Cô ấy là ai?
Người con gái đứng trong góc tối của hành lang, rất trẻ, vóc dáng cao ráo, tóc dài. Cô mặc một lớp áo lông dày, trên cổ khoác một chiếc khăn màu vàng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt sáng rực, nụ cười tinh ranh như một đứa nhóc.
Lạc Tĩnh Ngữ ngây người nhìn cô, cảm thấy cô là một người xa lạ.
Nhưng nội tâm lại phản bác, không phải! Cô không phải người xa lạ, mình biết cô ấy.
Không phải, sao anh biết cô ấy chứ?
Người con gái mà anh biết, không phải trông như thế. Phương Húc đã từng gặp cô ấy! Cậu ta nói cô hơn ba mươi, vóc dáng không cao, gương mặt phổ thông, hoàn toàn giống với suy đoán trong lòng mình.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Suy nghĩ của Lạc Tĩnh Ngữ rơi vào hỗn loạn, rõ ràng đã có đáp án trong lòng, bằng chứng là tấm hình vừa rồi trong điện thoại, nhưng bất luận thế nào, anh không muốn tin tưởng.
Tư duy hình thành từ lâu có xu hướng ổn định trong một lúc bị đổ sập hoàn toàn, não của anh quay cuồng, rối thành một đống bùn nhão.
Haiz, thầy Toán cao trung quả nhiên không nói sai, tư duy logic của anh thật sự rất kém, lúc nhận biết sự vật chỉ nhìn ở mặt ngoài, không hiểu bản chất bên trong của hiện tượng.
Cô ấy... Đẹp đến thế, vừa thông minh vừa xinh đẹp!
Mà anh, lại là một kẻ thật đáng đánh, thật ngu ngốc.
Chiêm Hỉ nhìn người đàn ông trước mắt như hóa đá, trong lòng nổi lên gợn sóng, ý cười dần tắt.
Này, có phải là cô đã đọc Tiểu Ngư giận rồi không?
Chiêm Hỉ khẽ giật khóe miệng, ngại ngùng nói: “Tiểu Ngư, là tôi, Bánh Pudding Trứng Gà. Trùng hợp thật, tôi ở dưới tầng nhà anh.”
Ánh mắt của Lạc Tĩnh Ngữ vẫn dừng lại trên mặt cô, lúc cô nói chuyện, anh càng cẩn thận nhìn kỹ hơn. Nhưng lúc này trái tim anh đập rất nhanh, đầu óc rối loạn, ngay cả khẩu hình môi cũng không đọc được. Anh chỉ nhìn cô nói, rất cố gắng để đọc được, nhưng vẫn không hiểu cô đang nói gì.
Thời khắc mấu chốt đứt dây xích! . truyện ngôn tình
Không nghe thấy, nên sẽ không nói được, sốt ruột đến mức không thể đọc được khẩu ngữ! Rốt cuộc thì Lạc Tĩnh Ngữ, mày xuống tầng làm gì? Không thể giả vờ nhìn không hiểu sao?
Thành ngữ kia là gì nhỉ? Tự, tự cái gì võng?
Lạc Tĩnh Ngữ hối hận rồi, dựa vào trí thông minh nào sao có thể đấu lại cô giáo Trứng Gà chứ? Cô ấy là sinh viên đại học có 2 bằng! Đầu óc linh hoạt! Anh còn đần độn mà liều mạng chạy xuống, vì sao lại đến... tự chịu nhục thế này?
Thành ngữ anh còn không nhớ được mấy câu!
Nhìn sự thay đổi trong nháy mắt của đối phương, Chiêm Hỉ thật sự rất luống cuống, không hiểu anh đang suy nghĩ điều gì, vì sao không nói câu nào.
Vốn dĩ cô rất đắc ý, còn muốn chọc ghẹo Tiểu Ngư, lúc này lại biến thành áy náy, tự trách. Cô quá nóng vội, quá lỗ mang, Tiểu Ngư hiển nhiên không chuẩn bị tốt để gặp mặt, nhưng cô không màng đến ý kiến của anh ấy, mạnh mẽ quay anh đến ngã ngựa. Bây giờ thì tốt rồi, anh tức giận, có phải sẽ mắng cô có bệnh giống Vương Hách hay không?
Chiêm Hỉ dẩu miệng lên, cúi đầu xuống, cụp đuôi mắt nói: “Tiểu Ngư... Rất xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tuy rằng khả năng đọc khẩu hình môi của Lạc Tĩnh Ngữ tạm thời không được, nhưng đôi mắt vẫn dùng tốt, rõ ràng nhìn thấy biến hóa của cô gái trước mặt, từ gương mặt hoạt bát vui vẻ thành vẻ buồn rầu, khóe miệng hạ xuống khiến anh càng buồn bực.
Là do anh không trả lời cô? Cô không vui sao?
Nhưng thật sự anh không biết cô đang nói gì.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, toàn bộ vỏ bọc ngụy trang của Lạc Tĩnh Ngữ đều tan rã, từ bỏ tất cả sự chống chế, đôi vai cứng ngắc cũng dần thả lỏng.
Dù là người ở đây cũng không thể trốn được, đừng nói tới hấp hối giãy dụa, nói để cô ấy đi.
Anh lấy điện thoại ra, ghi mấy dòng đơn giản trên ghi chú.
Sau khi gõ xong, anh đi vài bước về phía cô gái kia, khi chỉ cách cô còn một cánh tay mới dừng lại.
Hành lang không rộng lắm, hai phòng đối diện nhau là 801 và 804, còn phòng 802 và 803 hướng về phía thang máy, bọn họ đang đứng ở gần vách tường giữa hành lang.
Lạc Tĩnh Ngữ đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô.
Không gian chật chội, khi anh đến gần, Chiêm Hỉ liền ngửi thấy một hương thơm đến từ thân thể anh.
Không thể nói được đó là mùi gì, không phải nước hoa, tựa như một loài hoa nào đó, hoặc là cây cối, rất khoan khoái nhẹ nhàng, hương cuối còn có chút cay nồng. Cô hít sâu một hơi, hương cay đắng kích thích vào xoang mũi khiến cô nhịn không được nghiêng đầu hắt xì.
“Hắt xì!”
Lạc Tĩnh Ngữ: “...”
“Xin lỗi.” Chiêm Hỉ xoa mũi, lúc này mới nhìn thấy hàng chữ trên điện thoại của anh.
[Cô là cô giáo Trứng Gà sao? Tôi là người câm điếc, không thể nghe được.]
Thời gian tựa như ngừng lại.
Cô không ngẩng đầu lên, chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại nhìn chằm chằm rất lâu.
Lạc Tĩnh Ngữ chấp nhận, anh nhắm mắt lại.
Chuyện khiến anh sợ hãi rốt cuộc cũng xảy ra.
Khi anh mở mắt thì phát hiện đối phương đã ngẩng đầu, đang chớp chớp đôi mắt nhìn anh, biểu tình trên mặt rất phong phú, tựa như... Rõ ràng rất kinh ngạc, nhưng lại muốn giả vờ không để ý chút nào, đáng tiếc hành động không đạt chuẩn.
Lạc Tĩnh Ngữ không bất ngờ, thậm chí còn nở nụ cười. Chỉ là anh chưa tháo khẩu trang xuống, cô không nhìn thấy.
Anh lấy lại điện thoại, rồi viết hai chữ.
[Xin lỗi.]
Chiêm Hỉ nhìn màn hình điện thoại một lần nữa, hai chữ “Xin lỗi” rất chói mắt. Cho đến lúc này cô mới hiểu được lý do lúc trước Tiểu Ngư trốn tránh và hoảng sợ.
Đáng tiếc chậm rồi, cô tự cho mình thông minh, khiến anh không còn đường lui.
Lạc Tĩnh Ngữ thu lại điện thoại, không gõ chữ nữa.
Anh đứng bất động, đôi mắt tò mò đánh giá xung quanh, như kết cấu của tầng 8 không giống với tầng 15 thật vậy. Chiêm Hỉ cũng bất động, đầu cúi thấp như đứa trẻ đã làm sai.
Hai người đối mặt nhau, bầu không khí nặng nề, ai cũng không biết tiếp theo sẽ giao tiếp thế nào.
Chiêm Hỉ lặng lẽ nâng mắt nhìn anh, cuối cùng cô lấy điện thoại trong túi áo ra, mở ra ghi chú.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy hành động của cô, không ngăn cản. Hiện tại nhịp tim của anh vẫn chưa bình ổn, suy nghĩ rất hỗn loạn, trừ phi cô nói chậm rãi rõ ràng, nếu không anh vẫn không đọc được khẩu ngữ của cô.
Chiêm Hỉ gõ chữ nhanh hơn Lạc Tĩnh Ngữ rất nhiều, lúc đưa cho anh đã là một đoạn văn dài:
[Tiểu Ngư, tôi là Bánh Pudding Trứng Gà. Hẳn là tôi nên xin lỗi anh mới đúng, xin lỗi vì không được anh đồng ý đã gặp mặt anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi. Thứ bảy tuần trước tôi mới biết anh là Cá Cực Lớn, tối hôm ấy còn thăm dò anh. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn gặp anh thôi. Tôi không ghét anh một chút nào, cũng không thất vọng, càng không sợ hãi. Chúng ta vẫn sẽ là bạn bè như trước, là bạn tốt. Anh đừng giận tôi, được không?]
Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ chậm, xem cũng chậm, đọc đoạn văn này từ đầu đến cuối, ánh mắt lại nhìn Chiêm Hỉ, từ ủ rũ đã có chút ôn hòa.
Anh cũng gõ chữ cho cô xem: [Tôi không hề tức giận.]
Chiêm Hỉ cười với anh, lại gõ chữ: [Giới thiệu một lần nữa, tôi tên Chiêm Hỉ. Còn anh?]
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn điện thoại của cô, mắt nhìn tên của cô một lúc lâu mới gõ chữ trên điện thoại của mình: [Lạc Tĩnh Ngữ]
Chiêm Hỉ nhịn không được gọi tên anh: “Lạc Tĩnh Ngữ”
Cô đánh chữ khen anh: [Tên anh rất hay! Chẳng trách anh thích cá voi thế.]
Lạc Tĩnh Ngữ không biết tên của mình đọc như thế nào, gõ chữ giải thích: [Ý của nó là tôi không biết nói.]
Chiêm Hỉ sững sờ, hóa ra là ý này, lúc nãy không nghĩ ra. Cô hơi hoài nghi, sau khi con cái sinh ra sao lại có cái tên...
Lạc Tĩnh Ngữ lại đưa điện thoại đến: [Hai lỗ tai, bẩm sinh, điếc.]
Chiêm Hỉ: “...”
Thật sự cô không biết nên nói gì.
Căn bản Chiêm Hỉ không phải là người hướng ngoại, đi bắt Tiểu Ngư là một chuyện cô dùng tất cả dũng khí để làm, nhưng vẫn luôn căn cứ trên việc cô không ngại anh có bất kỳ khuyết điểm nào.
Thật không ngờ, anh không phải có khuyết điểm ở bề ngoài, mà là khả năng nghe và ngôn ngữ.
Lỗ tai dùng để nghe, miệng dùng để nói, nghe và nói là phương thức giao tiếp giữa người bình thường. Khi Lạc Tĩnh Ngữ đánh mất hai kỹ năng giao tiếp cơ bản này, dù Chiêm Hỉ có mặt đối mặt với anh cũng chỉ có thể tán gẫu thông qua điện thoại.
Đây không phải một thể nghiệm tốt.
Cách một màn hình, Chiêm Hỉ còn nói nhiều một chút, nhưng tình huống hiện tại này, cô không biết làm sao để giao tiếp với Tiểu Ngư, không thể chọc ghẹo anh như bình thường, càng không thể nào giả vờ thoải mái chuyện trò như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô từng chia sẻ nhiều video hài hước, hỏi anh có thấy hài không, còn đề cử mấy ca khúc mình thích, nói là thích hợp để nghe khi đi tàu ngầm, lúc tán gẫu cô chưa từng kiêng dè mấy đề tài tương tự như thế. Chiêm Hỉ tự hỏi, lúc ấy nhất định Tiểu Ngư thật không dễ chịu, nghĩ như thế cô liền xấu hổ muốn chui xuống đất.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ra sự lo lắng của cô, anh rất bình tĩnh.
Anh nghĩ, tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi, anh nên đi rồi.
Anh gõ chữ cho cô: [Đã muộn rồi, cô về nhà, tôi lên tầng.]
Chiêm Hỉ gật đầu, đánh chữ: [Được, ngủ ngon.]
Lạc Tĩnh Ngữ: [Ngủ ngon]
Anh xoay người, vừa mới bước một bước thì bỗng bị người ta kéo áo.
Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu lại, ánh mắt lộ ra nghi vấn.
Chiêm Hỉ nắm lấy vạt áo của anh, ánh mắt sợ hãi, gõ chữ trên điện thoại đưa cho anh: [Tiểu Ngư, anh trông như thế nào?]
Lạc Tĩnh Ngữ bừng tỉnh, khẩu trang của anh chưa tháo xuống.
Bỏ đi, bí mật lớn nhất đã bị phát hiện, còn gì đáng giá để giấu diếm?
Lạc Tĩnh Ngữ xoay người hướng mặt về phía Chiêm Hỉ, vươn tay tháo khẩu trang xuống, động tác rất nhanh, không chậm rãi tháo khăn che mặt như nữ chính trên phim truyền hình cổ trang.
Nhưng Chiêm Hỉ vẫn cảm nhận được tâm tình của Quách Tương nhìn thấy Dương Quá gỡ bỏ mặt nạ.
Lạc Tĩnh Ngữ, Cá Cực Lớn, Tiểu Ngư, phụ tá trình độ văn hóa không cao trong miệng Phương Húc... Từng chữ từng chữ một, đều là người đàn ông trẻ tuổi cao lớn mặc đồ đen này.
Mà bây giờ, lần đầu tiên anh hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Chiêm Hỉ. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ cùng đôi mắt đen sâu thẳm, còn thêm vẻ tuấn lãng, lông mi chậm rãi chớp chớp, khi ánh mắt tương giao liền không muốn rời nữa.
Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng chỉ suy nghĩ: La Hân Nhiên là thầy bói sao?
Có lẽ ánh mắt của cô quá mức trắng trợn, Lạc Tĩnh Ngữ có chút không được tự nhiên, gương mặt nóng lên. Anh cười nhẹ bất đắc dĩ, Chiêm Hỉ bị nụ cười ôn hòa này khiến hoa cả mắt, cho đến khi anh chỉ vào thang máy, cô mới hồi phục lại tinh thần, buông ngón tay đang nắm lấy vạt áo của anh.
Ấn vào nút lên của thang máy, Lạc Tĩnh Ngữ một lúc, thang máy tới, anh đi vào xoay người lại, phát hiện Chiêm Hỉ còn đứng ở đó không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dõi theo anh.
Lạc Tĩnh Ngữ vẫy tay với cô, Chiêm Hỉ cũng vẫy tay lại. Cửa thang máy bắt đầu đóng lại đi lên, Chiêm Hỉ nhìn bảng hiển thị, thang máy cuối cùng dừng ở tầng 15.
Cô thở dài, xoay người về 802, khi đổi giày, cô nhìn tới đóa hoa Bách Hợp cắm trong bình thủy tinh. Cô vươn tay chạm đến cánh hoa lớn màu đỏ tím, rồi thở dài.
Cô bắt được Tiểu Ngư thành công, đã biết được tên của anh, cũng biết anh ở tầng nào, diện mạo ra sao và bí mật của anh.
Nhưng thoạt nhìn Tiểu Ngư không mấy vui vẻ, rất bình thường, đổi lại ai cũng sẽ không vui.
Chiêm Hỉ cũng không vui, tuy rằng cô không để ý việc Tiểu Ngư không nghe được, nhưng vừa rồi biểu hiện của cô vẫn không đúng lắm, cô chỉ là... Không nghĩ tới, phương hướng mà trước nay cô chưa từng nghĩ ra. Thật sự, cô đã đánh giá cao năng lực ứng biến của mình.
Cô phản ứng mất tự nhiên như vậy, không biết có làm tổn thương Tiểu Ngư hay không.
Lạc Tĩnh Ngữ lại mất ngủ một lần nữa.
Những chuyện phát sinh tối nay có thể nói là ly kỳ, cho đến khi nằm trên giường anh mới bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc cô giáo Trứng Gà đã nhận ra anh như thế nào?
Anh đã đăng hình ở nơi nào đó sao? Từng tiết lộ thông tin cá nhân? Hay là Phương Húc lỡ miệng?
Dù là nguyên nhân nào, chuyện này đã là sự thật, anh suy nghĩ cũng vô dụng.
Lạc Tĩnh Ngữ trở mình, trong lòng nhớ đến cô giáo Trứng Gà... À, bây giờ nên gọi cô là Chiêm Hỉ, chữ “Hỉ” này hình như là đại cát đại lợi, từ ngữ liên quan đều rất tốt.
Chiêm Hỉ, không biết nói thế nào, đọc lên có hay không?
Nhất định sẽ rất hay, lại có ý nghĩa tốt đẹp, tên của cô rất đẹp.
Dáng vẻ của cô... Hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh.
Lạc Tĩnh Ngữ chôn mặt vào gối, tâm tình suy sụp.
Anh là người câm điếc, đôi mắt là thứ anh tiếp xúc nhiều với thế giới nhất, tiếp đó là xúc giác, vị giác, rồi khứu giác. Anh có thói quen dùng mắt để thu nhận thông tin, chưa từng thấy thứ nào khó tưởng tượng hay trừu tượng hay khó lý giải.
Anh rất vất vả để xây dựng hình tượng của cô giáo Trứng Gà trong đầu, kết quả hoàn toàn sai rồi, tuổi tác, vóc dáng, dung mạo đều không giống một chút nào.
Người tưởng tượng vốn dĩ có dáng vẻ rất mơ hồ, hôm nay nhìn thấy người thật, liền biến mất vô hình, trong đầu chỉ còn lại một cô gái trẻ đẹp chói mắt.
Bánh Pudding Trứng Gà, cô giáo Trứng Gà, Trứng nấu đường, Chiêm Hỉ...
Anh nằm giữa bóng tối giơ tay lên, đánh thủ ngữ từng chữ một.
Là đang dùng tiếng mẹ đẻ để gọi tên cô. Tên thật, tên trên mạng... còn chưa đủ, thậm chí anh còn giúp cô lấy nhũ danh: Tiểu Hỉ, Hỉ Hỉ, công chúa Trứng Gà...
Chỉ là, dù cho anh khoa tay thế nào, cô đều nhìn không hiểu.
Lạc Tĩnh Ngữ cười tự giễu, buông hai tay chắp lại phía sau gáy.
Tuy Chiêm Hỉ nói không ghét anh, cũng không sợ hay thất vọng, bọn họ vẫn là bạn tốt như cũ, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ vẫn có thể cảm giác được sự hoảng loạn không biết làm thế nào của cô.
Anh cảm thấy, bọn họ khôi phục lại cũng không còn ung dung vui vẻ tán gẫu như trước được nữa, có thể qua vài ngày nữa, bọn họ sẽ không liên lạc lại, đều im lặng. Qua ít ngày nữa, Chiêm Hỉ thanh lý tin nhắn sẽ yên lặng xóa anh đi.
Cô sẽ không chấp nhận trong bạn bè mình có một người câm điếc.
Một đêm này, không chỉ có một người mất ngủ.
Chiêm Hỉ vốn luôn có chất lượng ngủ rất tốt, mà hôm nay, hơn nửa đêm còn trừng mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
9h30, cô vẫn chờ tin nhắn của Tiểu Ngư, nhưng anh vẫn im lặng không gửi.
Chiêm Hỉ muốn chủ động nhắn với anh, nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng từ bỏ.
Đây là lần đầu tiên trong 3 tuần, bọn họ không tán gẫu trước khi ngủ.
Hơn 10h, rồi 11h, 12h, 1h hơn... Chiêm Hỉ vẫn lăn lộn không ngủ được, trong lòng hoảng loạn.
Cô mở điện thoại một lần nữa, nhìn khung chat “Cá Cực Lớn”, ấn phím thao tác mở giới hạn bạn bè của mình với anh.