Editor - Lam Đẹp Troai
Beta: TH
“Sao có thể chứ?! Vợ của Du Việt là Cố Văn Tư?”
Dọc theo con phố thương mại sầm uất nhất Thượng Thành, Lưu Danh Mỹ đi cùng Trần Tố. Cô nàng nào cũng xách vài túi hàng hiệu, giày cao gót nhịp bước, cảm giác như mình có thân phận lớn lắm vậy.
Họ cố ý xòe logo hàng hiệu ra khoe, giống như sợ người ta không nhìn thấy: “Nếu thực sự là Cố Văn Tư thì sao hôm đó họp lớp, cô ta không nói?”
Lưu Danh Mỹ nghĩ tới chuyện về sau đôi bên ồn ào giải tán mất vui, không kiềm được lo sợ: “Chúng ta còn cố ý nhắc Du Việt trước mặt cô ta, tại sao cô ta không hề phản ứng?”
Trần Tố xua tay, thầm nghĩ không phải do cậu dồn ép à? Ai bảo cậu đỏ mắt* Du Việt rồi giận chó đánh mèo với Cố Văn Tư? Nhưng ngoài miệng cô ta sẽ không nói vậy: “Tôi thấy toàn là đoán mò.”
(*) Đỏ mắt tức là nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp làm của riêng
“Tôi có coi tấm hình kia, chỉ thấy bóng lưng và nửa bên mặt thôi, độ phân giải cũng không cao lắm.”
“Du Việt có tiền như vậy, làm sao nhìn trúng cô ta được?” Trần Tố an ủi Lưu Danh Mỹ: “Ai biết có phải Tất Thư Đức già cả mắt mờ nhận sai người không? Dẫu sao tôi cũng cảm thấy chắc chắn không phải Cố Văn Tư.”
“Được rồi, đừng rối rắm nữa. Nào, chúng ta đi uống gì đó đi.” Lưu Danh Mỹ ngột ngạt trong người, nghe Trần Tố nói thế cũng không thấy được bao nhiêu an ủi, dù vậy cô ta vẫn kéo đối phương tới quán cà phê.
Hai người chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, trong chốc lát, người phục vụ đã bưng hai ly Cappuccino tới. Lưu Danh Mỹ hăng hái lấy di động ra selfie, vừa cầm ly cà phê vừa chu môi làm kiểu đáng yêu.
“Tách!” - Sau khi chụp xong, cô ta bèn ném cái ly sang bên cạnh rồi cà da, che quầng thâm mắt, gọt cằm, phóng to cặp mắt, chỉnh sửa nhan sắc một hồi mới dám đăng lên trong vòng bạn bè: [ Trời trong nắng ấm, hôm nay Mỹ Mỹ và bạn cùng nhau ra dạo phố này ~ ]
Trần Tố thấy cô ta nhìn chằm chằm di động chứ không uống cà phê, âm thầm bĩu môi. Đợi tới khi bài đăng được một hai người khen, Lưu Danh Mỹ mới vui trở lại. Cô ta cắn ống hút uống từ từ, như vậy mới tránh được trôi lớp son môi, hút từng ngụm nho nhỏ khiến Trần Tố nhìn mà sốt ruột thay.
Chợt một cô gái đứng xếp hàng chờ trước quầy khiến hai cô nàng chú ý.
Cố Văn Tư đang chỉ vào menu quảng cáo sau quầy thu ngân, anh chàng phục vụ nói câu gì đó rồi nhận lấy một tờ tiền từ tay cô.
“Vừa khéo như vậy, lại gặp cô ta rồi? Thượng Thành không nhỏ thế chứ?”
Cố Văn Tư thanh toán tiền và đứng chờ bên cạnh, hình như bánh ngọt trong tủ lạnh hấp dẫn cô, cô đang khom lưng nhìn xem.
Lưu Danh Mỹ nhếch môi cười, ngón trỏ chỉ chỉ vào thành ly: “Coi cô ta mua gì kìa, caramel macchiato hả? Cô ta có thể nhận ra vị ngọt của đường sao?”
“Xem ra không giống ảnh chụp chút nào. Cậu quên rồi, Du Việt lái chiếc Bentley, Cố Văn Tư chẳng giống người ngồi được loại xe ấy.”
Hai cô nàng ác độc cười xấu xa, âm thầm mỉa mai châm chọc đối phương quái gở.
“Từ từ, người kia là ai?”
Nhưng mộng đẹp chưa được bao lâu, một bóng người đã tới gần cửa quán cà phê, ngoan ngoãn đứng sau lưng Cố Văn Tư. Hình như cô hoảng sợ nhưng cũng không tức giận, quay đầu đưa ly cà phê cho anh.
Hai người có qua có lại, trông có vẻ như rất thân thiết.
Trần Tố mở to mắt nhìn: “Kia, kia không phải là Du Việt sao, tôi không nhìn lầm chứ?”
Nhưng khi cô ta quay đầu lại, Lưu Danh Mỹ ngồi cạnh đã làm rơi di động xuống bàn, mặt nạ ngụy trang không giữ nổi nữa, sớm đã kinh ngạc nói không nên lời.
*
“Anh không cần quay tiếp nữa ư? Tôi thấy người kia, ừm thì... đạo diễn trông có vẻ đầy cảm hứng lắm.” Cố Văn Tư theo anh rời khỏi quán cà phê, dọc đường thong thả dạo bước.
“Hậu kỳ giao cho biên tập cắt nối, chỉ là đoạn quảng cáo ba mươi giây bình thường thôi. Sau này nếu có người phát ngôn thích hợp, chúng ta sẽ tiếp tục quay một bản hoàn chỉnh. Bây giờ gấp quá đành phải dùng tôi, tạm thời thôi.”
Du Việt nhìn cô cất bước thong thả: “Mệt không, hay em đói bụng?”
Cố Văn Tư lắc đầu: “Không có, có điều tôi cảm thấy Lưu Tuấn nói không sai, có lẽ phương án này thực hiện được. Anh coi cậu “thái tử” nhà bất động sản kia kìa, thay bạn gái là lên báo ngay, vị đạo diễn này lại có danh tiếng như vậy, tôi cảm thấy...”
“Em cảm thấy tôi giống họ ư?”
Anh cụp mắt nhìn cô. Hẳn là vừa rồi trang điểm nên bây giờ đứng ngược sáng, cảm giác như cả người anh trở nên vô cùng bắt mắt. Cố Văn Tư đột nhiên cúi đầu: “Anh không giống họ, nhưng anh có thể hơn hẳn bọn họ.”
Du Việt nhìn gương mặt cô ửng đỏ, trong lúc lơ đãng thì tâm trạng trở nên cực tốt.
“Buổi chiều vẫn tới công ty tôi chứ? Tôi thu xếp một chỗ cho em, bảo đảm không ai quấy rầy, em có thể đọc sách hoặc lên mạng.” Anh cúi đầu trêu cô.
“Không được đâu... Không phiền anh nữa, tôi về chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn để ngày mai mở cửa tiệm.” Anh dịch lại nửa bước, Cố Văn Tư lập tức rời xa nửa bước, giống như rùa và thỏ thi chạy.
Sau đó cô lại được chiếc Bentley đầy phong cách chở về nhà, ngồi ngây ra một hồi mới trở lại bình thường, cảm thấy dây thần kinh không căng cứng nữa.
Ngồi thẫn thờ ở Bách Hóa Mật Tư cả buổi sáng, Cố Văn Tư sắp biến thành gấu trúc bị người ta quan sát thưởng thức.
Quay xong đoạn quảng cáo, thời gian vẫn còn sớm. Cô muốn đi xung quanh xem thử, nào ngờ hết người bên bộ phận này tới người bên phòng ban khác tới dò hỏi tình hình, có người còn ôm cặp hồ sơ, cầm ấm nước giả vờ đi ngang qua.
Cô hỏi họ có chuyện gì à, họ đều lắc đầu bảo rằng chỉ đi ngang; nhưng ngang qua mà lại cố tình lải nhải dông dài không chịu đi. Cô nhìn họ mấy lần mới có thể giả mù sa mưa thoát được, thế rồi lại có một đám mau chóng “đi ngang qua” nữa.
Người trong tòa nhà này giống như không cần đi làm vậy, bầu không khí cũng vui vẻ cực kỳ hài hòa.
Chỉ cần cô đi tới đâu là mọi ngóc ngách đều có người nhảy ra, giống như đội du kích chiến đấu, còn văn phòng làm việc kia chính là thành lũy.
“Phu nhân muốn đi đâu ạ?” Mấy cô nàng mặc đồ công sợ sà tới lấy lòng.
“Tới phòng biên tập tin tức của bọn em đi! Bọn em có kê sofa cho chị nghỉ ngơi ạ.” Một cô gái trong số đó đột ngột vỗ đùi đề nghị.
“Đi đi mà, bên hậu cần bọn em có chỗ uống cà phê, điểm tâm có thể ăn tùy ý!” Lại có người cướp lời.
“Bộ phận thiết kế của bọn em có thể chơi game với chị! Hoặc là chị có thể tham quan sản phẩm đang được thiết kế ạ?!”
Cái này được đấy! Không biết từ lúc nào mà Cố Văn Tư đã thành đối tượng tranh giành của các bộ phận, người nào cũng thổi phồng chỗ tốt của phòng ban mình.
“Đừng làm ồn nữa, văn phòng giám đốc chúng tôi có ghế nằm của sếp Du, khăn lông và [bilibili]*.” Lưu Tuấn đẩy gọng kính: “Phu nhân có thể tùy - ý - dùng.”
(*) Bilibili là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video
Cố Văn Tư:...Cô cảm thấy mình không bao giờ muốn tới cao ốc Bách Hóa Mật Tư nữa.
- -
Hai ngày liên tiếp không làm việc, hơn nữa còn bị đủ thứ chuyện lung tung làm nhiễu loạn đầu óc, vậy nên một khi động tới bột mì, Cố Văn Tư mới cảm thấy thực sự bình tĩnh lại.
Khi đánh kem thì bông mềm đậm đặc, khi cắt trái cây thì nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi lọc sạch được sữa đậu nành trong vắt, trứng gà trong bát hóa thành chất lỏng màu vàng nhạt đẹp đẽ, mọi thứ trong gian bếp đều khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Sau khi Green Tree Bakery rớt đài, cùng lắm chỉ còn lại vài căn bếp của mấy nhà bên tay trái, bán vài loại điểm tâm hạng xoàng, giá cao cũng không bù nổi chất lượng.
Trải qua chuyện này, Cố Văn Tư cảm thấy cạnh tranh cần phải giữ thái độ bình tĩnh, trước giờ chiến bằng giá cả đều không phải lựa chọn của cô, giá thấp chỉ khiến đối thủ càng có ưu thế hơn thôi.
“Xem ra cần phải tạo nên ý thức nhãn hiệu, chỉ một cửa hàng thôi, không có chi nhánh nào hết.”
Chuẩn bị hai tiếng đồng hồ, mặt đổ đầy mồ hôi thì đã tới tầm ba giờ chiều. Cố Văn Tư nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị đi mua ít rau, bấy giờ ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân.
Sau đấy có người gõ cửa “cốc cốc cốc”, Cố Văn Tư không mở cửa tiệm nên biết chắc rằng không phải anh bạn giao đồ ăn, Du Việt thì chưa bao giờ im lặng nên cũng không phải anh.
Cô bực bội duỗi tay cầm lấy chày cán bột, người bên ngoài đột nhiên lên tiếng.
“Này... Xin hỏi có phải là “Nửa món ăn, cả ấm lòng” không? Tôi muốn gặp đầu bếp chính của các người.”
Cố Văn Tư nhìn qua khe cửa, thì ra một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi cũ sờn màu lam, tay áo cuộn lên tới khuỷu tay, ăn mặc bình thường chẳng có gì lạ, hơn nữa cũng không xách theo túi linh tinh gì đó che giấu vũ khí.
Cô suy nghĩ đôi chút rồi từ từ mở cửa.
“Chào cô, tôi tên Lý Ngọc Giang, là một thợ làm bánh.” Người đàn ông đứng tuổi nóng lòng giải thích, thấy chỉ mỗi Cố Văn Tư đứng trước mặt thì không dám tin: “Cô là chủ cửa tiệm “Nửa món ăn, cả tấm lòng” ư?”
-
Sau đó hai người ngồi đối diện nhau trước bàn làm việc. Lý Ngọc Giang bưng ly nước, thấy gói bột mì to để cạnh tay cô, trên chiếc kệ cách đó không xa còn có một hàng trái cây, trứng gà, bơ, phô mai, nho khô các loại, ông mới coi như hoàn toàn tin tưởng.
“Không ngờ chủ tiệm “Nửa món ăn cả, tấm lòng” và đầu bếp lại là một người.” Ông thở dài như đang nói cho mình nghe: “Hơn nữa còn là cô gái trẻ...” Có lẽ tôi đây già thật rồi.
Cố Văn Tư thấy vẻ mặt ông ai oán sầu bi, sống không còn gì luyến tiếc, cô nhịn không được mà nói: “Tôi không còn nhỏ...”
Lý Ngọc Giang ngẩng đầu nhìn cô: “Cô là con gái, tự mình mở tiệm, không sợ tôi tới cướp đồ sao?”
Cố Văn Tư rót cho ông một ly nước, nhìn ông già này ngửa đầu uống sạch.
“Cổ áo chú dính kem, trên người có mùi bánh mì, ống quần dưới chân toàn màu trắng của bột mì, có thể nhìn ra là thợ làm bánh ngọt.”
“Hơn nữa nếu chú muốn cướp đồ, chú đã biết tên cửa tiệm của tôi tức là biết được tình hình ở đây, hẳn là doanh thu thê thảm của “Nửa món ăn, cả tấm lòng” sẽ khiến chú lỗ vốn.”
Lý Ngọc Giang ngây ra một hồi, sau đó cất tiếng cười ha ha. Ông lau mặt: “Không dối gạt cô, tôi vốn là đầu bếp bên Green Tree Bakery. Mỗi một tác phẩm của cô, tôi đều bắt chước, có loại phức tạp có kiểu đơn giản, đương nhiên rực rỡ và tráng lệ nhất phải kể đến bánh crepe phô mai kia, quả thực không phải món mà người thường làm được.”
Ông ngừng đôi chút: “Ít nhất tôi không làm được.”
Nụ cười của Cố Văn Tư vụt tắt, cô nhìn người đầu bếp đứng tuổi đang cúi đầu siết chặt nắm tay: “Tôi cảm thấy đồ ngọt là món khiến người ta vui vẻ, đơn giản như bánh lưỡi mèo cũng được, kết hợp với trà sữa như món quà vặt cũng có thể làm trẻ con thỏa mãn. Công nghệ ngày càng phức tạp, chỉ có thể bỏ ra tâm huyết nhiều hơn chứ không phân rõ đắt rẻ sang hèn.”
“Không biết tại sao các người muốn ăn cắp tác phẩm của tôi, bớt xén ba phần nguyên liệu cũng không có nghĩa lý gì, cùng lắm chỉ là một tác phẩm nửa vời mà thôi.” Cô thấy Lý Ngọc Giang cúi đầu: “Chú làm nghề này lâu hơn tôi, chẳng lẽ cảm thấy bánh kem do mình làm còn không bằng một chiếc crepe phô mai bắt chước tôi sao?”
“Vậy hôm nay chú tới có chuyện gì?” Cô hỏi.
Lý Ngọc Giang nuốt nước miếng như hạ quyết tâm: “Tôi... Tôi muốn gia nhập liên minh, à không, gia nhập “Nửa món ăn, cả tấm lòng.”
“Tôi có thể dẫn học trò tới hỗ trợ, con đường nhập hàng hóa trên thị trường cũng tiện hơn cô. Cô bị Green Tree Bakery cướp khách hàng bởi vì doanh số quá ít. Nếu có thể bù được khuyết điểm này, sẽ có không ít người bằng lòng tới tiêu tiền.”
“Tôi dựa vào đâu để tin ông?”
“Có lẽ là... Nhờ cô mà lâu lắm rồi tôi mới có được chút đạo đức nghề nghiệp và sự nhiệt tình.” Lý Ngọc Giang nói: “Gặp cô rồi, tôi có cảm giác như giấc mộng thời trẻ đến gần mình hơn một chút.”