa không trung, lại nhìn Úc Hồi đứng ở nơi xa không muốn đi tới lập tức hiểu ra mọi chuyện.

“Bạn học...” cậu vừa định cầu Úc Hồi cứu người đã thấy Úc Hồi giống như cuối cùng cũng đã xây dựng tâm lý xong, đang nhíu mày đi qua bên này.

Theo y đến gần, ác quỷ vốn dữ tợn hung hãn lại từ từ cứng còng, run lên, nếu không phải do không động đậy được thì e rằng đã sớm biến mất tại chỗ.

Tuy Tưởng Phương không cảm nhận được gì, nhưng cũng không tự chủ được mà rụt người theo ác quỷ.

Úc Hồi chẳng thèm để ý hai người trên mặt đất, y chịu đựng mùi thúi mà vươn tay, roi gió quánh quanh ác quỷ bỗng buộc chặt, ác quỷ kia còn chả kịp kêu thảm thiết đã lập tức tiêu tán.

Ma lực quanh quẩn bên người đầy lên không ít, theo hô hấp mà mà thu nạp vào trong cơ thể.

Câu nói kế tiếp của Tưởng Phương bị cậu sống sờ sờ nuốt ngược vào trong bụng.

Vốn tưởng người này trẻ tuổi tới vậy, có thể là sinh viên đại học A, nhưng thủ pháp đuổi quỷ này hung tàn quá đi, nháy mắt đã chẳng giống sinh viên tẹo nào.

Trong nháy mắt ác quỷ tiêu tán, ngay cả lông tơ của cậu cũng dựng đứng theo, tự dưng sản sinh cảm giác sợ hãi Úc Hồi sẽ “siêu độ” bọn họ chung với ác quỷ luôn vậy á.

Chẳng qua là, nỗi sợ đó lại bị suy nghĩ phải cứu người vội vàng đè ép xuống ngay lúc Úc Hồi xoay người chuẩn bị đi, cậu ta bỗng dưng bò từ trên đất dậy, bước mấy bước đã túm chặt cánh tay Úc Hồi, còn túm đối phương đến nỗi lảo đảo suýt té.

Ý thức được Úc Hồi yếu đuối tới bất ngờ, Tưởng Phương ngượng ngùng thu tay: “Bạn học, có thể gọi cấp cứu giúp tôi một cú sao, di động của tôi vừa nãy lúc chiến đấu bị rớt bể rồi.”

Tầm mắt của Úc Hồi chuyển động theo bàn tay của cậu, dừng tại chỗ tay áo dính máu của mình, lông mày hơi nhướng cao lên.

“Tôi sẽ đền lại! Toàn bộ tiền công uỷ thác đưa hết cho cậu!” Tưởng Phương vừa nói vừa lau bàn tay đầy máu của mình quẹt vài đường lên quần, nhưng càng lau càng bẩn, gấp tới mức nước mắt cũng sắp rớt ra ngoài luôn.

“Được thôi.” Úc Hồi rũ mắt suy nghĩ, gật đầu.

Y bấm số gọi cho cấp cứu, sau khi khai báo địa chỉ xong, cười nói với Tưởng Phương: “Vừa hay tôi có việc muốn hỏi cậu.”

Đạo sĩ trung niên kia vì mất máu quá nhiều nên hôn mê, chỉ còn lại nhóc đạo sĩ chả thông minh mấy này, vừa lúc có thể khai thác ít thông tin.

“Tôi tên Tưởng Phương, là đạo sĩ của Am Thanh Viễn, đây là sư thúc của tôi, chúng tôi nhận uỷ thác của một vị khách hàng, tới đây loại bỏ ác quỷ quấn lấy anh ta.” gọi cấp cứu xong rồi, Tưởng Phương mới bình tĩnh hơn, cuối cùng cũng có thể nói rõ ràng mọi chuyện rồi.

Tuy trước đây linh khí cằn cỗi, nhưng Nhà nước vẫn theo lệ thành lập bộ phận chuyên môn giải quyết các sự kiện thần quái ngẫu nhiên xuất hiện, bộ phận này được gọi là Cục quản lý sinh vật hiện tượng dị thường Quốc gia, tên gọi tắt là Cục Dị Quản.

Chức trách của Cục Dị Quản là thống kê số lượng người mới tu luyện và đưa ra nhiệm vụ, bởi linh lực trên thế giới quá ít, người tu luyện và sự kiện thần quái có thể đếm được trên đầu ngón tay nên gần như luôn ở trong trạng thái cá mặn*.

* cá mặn là rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nằm ườn ra như con cá mặn vậy á.

“Là mấy năm gần đây ma...linh lực mới đột nhiên tăng mạnh hả?” Úc Hồi xoa cằm.

“Thật ra cũng không phải vậy, dựa theo thống kê của Cục Dị Quản mà nói, từ mấy trăm trước thì linh lực trên thế giới đã bắt đầu tăng lên, nhưng tốc độ cực kỳ chậm rãi.” Tưởng Phương nói, hơi buồn bực gãi gãi đầu: “Tuy vậy nhưng dựa theo tình trạng trước đây, hẳn là sẽ không có sự kiện thần quái gì mấy, Cục Dị Quản này vậy mà vẫn có thể duy trì nhiều năm tới vậy.”

Nhưng thật ra trong lòng Úc Hồi đã có vài suy đoán.

Nhà nước lập ra Cục quản lý sinh vật hiện tượng dị thường đương nhiên là vì phát hiện sinh vật dị thường, biết đâu được có quan hệ với Yến Tông.

Dựa theo lời nói trên mạng, mấy thế hệ chủ nhà họ Yến gần như giống nhau như đúc, cũng chả bao giờ đưa dáng vẻ bà chủ nhà ra ngoài, người biết nội tình suy nghĩ một ít đã hiểu ra, mấy chủ nhà đó phỏng chừng là một mình Yến Tông hết.

Nói vậy thì...rất có thể họ Yến biết thân phận thật sự của Yến Tông.

Thế thì thú vị cực.

“Kia...bạn học muốn add Wechat không?” Tưởng Phương thấy y còn đang suy tư, rất cẩn thận nói: “Chờ nhận được tiền công, tôi chuyển khoản cho cậu.”

“Tiền công được bao nhiêu?” Úc Hồi nhướng mày.

Đúng là trong túi y bây giờ kể ra cũng hơi ngại.

“Đại khái là nhiêu đây.” Tưởng Phương giang hai tay với y.

Úc Hồi không rõ thị trường yên lặng chăm chú nhìn cậu ta.

“Năm trăm nghìn*.” Tưởng Phương bị y nhìn chằm chằm mà lạnh cả sống lưng, nào có dám úp úp mở mở, mồm mép tép nhảy nhanh chóng nói toàn bộ: “Lần này là ác quỷ cực hung, cho nên tương đối đắt giá, bình thường nhiệm vụ do Cục Dị Quản phát ra cũng chỉ có mấy chục nghìn* hoặc thậm chí là mấy nghìn* một đơn.”

*đơn vị tính là nhân dân tệ nha, raw là 50 vạn và mấy vạn, 1 vạn=10.000.

“À.” Úc Hồi chả hứng thú mấy, lấy di động ra add Wechat với cậu: “Sau đó nhớ gửi tiền qua, tôi đi trước.”

Trong toà nhà toàn bụi là bụi, gió thổi ngang đã sặc đến ngứa cả họng.

Tuy nguyền rủa đã bị giải trừ, nhưng bị áp bức nhiều năm như vậy thì cơ thể này vẫn yếu đuối đến khiến người ta phiền muộn.

“A?...à à được, ngài đi thong thả!” Tưởng Phương nào dám cản y, khom lưng cúi người nhìn y bịt miệng bịt mũi đi mất.

Thoạt nhìn rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn cậu mà đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng chưa từng nghe thấy danh tiếng của y...Đại khái hẳn là cao nhân không xuất thế sư phụ hay nhắc tới đây mà!

Tuy lúc tiếp xúc cảm giác hơi dữ, nhưng trao đổi số điện thoại liên hệ, biết đâu được sau này có thể cứu được mình một mạng.

[truyện được chuyển ngữ tại wattpad Đông Phương, link: {https://www.wattpad.com/story/295218306-c%E1%BA%A3-th%E1%BA%BF-gi%E1%BB%9Bi-%C4%91%E1%BB%81u-%C4%91ang-ch%E1%BB%9D-tui-ly-h%C3%B4n}. Nếu bạn có tâm vui lòng nhấn vào link, nếu không có thì chịu rồi. 垃圾小偷的reup web.]

Chờ xe cấp cứu tới, Tưởng Phương theo lên xe cùng, nhìn nhân viên cấp cứu bận rộn cầm máu giúp sư thúc, chợt trút hết sức lực cả người dựa vào trên lưng ghế.

Lần đầu đuổi quỷ đã đụng phải trường hợp như này, còn bị Úc Hồi doạ vài lần, Tưởng Phương chỉ cảm thấy từ tâm đến thân mệt tới ồn ào muốn bãi công luôn.

Nhưng ít nhất bây giờ không phải lúc để nghỉ ngơi, cậu mạnh mẽ chịu đựng theo xe cứu thương vào bệnh viện trước, sẵn tiện dùng điện thoại báo cáo kết quả công tác lần này với sư phụ mình.

Viết hết toàn bộ sự việc ra xong, Tưởng Phương lại lần nữa cảm nhận được mình chả hề hữu dụng gì trong việc này, thậm chí còn kéo chân sư thúc, nếu cuối cùng Úc Hồi không đến đúng lúc, rất có thể sư thúc phải dùng mạng để cứu cậu.

Nếu có thể sở hữu thực lực có thể phất tay diệt sạch ác quỷ như Úc Hồi thì tốt rồi.

Cậu nhìn sư thúc Vương Liễu Chi cả người đẫm máu, âm thầm siết chặt di động trên tay.

Úc Hồi lên xe về nhà cũng không biết mình vừa kích phát nhiệt tình trong tu luyện của một một đạo sĩ, y lười biếng dựa lưng vào ghế, khép hai mắt vận chuyển ma lực trong người, lọc rửa thuần phục phần cuồng bạo trong đó.

Hấp thụ một con ác quỷ như vậy, đại khái đủ để y tu luyện nửa tháng, nhưng mà... người tu luyện của thế giới này có phải là hơi yếu không vậy?

Ngẫm lại hàm lượng linh lực cằn cỗi của thế giới này, thật ra cũng hợp lý đấy.

“Thiếu gia Úc Hồi, ngài lấy được đồ rồi sao?” tài xế đột nhiên hỏi.

Úc Hồi mở mắt, cười như không cười quét mắt liếc qua: “Cả chuyện nhỏ như này Yến đặc trợ cũng muốn hỏi ha?”

Tài xế nghẹn họng ngay, lát sau mới cẩn thận nói: “Yến đặc trợ cũng chỉ quan tâm ngài.”

“Quan tâm tôi ha.” Úc Hồi tản mạn kéo dài âm điệu.

Rõ ràng là một khuôn mặt vô hại, nhưng tài xế lại bị ánh mắt của y nhìn cho đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được dùng tay áo lau lau trán.

Hắn sợ hãi tới vậy, tâm trạng Úc Hồi khá tốt bật cười: “Nói cho các người cũng chả vấn đề gì, đương nhiên là lấy được đồ rồi.”

Vốn muốn hỏi y muốn lấy gì, dù sao thì trong tay Úc Hồi cũng trống trơn, nhưng bị doạ tới mức đó, tài xế vạn vạn không dám mở miệng nữa, chỉ cười làm lành hai nhịp, sau đó yên tĩnh suốt cả đường đi tiễn Úc Hồi về.

Chờ Úc Hồi đi rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao mình sẽ sợ hãi một thanh niên chưa tròn hai mươi tới mức này nữa.

Khí thế và sự áp bức đáng sợ quá đi mất, có khi trong lúc hoảng hốt cảm thấy ngồi trong xe không phải Úc Hồi mà là chính Yến Tông.

Úc Hồi cũng không quan tâm hôm nay mình đã doạ được mấy người, vốn y sống trên địa vị cao đã lâu, mang theo uy nghiêm của người bề trên, hơn nữa tinh thần hoàn toàn không cùng cấp bậc với loài người bình thường, nếu không phải y lúc nào cũng thu lại thì những người này sẽ không có cách nào nhìn thẳng y hết.

Mà ở thế giới nguyên bản, người được phép nhìn thẳng y vốn chả bao nhiêu.

Trở lại chỗ ở, quản gia giống như đã sớm nhận được tin đang chờ ở cửa: “Cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi, ngài lúc nào cũng có thể đến phòng ăn dùng cơm.”

“Không gấp.” Úc Hồi từ chỗ đuổi quỷ về, cảm giác đầy người mình đều là tro bụi và mùi xác thối rữa: “Trước cứ chuẩn bị nước nóng tôi tắm rửa cái đã.”

Quản gia hình như hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng rồi đi chuẩn bị.

Tuy nơi này chỉ có một mình Úc Hồi ở, nhưng đối với bên ngoài thì Yến Tông cũng ở đây, nên tất cả đều được chuẩn bị tốt nhất, Úc Hồi nói muốn tắm chưa đến năm phút đã có người đến báo nước tắm đã chuẩn bị xong.

Nói là bồn tắm thôi chứ bên trong có năm người nằm cũng đủ, Úc Hồi cởi quần áo rồi ném vào sọt quần áo bẩn, da thịt tiếp xúc với nước ấm, thoải mái nhắm mắt lại.

Nhưng rất nhanh y đã trợn mắt, thở dài nhéo giữa mày: “Ra đây.”

Theo giọng của y phát ra, hai đường hoa văn màu đen chợt loé trượt xuống dưới từ trên mặt y, cuối cùng dừng trên cánh tay, sau đó chỗ hoa văn đen nổi lên một trận sương khói rồi ngưng tụ thành một hình người màu đen.

Cả người nó cộng lại cũng chả to bằng bàn tay Úc Hồi, nổi lơ lửng trên cổ tay y, ban đầu tỏ vẻ không tin nổi mà xoay quanh hai vòng, bỗng dưng nhào lên tay Úc Hồi phát ra một tiếng khóc từ tận đáy lòng: “Thấy ngài còn sống thiệt tốt quá à, chủ nhân!”

Mặt Úc Hồi lạnh nhạt: “Lỡ mà mang thứ gì dơ bẩn lên tay ta, ta không ngại đưa mi trở về vực sâu.”

Hình người màu đen run lên ngay lập tức, vội vàng bay lên, nhịn không được phiêu ánh mắt lên người Úc Hồi: “Cơ thể của ngài hình như kém trước rất nhiều.”

“Dù sao cũng chả phải cơ thể vốn có.” Úc Hồi nhắm mắt thư giãn: “Không ngờ đổi một thế giới khác, khế ước của mi ta vẫn còn đó.”

“Đổi thế giới khác?” hình người màu đen sửng sốt, sau cảm nhận một phen, giống như bắt đầu suy tư: “Ma lực nơi này đúng thật quá thưa thớt, dáng vẻ xung quanh cũng cực kỳ quái lạ.”

Chợt nó bay lên kề sát vào mặt Úc Hồi, giọng thánh thót của thiếu niên được đè xuống: “Tui đã sớm nói với anh tên kia có mục đích khác mà, anh một hai phải làm bạn với hắn, bị người ta đâm một kiếm sau lưng rồi, hiện tại hẳn là anh biết tui nói đúng rồi chứ.”

Úc Hồi không đáp, y nhắm mắt lại, lông mi mảnh mai rậm rạp run rẩy, cho dù ngập trong nước ấm, gương mặt vẫn lộ ra vẻ không khoẻ tái nhợt như cũ, cơ thể quá ốm khiến y lộ ra vài phần yếu ớt.

Hình người màu đen im miệng, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã nói nặng quá rồi không. Dù sao thì đó cũng là người bạn đầu tiên và duy nhất của Úc Hồi, lại thẳng thắn đòi mạng y, trong lòng nhất định cũng không dễ chịu.

“Không sao hết, anh còn có tui...oa a!” nó đang muốn an ủi, tự nhiên bị Úc Hồi tát nước cho văng sang một bên, chật vật tán thành một đống sương khói vô định hình.

“Yếu tới vậy rồi, vẫn nên ít quản chuyện của ta thì hơn đó.” Úc Hồi mở mắt, yếu mắt toát ra ban nãy nháy mắt bay sạch, y cười nhẹ: “Loại chuyện như này sẽ không có thêm lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.