Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Chủ Phong Huyền Thiên Tông quanh năm băng tuyết bao phủ nhưng thành trì gần bên tông môn lại có thời tiết bốn mùa thay đổi rõ ràng. Cố Thanh Giác không mảy may biết đến nỗi lòng của mấy vị sư huynh. Đối với trẻ con mà nói thì chơi đùa là quan trọng nhất. Hệ thống nắm chắc điểm này, cũng không để cho Cố nhóc con nói ra sự tồn tại của nó.
Chủ Phong không có gì hay để chơi, khi Cố Thanh Giác còn bé cũng sẽ không ngoan ngoãn ở yên trong điện, càng không chịu tĩnh tâm luyện tập bùa chú. Đám người Tạ Dịch cũng không ép y học. Trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ bọn họ chỉ muốn để cho y vui vẻ, chuyện tu luyện không cần vội vã.
Chiêu Minh Tiên Tôn cải tử hoàn sinh là tin tức cần phải truyền ra, nhưng cách thức không thể quá thẳng thắn. Những ngày qua Tạ Dịch bận tối mặt tối mũi đều vì chuyện này. Hắn phải bảo đảm tuyệt đối không thể có sơ sẩy gì mới có thể thông cáo tới toàn Tiên Giới. Đại điển khai sơn chính là bước cuối cùng, chuyện phải làm trước đó còn rất nhiều.
Trẻ con không cần chú ý nhiều thứ như vậy, lúc này việc Cố nhóc con sợ nhất vẫn là câu chuyện hệ thống nói với y. Mỗi ngày thức dậy đều vội vã đi tìm Diệp Trọng Uyên, chỉ sợ không chú ý một chút thì sư huynh ngốc nghếch sẽ đưa mặt ra cho người ta lừa.
Thật may Kiếm Tôn ngày thường không chịu ra ngoài, nếu không thì cái đuôi nhỏ bám theo Diệp Trọng Uyên cũng sẽ khiến đám đệ tử mắt tròn mắt dẹt nhìn theo. Một mình hắn ở đâu đều được nhưng bây giờ mang theo tiểu sư đệ thì không thể tùy tiện như vậy. Diệp Trọng Uyên suy nghĩ hai ngày, cuối cùng trong ánh mắt u oán của Cố nhóc con mới nhớ ra phải dẫn y xuống núi đi chơi một chút.
Cố Thanh Giác vui vẻ đến cuống cả lên, y đã chán ngấy phải ở trên núi rồi. Trước kia cứ một khoảng thời gian tam sư huynh sẽ đưa y xuống núi chơi, lần này đã nhiều ngày như vậy khiến y thật mỏi mắt chờ mong nha. Nhưng mà tam sư huynh lại suýt quên chuyện này, nếu còn không dắt y ra ngoài thì y sẽ bực bội lắm.
Nhưng Cố nhóc con là một bé ngoan, không thể ham hố đi ra ngoài chơi. Chuyện như này làm sư huynh phải chú ý, sao có thể để y chủ động đòi hỏi chứ?
Trên đường xuống núi, Cố nhóc con bla bla nói luôn mồm. Khi nãy chỉ thiếu chút nữa viết hẳn mấy chữ “Huynh không xứng làm sư huynh” viết ở trên mặt.
Diệp Trọng Uyên yên lặng dắt nhóc con đang tung tăng vui vẻ. Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn đã không còn nhớ năm đó làm sao nuôi dưỡng Cố Thanh Giác lớn lên. Hắn có thể quên nhưng trí nhớ Cố Thanh Giác rất tốt. Nhất là ở chuyện đi ra ngoài chơi như thế này, chậm một ngày cũng có thể khiến hắn phải hứa hẹn thêm rất nhiều thứ mà bình thường không thể đáp ứng.
Cố nhóc con vừa đi vừa nói, rất nhanh đã sắp xếp hết cả hành trình đi dạo sau khi tới thành. Trước đi mua một ít điểm tâm*, sau đó thì đi ăn cơm, lại ghé qua trân bảo các, cuối cùng trở về phủ, thật là hoàn mỹ, “Sư huynh, lần này chúng ta xuống núi trễ hơn trước rất nhiều. Huynh mua thêm một chút điểm tâm có được hay không?”
(点心: cái nì là dimsum, mà dimsum có nhiều loại nên mình để chung là điểm tâm luôn.)
Tu vi đến trình độ nhất định có thể tích cốc nhưng không mấy người có thể nhịn được ham muốn ăn uống. Có thể không cần ăn là một chuyện, muốn ăn lại là một chuyện. Ăn cơm so với tu luyện rõ ràng vui hơn nhiều.
Cố Thanh Giác hiện tại chính là cầu gì được nấy, dĩ nhiên là y nói cái gì là cái đó. Hệ thống không nhịn được cảm thán đúng là con hư tại cha*.
(*慈父多败儿: Câu nì có nghĩa là cha mẹ nuông chiều con quá thì con sẽ không làm được gì. Bên mình có câu “Con hư tại mẹ tại cha, cháu hư là tại cả bà lẫn ông” nghĩa cũng tương tự đó! >w0)
Tính tình này của Diệp Trọng Uyên quả thực không thích hợp chăm trẻ con. Có thời gian phải đến thỉnh giáo Tạ tông chủ, thế công bán moe của nhóc con chỉ như gió thổi qua tai với Tạ tông chủ uy mãnh, thế mới thật là đàn ông.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
*
Diệp Trọng Uyên đưa Cố Thanh Giác đi tới thành trì gần tông môn, ôm Cố nhóc con đang phấn khích vào trong ngực, hắn không chút dấu vết liếc mắt về phía sau một cái, lại nhếch môi cười khẩy đi thẳng vào thành.
Hệ thống đang loanh quanh giữa không trung, sau khi chú ý tới tầm mắt của hắn liền nhìn theo. Kết quả là thấy được Ma Tôn đang đi theo phía sau.
Ặc, mấy ngày không thấy còn tưởng hắn bị Tạ tông chủ đuổi về Ma Giới rồi. Không nghĩ vẫn còn ở lại Tiên Giới, lần này Tạ tông chủ không quá đáng tin nha.
Tên ngốc kia có Kiếm Tôn sư huynh trông coi nên không cần lo lắng. So với theo dõi ký chủ vụng về kia thì nó cảm thấy nhìn chằm chằm tên Ma Tôn không có ý tốt này quan trọng hơn. Mặc dù hắn ta mấy ngày qua không lượn lờ trước mặt Cố Thanh Giác nhưng nó luôn cảm thấy hắn đang lén lút lên kế hoạch cho chuyện đại sự gì.
Ân Minh Chúc không có ý định ẩn núp, hắn vốn đã không được chào đón ở Huyền Thiên Tông, quang minh chính đại còn ổn, nếu quả thật lén lén lút lút làm chuyện mờ ám thì chờ hắn chính là đòn roi của ba vị tiên tôn kia. Đến lúc đó đừng nói ở lại Huyền Thiên Tông, không bị đuổi ra khỏi Tiên Giới đều là nhờ công lao hắn trốn tránh cả.
Trong tông môn bị các sư bá theo dõi chặt chẽ nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thật vất vả mới có cơ hội ở gần sư tôn một chút, hắn làm sao có thể bỏ qua dịp này.
Lúc Ma Tôn gặp Cố Thanh Giác thì Diệp Trọng Uyên đang bế quan ở Kiếm Trủng nên không biết tới động tĩnh các sư huynh gây ra. Vân Thính Lan và Tạ Dịch sợ tam sư đệ sau khi biết chuyện sẽ làm ra việc gì không thể tưởng tượng nổi. Cả hai không hẹn mà cùng lựa chọn gạt hắn nên mới có tình huống như bây giờ.
Diệp Trọng Uyên vẫn nhìn Ân Minh Chúc không vừa mắt nhưng cũng không tới nỗi vừa thấy mặt đã vung tay đánh. Muốn theo thì theo, chỉ cần không tới lắc lư trước mặt hắn là được.
Sản nghiệp của Huyền Thiên Tông không ít, mấy tòa thành trì gần đây đều trong phạm vi bọn họ bảo hộ. Cố Thanh Giác thích nhất cửa hàng điểm tâm của một trưởng lão trong tông môn mở. Tất cả tiểu nhị ở đây đều là đệ tử của Huyền Thiên Tông. Vì nguyên do người một nhà cho nên mỗi lần y chỉ được mua một chút xíu, nhiều hơn một chút cũng không cho. Thật là bủn xỉn không có chút phong thái của đại tông môn nào cả.
Quy củ này là năm đó đích thân Tạ tông chủ quyết định. Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn nếu ăn nhiều điểm tâm sẽ không chịu ăn cơm. Nếu không mạnh tay ép buộc thì chỉ sợ Cố nhóc con sẽ ăn điểm tâm thay cơm mất.
Cố nhóc con không nghĩ tới Diệp Trọng Uyên sẽ đáp ứng nhanh như vậy. Sau khi ngạc nhiên mừng rỡ y bắt đầu hoài nghi, luôn cảm thấy thuận lợi như vậy có điểm không đúng. Thái độ của các sư huynh đối với điểm tâm luôn là có thể cắt xén liền cắt xén. Lần nào mua ít đi một chút cũng lừa y hai ba câu cho qua. Lần này làm sao dễ nói chuyện như vậy?
Nhưng mà y rất nhanh đã xoắn xuýt hết cả lên vì mùi thơm từ cửa hàng điểm tâm tỏa ra. Cố Thanh Giác nhanh chóng tụt xuống khỏi Diệp Trọng Uyên, quen chân dễ dàng chạy lên lầu tìm bánh ngọt thơm ngon mà trưởng lão cất đi.
Tiểu nhị trong tiệm vừa định ngăn đứa nhóc chạy loạn lại, sau khi thấy Kiếm Tôn đi theo liền vội vã rút tay về, từ xa thi lễ chào rồi căng người đứng tại chỗ. Ông trời ơi, hắn lại có thể gặp Huyền Ly Kiếm Tôn ở quán điểm tâm, sau khi trở về liệu có nổi bão hay không.
Nhưng chiêu tân năm nay còn chưa bắt đầu. Cũng không nghe nói Huyền Ly Kiếm Tôn thu đệ tử. Cho nên đứa bé vừa rồi là ai?
Tiểu nhị đầy mờ mịt lắc đầu một cái, tranh thủ lúc này cửa hàng không có khách liền lục lọi lấy truyền tin phù ra bàn chuyện bát quái với bạn bè trong tông. Hắn nhận nhiệm vụ phục vụ ở cửa tiệm một năm, đã lâu không trở về nên có phải đã bỏ lỡ cái gì hay không?
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
*
Cố Thanh Giác lon ton leo lên lầu, còn chưa tới cửa đã bắt đầu gọi, “Hoa trưởng lão, Thanh Giác tới rồi. Ngài có giữ lại Vân Phiến Cao* cho ta không nha~”
(*云片糕: bánh mây cắt lát, là một món bánh ngọt truyền thống bên Trung.)
Giọng nói trẻ con lanh lảnh còn mang theo sự phấn khích, chỉ nghe thôi đã biết đứa nhóc này đang vui vẻ cỡ nào.
Hoa Dao Tân là y tu của Ngọc Quỳnh Phong, bối phận so với các sư huynh đệ Cố Thanh Giác cao hơn nhiều. Có thể nói nàng đã tận mắt nhìn bọn họ lớn lên. Ngày thường Hoa trưởng lão thích nhất tìm tòi cách làm điểm tâm ngon. Hoa cỏ trong Ngọc Quỳnh Phong không đủ cho nàng thử nghiệm, nên bình thường nàng không ở tông môn mà ở lại trong thành.
Tiên tử mày liễu mắt hạnh dịu dàng sau khi nghe tiếng trẻ con gọi có chút hoảng hốt cho là mình xuất hiện ảo thính. Người nọ đã về cõi tiên, sao có thể bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này.
Cố nhóc con kêu hai tiếng không có ai đáp lại nên nghĩ là trên lầu không có ai, nhưng khi vừa đặt chân lên thì phát hiện người muốn tìm rõ ràng ngồi ngay bên cửa sổ. Khuôn mặt nhỏ xíu nhăn lại ra vẻ không vui, “Hoa trưởng lão, có phải ngài bán Vân Phiến Cao của ta cho người khác rồi không?”
Ly trà trong tay Hoa Dao Tân rơi trên bàn, sau khi nhìn đứa bé tròn mắt ra vẻ giận dữ nàng vội vã đi tới. Tay run run như muốn chạm vào nhưng cuối cùng lại thu tay về, “Là Thanh Giác sao?”
“Có chuyện gì vậy Hoa trưởng lão?” Cố nhóc con mờ mịt chớp mắt, một chút khí thế hưng sư vấn tội vừa rồi biến mất. Y nhìn người trước mặt mắt đỏ hoe như thể sắp khóc liền bị dọa sợ, theo bản năng liền quay đầu tìm sư huynh giúp đỡ.
Y chỉ hỏi một câu thôi mà, Vân Phiến Cao không có y còn chưa khóc nha. Làm sao mà trưởng lão lại rơi nước mắt trước. Sư huynh huynh nghe đệ giải thích, đệ chưa làm gì hết á!
Diệp Trọng Uyên trấn an vỗ đầu Cố Thanh Giác, lại hướng Hoa Dao Tân gật đầu tỏ ý đây quả thật là Cố Thanh Giác. Những chuyện khác không cần nhiều lời cũng có thể hiểu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ bày trận chiêu hồn ở Vô Vọng Sơn là làm chuyện vô dụng. Kể cả chính hắn cũng không nghĩ sẽ có ngày thành công. Thanh Giác bây giờ không nhớ được gì. Nếu như y biết những người hiểu lầm năm đó đều biết sự thật cả rồi, có lẽ y cũng sẽ cảm thấy vui vẻ chăng.
Chiêu Minh Tiên Tôn không phải là kẻ đại gian đại ác, tất cả những chuyện y làm năm đó đều do bị uy hiếp. Vì để Tiên Giới không dấy lên mầm họa tai ương mà nguyện gánh hết thóa mạ để rồi hy sinh chính mình. Tiểu sư đệ của bọn họ vẫn luôn là Cố Thanh Giác lương thiện đến ngốc nghếch, người thay đổi chỉ có mấy sư huynh họ thôi.
Cố nhóc con vẫn còn ngơ ngác, trước khi sư huynh đi tới Hoa trưởng lão chỉ là muốn khóc. Y nghĩ sau khi thấy sư huynh thì hẳn trưởng lão cũng phải vì mặt mũi một chút, không nghĩ tới nước mắt lại không ngừng trào ra.
“Sư huynh, đệ không muốn điểm tâm nữa đâu. Hoa trưởng lão có phải bị đệ làm tức phát khóc hay không?” Cố Thanh Giác cẩn thận kéo ống tay áo Diệp Trọng Uyên. Khó trách các sư huynh không thích trẻ con khóc nhè, thật là làm người ta sợ mà.
Hoa Dao Tân vội vàng lau sạch nước mắt bình phục tâm tình. Nàng là người thông minh, chỉ nhìn hình dáng Cố Thanh Giác bây giờ liền đoán được sự tình. Quên chuyện trước kia cũng tốt, không nhớ những chuyện đau khổ mới có thể sống vui vẻ.
“Vân Phiến Cao hết rồi, chập tối tới lấy có được không?” Hoa trưởng lão ngồi xuống dịu dàng nhìn đứa trẻ bị dọa sợ, trong con ngươi tràn đầy hoài niệm, “Trong thành mới mở khá nhiều tiệm. Thanh Giác đi với sư huynh ra ngoài chơi một chút, khi trở về là đã có Vân Phiến Cao rồi.”
Cố nhóc con ngoan ngoãn nghe theo, không quên hỏi thăm, “Hoa trưởng lão không tức giận sao?”
“Ta không có giận, Thanh Giác của ta nghe lời như vậy. Làm sao chọc người khác giận được chứ.” Hoa Dao Tân cười nhẹ xoa đầu Cố nhóc con, dỗ y mấy câu sau đó đứng dậy nhìn Diệp Trọng Uyên nói, “Đại điển khai sơn ta sẽ trở về, hãy báo lại với sư huynh ngươi để hắn yên tâm.”
*
Ân Minh Chúc không biết có một hệ thống đang nhìn hắn chòng chọc. Sau khi Cố Thanh Giác đi vào hắn liền chờ cách đó không xa. Diện mạo hiện tại của Ân Minh Chúc khác xa với khi hắn còn là đệ tử Huyền Thiên Tông, cho dù không che giấu cũng không ai nhận ra đây là Ma Tôn. Dĩ nhiên những người đó chỉ là tu sĩ tu vi không cao thôi.
Yêu Vương Bạch Vân Mạc từ Bắc Cương xa xôi ngàn dặm chạy tới Trung Châu thấy cảnh này liền nghiêng đầu quan sát một lúc lâu. Sau khi chắc chắn mình không nhận nhầm Ma Tôn mới chủ động tiến tới chào hỏi, “Ta nói này huynh đệ, ngươi không ở Ma Giới mà chạy tới Huyền Thiên Tông làm gì?”
Tới thì cứ tới, lại còn không thèm che giấu thân phận. Là sao thế, muốn làm chuyện gì nha?
Ân Minh Chúc nhìn cánh tay khoác lên vai mình, hắn mím môi thẳng tay quật người ngã đo đất. Sau khi cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều mới mở miệng trả lời, “Có chuyện riêng, ngươi không trấn giữ ở Bắc Cương, chạy tới Trung Châu làm gì?”
Yêu Vương bệ hạ khoác áo lông chồn trắng muốt nằm trên đất nhe răng xuýt xoa. Cũng may nơi bọn họ đứng không mấy người qua lại, nếu không thanh danh một đời của hắn cũng theo gió mà đi, “Ngươi nghĩ là ta muốn đến à? Còn không phải do ngươi làm việc không cẩn thận bị người mưu hại hay sao?”
Ân Minh Chúc khẽ nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Vân Mạc từ dưới đất bò dậy, quét mắt chung quanh một vòng sau đó mới tiến tới thấp giọng hỏi, “Người yêu ta mấy hôm trước truyền tin cho ta. Nói nàng vô tình phát hiện Huyền Thiên Tông cấu kết cùng Ma Giới. Hiện tại đang bị Huyền Thiên Tông giam giữ nên muốn ta tới cứu nàng. Huynh đệ, ngươi còn dám cấu kết với Huyền Thiên Tông cơ à?”
Đây là sợ mấy năm nay ăn đấm chưa đủ?
Dùng thân phận Ma Tôn ở Huyền Thiên Tông cũng không dễ dàng. Chơi liều thật nha, tiên ma hai giới số người có thể vượt qua Huyền Ly Kiếm Tôn chỉ trên một bàn tay. Người ta máu chiến tới mức ngay cả người nhà cũng đánh, Chiêu Minh Tiên Tôn chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nếu muốn khai chiến thật nhớ báo trước để hắn còn mang Yêu Tộc trốn về Bắc Cương, vậy mới không bị dính vào mớ hỗn loạn các ngươi gây ra.
“Người yêu ngươi?” Vẻ mặt Ân Minh Chúc có chút kỳ quái, quan sát người trước mắt một phen, khóe miệng khẽ nhếch, “Bạch Tố Tố?”
Bạch Vân Mạc nghe thấy cái tên này ánh mắt liền sáng lên, toét miệng cười vui vẻ, “Ngươi gặp nàng rồi sao? Thế thì đỡ phải giới thiệu. Huynh đệ, đến đại hỷ của ta nhớ gửi lễ nha. Lễ ít ta không nhận đâu ngao ngao.”
Ân Minh Chúc:...
Hệ thống:...
Hệ thống nhớ đến cái văn án cay mắt lúc trước. Hắn- Yêu Vương Bắc Cương, bá đạo ngông cuồng không ai bì nổi...
Có bá đạo hay không thì chưa thấy, nhưng đã thấy hắn ngây thơ tới ngốc nghếch luôn rồi.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thống: Chậc, IQ như này mà còn bắt chước người khác tìm người yêu sao?