Edit: BT
Beta: TH
Quanh co một vòng, ngay lúc mọi người cho rằng thứ hạng của sư phụ Trần sẽ dẫn đầu trận thứ nhất, chương trình lại xáo trộn quy tắc.
Thật ra trên mạng cũng sớm có người suy đoán, dựa vào tính quái đản của chương trình 《 Vua đầu bếp tranh tài 》, không biết sẽ nghĩ cách gì hành người ta.
Vào trận chung kết năm 2015, chương trình để thí sinh viết ra phần đồ ngọt từng người am hiểu nhất. Kết quả tới trường quay, phát hiện toàn tránh mục mọi người hiểu. Vào trận chúng kết năm 2016, để các thí sinh từ mấy trăm nguyên liệu chọn thứ họ thích, cuối cùng chọn xong, lại để họ đổi với đối thủ.
Chương trình: Chính là lắm trò đó, không cho mấy người qua!
Trận đấu thăng hạng phát sóng trực tiếp trên cả nước, bắt đầu vào 8 giờ 30 phút sáng. Trần Canh miễn cưỡng hồi phục được chút, cậu ta giãy giụa mặc thêm chiến bào, múa may bóng hơi với gậy lighstick đến trường quay. Tính phô thanh thế cho Cố Văn Tư, nhưng hò hét hồi lâu, suýt bị bảo vệ kéo ra ngoài.
“Còn cãi cọ ồn ào ở trường quay nữa thì đưa anh ta lên đồn công an!” Bảo vệ trừng mắt đe dọa cậu ta, Trần Canh đành phải rụt người trên chỗ ngồi, đầu gối khép lại không dám nói câu nào nữa.
Người đàn ông đeo băng trán viết hai chữ “Tất thắng!” nhìn cậu ta, khinh miệt hừ một tiếng, “Mới tới à?”
Tiếp đó hai người kia nhất trí cùng làm động tác cởi áo khoác, thình lình thấy trên hàng ghế trắng hình chữ T viết bốn chữ to màu đỏ.
“Lạc Nhĩ tất thắng!”
“Không cần tốn nhiều sức, hấp dẫn sự chú ý của camera, đây mới là sức hút.”
Trần Canh: Xin nhận lời dạy bảo.
Mà bên này trên sân khấu, Lạc Nhĩ với Cố Văn Tư hiển nhiên cũng thấy, hai người đều cạn lời. Cố Văn Tư ho khan dời tầm mắt, Lạc Nhĩ dứt khoát che mặt thầm mắng: “Ngu ngốc.”
Sau một hồi giới thiệu, MC Tiểu Thanh mở tấm màn lớn ở giữa sân khấu hội trường, ba chiếc cúp màu bạc đặt trên đài cao, “Ba vị đạt ba hạng đầu trong thi đấu lần này, được Tập đoàn Lộ Thần tài trợ một chiếc cúp. Hơn nữa còn tặng ba ngày du lịch miễn phí tới sống tại thôn Cát Gia Vương.”
“Vâng,“ Tiểu Thanh mỉm cười với thính phòng, “Mọi người có chờ được không đây?”
“Loại bỏ tư cách dự thi của đại diện tỉnh Trà, còn lại mười sáu vị đầu bếp làm đồ ngọt nổi danh sẽ tiến hành ngẫu nhiên quyết đấu hai chọi hai. Bắt đầu từ giám khảo và người xem cả nước cùng bình chọn, được bình chọn nhiều nhất sẽ thành đại diện tỉnh Dương.”
“Con đường bình chọn chúng tôi hoàn toàn công khai, công bằng, công chính, để ngừa phiếu lậu, mỗi ID chỉ có một lần bình chọn.” Tiểu Thanh chỉ mấy người đàn ông mặc tây trang đen cạnh hội trường, “Dưới sự giám sát chặt chẽ được chứng thực, một khi phát hiện gian lận lập tức hủy bỏ tư cách dự thi.”
Vừa nêu xong quy tắc, mười sáu người trên sân khấu hơi hoảng loạn, quyết đấu hai chọi hai ngẫu nhiên, ai cũng sợ gặp phải kẻ địch mạnh. Trong lúc nhất thời, mắt mọi người cứ như vô tuyến điện, anh nhìn qua tôi nhìn lại, âm thầm quan sát.
“Mời nhóm phê bình của chúng ta lên sân khấu.” Nhịp trống ầm ầm vang lên, một hàng người quần áo xa xỉ đi vào.
“Ghê thật, đầu bếp trưởng danh giá khách sạn Tây Dương cũng tới, người bên phê bình trông có vẻ lớn đây.” Giọng một người bên cạnh cô không lớn không nhỏ, nói vậy năm sáu người xung quanh cũng có thể nghe được, vẻ mặt mọi người đột nhiên xấu đi.
Thế còn chưa hết, Tiểu Thanh ngẫu nhiên rút thăm trúng thưởng trong hòm ra họ tên mọi người, “Công bố phân đội bên dưới, Vương Tương và Lý Nghiên phân một đội, sư phụ Tiết Hoài và Lạc Nhĩ một đội.”
Cố Văn Tư nhìn Lạc Nhĩ, anh ta đối mặt với người được đề cử thực lực số hai, cũng không biết anh ta sẽ ứng đối như thế nào.
“Sư phụ Trần xếp hạng đầu, đối thủ là Cố Văn Tư đại diện cho Thượng Thành.” Thính phòng lặng yên không một tiếng động, có lẽ mọi người đều cho rằng tiết mục đầu tiên ở đội thứ mười này không có gì đáng xem, thậm chí chính sư phụ Trần cũng cảm thấy thế.
“Cô gái, học thêm mấy năm rồi ra thi đấu, chỗ này không giống với mấy người nổi tiếng, không nhìn mặt.” Sư phụ già tự nhận mình tận tình khuyên bảo, Cố Văn Tư khẽ gật đầu chào hỏi. Thấy cô đơn độc, sư phụ Trần cũng không nói chuyện nữa.
Tiểu Thanh lại gõ chiêng trống: “Phân đội đã hoàn thành, chúng tôi sẽ công bố nội dung thi đấu.”
“Trong mỗi trận chúng tôi sẽ giữ cho các vị một phần đồ ngọt, cho mười sáu vị phê bình ở đây thưởng thức ngay lập tức. Căn cứ theo nguyên liệu họ cung cấp và lời bình, các vị cần phải khôi phục tác phẩm của đối thủ, để nhóm phê bình thưởng thức chấm điểm.”
“Xin nhớ kỹ, khôi phục giống hay không giống, hoặc là sự siêu việt của chính tác phẩm, đều tiến hành phán đoán thông qua giám khảo.”
Như vậy, tuy người xem có thêm nhiều quyền bình chọn phiếu bầu, nhưng quyền lên tiếng thật ra hoàn toàn nằm trong tay mười sáu giám khảo chuyên nghiệp ở đây.
Có người bắt đầu muốn thử lân la làm quen với mấy vị đó, xin họ xem xét rộng lượng, đều bị lạnh nhạt từ chối.
“Camera theo dõi toàn bộ hành trình, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì gợi ý cho món ngọt, vị này, ông có thể bắt đầu làm.” Họ nghiêm túc như người máy, có lẽ bởi người quay phim bên cạnh không có lúc nào không đi theo.
Mỗi lời nói mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều đồng bộ phát sóng trực tiếp trên mạng.
Cố Văn Tư cúi đầu lật xem nguyên liệu chế biến đồ ngọt của sư phụ Trần, chương trình cung cấp ảnh chính diện, ảnh chi tiết trên dưới trái phải. Còn có cả ảnh mặt cắt ngang, họ cho rằng các thí sinh có mắt nhìn xuyên thấu, có thể dựa vào mấy tấm ảnh này để khôi phục từng tác phẩm.
Trừ lần đó ra, ban giám khảo lúc ấy nhấn mạnh trên video cũng là lời tham khảo quan trọng.
Cô nhíu mày, cảm giác cô chưa bao giờ từng gặp thử thách lớn như thế.
Mà có một bà lão bên cạnh đứng gần giá đỡ, ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, tóc xoăn thời thượng, nhưng trên cổ đã có đầy những nếp nhăn.
“Bà có thể nhớ lại hương vị chiếc bánh kem được thưởng thức khi ấy chứ?”
“Được.” Trí nhớ bà lão trông cũng không tốt, ấp úng nửa ngày, “Chua chua ngọt ngọt, không ngán miệng, hình như còn có thể nâng cao tinh thần? Đó là một chiếc bánh kem đáng yêu, vị chocolate với mứt anh đào rất vừa...”
Cố Văn Tư: Thôi được rồi, là người phái trừu tượng.
Mà bên kia, giám khảo chỗ người khác hiển nhiên cũng khó đối phó.
“Vị ngọt? Vị ngọt gì, cụ thể là vị ngọt trái cây hay là vị ngọt nước đường, hương vị có theo thứ tự không?” Sư phụ Trần sắp phát điên, bởi vì giám khảo ông ta là người hỏi một không biết ba.
“Ừm... Có bánh kem, có bánh xốp, có bánh mousse, có cả bánh trái cây.” Ông già kia trông gần sáu mươi tuổi, da trên mặt lốm đốm đồi mồi, nói chuyện cũng không lưu loát, không nhìn ra được ông ta là bếp trưởng danh dự vô cùng nổi danh ở khách sạn Tây Dương.
Sư phụ Trần lo lắng suông, không dám thúc giục ông ta.
Mà mỹ nữ bình phẩm cạnh Lạc Nhĩ dường như chuyện trò rất vui, nhưng đối thủ anh ta rất sầu. Bởi vì tác phẩm của Lạc Nhĩ là hình tháp, không biết dùng nguyên liệu gì, dù là mặt cắt nào cũng giống nhau như đúc.
Cố Văn Tư dọn ghế ngồi cho bà lão, cô thì bận việc trước sân khấu. Cô có thể từ mặt cắt món ăn biết được rất nhiều tin tức, như sư phụ Trần đã dùng quả anh đào điểm xuyết, lấy một tầng bánh quy, một tầng mứt trái cây, một tầng bánh mousse, một tầng bánh bông lan chồng lên.
Vừa dựa vào cảm giác để làm, cô vừa phải tán gẫu với bà lão, “Bánh quy giòn không ạ?”
Bà lão nhấp chén trà, ở trước màn ảnh không hề sợ hãi, như đã quen được mọi người chú ý, “Giòn, nhạt nhạt không quá ngọt, nhưng rất thơm.”
Cố Văn Tư gật đầu, thêm vani và lòng đỏ trứng vào bột bánh. Cùng phương pháp đó, bánh bông lan cũng có thể làm ra được, nhưng thêm bánh mousse, cô dám khẳng định không chỉ có bơ với chanh mà còn cả gelatin.
Quay đầu lại nhìn thính phòng, một đám người tối om. Trần Canh mặc đồ hoa hòe loè loẹt còn mặc chiến phục, loáng thoáng thấy được đôi anh em trung thành của Lạc Nhĩ, còn đẹp trai hơn anh ta, phong thái “bóng bẩy” hấp dẫn không ít màn ảnh camera quay cận mặt.
Người xem phát sóng trực tiếp trước TV hào hứng đứng dậy, thậm chí còn có người chuyên nghiệp chế ra memes cho họ, “108 cách fans đoạt ống kính đáng kinh ngạc”, “Bàn luận: Trải nghiệm cảm giác tranh máy quay còn hơn cả thí sinh“.
Tim Trần Canh thít chặt, hai đùi không kìm được run run, hai người anh em bên cạnh nhìn qua: “Anh khẩn trương thế làm gì, anh cảm thấy nhà anh sẽ thua ư?”
Cậu ta sửng sốt, lớn tiếng trả lời: “Đương nhiên là không!”
“Chắc chắn qua được!”
Du Việt nhìn Trần Canh bị hai người này tẩy não, cũng hơi buồn cười, nhưng họ có câu nói đúng: Cố Văn Tư sẽ không thua.
Chặng đường thi đấu đến quá nửa, nhóm hơn mười vị giám khảo nói khô cả miệng. Trên sân khấu dần yên tĩnh, riêng sư phụ Trần với ông lão vẫn chậm rì lải nhải.
“Trình tự tác phẩm rất rõ ràng, dùng không dưới năm loại trái cây, vị ngọt với vị chua vừa phải. Tôi rất thích tầng da bánh bên ngoài xốp giòn, cho cháu gái tôi ăn cũng cảm thấy thích...” Niệm kinh như lão hòa thượng.
Mr. Trần đã sắp phát điên, ông ta dứt khoát bất chấp tất cả, theo tiềm thức bắt đầu bắt chước bánh sữa nghìn lớp phức tạp.
Nhưng ông ta mới ráp bánh kem, sắp xong rồi, giám khảo bên cạnh Cố Văn Tư đột nhiên đứng dậy, khom lưng nhìn món trên bàn.
“Miss Cố – Thí sinh đại diện cho Thượng Thành là người đầu tiên làm xong!”
Tiểu Thanh đi tới, mấy máy quay cùng lại gần, ánh đèn sáng tụ trên mặt cô, Cố Văn Tư híp mắt.
“Mời giám khảo thưởng thức lần nữa.”
Bà lão tay gầy gò bưng chiếc đĩa sứ trắng lên, quan sát trái phải, sau đó cắt ra một miếng đưa vào trong miệng, đôi mắt bà bỗng nhiên sáng ngời, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Rất giống, cô cho cái gì?”
Cố Văn Tư cười rộ lên, nhớ lại mấy manh mối bà lão cố ý lộ ra mấy lần.
Chua chua ngọt ngọt không ngán miệng, giống như có vị mới.
Rất mềm, nhẵn nhụi, có cảm giác hơi gợn.
“Là gừng với sữa chua.” Bà lão lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Thật ra chính tôi cũng không rõ lắm, khó cho cô có thể nghĩ ra được.”
Thính phòng vỗ tay, Mr. Trần nghe thế biến sắc, ông ta nhìn thành phẩm trên tay còn thiếu chút điểm xuyết, vội vàng nhấc tay: “Tôi cũng làm xong rồi!”
Tầm mắt mọi người chuyển qua, Tiểu Thanh có tâm để ứng cử viên làm hạt giống được đề cử cơ hội biểu hiện, còn để ông ta giới thiệu một phen. Nhưng sư phụ Trần tự tin tràn đầy nói xong, ông lão đến ý muốn động đậy cũng không có.
“Tác phẩm này của anh, bước đầu cũng chưa hoàn thành.Chỉ nói phần mặt cắt, người ta bắt chước được tác phẩm của anh đến độ cao nhất, mà số tầng anh gom lại cũng không gom đủ.”
Trước TV bỗng xấu hổ, Mr. Trần muốn ngăn ông nói tiếp, đương nhiên là không thể.
“Trái cây ít chủng loại, tổ hợp cũng không giống nhau. Nếu anh có thể vượt qua cô ấy còn dễ nói, nhưng tổ hợp đám này cũng không thể phối hợp được.”
Giọng ông lão kinh người, dù là người trước TV hay trên thính phòng đều bàn luận sôi nổi. Sắc mặt Mr. Trần hết trắng rồi lại xanh, thấy ông lão dứt khoát chống gậy đứng dậy, “Tôi vẫn luôn không ngừng giải thích với anh, chỉ là anh không cẩn thận nghe tôi nói.”
“Tôi vẫn nên về nhà tìm bạn già đi thôi.”