Editor: Jin Mi
Anh nói, có muốn thử không? Năm chữ cám dỗ như thế, Đường Tiểu Duy nghe mà toàn thân như nhũn ra, đầu óc trở nên lờ mờ.
“Thử…Thử cái gì?” Bạn học Đường đầy căng thẳng, đầu óc và miệng đều trở nên chậm chạp.
“Ti vi vừa chiếu cái gì thì làm thử cái đó.” Đầu lưỡi lưu luyến ở trên môi cô, sau đó di chuyển đến vành tai của cô, nóng rực, hơi thở dồn dập vô cùng rõ ràng ở bên tai cô: “Ừ?” Anh không đợi được câu trả lời, một tiếng “Ừ” vừa hấp dẫn, vừa gợi cảm làm cho lỗ tai Đường Tiểu Duy tê tê.
“Không muốn, cô ta đều kêu đau, em sợ đau.” Đường Tiểu Duy chớp mắt, gò má ửng hồng, nhìn như uống rất nhiều rượu, thực ra là vẫn còn tỉnh táo.
“Em nói không muốn, anh sẽ đau.” Đôi môi Khổng Địch áp lên môi cô, như có như không khẽ liếm, lúc nói chuyện một luồng hơi thở nam tính mát lạnh dễ chịu đều bị Đường Tiểu Duy hít toàn bộ vào mũi, đúng là vô cùng thỏa mãn.
“Anh đau chỗ nào?” Bạn học Đường cho rằng Khổng Địch đang nói dối.
“Tiểu Khổng Địch đau.” Khổng Địch làm nũng có thể giết sạch mọi thứ trong chớp mắt.
Ai tới cứu cô! Khổng Địch háo sắc thật đáng yêu có đúng hay không? Muốn giữ vững lập trường cũng khó.
“…Em, em nghĩ em vẫn muốn xem ti vi.” Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch, mong chờ anh rời khỏi người cô.
Khổng Địch nhìn chằm chằm Đường Tiểu Duy một lúc, cười khẽ: “Muốn học làm sao? Cũng tốt, rốt cuộc thì giáo dục giới tính của thanh thiếu niên trong nước vẫn còn quá bảo thủ.”
Khổng Địch đứng dậy không còn đè cô nữa, Đường Tiểu Duy cũng nhanh chóng đứng dậy quay lưng chỉnh lại quần áo, thầm nghĩ, trong ổ cứng 1TB của Đường Lâm có chứa A~V, từ lâu cô đã xem đến phát ngán, đi theo Đường Lâm thì giáo dục giới tính có thể bảo thủ được hay sao.
Khổng Địch mở ti vi, vẫn là cái đài vừa rồi, quần áo bị hai người kia cởi sạch nằm rải rác trên sàn, và tư thế của bọn họ, Đường Tiểu Duy biết, thường gọi là sáu chín, cơ thể trần truồng của cô gái nằm đè lên trên cơ thể người đàn ông đang rên rỉ. Đột nhiên bạn học Đường tưởng tượng đến bộ dạng của cô khi nằm trên người Khổng Địch, mặt bắt đầu nóng lên, vội vỗ vỗ tay: “Đổi đài đi!” Hết cách rồi, thực ra da mặt cô không đủ dày.
“Muốn xem gì?” Khổng Địch cau mày.
“….Doraemon đi.”
“Đường Tiểu Duy, em cho rằng bây giờ anh có tâm tư xem Doraemon cùng em à?” Khổng Địch nhướng mày, vẻ mặt kia như đang nói “Em đang đùa anh à?”.
“Không…Nếu không thì Ultraman hoặc là Chibi Maruko đều được.” Đường Tiểu Duy vội vàng nói: “Shin cậu bé bút chì cũng được, Shin nhỏ nhắn, xem cậu ấy cũng giống như xem người đàn ông này…” Càng về sau giọng nói của bạn học Đường dần dần nhỏ lại, cô đang nói cái gì vậy chứ?
Cô muốn khóc, không chơi với người bắt nạt như vậy…
“Vậy không bằng nhìn anh thôi.” Khổng Địch nhìn dáng vẻ chán nản vì xấu hổ của cô, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, dứt khoát tắt TV, xoay người đè Đường Tiểu Duy xuống dưới lần nữa, tay anh di chuyển xuống dưới thăm dò không chút khách khí cởi thắt lưng của cô ra.
Thời điểm quần bị cởi thì Đường Tiểu Duy mới kịp phản ứng, khẩn trương kêu a a a vài tiếng đã bị Khổng Địch chặn miệng, đầu lưỡi dây dưa với lưỡi của cô, mềm mại trơn trượt, tay anh không thành thật, nhào nặn bộ ngực đầy đặn của cô qua lớp áo lông, không có sự dịu dàng như thường ngày. Một tay khác chui vào trong áo, rất thành thạo, toàn bộ nút của áo lông đều bị rơi ra, cùng với áo sơ mi cũng bị anh cởi xuống ném sang một bên.
Anh duỗi tay đỡ Đường Tiểu Duy, để cho cô ngồi dậy quỳ đối diện anh: “Giúp anh cởi ra.”
Anh nói để cho cô giúp anh cởi thắt lưng, cô ngồi lên hai chân anh làm anh phải đấu tranh tâm lý, anh giống như đợi không được nữa, cầm tay của cô đặt trên bụng, nhìn cô từ trên cao, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cục cưng ngoan, cởi nó ra.”
Có lẽ vì ánh mắt của anh đầy tình ý cũng có thể là vì giọng nói dễ nghe, cuối cùng Đường Tiểu Duy cũng đưa tay cởi thắt lưng của anh, dưới sự hướng dẫn của anh tiếp tục kéo khóa quần xuống. Ngoài ra nói gì cũng không làm, chỉ biết vỗ vỗ gương mặt cho