Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 50: Chương 50: À, đấy là xấu hổ




Edit: BT

Beta: TH

Cô nhìn anh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy gương mặt ửng hồng, đôi mắt lấp lánh, đến cả từng sợi lông mi cũng rõ ràng. Thiên ngôn vạn ngữ đều hội tụ trong mắt anh, hóa thành dòng nước chảy nhỏ giọt.

Khi Cố Văn Tư cho rằng anh sẽ tiếp tục, Du Việt bỗng cúi đầu, chôn đầu ở hõm vai cô im lặng, cánh tay sau lưng ôm chặt, cố tình lại không nói lời nào.

À, đấy là xấu hổ.

"Con chó kia đâu." Anh thấp giọng hỏi.

Cố Văn Tư không phản ứng kịp, "Con chó gì cơ?"

"Cái con nhỏ em đặt trên giường ấy."

"Ơ, không phải anh nói muốn nhặt về ư?" Cô cố ý nói.

"Anh đổi ý, quên mất ném đi đâu rồi."

Cố Văn Tư trộm cười, cố ý đánh anh mấy cái, "Này, da mặt anh dày lắm đấy."

Cô cho rằng hai người sẽ xấu hổ đến nói không nên lời, nhưng sự thật chứng minh, cuộc sống ở chung của người trước khi kết hôn, cô đã quen sự tồn tại của người đàn ông này. Sau đó anh lì lợm theo đuổi, lại nói cô đã biết người này không có giới hạn cuối, dần dà, không cảm thấy anh xuất hiện bên cạnh có gì đột ngột.

Cố Văn Tư uống chén cháo, nhìn người trước mặt mở từng hộp cơm, chay mặn phối hợp làm không biết mệt, mỗi hộp đều dồn về chỗ cô, cực kì thân mật.

Thật là người đàn ông đáng sợ.

"Ngày mai có rảnh không, anh muốn đưa em tới chỗ này."

Cố Văn Tư cắn chiếc đũa, "Bây giờ mới ngày đầu tiên... Anh nghĩ mỗi ngày sau này em sẽ bãi công à."

Du Việt sửng sốt, tiện tay lật miếng cá cho cô, "Đương nhiên anh hy vọng như vậy, nếu có thể mỗi ngày gặp em, anh sẽ rất vui. Nhưng thời gian hai người chúng ta ở bên nhau, tuyệt đối không thể để em hy sinh vì nghiệp lớn."

Cô cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh nghiêm túc giải thích như vậy.

"Được rồi." Cố Văn Tư đồng ý, "Nhưng em phải nói với sư phụ Lý thế nào?"

Du Việt chống cằm nhìn cô, "Em nói là anh quấn lấy không cho em đi làm, họ sẽ hiểu."

"Không đâu..."

Sáng sớm hôm sau khi ra cửa, Cố Văn Tư còn nghĩ là chỗ quỷ nào, không ngờ xe quay đầu, vào một con đường rừng cây tươi tốt.

"Anh đi đâu, con đường này trông rất quen." Cô vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, cách đó không xa là dãy các phòng lát gạch trắng, hàng rào sắt màu đen xếp chỉnh tề.

Cô nhanh chóng nhớ lại, đó là một trong những trường học cũ của họ ở Thượng Thành.

"A, đúng là xây lại này." Tòa nhà trong trí nhớ của cô là tường xi măng bong ra từng màng, nay đã không còn, thay bằng hàng loạt toà nhà hành chính to lớn đẹp đẽ. Trước cửa kính còn có một đài phun nước rất to, vườn hoa hai bên sườn kéo dài đến tận cổng trường.

"Lần trước ăn mì không nhìn kỹ, giờ anh cảm thấy là lúc mang em về."

Cố Văn Tư ngây người, bị anh kéo tay đi vào trong. Bảo vệ trông cửa trong phòng thường trực đang ngủ gật, nhìn thấy người tới mở một mắt nhắm một mắt cho họ đi vào.

Có lẽ vừa lúc là cuối tuần, khu dạy học im lặng, cờ quốc kỳ kéo trên đài cũng ở trạng thái rũ xuống. Họ vòng quanh dừng lại ở chỗ mấy chiếc xe đạp rải rác sau lều, trên đường lướt qua vô số cây xanh biếc.

"Đúng là thay đổi không ít, em nhớ rõ nơi này vốn là..." Cố Văn Tư chỉ vào một chỗ, nói được một nửa thì không nói được nữa.

"Là quầy bán quà vặt." Du Việt tiếp lời.

"Đúng đúng, là một quầy bán quà vặt!"

Cố Văn Tư hoài niệm nghĩ, "Em nhớ rõ sau bữa trưa, mấy người trong tay dư dả tiền tiêu vặt sẽ vào trong đi bộ một vòng, mấy nữ sinh tụi em thích nhất là mua ít đồ ăn vặt, dù rõ ràng đã ăn không nổi nữa rồi."

"Anh tính ra, em đi một vòng phải ăn ít nhất là ba que kẹo, hai túi bánh ngọt táo đỏ, ba túi sữa chua."

"Sao anh biết?" Vẻ mặt Cố Văn Tư kinh hãi.

Du Việt véo mặt cô, "Người khác tan học ở lại chép bài tập, em tan học thì xé túi đồ ăn vặt."

Cố Văn Tư sửng sốt, cô đột nhiên nhớ, ở phòng học vị trí các nam sinh ở cuối lớp, nhất định phải đi qua thùng rác. Có lẽ không biết từ khi nào, anh cũng đã ở yên lặng chú ý cô.

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười vui vẻ, họ đi qua, nhìn thấy trên sân thể dục có mấy người mặc quần áo màu cam với màu xanh neon, đá một quả cầu bay qua bay lại, làn da phơi nắng ngăm đen.

"Bây giờ mở sân thể dục, cuối tuần cũng có người tới đây đá cầu." Trong một góc sáng sủa để một đống quần áo với bình nước, rải rác vài người ngồi dưới đất than vãn gì đó, cũng không có ai nhìn.

Hai người tìm bậc thang xi măng, tùy ý ngồi xuống, Cố Văn Tư gạt mấy sợi tóc gió thổi lung tung hai bên má, người bên cạnh đưa chai nước qua.

"Em có biết lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là khi nào không?" Du Việt đột nhiên hỏi.

Cố Văn Tư uống một ngụm, vặn nắp bình vào, "Là lần đó anh đánh nhau với người khác, em gọi thầy cô tới, có tính là cứu anh một mạng không?"

Du Việt cười rộ lên, sờ đầu cô, "Đó là lần thứ hai."

"Lúc năm nhất trung học từng tổ chức thi đấu bóng rổ, em còn nhớ không?" Cơ thể Du Việt dựa ra sau, chân dài giẫm lên cầu thang phía dưới.

"Khi đó giờ thể dục chúng ta đi huấn luyện, có một lần vừa lúc gặp các anh luyện bóng chuyền, có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp của khóa chạy tới xem."

"Lúc đấy mới kết thúc trận, anh đang khát nước, nhìn thấy em đứng ở bên cạnh, nên cũng không hỏi, cầm luôn trong tay em. Nhưng mới cầm đã nghe em nói: "Xin lỗi, đây là nước tớ từng uống rồi"."

Cố Văn Tư sửng sốt, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Đó là bởi vì em không tính cho anh mà, em còn thấy kỳ lạ sao lại có người ban ngày ban mặt đoạt nước uống, hóa ra người đen như than kia là anh à!"

Du Việt nhíu mày, "Đen như than?"

"Bởi vì năm nhất trung học mới huấn luyện quân sự xong, mà anh hoàn toàn không trắng lại được, đen đến nỗi em không nhận ra." Cố Văn Tư ôm bụng cười, nghĩ ngợi một lúc, lập tức cô đưa chai nước tay bên kia đã uống còn nửa qua, "Nhanh nhanh, bây giờ cho anh uống, không thu lại đâu!"

Du Việt yên lặng nhận, anh cũng rất muốn biết, lúc ấy rõ ràng có một đám nữ sinh cầm bình nước đứng ở nơi đó, vì sao anh chỉ thất được cô, chắc lúc ấy bởi ánh mặt trời cũng đẹp như vậy, cô cười sáng lạn đến thế.

Đội bóng đá vào ban ngày, cậu tới tôi qua, họ hàn huyên rất nhiều chuyện quá khứ trên khán phòng sân thể dục, Cố Văn Tư cũng lần đầu tiên biết, thì ra trong lòng Du Việt giấu diếm nhiều chuyện như thế.

"Anh còn quyên góp một tảng đá?" Cố Văn Tư kinh hãi kêu lên, "Chuyện khi nào?"

"Vào năm Bách Hóa Mật Tư đưa ra thị trường ấy." Du Việt yên lặng liếc mắt nhìn cô một cái, "Anh chờ lúc em bỏ đi, tìm người viết hai chữ khắc trên tảng đá, trước năm kỷ niệm ngày thành lập trường tặng cho trường học."

"Vậy chẳng phải anh đã gặp được rất nhiều thầy cô cũ ư."

"Đúng vậy, Diệt Tuyệt, chủ nhiệm lớp, cả hiệu trưởng cũng gặp." Giọng anh bình lặng, đôi mắt nhìn qua đây, "Lần kỷ niệm ngày thành lập trường đấy, tất cả học sinh đều tới đây, là cô Diệt Tuyệt tự gọi điện thoại thông báo đó."

"Trừ em."

Cố Văn Tư sửng sốt, nhìn sườn mặt anh đối diện cô, tóc mái trên trán thổi rối tung, đôi mắt cũng không quá sắc bén, mà như người lữ hành cuối cùng cũng tìm được cảnh trong mơ, thoải mái nghỉ phép.

"Thì không phải bây giờ em về rồi mà?" Cô nói.

"Ừ, quyên góp giá trị cục đá."

Một đám mây thổi qua che khuất thái dương, người đá cầu trên sân thể dục tới lui thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua họ có người đột nhiên hô to, "Nói chuyện yêu đương về nhà nói đi, chúng tôi tan tầm rồi! Vất vả cho hai người xem cả ngày!"

Cố Văn Tư phụt một tiếng cười, Du Việt phất tay về phía người kia cũng không nói chuyện, kéo cô lên ôm bên cạnh.

"Mệt chưa, chúng ta cũng đi thôi."

Cố Văn Tư gật đầu, hai người tay cầm tay đi ra ngoài, khi đi qua rừng cây khu dạy học, lúc này cô mới chú ý tới cục đá hình tròn phía sau đài nghỉ chân, hình dáng bình thường, trên mặt viết hai chữ to màu đỏ theo lối chữ thảo.

"Cái này viết gì?"

"Sở vọng, ý là hy vọng." Du Việt thản nhiên nói, "Anh để hy vọng nơi đây, bây giờ thu hoạch."

Anh không chút nào ngượng ngùng kể ra tâm ý của anh, dường như cảm thấy là chuyện rất bình thường, Cố Văn Tư ầm một cái đỏ mặt. Giờ phút này bốn phía yên tĩnh không người, không khí dịu dàng mập mờ vừa đúng.

Trong thoáng chốc cô có xúc động muốn hôn anh.

Sau đó dọc theo đường đi về nhà, họ đều không nói chuyện, bầu không khí mẫn cảm bao quanh, Cố Văn Tư cảm thấy tảng đá tròn kia nhảy nhót vào đại não cô, hơn nữa từ bên trong nhảy ra một người tên Du Việt.

"Anh đi xử lý chút chuyện, em nghỉ ngơi trước đi."

Về đến nhà, cô mới phát hiện điện thoại công việc của anh đã đầy tin nhắn, không còn cách nào khác đành phải vào thư phòng xử lý luôn.

Cố Văn Tư đi tắm rồi nằm trên giường, đột nhiên tâm huyết dâng trào dùng di động tìm tòi tin tức của anh, hai chữ "Du Việt", lướt qua những tin tức lên top xuất hiện gần nhất, trước đó cũng có không ít tin tức.

【Tổng giám đốc Bách Hóa Mật Tư về trường, đưa tặng đá kỷ niệm. 】

【Dùng vốn lớn xây dựng lại trường học, đáp ơn tình thầy trò sâu như biển. 】

Lúc cô không biết, người này đã làm nhiều đến vậy rồi. Cố Văn Tư lật xem những tấm ảnh kỷ niệm vuông vức, nghĩ đến tâm ý anh có khả năng toàn ban thậm chí các thầy cô cũng biết, cô cảm thấy ngốc nghếch không còn mặt mũi.

Xuống chút nữa, một tin tức hài hước nhảy ra 【Nhiều năm không có tai tiếng, hoài nghi tổng giá đốc là GAY】. Cư dân mạng phía dưới bắt đầu thảo luận xem anh là 0 hay 1, mỗi người có lý do riêng.

(*) 0 là thụ, 1 là công. Nhìn chữ trên con số để tưởng tượng nha quý vị.

Lúc này bỗng nhiên cửa phòng mở, Du Việt vừa gọi điện thoại vừa đi vào, không nói hai lời lưu loát cởi quần áo, lộ ra bờ lưng rắn chắc đầy sức mạnh, Cố Văn Tư yên lặng kéo chăn lên im lặng nhìn lén: Không phải 1 cũng không phải 0...

Du tổng cúp điện thoại, quay đầu nhìn cô, thấy chỗ giữa giường thêm một con thú bông chướng mắt, chú chó quay người chiếm cứ ở trong. Một bên là Cố Văn Tư bọc chăn, thoạt nhìn đã thay quần áo ngủ mềm mại ấm áp, bên kia là giường đệm trống rỗng.

Sắc mặt anh rất xấu.

Sau đêm ấy, chú chó vẫn nằm giữa hai người, Cố Văn Tư cho rằng chiến lược tạm hoãn hiệu quả. Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại phát hiện hai người tay chân quấn quýt. Một chân cô nhét ở giữa chân anh, một chân khác đè nặng lên eo anh, một loại tư thế nằm rất ghê người.

"Chó đâu rồi?" Cố Văn Tư hỏi.

"Ném rồi." Du Việt cúi đầu nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.