Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 39: Chương 39: Vẻ mặt Du Tạ lúc nói chuyện rõ buồn cười




Edit – Lam Đẹp Vãi

Beta: TH

Ngoài ra còn vài người nữa theo Du Tạ vào, một cặp vợ chồng tuổi tác không kém ba Du là bao, nghe cách xưng hô hẳn là em trai, sau lưng họ còn có hai thiếu nữ sinh đôi tầm mười sáu mười bảy tuổi.

Hai cô gái có mái tóc xoăn màu nâu vàng, trang điểm tỉ mỉ. Khi họ lướt ngang qua cô và ngồi xuống thì vẫn còn vương hương thơm.

“Anh hai, chị dâu ~” Cặp song sinh tươi cười chào hỏi, Cố Văn Tư vội vàng gật đầu.

Sau khi mọi người tề tựu đông đủ, những người giúp việc bắt đầu mang khăn lông nóng và dụng cụ ăn uống đã khử trùng. Cố Văn Tư nhìn họ, bỗng dưng có cảm giác như Đại Ngọc bước chân vào phủ nhà họ Giả… Đương nhiên cô không phải Lâm Đại Ngọc, Du Việt càng không thể là Giả Bảo Ngọc. *

(*) Nhân vật trích trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Lâm Đại Ngọc là bé gái mồ côi, bất đắc dĩ phải nương tựa nhà ngoại họ Giả.

“Chị, tuần trước em tới Na Uy trượt tuyết đấy.”

“Mấy ngày nữa em có muốn đi lặn với bọn chị không? Hiện giờ đảo nhỏ không có người, nước biển vừa khéo ấm lắm.”

Hai thiếu nữ chẳng coi ai ra gì, tán gẫu về kế hoạch vui chơi. Cha mẹ họ và ba Du ngồi cạnh thì thảo luận tình hình hoạt động của công ty.

Tuy không ai tỏ thái độ khinh thường, nhưng qua mấy lời họ nói, Cố Văn Tư cảm thấy họ và mình không phải người cùng một thế giới. Ngón tay cô khẽ chạm vào chén sứ nhỏ bên cạnh, lơ đãng nhìn lớp sơn vàng vẽ hình trên đó.

Du Việt ngồi cạnh bỏ khăn lông xuống, lặng lẽ đưa mắt quan sát thái độ của cô, bỗng dưng anh cảm thấy không yên lòng.

“Thím Lý à, thím chắc chắn bộ dụng cụ này đã khử trùng ba lần chứ?” Du Tạ lắm mồm dặn dò: “Còn nữa, nguyên liệu nấu ăn nhất định phải rửa sạch, bây giờ tàn dư của thuốc trừ sâu rất khiếp hồn, gây hại cho sức khỏe đấy.”

Dì béo ngồi cạnh khó xử mà nghĩ: Nhưng rau cỏ thịt thà đều do ông chủ tự nuôi trồng ở trang trại, đâu có thêm thuốc trừ sâu.

Du Tạ vừa ném khăn lông trắng mới lau tay vào thùng rác, vừa sai khiến người kế bên phủ khăn chuyên dùng của anh ta lên bàn ăn. Cố Văn Tư lặng lẽ nhìn, rõ ràng những người khác ngồi chung bàn thấy cũng chẳng dám trách.

Anh ta như con công hùng vĩ kiêu ngạo, ngồi tít trên cao sắp đặt thứ mình thích: “Phần ăn của tôi không được bỏ hành tây, gừng, tiêu và tỏi, mùi quá nồng. Hôm nay tôi không muốn ăn cá, những món còn lại, các người coi rồi làm đi.”

Du Tạ cúi đầu, vừa khéo trông thấy chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo trên bàn xoay trước mặt, trong đó chứa đầy bánh cookie hình sao năm cánh nho nhỏ, bề mặt được áo một lớp đường trắng như tuyết, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Anh ta tiện tay thó một cái bỏ vào miệng nhấm nháp: “À phải, không được bỏ quế luôn.”

Chén trà trên tay Cố Văn Tư bỗng run lên, Du Việt nghiêng đầu rót nước cho cô, ra vẻ đứng đắn: “Văn Tư, điểm tâm em làm tên là gì thế?”

Mọi người im lặng, Cố Văn Tư đón lấy ánh mắt ông Du ngồi đối diện, căng da đầu trả lời: “Bánh quy hương cam, quế với đinh hương ạ.”

Hai người nói chuyện lơi lỏng bình thường, nhưng hành động của Du Tạ lại giống như ấn nút tạm dừng, đôi chị em song sinh kia thì dừng đề tài thảo luận vui chơi toàn thế giới, đồng thời quay đầu nhìn lại.

“Hả?” Du Tạ chỉ cái đĩa trước mặt, vẻ mặt anh ta lúc nói chuyện rõ buồn cười.

Triệu Âm thấy sắc mặt mọi người như vậy, trái lại cất tiếng cười ha ha: “Ôi dào, tay nghề làm bếp của vợ Tiểu Việt quả là danh bất hư truyền, ngay cả đầu lưỡi lão Hoàng đế cũng bị con chinh phục.”

Bản mặt Du Tạ khắm muốn chết: Ai bị cô ta chinh phục chứ tuyệt đối không phải tôi.

Hai cô gái kia thấy phản ứng của anh cả thú vị thì tranh nhau ăn lấy ăn để, sau đó khen không dứt miệng.

“Chị dâu là đầu bếp của nhà hàng nào ạ?”

“Giỏi quá, đầu bếp làm món ngọt ở nhà em cũng không ngon bằng chị.”

Hai người họ vây quanh Cố Văn Tư mà líu lo nói chuyện, một nửa là khen ngợi lấy lòng. Vợ chồng bác hai Du cũng lén lút bàn tán về cô, thân thế lẫn bối cảnh của Cố Văn Tư đều có thể trở thành điều kiện để họ cân nhắc chọn dâu.

Lúc mọi người không chú ý, Du Nhậm Thiên bỗng nhiên vươn tay lấy một chiếc bánh quy.

“Ông thấy thế nào, ngon chứ?” Triệu Âm khẽ hỏi.

Du Nhậm Thiên không thích nói chuyện, thậm chí không trả lời câu hỏi của vợ. Ông khoan thai cầm chén trà lên uống một ngụm, trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, ông lặng thinh vươn tay lấy thêm cái nữa.

Lần này giống như pháo hoa bùng nổ, mãi đến khi bữa cơm kết thúc, đề tài của mọi người chưa từng rời Cố Văn Tư. Cô cũng không biết hóa ra trong mắt người khác, mình còn có nhiều ưu điểm như vậy.

“Nào nào nào, chúng ta đánh bài, chị dâu chơi chung với bọn em đi.” Đôi chị em song sinh nhiệt tình mời mọc. Cách đó không xa, những người giúp việc đã đưa bàn mạt chược lên, trên bàn bỏ vài chip cờ bạc [2]. Cố Văn Tư từ chối khéo, hai cô nàng kia cũng không giận.

[2] Chip là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette, … Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

Cả bữa cơm, Du Tạ ngồi kế cắm đầu ăn một mình, bấy giờ dùng khăn lông trắng lau xong, đang liếc mắt nhìn họ với vẻ quái đản.

Cố Văn Tư muốn nói đôi câu, anh ta đã kiêu ngạo xoay người rời khỏi, để lại bóng lưng như con chim công: “Hừ.”

“…”

Du Việt thấy ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh cả, rõ ràng trong lòng anh chẳng vui là bao: “Văn Tư, em mốn ra ngoài tản bộ à? Sau biệt thự có hồ nước nhỏ đấy.”

Cô còn chưa kịp trả lời, chuẩn bị rời đi thì Du Nhậm Thiên đột ngột quay đầu gọi họ: “Thằng hai, con lại đây.”

Du Việt nhíu mày nhưng không từ chối, cất bước đuổi kịp ba mình.

Bây giờ Cố Văn Tư mới nhớ ra, hình như bạn bè từng nói quan hệ gia đình anh rất phức tạp. Đến tận hôm nay cô mới thấy rõ quan hệ người nhà họ. Du Nhậm Thiên gần như chiếm vị trí lớn nhất nhà, nói một không hai, thái độ của anh cũng có thể dễ dàng chi phối những người khác.

“Đi thôi, dì dẫn con lên lầu nhìn xem.” Triệu Âm bỗng nhiên bước tới, thân thiết dắt tay cô. Người Cố Văn Tư căng như dây đàn, bị bà lôi kéo lên lầu hai.

“Đây là phòng của Tiểu Việt. Tuy nó không về ở nhưng những gì hồi nhỏ của nó đều đặt ở nơi này.” Triệu Âm đẩy cánh cửa lớn ra, bên trong bày biện đơn giản nhưng được quét tước rất sạch sẽ.

“Biết các con là vợ chồng nên dì chỉ bày một cái giường thôi.” Triệu Âm cố ý hỏi: “Không ngại chứ?”

Cố Văn Tư ngẩn ngơ, nhìn sang cái giường kích cỡ hai người kia rồi lắc đầu: “Không ngại ạ…”

Triệu Âm nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ: “Đàn ông họ Du ấy, ai cũng là tên quái đản. Du Tạ lớn lên mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, ngày nào cũng cảm thấy quanh mình tràn đầy vi khuẩn. Lão Du không thích nói chuyện, thỉnh thoảng còn có thể cuốc đất cả ngày trời.”

Bỗng dưng bà dừng lại một chút: “Vợ trước của ông ấy là đại tiểu thư du học về nước, cũng là người dịu dàng ít nói. Hai người họ ở bên nhau có thể ngột ngạt thành bệnh đấy, cho nên người ta hay nói vì sao Du Nhậm Thiên vừa ý dì nhiều năm như vậy, có lẽ là ông ấy thích ai đó ríu rít bên tai mình, lải nhải dông dài thiệt lâu.”

Nét mặt Triệu Âm tràn đầy hồi ức, nhưng chuyện xưa của thế hệ trước quá xấu hổ. Thấy Cố Văn Tư không nói lời nào, bà lập tức đổi đề tài.

“Kết quả không ngờ Du Việt mắc chứng khó lựa chọn. Dì còn nhớ hồi tốt nghiệp cấp ba, nó điền nguyện vọng mà cũng ngồi ngây ngốc suốt buổi chiều, cuối cùng nộp giấy trắng. Hỏi nó thì nó bảo tùy ý đi, cho nên sau cùng chúng ta đành thay nó chọn trường.”

Triệu Âm nhìn nét mặt Cố Văn Tư, ánh mắt bà bỗng nheo lại, nắm lấy tay cô: “Nhưng dì cảm thấy nó đã thành công, bởi vì nó chọn con.”

Thình lình được khen, Cố Văn Tư cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cô cũng không biết nói gì cho phải, Triệu Âm khẽ mỉm cười: “Nếu đã tới thì coi đây là nhà mình đi. Con nghỉ ngơi sớm, dì không quấy rầy con nữa.”

“À phải rồi Văn Tư, lúc thu dọn phòng, dì tìm được một đống đồ linh tinh hồi trước của nó, không biết có cần dùng hay không. Cái thùng hơi to nên gửi về chỗ các con, đợi tới mai hẳn là có thể nhận được.” Triệu Âm đi tới cửa, bỗng nhiên quay lại nói.

“Dạ.” Cố Văn Tư thuận miệng đồng ý.

Mẹ kế họ Triệu quả là người khôn khéo. Họ chỉ về ở một đêm mà cửa phòng ngủ lẫn đầu giường đều dán giấy cắt chữ “HỈ”, đồ dùng rửa mặt cũng gọn gàng, ngay cả đồ ngủ nam nữ đều có.

Cố Văn Tư lướt quanh phòng Du Việt một vòng, tất nhiên nơi này có cảm giác trải qua năm tháng hơn nhà anh ở chung cư Thanh Dương. Vài món đồ đầy hơi thở thời thơ ấu bày khắp bốn phía, trong ngăn kéo còn hai quyển album ảnh, theo thứ tự là cấp hai với cấp ba.

Cô hứng thú mở ra xem, phát hiện trong đó nhiều nhất là hình mẹ anh, một người phụ nữ như bước ra từ tranh vẽ. Du Việt ở bên cạnh bà như một vương tử, từ nhỏ gương mặt anh đã nghiêm túc, đôi mắt nhỏ nhìn thẳng quyết đoán.

Có chút đáng yêu…

“Ha ha, không ngờ đại hội thể dục thể thao lớp 11, anh ấy chụp nhiều hình đến thế.” Cố Văn Tư nhìn hình mọi người kéo co mà bật cười thành tiếng, cô còn nhớ lần đấy là vòng loại kéo co dành cho nữ, cô là người cuối cùng. Nam sinh cột dây vào eo cô, kết quả đối thủ quá mạnh, Cố Văn Tư bị kéo bay lên luôn.

Chẳng qua tấm hình này lại vừa khéo chụp sót, ngay cả cái bóng của cô cũng chưa chụp trúng, tựa như cuộc sống hồi cấp ba của anh hoàn toàn không có dấu vết của cô.

… Học chung ba năm, cô nên khóc hay nên cười đây.

Một lát sau, chẳng biết Du Việt lên hồi nào, yên lặng đứng ngoài cửa nhìn cô: “Triệu Âm chưa nói câu nào kỳ quái chứ?”

Cố Văn Tư sửng sốt, khép album lại “bụp” một phát: “Không có, sao vậy?”

Anh lắc đầu, thái độ im lặng khác thường.

Sau đó mãi đến khi tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ, Cố Văn Tư đều cảm thấy Du Việt vô cùng căng thẳng. Cảm giác này chứng tỏ anh không ngừng nhìn cô, quan sát cô, hoặc dứt khoát sà tới vuốt tóc cô, hết chạm rồi mò.

Cảm giác này không hề an toàn.

Trong phòng mở điều hòa, bọn họ đắp chung chăn. Bởi vì đôi bên không có thứ gì ngăn cản nên hai người cách nhau rất gần, Cố Văn Tư nằm xoay mặt về phía anh, trông thấy cánh tay mạnh mẽ bên đầu mình.

Du Việt đưa tay vén tóc mái cô ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng: “Ngủ đi.”

Cô không khước từ.

Trăng lên đỉnh, Cố Văn Tư từ từ tỉnh lại giữa tiếng ve kêu trong màn đêm yên tĩnh. Cô duỗi chân, phát hiện bên cạnh mình không có người.

Cô ngẩng lên nhìn quanh, thấy anh đứng một mình ngoài ban công hút thuốc, quần áo phất phơ trong gió trở nên đặc biệt phong phanh, chỉ có đầu ngón tay anh ánh lửa đỏ giữa đêm đen.

Trước giờ cô chưa từng thấy anh hút thuốc, hóa ra anh cũng vậy.

Ngày hôm sau, mãi đến khi họ về nhà, Du Việt mới thả lỏng.

“Đing đoong” – “Xin chào, chuyển phát nhanh tới nhà đây.”

Cố Văn Tư ký nhận một cái thùng giấy cực to, Triệu Âm nói không sai, quả nhiên nó được bao lại đặc biệt đặc biệt lớn. Chẳng lẽ sách giáo khoa hồi cấp ba của Du Việt vẫn chưa bỏ?

Cô mở thùng đồ, trước tiên bị cuốn [Vật Lý – Bắt Buộc Phải Học – Tập 1] ở trên cùng làm cho hú hồn.

“Không thể nào, thực sự không vứt luôn! Ha ha.” Cô cười cười mở ra, sách vở sạch sẽ, thậm chí không có nét bút nào. Lật xem một hồi, ở góc giấy nào đó, cô nhìn thấy vài hàng chữ đó viết chuỗi công thức tính vật rơi tự do.

Cố Văn Tư không nghĩ nhiều, sau đó phát hiện dưới cuốn sách giáo khoa vật lý này còn mấy cuốn khác nữa, toàn là sách linh tinh, lớp 11 hay 12 đều có, thậm chí cả bản dịch [Người đẹp và quái vật], thoạt nhìn không giống loại sách mà Du Việt đọc.

Điểm giống nhau của chúng là đều có gấp trang, trên bề mặt là chữ nhỏ đánh dấu. Cô tùy ý lật xem, bỗng dưng động tác cứng đờ.

[Tình yêu càng đáng quý, giá trị tự do càng cao]

Tờ cuối cùng của cuốn sách ngoại khóa bị viết một câu như vậy, theo lý thuyết chẳng có gì đặc biệt, nhưng Cố Văn Tư chợt nhớ ra, hình như là cô viết.

Ngay cả chữ trên đống sách kia đều là của cô.



Từ giờ hãy gọi Du Tạ là Du công =))))

Xin lỗi mình không tìm thấy hình ảnh chính xác cho món bánh mà Văn Tư đã làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.