Edit: Nhan Tịch
Beta: TH + Sun
Xế chiều thứ sáu trong cửa tiệm chẳng có mấy người. Tiếu Tiếu cúi đầu thu dọn bát đũa trên bàn rồi nhanh chóng đổ hết cơm thừa canh cặn vào thùng rác.
"Giẻ lau này." Cố Văn Tư đi ngang qua, đưa cho cô một miếng giẻ lau sạch. Theo phản xạ có điều kiện, Tiếu Tiếu cầm lấy giẻ, cô bé nhanh nhẹn chạy qua chạy lại tiếp tục làm việc.
Hóa ra cô này là con gái của ông chủ... Vậy mà làm cô bé cứ tưởng cô là nhân viên phục vụ mới của quán ấy chứ. Tiếu Tiếu bĩu môi.
Sắc trời dần nhuộm tối, chỉ còn sót lại một bàn với vài người đang nói chuyện rôm rả. Mấy bà thím khoảng chừng năm mươi tuổi, ăn mặc trang điểm lộng lẫy tụm lại xung quanh cái bàn tròn cứ nói luyên thuyên mãi.
"Lão Cố à, chú đừng bận tâm chúng tôi làm gì. Chúng tôi vừa hẹn nhau đi dạo phố, tiện đường nên ghé thăm mọi người luôn."
Người đàn bà trung niên mặc chiếc áo khoác màu xanh bên trên là những đóa hồng hoa lấp lánh, bà ta khách sáo kéo mẹ Tiết: "A Nhã này, em cứ làm vài món đơn giản là được rồi. Chị không ăn không, uống không của em đâu."
Mẹ Tiết lấy ra hai chai đồ uống lớn rồi mở ra rót cho bọn họ mỗi người một ly, "Chị dâu xem em là người ngoài sao, nếu chị đã đến thì không có lý do gì mà không ăn đã rời đi. Cũng không phải món ngon đắt giá gì, lão Cố đang làm sau bếp, lát là xong ngay thôi."
Bà lau mồ hôi trên trán: "Nào Văn Tư, con đi gọt trái cây mang ra cho bác con đi."
"Dạ."
Cô lấy ra một quả dưa hấu từ tủ lạnh, rửa sạch và cắt thành từng miếng nhỏ đặt lên đĩa. Rồi lại dùng dao tỉa một cái thành một hình hoa, những cánh hoa bên trong màu đỏ, bên ngoài là những chiếc lá màu xanh làm nỗi bật lên nền hoa đỏ.
Mấy người họ hàng xa tôi một câu, chị một câu khen cô khéo tay, miệng lại chẳng ngừng tí nào, một đĩa dưa hấu thoáng chốc chỉ còn lại nửa đĩa.
"Mùa này dưa hấu rất đắt, bao nhiêu một cân [1] thế?"
[1] Bên Trung một cân = 0.5 kg. - Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
"Bọn họ buôn bán ở cửa tiệm chắc chắn rẻ hơn trong siêu thị rồi."
Hai quý bà kia thì thầm với nhau. Văn Tư giả bộ không nghe thấy gì, đặt món ăn mới vừa bưng ra từ phòng bếp lên bàn. Món đầu tiên ba Cố nấu là món cá thái lát [2] luộc với vài món ngon khác.
Bác cả của Văn Tư cứ nhìn chằm chằm cô chẳng chịu dời mắt, nhân lúc ba mẹ Cố không có ở đây, bà ta kéo cô sang một bên.
"Văn Tư à, đã lâu rồi bác chưa gặp con. Lúc con học cấp ba, con với Tiểu Tùng của bác thường đi học chung với nhau. Thật không ngờ xa cách một lần lại đến tận bảy năm trời."
Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay cô nhìn kỹ, loại ánh mắt nhìn người mà như nhìn một món hàng nào đó. Cố Văn Tư ở nước ngoài trong một thời gian dài nên không quen được mấy "bà dì Trung Quốc" [3] ân cần hỏi han thế này.
[3] Khi một người phụ nữ đến tuổi trung niên, nếu không chăm sóc bản thân thật tốt thì sẽ dễ dàng trở thành "bà thím già" trong miệng mọi người và được tôn vinh thành "bà dì Trung Quốc". - Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
"Con chào bác cả."
"Ừ, chào con. Văn Tư bây giờ đẹp hơn trước nhiều rồi. Vẫn là không khí ở nước ngoài tốt hơn, xem bây giờ tươi tắn năng động chưa kìa. Bác cả hỏi con này, con đã có bạn trai chưa?"
Bà ta hỏi câu này, bảy tám bà bạn đều vểnh tai lên nghe ngóng. Trong số họ có người ăn cá, bà ta cứ liên tục ho khan và khạc nhổ.
"Con không có bạn trai." Cố Văn Tư nói thế, mấy bà họ hàng xa này không hài lòng với câu trả lời của cô. Cô rút tay ra, "Con đi xem ba làm món ăn xong chưa, nghe nói là có đĩa thịt gà lớn."
Bác cả nhìn theo bước chân bỏ trốn vội vàng của cô, trong cửa tiệm chỉ còn lại bàn của bà ta.
Bà bạn thân bên cạnh bèn tám chuyện, "Không phải Tiểu Tùng nhà bà nói tiền đồ của Văn Tư ở nước ngoài rất phát triển đó sao. Cũng đúng, nó đi theo anh họ Gia Đường qua nước ngoài, nhiều năm thế mà có về đâu. Ai mà ngờ kinh doanh mấy món đồ ăn nhanh ở đó lại dễ kiếm tiền vậy chứ?"
Người phụ nữ trung niên không thích nghe ai ca ngợi con cái của người khác cả. Bà ta hừ một tiếng rồi gắp miếng dưa hấu ăn, "Gia Đường từ nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng, lại học ở nước ngoài nữa. Đương nhiên muốn ở bên đó làm rạng danh dòng họ rồi."
"Văn Tư ấy à... Con gái con đứa học cái gì không học, lại đi chen vào một đám đàn ông để học đầu bếp. Giờ xảy ra chuyện thì về nước, không có tiền cũng chẳng đi làm được, tuổi lại lớn nữa chứ. Nếu mà là con gái tôi, tôi đã gấp muốn chết rồi."
Tuổi tác và hôn nhân của phụ nữ luôn là đề tài bàn tán của mấy bà con họ hàng. Nãy giờ Tiếu Tiếu đi qua đi lại mấy lần vừa giả bộ lau cái bàn bên cạnh vừa hóng hớt nghe mấy bà thím kia buôn chuyện về Cố Văn Tư.
"Bà không biết à, tôi nghe Tiểu Tùng nói Văn Tư tham gia cuộc thi đầu bếp tranh tài bên Mỹ, có hàng ngàn người tham gia lận. Cuối cùng chỉ có vài người Châu Á vào được vòng sơ tuyển, lúc đó con bé rất nổi tiếng đó."
"Có phải giống với mấy cái huy chương vàng, bạc, đồng trong thế vận hội Olympic không?"
"Không giống với thế vận hội Olympic đâu." Bác cả khoát tay, "Lúc con bé đó vào vòng sơ tuyển, Gia Đường coi nó như bảo bối mà cung phụng, còn nhà hàng Tụ Ngọc kia cũng nâng nó lên."
"Bà nói xem như thế tốt biết mấy, có trách thì nên trách Văn Tư mệnh bạc. Sau đó xảy ra tai nạn xe, cả người nó đều ngã ra khỏi xe, không ngờ khi tỉnh lại bị mất vị giác."
"Làm một đầu bếp mà không nếm được mùi vị thì làm đầu bếp gì nữa."
Mấy bác gái thổn thức, không biết là diễn hay đồng cảm thật. Tiếu Tiếu đang nghe trộm thì gật đầu. Hóa ra là thế này, cô bé nhìn Cố Văn Tư với ánh mắt không ngờ được.
Không có vị giác có được coi là người tàn tật không?
Chắc là có...
"Bà nói ai bạc mệnh đó!"
Khi một đám người còn đang buôn chuyện, đột nhiên mẹ Tiết lao đến, bà nện thẳng mấy đĩa đồ ăn trong tay xuống bàn, nước súp văng tung tóe.
"Ôi A Nhã này, bọn chị đang đùa ấy mà." Bác cả mỉm cười và đứng dậy. Những người bên cạnh cũng không dám nói gì, hiện trường yên tĩnh đến lạ, "Bọn chị nói Văn Tư cũng lớn tuổi rồi, con bé nên tìm bạn trai đi là vừa."
Đôi mắt bà ta chuyển động nhìn Cố Văn Tư đang cúi đầu chẳng nói gì, "Hiện tại tìm đàn ông vừa độ tuổi lại có nhà có xe thì hơi khó, muộn thêm chút nữa phụ nữ mà qua hai tám tuổi khó gả lắm."
Sắc mặt mẹ Tiết khó coi hẳn, "Con gái của tôi, tôi hiểu rõ."
"Vậy là do em đây không hiểu rõ bằng chị rồi. Tiểu Tùng nhà chị vừa kết hôn vào năm ngoái." Bà ta kiêu ngạo nói, "Em không biết đâu, lúc đó có mấy cô gái để ý thằng bé lận đấy. Chị còn phải xem xét qua gần cả ngàn lần, nào là bằng cấp, nhân phẩm với hình dáng."
Bà ta ngừng một chút rồi nói tiếp, "Em xem công việc lúc trước của Văn Tư nhà em rất tốt, là đầu bếp chuyên nấu thức ăn nhanh mà. Chỉ là bây giờ... Tuổi cũng lớn, lại không học đại học, bị mất vị giác thì có làm đầu bếp cũng bằng không..."
"Chị có quen một vài thanh niên trẻ, em xem ai phù hợp thì chị giới thiệu cho con bé."
Tiết Nhã giận đến đỏ cả mặt: "Chị dâu cả, tôi gọi chị một tiếng chị dâu cả, tôi mời mấy người ăn không uống không chứ không phải tôi mời mấy người đến đây để châm chọc, nói móc con gái tôi."
Bà lật đổ nồi súp trước mặt, nước súp dính hết vào các món ăn trên bàn, làm cho một đám bác gái kia sợ hãi.
Bác cả không ngờ được Tiết Nhã thường ngày luôn yếu đuối thế mà nay lại mạnh mẽ vậy. Khi thấy ba Cố bước ra trên tay còn cầm cái muôi lớn, "Lão Cố chú tới nói lý đi! Bọn chị đang góp ý đưa ra cho vợ chú một ý kiến hay. Thế mà vợ chú nói không cần rồi lật tung hết cả bàn, bữa cơm này ăn không vào nữa rồi!"
Ba Cố nhìn mẹ Tiết tức đến muốn khóc, "Ừ, đúng là ăn không vào."
"Tiểu Chu!" Ba Cố đột nhiên kêu lên, chàng thanh niên đang đứng giả chết ở một góc nào đó vội vàng đáp lại: "Dạ?"
"Tiễn khách! Đóng cửa!"
Sau đó Cố Văn Tư trơ mắt nhìn cha mẹ đuổi cái đám họ hàng thân thích này ra khỏi cửa tiệm, mặc cho bọn họ chửi bới, chỉ trích cũng không thèm quan tâm.
Mẹ Tiết ngồi khóc cạnh cái bàn bừa bộn, ba Cố thu dọn bàn ăn, không cho cô phụ giúp.
Cố Văn Tư nhớ rõ mẹ cô là một người rất tốt tính. Từ nhỏ đến lớn cô chưa thấy bà giận bao giờ. Một người phụ nữ tốt như thế, hôm nay lại có những hành động như vậy.
Vào buổi tối, ánh trăng như một bản giao hưởng nhẹ nhàng lặng lẽ ngân vang trong phòng. Cố Văn Tư nằm trên giường, cô không thể nào quên được những lời nói cay nghiệt lúc chiều, như thể có ai đâm con dao vào tim cô vậy.
Một đầu bếp mất đi vị giác, không thể nào làm đầu bếp được nữa.
Một cô gái không tiền không học thức, không có công việc ổn định, lại còn lớn tuổi.
Cô không quan tâm người khác nghĩ gì về cô. Nhưng còn ba mẹ cô thì sao, ba mẹ cô sống hiền lành tốt bụng, có thể sẽ bị người ta cười nhạo, giễu cợt.
Người Trung Quốc là những sinh vật sống trong vòng họ hàng thân thích cùng với những lời bàn tán của họ. Mỗi nhà một cách sống khác nhau tựa như từng cái ổ khóa vậy.
Càng suy nghĩ lại càng tỉnh táo, Cố Văn Tư ngồi dậy mở máy tính. Đêm tối, ánh sáng rực rỡ trong phòng chiếu lên mặt cô, nhìn rợn cả người.
"Vậy mà cũng có..."
Qua ngày hôm sau, Cố Văn Tư đứng bên ngoài một tòa nhà được xây dựng vô cùng tráng lệ. Cô nhìn bảng hiệu màu đỏ của công ty rất lâu, bước chân cũng dừng lại.
"Công ty cho thuê... Hôn nhân."
Bên ngoài tòa nhà nhỏ có một cánh cửa bóng bay với năm màu sắc rực rỡ. Tấm thảm đỏ trải dài trên đường, hai bên là lãng hoa hồng trắng và bách hợp trắng. Nếu không xem bảng hiệu cô còn tưởng chỗ này là lễ đường kết hôn luôn ấy chứ.
"Xin cô chú ý dùm, chúng tôi là người cho thuê hôn nhân chứ không phải là chỗ mai mối."
Một cô gái trẻ mặc bộ váy vest màu đen đứng trước mặt cô. Cô bé hướng dẫn Cố Văn Tư vào trong. Trong phòng rất ít nữ, những cái bàn nhỏ màu trắng được đặt theo thứ tự. Trên bàn có hoa tươi, điểm tâm và nước trà.
"Cho hỏi quý cô đây muốn thuê ngắn hạn hay dài hạn? Thuê loại đàn ông thế nào, quan hệ yêu đương trong sáng hay là kết hôn giả? Chúng tôi dựa vài tiêu chuẩn của cô để thu phí." Người phụ nữ tự xưng là giám đốc quản lí, đưa cho cô một xấp giấy, trên đó toàn ảnh.
"Cô nhìn xem, đợt này toàn là ứng cử viên mới nhất đó. Chúng tôi có hồ sơ và thông tin về đối phương, chắc chắn là con nhà lành, cô có thể yên tâm." Cô bé thấy Văn Tư chẳng nói lời nào nên bèn hỏi, "Cô có vừa ý không?"
Cô như tượng đá chẳng hề phản ứng gì cả, Cố Văn Tư nhìn những tấm ảnh khác nhau, hơi bối rối.
"Sau năm 90, 80... hay 70 vậy? Đàn ông phù hợp thường được thuê là em trai trẻ trung, nam thần chín chắn... Còn có ông chú nhà bên?"
Cô chỉ cảm thấy mấy tấm ảnh cứ xoay mòng mòng trước mắt, choáng váng hết cả người.
Đến nơi này thuê ông xã giả... Rốt cuộc có thành không đây...
-
Thực đơn đêm muộn của bạn~
[2] Món cá thái lát là một món ăn Trung Quốc, có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Tứ Xuyên và tên theo nghĩa đen có nghĩa là "thịt lát luộc". Việc chuẩn bị món ăn này thường bao gồm một số loại thịt (thường là thịt bò hoặc cá), ớt và một lượng lớn dầu thực vật.
Thịt được chuẩn bị với nước, tinh bột và một chút muối. Rau luộc được đặt ở dưới cùng của bát phục vụ hoặc món ăn. Thịt sống đã chuẩn bị được luộc trong nước được đun nóng đến nhiệt độ sôi trong 20 phút 30 giây, vừa đủ để loại bỏ độ thô mà vẫn giữ được độ mềm của thịt. Sau đó, thịt để ráo nước, để chung với rau. Băm khô ớt, hạt tiêu Tứ Xuyên, băm tỏi và gia vị khác trộn đều với thịt. Dầu thực vật được làm nóng trong chảo, sau đó đổ thịt và rau đã chuẩn bị vào.
Món ăn này duy trì sự mềm mại của thịt bằng cách luộc nó thay vì xào. Đó là sự hòa quyện của thịt mềm, độ tươi của rau, hương vị cay nóng của ớt và cảm giác tê tái của hạt tiêu Tứ Xuyên.