Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 55: Chương 55: Tới Thăng Thành




Edit - Lam Đẹp Troai

Sau khi kết thúc vòng loại, Cố Văn Tư có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Ba tuần kế tiếp, mọi người đều dồn ánh mắt vào vòng thi tuyển chọn của nhóm toàn năng/nấu súp/món trộn, hơn nữa cuối cùng trên trang web chính thức của chương trình cũng xuất hiện sơ đồ hình cây.

34 ô vuông chi chít được vẽ ở nơi thấp nhất, đi lên trên thì gọt mất phân nửa, cho tới năm người cuối cùng có ô vuông màu bạc, trên đỉnh là chữ [Vua đầu bếp] với vòng nguyệt quế màu vàng rực rỡ.

Có bốn sơ đồ hình cây như vậy, tượng trưng cho bốn nhóm khác nhau.

Trong số 34 khu hành chính cấp tỉnh, Cố Văn Tư ở tỉnh Thăng Dương, viết tắt là [Dương]. Cô phải lấy được tư cách đại diện cho Tỉnh thì mới có thể viết tên mình vào những khoanh tròn nho nhỏ kia.

Tuy nhiên còn có vô số người ôm mục đích giống vậy, ai nấy đều là đầu bếp xuất sắc.

"Muốn mang gì thì cứ mang theo, lỡ như thiếu món nào, dù bên kia có bán nhưng dùng cũng chẳng hài lòng mấy." Tiết Nhã vừa lải nhải vừa sắp xếp hành lý giúp cô, trên giường chất đống quần áo để mặc, ngoài ra còn có đồ dùng vệ sinh cá nhân linh tinh. Tất cả đều được cẩn thận bỏ vào túi nilon.

Cố Văn Tư cản tay bà: "Mẹ đừng lo, con lớn chừng này rồi, có thể tự chăm sóc cho mình."

Mẹ Tiết trợn mắt nhìn cô: "Con lớn chừng nào, con còn nhỏ lắm! Lần này may mà có Tiểu Du với A Canh đi theo, bằng không làm sao mẹ yên tâm được."

"Trước kia con qua Mỹ, ba mẹ quá thả lỏng, tưởng đâu anh họ có thể chăm sóc tốt cho con, kết quả thế nào..." Bà ngừng lại đôi chút. Thấy Cố Văn Tư không nói gì, Tiết Nhã nhìn sang Du Việt sớm đã xếp gọn vali màu đen: "Nói mẹ nghe, Tiểu Du đối xử với con có tốt không?"

"Nó có bắt nạt con không? Trong chuyện ấy ấy với đàn ông, con không được mềm lòng theo ý nó, sẽ tổn thương cơ thể đó." Tiết Nhã là người từng trải, sao mà không nhìn ra lòng dạ Du Việt thế nào.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Cố Văn Tư đỏ mặt.

"Có gì đâu, đây rõ ràng là chuyện sinh lý bình thường. Bây giờ ngoài xã hội có mấy cô bé hư đốn vì mẹ họ ngại dạy, từ nhỏ không ai hướng dẫn cho, hơn nữa còn trẻ đã phá thai sinh non, không biết trân trọng bản thân mình."

Mẹ Tiết vỗ về tay cô: "Con vừa tốt nghiệp cấp ba đã ra nước ngoài, ba mẹ cũng chưa hoàn thành trách nhiệm chăm sóc. Bây giờ con ở bên cạnh, mẹ chỉ mong con được hạnh phúc."

Cố Văn Tư mềm hết cả người: "Mẹ yên tâm, Du Việt đối xử với con rất tốt."

"Vậy thì ổn." Tiết Nhã thầm nghĩ: Coi bộ mình sắp được làm bà ngoại rồi nhỉ?

Ekip chương trình cũng không phụ trách việc [chuyên chở] người dự thi, chỉ quy định thời gian trễ nhất thôi. Cả ba chọn ngày lành tháng tốt, được mọi người vui vẻ đưa tiễn rồi đi đường sắt cao tốc lên tỉnh.

"Má ơi, ai cũng nói cơm hộp trên tàu cao tốc đắt lắm, nào ngờ đắt tới mức này."

Trần Canh cầm đũa xiên vào viên thịt trước mặt: "Coi cục thịt chứa hàm lượng tinh bột đến 80% này, coi chân gà chỉ nướng chừng 60% này, vậy mà một phần tới tận 50 tệ!"

"Được rồi, có cơm nóng ăn đã xem như không tệ." Cố Văn Tư lấy một phần bánh ngọt từ tiệm mang theo, trên bề mặt dùng bút lông viết chữ [Bánh Phúc]: "Hay cậu ăn của tôi này?"

Trần Canh vội vàng xua tay: "Tôi nào quý giá đến vậy? Đây là bánh mà thầy Lý đặc biệt làm cho cô để cầu phúc, trong đó đều là tấm lòng của người ở tiệm chúng ta, đặc biệt dành cho cô ăn đó."

Cố Văn Tư vừa định cắn một miếng, nghe vậy lập tức sửng sốt. Cô nhìn chiếc bánh nửa vàng nửa trắng đan xen mà không nỡ ăn, quay đầu nhìn sang Du Việt ngồi cạnh. Vừa khéo anh cũng đang cúi xuống, ánh mắt mượt mà như vầng trăng.

"Ăn đi, chiều chúng ta mới tới Thăng Thành."

Thời gian ngồi trên đường sắt cao tốc rất thích hợp để suy nghĩ đủ điều. Ba người họ ngồi kế bên nhau, Cố Văn Tư dựa vào cửa sổ, chống cằm nhìn những cánh đồng xanh mướt lướt qua như bay, thỉnh thoảng có một mái nhà nhỏ đứng sừng sững nơi xa, sinh động đáng yêu biết bao.

"Sao vậy?" Du Việt hỏi cô.

Cảm thấy người bên cạnh sà tới, cô lắc đầu. Trần Canh ngồi ngoài cùng đã ngủ, cậu ta đeo miếng che mắt hình mắt gấu mèo khá buồn cười.

"Mệt thì ngủ một lát, có thể dựa vào anh." Điều hòa trên tàu hơi lạnh, Du Việt lấy áo vest đắp lên đùi cô rồi tự vỗ vai mình ra hiệu. Cố Văn Tu cười cười, thuận thế ôm tay anh cọ cọ, ghé đầu lên hõm vai anh.

"Anh nói xem, trong tỉnh có tổng cộng mười bảy thành phố, có phải những người kia đều rất lợi hại không? Hồi trước Mr. Thôi cũng không thể lọt vào vòng sau, hẳn là trình độ của họ cao hơn ông ấy rất nhiều phải không?" Cố Văn Tư vừa nắm áo anh, vừa hỏi.

Du Việt ngừng lại đôi chút: "Có lẽ trong mắt những người như Tôn Siêu, vòng tỉnh đã là mức cao nhất mà họ có thể với tới, là tiêu chuẩn cấp sao mà cả đời bếp trưởng nhà hàng không thể chạm vào. Nhưng Văn Tư à, đối với em thì sao?"

"Em đã quên Cố Văn Tư ngày trước từng như thế nào, nhưng thế giới vẫn không quên." Cô hơi sửng sốt, mái đầu bỗng dưng dịch vào trong.

"Em chính là đầu bếp cấp cao nhất." Anh thuận miệng nói lời hùng hồn khiến Cố Văn Tư bị chọc cười: "Em là đầu bếp cấp cao nhất gì chứ, anh đừng cà khịa em."

"Anh rất nghiêm chỉnh." Du Việt cúi xuống hôn lên trán cô: "Ngay cả khi hôn em, anh cũng nói lời thật lòng."

Cố Văn Tư bỗng thấy động lòng, cô ngước nhìn chiếc cằm cong cong. Du Việt chớp mắt, khoảnh khắc ấy hai người bốn mắt nhìn nhau, sóng nước dịu dàng lưu luyến, dập dờn qua lại.

"Muốn anh hôn em ngay bây giờ không?" Anh bỗng dưng phá hỏng bầu không khí.

"Đừng..."

Cuối cùng tàu cũng vào trạm, ba người họ lái xe tới đài truyền hình tỉnh Dương. Trên đỉnh cao ốc là biểu tượng mặt trời nhỏ, tòa nhà thủy tinh lấp lánh chói mù mắt được xây thành hình chữ L.

"Các vị là nhóm tráng miệng được chọn trong cuộc thi Vua đầu bếp tranh tài ư?" Có nhân viên công tác nhiệt tình dẫn họ đi đăng ký thông tin: "Trước đó chúng tôi đã sắp xếp phòng khách sạn cho người đại diện của mỗi thành phố, nơi ấy gần đài truyền hình nhất."

"Để tôi xem, phòng dành cho người đại diện Thượng Thành là 1104, phòng kế bên là đại diện tới từ Lưu Thành, đằng kia là đại diện bên Trà Thành." Nhân viên công tác chỉ hướng dẫn đường đi nước bước, xong rồi thì đi ngay chứ không nhiều lời: "Các vị nghỉ ngơi trước ạ, ngày mai chuẩn bị tới điểm danh là được."

Du Việt nhìn căn phòng nhỏ hẹp chỉ có hai chiếc giường đơn, không nói không rằng mà quay đầu đi: "Trần Canh, trước hết cậu cứ ở đây đi, tôi dẫn Văn Tư đi mướn phòng khác."

"Hả? Anh chờ đã." Người kia (Du Việt) chắn trước mặt, Cố Văn Tư chưa kịp nhìn thấy phòng ở thì đã bị kéo vào một lối rẽ.

Trần Canh ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng họ rời đi: "Ồ..."

Cậu ta kéo vali vào phòng, trước tiên mở cửa sổ thông gió, sau đó lấy từng món đồ [trang bị] ra.

Lightstick năm màu siêu dài, băng rôn siêu to được thầy Lý tìm người đặt làm, áo khoác đội Nửa Món Ăn Một Tấm Lòng do Tiểu Hồng may, ngoài ra còn có "bàn tay cổ vũ" [1], cặp sừng ác quỷ [2], vân vân...

Trần Canh mở băng rôn ra xem, trên đó là mấy chữ khổng lồ bát ngát: Nửa món ăn, cả tấm lòng, Văn Tư tất thắng!

Chỉ nhìn những thứ này thôi, cậu ta đã cảm nhận được tình đồng đội thắm thiết, làm sao bây giờ đây? Cậu ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh của đội trưởng đội cổ vũ.

Đang thu dọn đồ đạc thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, một người đi ngang qua, thò đầu ngó vào: "Anh là người đại diện của Thượng Thành à?"

Trần Canh gãi đầu: "Ờm, đúng vậy."

Ngoài cửa là người đàn ông mặc đồ trắng, mang mắt kính thanh nhã lịch sự, nghe vậy bèn cười bước tới: "Hân hạnh được gặp, tôi là người đại diện của Trà Thành ở phòng kế bên, phòng số 1102 bên phải."

Trần Canh nghe vậy thì vội vàng bỏ đồ xuống, bước ra chào đón. Hai người nắm tay nhau hỏi han ân cần, người đại diện Trà Thành nhìn túi lớn túi nhỏ bày đầy giường cậu ta: "Anh vừa mới chuyển tới, tôi cũng không quấy rầy anh nữa. Hôm nay hẳn là mệt rồi, tối đến phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy nhé."

Nói rồi, người nọ bỗng nhiên lấy hộp giấy trong túi nilon ra: "À phải, đây là bánh kem vị trà do tôi làm, anh không chê thì nếm thử, chúng tôi dùng lá trà ở chỗ mình chế biến đấy."

"Cảm ơn, cảm ơn." Trần Canh vội vàng đáp tạ, cậu ta đón lấy hộp bánh kem, thấy người ta đi tới lối rẽ ở hành lang rồi mới đóng cửa lại: "Không ngờ những người dự thi vòng tỉnh đều nhiệt tình như vậy."

Mà ở bên này, Cố Văn Tư bị Du Việt lôi kéo, đặt một căn phòng xa hoa trước ánh mắt cực kỳ hâm mộ của cô gái ngoài quầy lễ tân.

"Tại sao không phải anh ở chung một phòng với Trần Canh, còn em ngủ riêng một phòng?" Cô đứng ngay cửa, một tay Du Việt kéo vali, tay còn lại cà thẻ mở cửa: "Bởi vì vợ anh không phải Trần Canh."

Cô bị kéo vào phòng, thấy bên trong có chiếc giường kingsize cực lớn, đầu giường còn rải hoa tươi thì giả vờ giận dữ: "Này, có phải anh đã quên chúng ta kết hôn giả không?"

Du Việt khoanh tay chơi xấu: "Phải không đó? Anh chỉ biết cả thế giới đều nhận định chúng ta là vợ chồng." Vừa dứt lời, anh đột ngột sà tới ôm chặt eo cô, cả người xoay một phát rồi đè cô xuống giường. Nệm vừa mềm vừa lõm, cô không động đậy nổi nữa.

"Lưu manh." Cố Văn Tư đỏ mặt.

Du Việt chống tay bên tai cô, tay còn lai vén những sợi tóc lòa xòa bên má: "Anh là kẻ lưu manh thế đó."

Sau đó anh cúi xuống, đầu tiên nhẹ nhàng mút khóe môi cô. Đợi đến khi cô thở dồn dập, thả lỏng đề phòng, đầu lưỡi anh bắt đầu thừa dịp sấn tới, khuấy loạn cả hồ nước mùa xuân.

Cánh môi hai người mút lấy nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước chảy khe khẽ. Cố Văn Tư ôm cổ Du việt, cảm thấy nụ hôn của anh ngày càng nóng, mỗi lúc một nặng, đè ép khiến cô không thở nổi.

Bàn tay to bóp vai cô, tay còn lại dần dần lướt xuống, chui tọt vào từ khe hở bên hông quần áo. Bàn tay nóng cháy bỗng chốc chạm vào lớp thịt mềm mại trên bụng cô.

"Đừng!" Cố Văn Tư đẩy anh ra như bị điện giật, đầu dúi vào vai anh, không dám ngẩng lên.

Hơi thở của Du Việt hơi hỗn loạn, ngực anh không ngừng nhấp nhô. Anh dang tay ôm lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, Cố Văn Tư cảm thấy lòng mình nảy bình bịch.

Có đôi chút không cam tâm và ngượng ngùng cứ vòng tới vòng lui giữa hai người.

Bình tĩnh trải qua đêm này, hôm sau họ xuống dưới thì đã có không ít người dự thi đang ở phòng ăn của khách sạn. Bữa sáng tự mình bày, mọi người đều đang trò chuyện với nhau.

Cố Văn Tư đợi hồi lâu vẫn không thấy Trần Canh xuống: "Không phải ngủ quên rồi chứ?"

Bọn họ tới gõ cửa phòng 1104, gõ cả buổi không thấy ai đáp lại: "Trần Canh, cậu đâu rồi?"

Bên trong mơ hồ có tiếng động, mất một hồi thì cửa cũng mở ra. Lúc này đây, cả hai mới phát hiện Trần Canh mồ hôi đầy đầu ghé vào góc tường, sắc mặt trắng bệch, nhìn hai người mà vô cùng xấu hổ: "Cô Cố à, hôm nay tôi không đi quay chương trình được, tôi ăn thứ gì nên bị đau bụng rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.