Cá Voi Cô Đơn

Chương 95: Chương 95: Ngoại truyện 13: NGÀY NÀY QUA NGÀY KHÁC (HOÀN)




—— “Ấn tượng đầu tiên của ngài về anh Lạc Tĩnh Ngữ là gì?”

Từ Khanh Ngôn hiền hòa đứng trước ống kính, thong thả nói: “Lần đầu tiên gặp Tiểu Ngư à, hẳn là vào kỳ nghỉ hè cậu ấy tốt nghiệp cao trung, mới vừa thành niên, chạy tới chỗ tôi đi học. Một lớp toàn là nữ, chỉ có cậu ấy là nam, nên đỏ mặt, lại ngoan hiền, ấn tượng rất sâu sắc. Ừm, lúc ấy Tiểu Ngư viết một bài văn giới thiệu bản thân, nội dung là mười lăm tuổi cậu ấy đã biết đến hoa vải, biết làm một vài loại hoa đơn giản, cực kỳ thích loại hình nghệ thuật này, muốn học tập có hệ thống, nhưng tai bị điếc, hy vọng tôi đừng để ý. Tờ giấy đó tôi còn giữ đấy, Tiểu Ngư rất chững chạc nhưng nội dung viết đến lời mở đầu không biết nối câu chữ với nhau, nhìn vừa quái vừa thú vị.”

Lạc Duyệt Nhĩ nhìn màn hình cười “Ha ha ha”, không biết đang cười gì, Lạc Tĩnh Ngữ xoa đầu cô bé, khẽ thở dài.

Màn hình đã chuyển sang Chiêm Kiệt, anh mặc một bộ vest đen, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Lần đầu tiên gặp em rể sao? Hẳn là ở...... Trung tâm triển lãm nhỉ? Nhưng lần đó tôi không nói một lời với cậu ta, chỉ liếc mắt một cái, tên nhóc cũng khá đẹp trai. Ngày hôm sau tôi đến nhà cậu ta ăn cơm, tay nghề bếp núc thật sự rất tốt, tính tình cũng khá tốt, rất thành thật. Mà này! Hai người đó đã kết hôn, mấy người hỏi cái này để làm gì nữa?”

Chiêm Khải Uy chưa tròn mười tuổi bên cạnh ba giơ tay lên nhiệt tình nói: “Lần đầu tiên con gặp chú sớm hơn ba của con nhiều! Khi đó con mới học lớp 1, cô và chú dẫn con đến Cung Thiếu Niên chơi, chú còn cùng con chơi máy nhảy cao đấy! Ba chưa từng chơi với con đấy!”

Chiêm Kiệt: “......”

Trần Lượng dùng thủ ngữ biểu đạt: 【 Tôi và Tiểu Ngư là bạn học từ tiểu học đến trung học, lần đầu tiên gặp cậu ta à? Chắc chắn là mới vừa khai giảng tiểu học, cụ thể thì tôi không nhớ rõ, nhưng lúc tiểu học Tiểu Ngư rất giống con gái, nhẹ nhàng, hay khóc, bạn nam trong lớp đều thích chọc cậu ta. 】

Mao Mao đã trở thành vợ của anh, bổ sung: 【 Lần đầu tiên gặp Tiểu Ngư là lúc anh ấy khoảng hai mươi tuổi, anh ấy và Trần Lượng còn thuê nhà chung, ấn tượng đầu tiên là anh ấy rất gầy, tính cách trầm mặc, như một trạch nam. Tôi muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy, nhưng anh ấy hoàn toàn không hứng thú, lúc đó tôi còn tưởng anh có bệnh ở đâu đấy! 】

Trần Lượng bật cười, Mao Mao cũng tự cười, 【 Xin lỗi, tôi sai rồi, lời vừa nói có thể đừng để anh ấy biết không ạ? 】

Chiêm Cường cùng Trì Quý Lan đứng cạnh nhau trước ống kính, hai người đều đã chỉnh trang cẩn thận, Chiêm Cường mặc vest thắt cà vạt, có lẽ ngày thường không mặc vest nên lúc này tay chân không biết nên đặt ở đâu.

Trì Quý Lan búi tóc, mặc một chiếc áo màu đỏ rượu, ngực trái đính hoa, nhíu mày hỏi: “Cháu vừa hỏi chúng tôi chuyện gì vậy?”

La Hân Nhiên đằng sau máy quay, chỉ có tiếng truyền tới, vẫn đặt dòng phụ đề: “Chú dì ơi, con hỏi hai người nói vài câu về cảm giác lần đầu tiên gặp con rể.”

Trì Quý Lan: “......”

Bà thật sự không nói nên lời, lần đầu tiên gặp Lạc Tĩnh Ngữ, con rể bị đánh đến mặt mũi bầm dập, bà không nhịn được chạy tới đánh người, còn đánh con gái đến mức vào bệnh viện. Trì Quý Lan dùng khuỷu tay đâm vào ông chồng: “Ông Chiêm, ông nói đi.”

Chiêm Cường kéo lại vạt áo, cười lớn nói: “Lần đầu tiên gặp Tiểu Lạc à, là ở quê của bọn tôi, tên nhóc này...... Khá tốt, thật khá tốt, vóc dán cao ráo, anh tuấn, lễ phép. Ôi, thật ra cảm giác của bọn tôi là gì đều không quan trọng, Hoan Hoan vui là được rồi. Tiểu Lạc là một cậu bé ngoan, chúng tôi giao Hoan Hoan cho cậu ta, rất yên tâm.”

Dứt lời, ông kéo cánh tay bạn già: “Quý Lan, bà nói đúng không?”

Trì Quý Lan: “......”

Chiêm Cường nói nhỏ: “Người ta còn đang quay kìa.”

Lúc này Trì Quý Lan mới nở nụ cười: “Ừm, cũng được.”

Các nhân viên của phòng trà Cá Mừng Vui đúng thành hàng, Thành Ca đại diện lên tiếng: “Không khí trong cửa hàng của chúng tôi rất tốt, mọi người đều không gọi bọn họ là 'ông chủ, bà chủ'. Bằng tuổi tôi thì gọi Tiểu Lạc và Tiểu Chiêm, bọn người tuổi nhỏ hơn thì gọi là anh Lạc, chị Chiêm. Lần đầu tiên gặp bọn họ là buổi phỏng vấn xin việc, không ngờ tai của ông chủ không tốt, lúc ấy tôi còn rất hồi hộp, không biết làm sao để làm việc chung. Sau đó thì cảm thấy Tiểu Lạc là người thật sự rất tốt, đừng nghĩ chúng tôi chỉ là cửa hàng nhỏ, Tiểu Lạc còn tổ chức team building cho chúng tôi, đóng cửa hàng còn chi tiền đi du lịch cho chúng tôi, trước kia đi làm tiệm cơm làm gì có lợi ích này!”

Đỗ Hằng Tri sảng khoái đút tay vào túi, trên đầu còn đội mũ ngư dân, tựa như tới chơi thu, cười nói: “Lần đầu tiên gặp thầy Lạc là vào hai năm trước, ở phòng làm việc của tôi, ấn tượng đầu tiên...... Tôi nhìn người dựa vào đôi mắt, ấn tượng đầu tiên về thầy Lạc đặc biệt tốt, đôi mắt rất có thần thái, giống như động vật nhỏ, cảm giác là một người tốt bụng.”

......

Cô dâu xuất hiện sau cùng.

Chiêm Hỉ mặc một chiếc váy cưới màu trắng như tuyết, trang điểm ngọt ngào, không búi tóc, những lọn tóc buông xõa trên vai, tóc mai đan thành những sợi tinh xảo sau đầu, đội một chiếc vương miện màu champagne, là Lạc Tĩnh Ngữ tự tay làm hoa, còn được bao phủ bởi một tấm màn sa trắng mỏng.

Bó hoa trên tay cô cũng được làm bằng hoa dập nóng, cô tò mò nhìn vào máy ảnh: “Hân Nhiên, làm gì thế?”

La Hân Nhiên: “Quay phim đám cưới đấy, cậu cũng phải trả lời.”

Chiêm Hỉ nhăn mũi, hắng giọng mở miệng nói: “Ấn tượng đầu tiên về anh Lạc sao...... Ôi, thật sự rất khó trả lời, tôi và anh ấy xem như yêu đương qua mạng đi, tôi đã trò chuyện với anh ấy trên mạng hơn nửa tháng trước khi gặp. À đúng rồi, lần đầu tiên gặp anh ấy không phải cậu cũng ở đó sao? Chính là ngày cậu cùng tớ đi xem phòng đó.”

La Hân Nhiên cười: “Cái đó không tính, anh ấy đeo khẩu trang mà.”

“Lần nhìn rõ cả mặt sao?” Chiêm Hỉ nhớ lại một chút, “Lần đó tôi cố ý sắp xếp, tựa như văng lưới bắt cá vậy, ha ha ha ha ha...... lúc đó có hơi xấu hổ, cũng là lúc đó tôi mới biết tai của anh ấy không nghe thấy, không có khác, sau đó chậm rãi thành quen.”

Giọng La Hân Nhiên như nghẹn cười: “Cậu thành thật đi, lúc ấy có bị nhan sắc đẹp đẽ của thầy Lạc mà kinh hoàng không?”

“Cậu phiền thật đấy!” Chiêm Hỉ cười che miệng, “Vậy cậu đi hỏi anh ấy một chút, lúc ấy có bị nhan sắc tuyệt đẹp của tớ mà kinh sợ không?”

La Hân Nhiên không dao động: “Cậu đừng lảng tránh, trả lời vấn đề trước, tớ sẽ đến hỏi anh ấy.”

“Ghét thật.” Chiêm Hỉ thẹn thùng dậm chân, còn ngả nghiêng, “Có đấy có đấy! Được chưa?”

—— “Ấn tượng đầu tiên của ngài về cô Chiêm Hỉ là gì?”

Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai đang ngồi cạnh nhau, Cao Văn Tinh được mẹ ôm vào lòng, mở to hai mắt nhìn ống kính.

“Lần đầu tiên gặp Tiểu Chiêm là ở nhà vợ của tôi.” Cao Nguyên cười nói, “Cảm giác chính là cậu em vợ này của tôi từ nhỏ đã không nói chuyện với con gái, nhưng vừa ra tay thì thật kinh ngạc!”

Lạc Hiểu Mai dùng thủ ngữ nói: 【 Lần đầu tiên gặp Tiểu Chiêm là lúc tôi đến nhà em trai, trong thang máy, hai người còn giả vờ không quen biết trước mặt tôi, hình như đang cãi nhau. Lúc hai người tốt hơn ta em trai cũng không nói chúng tôi biết, nhưng khoảng thời gian đó cảm xúc của em trai rất khác lạ, hoặc là lén nhìn điện thoại cười ngây ngô, hoặc là vẻ mặt đau khổ phát ngốc, Tiểu Chiêm là mối tình đầu của em ấy, bọn họ có thể kết hôn, tôi thật sự rất vui vẻ. 】

Chị Thiệu và chị Tiểu Chu kéo tay lẫn nhau, chị Thiệu nói: “Nhà Tiểu Đinh có việc nên không thể tới tham gia hôn lễ, tôi và Tiểu Chu đại diện đi. Lần đầu tiên gặp tiểu Chiêm sao? Là ở Thượng Hải, Tiểu Ngư đi học cùng chúng tôi, tan học thì Tiểu Chiêm tới đón cậu ấy, là một cô gái rất phóng khoáng xinh đẹp trẻ trung, bề ngoài khiến người rất thích.”

Tiểu Chu bổ sung: “Hôm đó rất nóng, Tiểu Chiêm còn đang ăn kem ốc quế, có lẽ Tiểu Ngư cũng không biết em ấy sẽ chờ dưới lầu, không thể dời mắt đi khi nhìn thấy nữa.”

Lạc Minh Tùng và Diêm Nhã Quyên bật cười không khép miệng, cuối cùng con trai ngốc cũng kết hôn cùng cô gái mà nó yêu nhất, được hỏi đến ấn tượng ban đầu đối với Chiêm Hỉ, hai vợ chồng lưu loát nói:

【 Rất hài lòng! Rất thích! Không chọn gì nữa! Cô gái tốt! 】

【 Tiểu Ngư tuyệt đối sẽ không phụ bạc, đi đâu tìm người vợ tốt như vậy chứ? Tiểu Ngư là người ngốc có phúc của ngốc. Lúc đầu bọn tôi còn sợ nó muốn đánh độc thân cả đời đấy! 】

Viên Tư Thần nói: “Lần đầu tiên gặp Chiêm Hỉ là lúc phỏng vấn, tôi cảm thấy là một cô gái rất trầm lặng, vừa tốt nghiệp đại học, nói chuyện nhỏ nhẹ. Tôi và em ấy là đồng nghiệp một năm, hiện tại là bạn tốt, thật t ra tôi cảm giác em ấy không mềm mỏng như bề ngoài, là một người rất có chủ kiế. Lúc em ấy từ chức, tôi cũng không lo lắng chút nào, quả nhiên, em ấy và Tiểu Lạc cùng nhau gây dựng sự nghiệp rất thành công!”

Chu Liên cũng tới, ngồi bên Mạc Dương, Chu Liên nói: “Tôi và Tiểu Chiêm quen biết nhờ lớp thủ ngữ, con bé học thủ ngữ vì Tiểu Ngư, tôi cũng coi như góp một chút công cho tình cảm của hai người. Bọn họ đều là đứa bé ngoan, tôi rất vinh hạnh có thể tham gia hôn lễ của hai đứa.”

Mạc Dương cười dùng thủ ngữ: 【 Lần đầu tiên tôi gặp chị Tiểu Chiêm là ở nhà anh Lạc sư, khi đó hai người vẫn yêu đương nữa! Nhưng tên ngốc cũng nhìn ra được giữa hai người có mờ ám, đang thích nhau nhưng lại không nói, tôi và Chung Bằng nhìn sốt ruột muốn chết. 】

Lúc này sao có thể thiếu Cố Tâm Trì chứ? Cậu bé mười ba tuổi không để ba mẹ nói chuyện: “Lần đầu tiên gặp chị Tiểu Chiêm là lúc chị ấy chuyển đến Thanh Tước Giai Uyển! Em nhớ rất rõ! Lúc em chuẩn bị đi học thì gặp chị ấy trong thang máy. Wow! Cảm thấy chị gái này thật xinh đẹp! Sau đó em còn đến nhà chị ấy ăn cơm, là anh Tiểu Ngư dẫn em tới, sau đó phát hiện anh Tiểu Ngư thật sự rất thích chị ấy, anh Tiểu Ngư còn không chịu thừa nhận! Vịt chết mỏ vẫn còn cứng, trốn không thoát hoả nhãn kim tinh của em!”

Ba Cố ôm trán: “Con nói ít thôi!”

......

La Hân Nhiên nói rất giữ lời, lúc hỏi đến chú rể cũng ném vấn đề vừa rồi hỏi cô dâu cho anh.

Lạc Tĩnh Ngữ mặc một bộ vest trắng, dáng người cao ráo, anh tuấn tựa như hoàng tử, nhưng đối diện ống kính thì hơi bối rối, nhìn chữ trên giấy của La Hân Nhiên, anh rơi vào hồi ức.

Trầm mặc vài giây, anh mới nói: 【 Lần đầu tiên gặp Hoan Hoan, là ngày 17 tháng 12, ba năm trước, vào buổi tối. 】

Chu Liên giúp La Hân Nhiên phiên dịch, La Hân Nhiên kinh ngạc: “Anh còn nhớ rõ vậy sao?”

Lạc Tĩnh Ngữ bật cười: 【 Hôm đó là sinh nhật mẹ tôi, tôi đến nhà ba mẹ ăn cơm, sau khi trở về thì gặp Hoan Hoan. 】

La Hân Nhiên hỏi: “Lần đầu tiên gặp mặt có cảm giác gì? Cô dâu hỏi, lúc ấy có bị nhan sắc tuyệt đẹp của cô ấy mà kinh sợ không?”

Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ trở nên bất lực: 【 Còn chưa kịp kinh sợ, tôi đã bị trụy tim rồi. 】

Anh thong thả khua tay: 【 Hoàn toàn không ngờ cô ấy lại trông thế này, lúc ấy cảm thấy xong đời rồi, có lẽ cô ấy sẽ bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Vẫn tưởng cô ấy sẽ thất vọng và cho tôi vào danh sách đen, sau này lại không biết chuyện gì xảy ra, tôi vẫn không cắt đứt liên lạc với cô ấy, chúng tôi gặp nhau thường xuyên và cùng đi ăn, cứ như đang mơ. 】

La Hân Nhiên hỏi: “Hôm nay hai người kết hôn rồi, anh nghĩ thế nào?”

Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười nhạt, nghiêm túc khua tay: 【 Rất hạnh phúc, không còn nghĩ điều gì khác, chỉ là hạnh phúc. Tôi và Hoan Hoan đã tuyên thệ, chúng tôi sẽ bên nhau, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, trở thành bạn đồng hành cả đời. 】

......

—— “Mời mọi người gửi lời chúc phúc đến hôn lễ của anh Lạc và cô Chiêm.”

Từ Khanh Ngôn: “Tiểu Ngư, Tiểu Chiêm, hôm nay là ngày vui của hai con, cô Từ chúc hai con tân hôn vui vẻ. Tiểu Ngư, con còn trẻ, cô biết con nhiệt tình yêu thích hoa giả thế nào, cực kỳ vui vì con có thể phát triển sự nghiệp của mình dưới sự trợ giúp của Tiểu Chiêm. Hy vọng tương lai con có thể không quên mục tiêu ban đầu của mình, tiếp tục trau dồi kỹ năng của mình và tạo ra nhiều tác phẩm dập nóng ngày càng tốt hơn. Cô Từ không sợ con vượt qua mình, trong ngành sản xuất nào, nhân tài mới luôn luôn xuất hiện mới là phát triển tốt, cô Từ sẽ ủng hộ cho con.”

Chiêm Kiệt: “Chúc em gái cùng Tiểu Lạc tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp. Cái khác không nói, chỉ muốn nói với Tiểu Lạc, nếu dám bắt nạt em gái tôi, anh sẽ không tha cho cậu!”

Thành Ca, Tiểu Miêu, Mộng Mộng đồng thanh: “Chúc ông bà chủ tân hôn vui vẻ! Hãy giữ tấm lòng thủy chung, sớm sinh con đẻ cái, tiền vô như nước! Nhớ tăng tiền lương cho chúng tôi đấy!”

Chiêm Cường: “Vợ chồng trẻ đừng cãi nhau, có chuyện thì hãy nói, mọi việc đều phải thương lượng, từ đôi bạn trẻ và đôi bạn già còn cách nhau đến mấy chục năm, hy vọng hai con có thể sống thật tốt, sinh đứa con, một nhà ba người hạnh phúc, làm ba mẹ cũng yên tâm rồi.”

Cao Nguyên: “Tôi thay nhà vợ phát biểu đôi lời, Tiểu Ngư và Tiểu Chiêm có thể đi đến bước này rất khó khăn, anh chị chúc hai đứa sống thật ngọt ngào đến bạc đầu. Đối với Tiểu Ngư, tôi vẫn chỉ có một câu, hãy tự tin lên, cậu rất tốt, cảm ơn Tiểu Chiêm đã bao dung và thấu hiểu Tiểu Ngư. Mấy năm gần đây, tôi và Hiểu Mai đều thấy hai đứa nâng đỡ lẫn nhau, cho nhau thành tựu, hoàn thiện bản thân, Tiểu Ngư tựa như trở thành con người mới, chúng tôi đều rất mừng. Anh rể chúc hai đứa tiền đồ như gấm, sự nghiệp thuận lợi, hôn nhân mỹ mãn, có thể thực hiện ước mơ của mình.”

......

Trên màn hình xuất hiện rất nhiều người, mỗi người đều nói lời chúc phúc cho Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ.

Duyệt Nhi ngoan ngoãn nép vào vòng tay ba, Lạc Tĩnh Ngữ không biết bé nghe hiểu hay không, cô bé chẳng nói gì, luôn chăm chú theo dõi.

Sau khi “phỏng vấn”, đám cưới chính thức bắt đầu.

Màu chủ đạo của đám cưới là trắng và champagne, với hoa tươi và bóng bay.

Buổi lễ diễn ra đơn giản, sau khi người chủ trì buổi lễ khai mạc, Lạc Tĩnh Ngữ được mời lên sân khấu, nhạc của đám cưới vang lên, Chiêm Hỉ khoác cánh tay của ba, chậm rãi bước lên thảm đỏ đầy cánh hoa dưới ánh nhìn của mọi người.

Chỉ có Duyệt Nhi có thể nghe thấy tiếng nhạc, còn ngâm nga theo: “Tinh – tinh tinh tinh, tinh – tinh tinh tinh......”

Đây là phần cô bé thích xem nhất, lúc trước từng xem hai lần, nhưng lúc đó còn nhỏ, vài chi tiết đã quên mất, lúc này cùng ba xem, cô bé ngồi thẳng lên phấn khích, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm ba mẹ lúc còn trẻ trên màn hình.

Trên sofa, Lạc Tĩnh Ngữ nhớ lại ngày đó, ngay lúc đó, anh đang đứng trên sân khấu cùng hàng ghế người thân và bạn bè thân thiết ngồi phía dưới, một làn gió thổi qua những tấm màn trắng trên cột theo kiểu La Mã, anh có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh tươi mát, còn có hương thơm ngào ngạt của hoa hồng......

Thế giới của anh luôn lặng như biển cả, ngay cả vào thời khắc vô cùng quan trọng của cuộc đời, anh vẫn không thể lắng nghe bất cứ điều gì.

Nhưng không sao cả, anh có thể thấy, nhìn cô dâu của mình mặc váy cưới, từng bước đi về phía anh.

Cô nở một nụ cười bên môi, không hề gượng ép, cười đến mức lộ ra tám cái răng.

Anh không khỏi bật cười, cô cách anh mấy bước, anh nóng lòng muốn đưa tay về phía cô, cuối cùng, ba của cô đặt tay cô vào tay của anh.

Từ nay về sau, bàn tay của họ không bao giờ buông ra nữa.

Trên màn hình, cô dâu chú rể đứng cạnh nhau, tất cả các đoạn hội thoại đều có phụ đề, sau khi MC nói những lời tốt đẹp, anh đưa micro cho Chiêm Hỉ.

MC xúc động nói: “...... Bây giờ, tôi trịnh trọng hỏi cô dâu Chiêm Hỉ, cô đồng ý gả cho anh Lạc Tĩnh Ngữ, trở thành vợ của anh ấy không?”

Lạc Tĩnh Ngữ ôm Duyệt Nhi, cười cong cả mắt, anh thấy được Hoan Hoan trên màn hình hơi hoang mang, bởi vì điều này khác với lúc diễn tập. Khi diễn tập, MC hỏi chú rể trước rồi mới hỏi cô dâu, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ dùng thủ ngữ trả lời “Tôi đồng ý“.

Chiêm Hỉ không biểu hiện quá rõ ràng sự hoang mang, cô nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, cầm micro trả lời rõ ràng: “Tôi đồng ý.”

Tiếp theo, MC hỏi: “Chú rể Lạc Tĩnh Ngữ, xin hỏi, đồng ý lấy cô Chiêm Hỉ và trở thành chồng của cô ấy không?”

Chiêm Hỉ nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, chờ đợi anh buông bàn tay đang nắm tay cô kia, dùng thủ ngữ mà trả lời, nhưng cô hoàn toàn không ngờ Lạc Tĩnh Ngữ không buông tay, mà dùng một tay khác cầm micro.

Anh đưa micro đến bên môi, mắt vẫn luôn đặt trên mặt cô, hơi mở miệng, trả lời:

“Toi, dong y.” (Tôi đồng ý)

Chiêm Hỉ ngây ngẩn cả người, MC kích động nói: “Mời anh nói to một lần nữa, anh đồng ý không?”

Lạc Tĩnh Ngữ thật sự tăng âm lượng, lớn tiếng trả lời: “Toi dong y! Toi, dong y!”

Đây là câu thứ ba anh học được.

Trong tiếng vỗ tay, Lạc Duyệt Nhĩ nói theo bằng một giọng trẻ thơ: “Tôi đồng ý.”

Trên màn hình, cô dâu chú rể trẻ ôm chặt lấy nhau và hôn nhau đầy xúc động. Trên sofa, cô bé cũng xoay người, vươn tay ôm lấy ba.

Hôn lễ sắp kết thúc, Lạc Tĩnh Ngữ hôn lên trán con gái rồi buông ra, khua tay nói: 【 Con nên ngủ rồi. 】

Duyệt Nhi trưng khuôn mặt nhỏ nói: “Ba ơi, ba muốn tập lại câu con đã dạy cho ba không?”

Lạc Tĩnh Ngữ nheo mắt, Duyệt Nhi đã mở miệng: “Ba nói cùng con nhé, sinh nhật vui vẻ.”

Lạc Tĩnh Ngữ do dự một lát, vẫn mở miệng: “Xinh......nhat, vui.”

“Sinh, không phải xinh, sinh ấy......” Duyệt Nhi biết ba học nói rất khó khăn, không hề chê cười anh, “Ba xem lưỡi của con nè, sinh, sinh, sinh......”

Lạc Tĩnh Ngữ luyện tập một lúc lâu, vất vả lắm mới phát ra một âm “S”, giọng mũi trước và sau đối với anh mà nói rất khó hiểu ra, Duyệt Nhi thấy ổn rồi, giơ ngón tay cái khen anh: “Đúng đúng đúng, ba nói rất tuyệt!”

Cô bé lại tiếp tục dạy anh nói “nhật, vui, vẻ”, Lạc Tĩnh Ngữ nói không tốt, nhìn càng ngày càng trễ, anh khua tay nói: 【 Ngày mai tiếp tục, đã khuya rồi, trẻ em không thể ngủ muộn, sau này sẽ lùn. 】

Duyệt Nhi cũng mệt nhọc, ngoan ngoãn gật đầu, Lạc Tĩnh Ngữ ôm con gái vào phòng, đặt lên giường nhỏ.

Anh ngồi ở bên giường và giúp con gái đắp chăn, Duyệt Nhi nhìn anh, hai tay muốn vươn tay ra khỏi chăn dùng thủ ngữ, lại bị Lạc Tĩnh Ngữ bắt được rồi nhét về, cô bé chỉ đành nói: “Ba, giọng của ba rất hay.”

Lạc Tĩnh Ngữ dịu dàng nhìn cô, giơ tay hỏi: 【 Thật không? Nhưng ba nói không chuẩn. 】

Duyệt Nhi lắc đầu: “Không sao, thật sự rất hay, con thích nghe ba nói. Mẹ nói, ba không cần học nói quá nhiều, bởi vì quá khó khăn, chỉ cần nhớ những lời ba nói hiện tại, con và mẹ đều rất vui rồi.”

Lạc Tĩnh Ngữ khoa tay múa chân hỏi: 【 Mẹ đã thấy thiệp chúc mừng con làm chưa? 】

“Chưa, con không để mẹ phát hiện đâu.” Duyệt Nhi cười khanh khách, “Con muốn tặng mẹ vào sinh nhật của mẹ, ba cũng phải luyện tập đấy. Nếu mẹ nghe thấy ba nói 'Sinh nhật vui vẻ', nhất định sẽ rất vui đó!”

Lạc Tĩnh Ngữ cúi người hôn lên trán con gái, ngồi thẳng lên ra hiệu: 【 Được rồi, con thật sự nên ngủ, đã khuya, con còn phấn khích như vậy. 】

“Vâng, ba ngủ ngon, con ngủ nhé.” Duyệt Nhi không nói nữa, nhắm hai mắt lại.

Lạc Tĩnh Ngữ lại vỗ nhẹ chăn bông để giúp cô bé ngủ, mấy phút sau, gương mặt Duyệt Nhi thả lỏng, Lạc Tĩnh Ngữ biết con gái đã ngủ.

Anh không rời khỏi phòng ngay mà lấy tấm thiệp chúc mừng cô bé đã làm buổi chiều trong chiếc cặp nhỏ của con gái mình, mở ra xem.

Thiệp chúc mừng để tặng Chiêm Hỉ, Duyệt Nhi vẽ ba người nhỏ bé đang nắm tay nhau, cắt ra và dán lên, là ba, mẹ, còn có bé con.

Cô bé viết:

Than gui mẹ,

Chuc mẹ sinh nhật vui ve, con luon yeu ba mẹ!

—— Lạc Duyệt Nhĩ

Lạc Tĩnh Ngữ xem xong rồi đặt thiệp chúc mừng vào cặp sách, ánh mắt lại nhìn tới bàn sách của Đây là bàn học cho trẻ em do anh tự tay lắp đặt, trên bàn có ba giá đựng sách và truyện tranh của Duyệt Nhi thích đọc, có một quyển sách vừa lớn vừa dày, không phù hợp lắm kẹp ở giữa, lộ ra một khoảng lớn.

Chiêm Hỉ đã từng muốn lấy quyển sách này đi, đặt trên kệ sách nơi làm việc, nhưng Duyệt Nhi không cho.

Cô bé ôm cuốn sách như vật báu nói: “Đây là thư ba viết mà! Con muốn đặt ở đây, các bạn tới nhà chơi, con phải cho bọn chúng xem!”

Đó là quyển sách Lạc Tĩnh Ngữ xuất bản hai năm trước, có thể coi là một buổi dạy nhập môn cho nghề làm hoa, ngoài quy trình sản xuất hoa giả và phụ kiện đơn giản, còn trưng bày một số tác phẩm tinh xảo của anh.

In trên bìa: Lạc Tĩnh Ngữ, nhiếp ảnh gia Chiêm Hỉ

Sách tên là ——《 Dùng hoa bày tỏ trái tim 》.

Lạc Tĩnh Ngữ rời khỏi phòng trẻ em, màn hình TV tạm dừng, anh cầm điều khiển để tắt TV, nhưng tay anh bỗng dừng lại.

Quà Tặng vẫn nằm bất động trong nhà cây cho mèo, hình như đã ngủ rồi.

Lạc Tĩnh Ngữ hoàn toàn không buồn ngủ, chẳng những thế, ngược lại còn rất hưng phấn! Anh ngồi lên sofa một lần nữa, ấn điều khiển từ xa lại điều ra một đoạn video, lần này anh không quên tắt tiếng, không muốn làm phiền vợ và con gái một lần nữa.

Trên màn hình xuất hiện một video khác, lại nhảy ra mấy chữ to, tiếng Trung là ——《 Đối tác của tôi 》, phía dưới còn có một dòng chữ tiếng Anh, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ biết chữ I, nhưng Duyệt Nhi biết nói là 《 My partner》.

Anh xem thật nghiêm túc.

Phim tài liệu này bắt đầu quay trước đám cưới hơn một năm và kéo dài nửa năm, đoàn làm phim đến Tiền Đường năm lần, mỗi lần ở lại hơn một tuần, từ thu sang đông, rồi từ đông sang xuân.

Giống như là dùng hình ảnh ghi lại cảnh yêu đương của bọn họ, lúc ấy, anh và Hoan Hoan đều còn rất trẻ, cô 25, anh 28.

Vào mùa đông lạnh giá, gió bắc gào thét, một chiếc màu đen xe hơi đỗ ở bãi đỗ xe trên phố Văn Châu, một cô gái mặc áo khoác dài xuống khỏi ghế lái, xoa tay chào ống kính: “Ôi, đã lâu không gặp, mấy ngày nay không khí rất lạnh, mọi người phải chú ý giữ ấm.”

Trong phim phóng sự, dù vai chính nói hay tự thuật, đều có phụ đề, Lạc Tĩnh Ngữ xem cũng không khó khăn.

Đạo diễn Nhậm Hồng kiêm phóng viên, thỉnh thoảng xuất hiện trong ống kính, hỏi: “Tiểu Chiêm, khi nào mua xe thế?”

Chiêm Hỉ cười rất ngọt ngào: “Tháng trước mua, là quà sinh nhật của thầy Lạc cho tôi đấy.”

Nhậm Hồng lại hỏi: “Sao thầy Lạc không ở cạnh cô vậy?”

“Đầu bếp món Trung ở phòng trà của chúng tôi hôm nay nghỉ phép, thầy Lạc phải kiêm làm đầu bếp, từ sớm đã ra cửa mua đồ ăn.” Chiêm Hỉ vừa đi vừa giải thích, “Tôi vốn muốn lái xe đưa anh ấy tới, nhưng anh ấy để tôi ngủ thêm một lát, vì buổi tối tôi phải làm đến khuya.”

Nhậm Hồng cười hỏi: “Thầy Lạc còn phải làm đầu bếp sao? Đa tài đa nghệ thế?”

“Ha ha, nói đúng đấy, anh ấy nấu ăn thật sự rất ngon, tôi còn cảm thấy anh ấy sẽ không lo thất nghiệp, một ngày nào đó không làm hoa, còn có thể mở một tiệm cơm nhỏ.” Chiêm Hỉ cười lớn nói, “Có vào khách còn nghĩ anh ấy đang làm bếp đấy, thường đến đây để ăn các món của anh ấy! Các đầu bếp Trung trong cửa hàng của chúng tôi còn ghen tị, một lát giữa trưa chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm, cho mọi người nếm thử tay nghề của thầy Lạc.”

Đẩy cánh cửa kính của phòng trà Cá Mừng Vui, khách trong tiệm không nhiều lắm, có phục vụ chào Chiêm Hỉ: “Chào buổi sáng chị Chiêm!”

“Chào buổi sáng, thầy Lạc đâu?” Chiêm Hỉ hỏi.

Phục vụ chỉ vào phòng bếp: “Ở trong bếp.”

Chiêm Hỉ dẫn Nhậm Hồng vào bếp, Lạc Tĩnh Ngữ quay lưng về phía bọn họ đang cắt rau, mặc một bộ đồng phục đầu bếp màu trắng và khẩu trang, vẫn chưa phát hiện có người đi vào.

Chiêm Hỉ đợi anh đặt dao làm bếp xuống rồi vỗ nhẹ vào cánh tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp vẫy tay xem như chào hỏi Nhậm Hồng.

Món chính cho bữa trưa là món gà Hoa Điêu sở trường của anh, Nhậm Hồng trêu ghẹo: “Chúng ta như đang quay phim về thức ăn thế, có phải lạc đề rồi không?”

Bà ăn một miếng thịt gà, thốt lên từ tận đáy lòng: “Ôi, thật sự rất ngon! Không mở tiệm cơm thật sự đáng tiếc.”

Chiêm Hỉ cười dựa vào người Lạc Tĩnh Ngữ, nói: “Tôi không lừa ngài chứ? Anh trai tôi đặc biệt thích ăn gà hoa điêu anh ấy làm, mỗi lần tới đều muốn ăn, còn nói tuyệt đối có thể nằm trong top món ăn nổi tiếng của Tiền Đường!”

Khi cô nói chuyện, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn nhìn mặt cô, ngượng ngùng mỉm cười, gắp một đùi gà vào chén của cô.

......

Lạc Tĩnh Ngữ đang làm hoa, máy quay đã quay cận cảnh bàn tay, còn có sườn mặt của anh.

Phòng làm việc gần cửa sổ, đáng tiếc mấy ngày đó không có nắng, chỉ có thể nhìn thấy cây lớn ngoài cửa sổ, dù vào đông cành lá cũng rất xum xuê.

Lạc Tĩnh Ngữ không bị ảnh hưởng bởi đoàn phim, cúi đầu làm việc rất chuyên tâm, Chiêm Hỉ và Nhậm Hồng nói chuyện phiếm bên cạnh.

“Hiện tại anh ấy đang làm một đơn sản phẩm theo yêu cầu, cần làm hoa Nguyệt Quý, phun cành tuyết, Mạch Môn* cùng cây dương xỉ.” Chiêm Hỉ giới thiệu nói, “Là đơn của một vị khách hàng thân thiết.”

(Ji: Cây Mạch Môn có tên khoa học là Ophiopogon japonicus Wall, thuộc họ Mạch Môn Đông. Trong dân gian cây thường được mọi người gọi là Mạch Môn Đông, cỏ lan, lan tiên, tóc tiên. Lá thường có viền vàng, hoa màu tím nhỏ. – theo Google, Baidu)

“Gần đây rất bận sao?” Nhậm Hồng hỏi, “Lần trước tôi tới hai người còn đang làm Lễ hội Hán phục, hiện tại thì sao? Có Lễ hội nào cần chuẩn bị không?”

“Tạm thời không có, chờ Ngày Của Hoa sang năm, có thể sẽ mở đơn vào tháng một.” Chiêm Hỉ nói, “Sau đó thầy Lạc sẽ rất bận, hai tháng này để anh ấy nghỉ ngơi một chút.”

......

Sau Tết Âm Lịch, Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu bận rộn cho Ngày Của Hoa, ngoại trừ Lễ Tình Nhân còn mở vài Khóa Thể Nghiệm, thời gian còn lại chương trình học đều sẽ tạm dừng. Toàn bộ việc kinh doanh phòng trà giao cho Chiêm Hỉ quản lý, hai người phân công hợp tác, cũng đâu vào đấy.

......

Sau Ngày Của Hoa là Lễ hội Mùa xuân, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ lại xuất hiện trước ống kính, cả hai đều cởi áo khoác lông dày và nặng, mặc quần áo mùa xuân nhẹ nhàng.

Hôm đó quay phim ở 1504, Lạc Tĩnh Ngữ nhớ lúc đó mình đang trong bếp nấu cơm, người quay phim quay một lát đã bị Nhậm Hồng gọi đến, Lạc Tĩnh Ngữ ra khỏi bếp, nhìn Nhậm Hồng cùng Chiêm Hỉ ngồi ở đối diện nhau trên ban công, người quay phim vác camera chĩa vào bọn họ, nhân viên đoàn phim khác cũng ở bên cạnh bọn họ.

Lạc Tĩnh Ngữ không quan tâm họ đang nói gì, vài lần quay phim, hầu như đều là Chiêm Hỉ và Nhậm Hồng nói, anh không biết nói, thỉnh thoảng dùng thủ ngữ còn thẹn thùng. Nhậm Hồng cũng không ép buộc anh, bà nói không sao, bà đã quay đủ tư liệu rồi.

Nhưng...... Trên ban công treo mấy con tương vịt, Lạc Tĩnh Ngữ lo lắng nghĩ, sẽ bị quay trúng sao? Thật là phá hoại hình ảnh mà.

Mãi cho đến khi bộ phim tài liệu được phát hành, Lạc Tĩnh Ngữ mới biết ngày đó Nhậm Hồng cùng Chiêm Hỉ đã nói điều gì.

Anh dựa vào sofa, lặng lẽ nhìn khuôn mặt của cô gái trẻ trên màn hình.

Ngày hôm đó mùa xuân rực rỡ, ban công 1504 tràn ngập ánh nắng mặt trời, Hoan Hoan của anh mặc một chiếc áo len rộng rãi mềm mại màu be, tóc dài xõa trên vai, tựa như mèo con thả lỏng dựa vào ghế mây, xung quanh là hoa cỏ cây xanh tươi tốt, tạo nên khung cảnh mùa xuân đầy sức sống và ấm áp.

Nhậm Hồng ngồi đối diện Chiêm Hỉ, trên bàn mây đặt hai tách trà nóng, hai người phụ nữ trò chuyện rất vui vẻ.

“Cô đã cùng thầy Lạc gây dựng sự nghiệp bao lâu rồi?” Nhậm Hồng hỏi.

Chiêm Hỉ như đang tính toán: “Ừm...... Cũng gần hai năm.”

“Có gặp phải khó khăn gì không?”

“Đương nhiên có rồi.” Chiêm Hỉ dịu dàng nói khá chắc chắn, “Nhưng chúng tôi không ngại khó khăn, gặp phải sẽ nghĩ cách khắc phục, nói tóm lại vẫn thuận lợi.”

“Cô nghĩ thế nào về việc khởi nghiệp với thầy Lạc?”

Ngay cả khi Lạc Tĩnh Ngữ không có ở đó, Chiêm Hỉ nói chuyện cũng đều khua tay dùng thủ ngữ, là thói quen đã hình thành qua bao năm: “Ngay từ đầu thật ra tôi không hề dự định như thế, lúc ấy thầy Lạc đang làm một mình, vẫn chưa tìm được đối tác mới, tôi tạm thời làm giúp anh ấy một chút. Sau đó đã xảy ra một vài chuyện, nên tôi quyết định làm cùng anh ấy. Trường hợp của thầy Lạc hơi đặc biệt, kỹ năng của anh ấy thì không thành vấn đề, nhưng xã giao bên ngoài thật sự rất khó khăn, anh cần một người đáng tin và thấu hiểu anh, có lẽ tôi là người thích hợp nhất.”

Nhậm Hồng hỏi: “Tôi muốn biết, điều này có mâu thuẫn với kế hoạch công việc của cô không? Cô có e dè nếu người khác nói rằng cô là người phụ nữ đứng sau thầy Lạc không? Mấy năm nay cô có từng hối hận hay không?”

“Không mâu thuẫn, không ngại, không hối hận.” Chiêm Hỉ cười rất thoải mái, “Nói tôi là người phụ nữ đứng sau anh ấy chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi học tiếng Trung và ngành truyền thông hiện đại trong trường đại học, cảm thấy công việc hiện tại và chuyên ngành của mình đều rất tốt, mấy năm nay đa số công việc của thầy Lạc đều cần tôi giúp, còn quảng cáo, tôi và anh ấy không thể tách rời. Sau khi khởi nghiệp, tôi thực sự đã học hỏi được rất nhiều và tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, chuyện công việc cơ bản đều là tôi quyết định, cực kỳ hài lòng, còn rất tự hào.”

“Vậy cô đã từng nghĩ tới một ngày tình cảm hai người xảy ra vấn đề, chia tay thì phải làm sao? Công việc của hai người kết hợp với nhau, tiền bạc cũng không rõ ràng.” Nhậm Hồng nói rất uyển chuyển, “Dù gì hai người vẫn chưa kết hôn, chỉ là quan hệ yêu đương.”

Chiêm Hỉ không chút do dự, lắc đầu nói: “Chưa hề, chưa từng nghĩ tới chia tay. Từ ngày ở bên anh ấy, tôi không nghĩ tới chia tay.”

Dường như Nhậm Hồng không tin: “Suy nghĩ này có hơi sớm hay không?”

Chiêm Hỉ trầm ngâm một lát, nói: “Đúng là thế, chuyện này phải nói từ gia đình của tôi. Gia đình của tôi rất hoàn chỉnh, ba mẹ, anh trai và bà nôi, vẫn luôn sống cùng nhau, người ngoài nhìn nhà tôi không có khuyết điểm, gia đình rất yêu thương và động viên tôi chăm chỉ học hành từ nhỏ nên điểm số của tôi đều tốt, trong mắt họ hàng, tôi là niềm tự hào của ba mẹ. Tuy nhiên, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.”

Cô tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Ngài đừng nhìn hiện tại tôi rất thoải mái vui sướng, thật ra có một khoảng thời gian khá dài, tôi đã rơi vào trạng thái mơ hồ. Người nhà của tôi có yêu cầu cực kỳ cao, tôi nói như thế là vì họ đã sắp xếp mọi việc lớn nhỏ trong cuộc sống của tôi, họ đã sắp xếp cho tôi như quần áo mặc gì, để kiểu tóc gì, cách hòa nhã, đàng hoàng khi đối xử với mọi người, học đại học ở đâu thì học và làm gì. Sau khi tốt nghiệp ra trường làm chuyên ngành gì, làm công việc gì, mọi việc đều do gia đình quyết định.

Tôi đã tin bọn họ thật sự vì tốt cho tôi, nhưng không ai hỏi tôi có muốn không. Khi đó tôi mới vừa tốt nghiệp đại học, cũng xem mắt vài lần, đối tượng xem mắt người nhà sắp xếp cho tôi đều có điều kiện rất tốt, đến mức tôi không có lý do để từ chối. Tôi đã từ bỏ phản kháng một lần, cứ nghĩ sống theo sự sắp xếp của bọn họ là được, công việc, hôn nhân, xã giao...... Tôi đều có thể làm theo mong đợi của họ, giống như chẳng có vấn đề gì.”

“Tôi và Tiểu Ngư...... À, chính là thầy Lạc, tôi thường gọi anh ấy là Tiểu Ngư.” Chiêm Hỉ khẽ cười, “Lúc đó tôi quen biết Tiểu Ngư, sau đó, thái độ của tôi đối với cuộc sống bắt đầu thay đổi. Sự thay đổi này không phải chỉ trong một sớm một chiều. Tôi đã từng từ bỏ, bỏ đimối quan hệ giữa tôi và anh ấy vì tôi cảm thấy sẽ không có kết quả.”

Nhậm Hồng hỏi: “Là do cậu ấy bị khiếm thính sao?”

“Cũng là lý do lớn nhất.” Chiêm Hỉ nói, “Còn trình độ học vấn của anh ấy, công việc và gia cảnh, dù thế nào tôi cũng cảm thấy không thể, tôi cảm thấy rất chán nản và mâu thuẫn đến mức khóc thật thảm thương. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng... mình lại thích anh ấy đến vậy.”

Nhậm Hồng: “Sau đó sao cô lại đổi ý?”

“Không thể quên được anh ấy, mỗi ngày đều nhớ anh, ngài cũng thấy đó, anh ấy thật đáng yêu.” Chiêm Hỉ chớp mắt, mỉm cười, “Tiểu Ngư...... là người khác phái đầu tiên và duy nhất trong đời tôi, lúc ở bên tôi không hề cảm thấy áp lực. Tôi không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, ngay cả trước khi xác nhận mối quan hệ với anh ấy, tôi vẫn cảm thấy rất thoải mái. Anh không phải là người không có nguyên tắc, anh ấy có, nhưng người này...... khiến tôi nhịn không được muốn tới gần. Ở bên anh, tôi cảm thấy mình có thể vô cớ gây rối.”

Nhậm Hồng cười nói: “Cậu ấy rất chiều chuộng cô.”

“Cũng không giống chiều chuộng lắm, haiz...... Không thể nói được.” Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút, “Không phải có một cách nói sao? Tưởng tượng hai người yêu đương, khi bọn họ ở bên nhau không nói lời nào vẫn không cảm thấy xấu hổ, tôi và Tiểu Ngư từ ngày quen biết chính là như vậy. Ở bên anh, tôi có thể cảm nhận được sự tự do, cảm nhận được sự tôn trọng, tin thưởng, thấu hiểu cùng bao dung của anh ấy, tôi có thể hoàn hoàn được làm chính mình.

Anh ấy sẽ đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ, chưa từng yêu cầu tôi phải làm gì, tôi cũng đối với anh ấy như thế. Ví dụ, hai chúng tôi ra ngoài hẹn hò đều phải dựa vào thủ ngữ, đôi lúc có người nhìn và chúng tôi, lúc đó Tiểu Ngư sẽ rất buồn, thậm chí sẽ tránh dùng thủ ngữ, để hạn chế người khác chỉ trỏ vào tôi.”

Nhậm Hồng hỏi: “Cậu ấy vẫn để ý mình không biết nói à?”

“Thỉnh thoảng sẽ để ý, khó tránh khỏi, nhưng tôi không ngại.” Chiêm Hỉ nói, “Không phải anh không biết nói, chỉ là cách nói không giống mọi người. Thủ ngữ cũng là nói chuyện, tôi biết dùng thủ ngữ, hoàn toàn có thể giao tiếp với anh.

Tôi từng nói với anh, đừng quá để ý ánh mắt của người khác, người ta không hiểu anh, tại sao phải vì ánh mắt của người khác mà ảnh hưởng tới cuộc sống của mình chứ? Thực ra, đây là điều tôi học được từ anh ấy. Anh rất độc lập, tự nuôi bản thân từ rất sớm, rất nhiều chuyện đều do anh làm chủ, tôi luôn rất bội phục anh ấy ở điều này. Cho nên, sau khi xác định trái tim muốn ở bên anh, tôi đã quyết định, trừ phi tôi không thích anh ấy, nếu không, tôi sẽ không chia tay với anh ấy vì những trở ngại khác. Có chuyện, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh, không ai được trốn tránh.”

Câu hỏi của Nhậm Hồng luôn đánh vào điểm mấu chốt: “Nói thế, gia đình cô từng phản đối sao?”

“Có chứ, cũng có thể hiểu được.” Chiêm Hỉ cười nói, “Tôi muốn cảm ơn ba và anh trai của tôi, bọn họ đã chấp nhận Tiểu Ngư, vẫn luôn ủng hộ chúng tôi. Năm đó là năm bế tắc nhất trong cuộc đời tôi và gia đình, chính là một sự giằng co, hoặc là kiên trì, nếu thắng sẽ được tự do, hoặc là từ bỏ, một lần nữa trở lại trạng thái ban đầu mặc cho người sắp xếp tất cả. May mắn, tôi và Tiểu Ngư kiên trì, nghĩ lại, thật sự cũng không có gì ghê gớm, anh ấy là một người đáng để tôi kiên trì, cũng là kết quả tôi mong muốn nhất.”

Nhậm Hồng hỏi: “Có ai từng nói cô rất dũng cảm không?”

“Có, nhưng tôi không cảm thấy mình dũng cảm, tôi còn không dũng cảm bằng Tiểu Ngư, tôi chỉ là nghĩ thông suốt một vài chuyện, không muốn bỏ mặc trái tim mình, không để lại những hối tiếc.”

Chiêm Hỉ nhìn ngoài ban công, ánh mắt trong veo, “Tôi rất tận hưởng cuộc sống, công việc và kỳ nghỉ hiện tại của mình, tận hưởng từng phút từng giây ở bên Tiểu Ngư.”

Cô quay lại nhìn Nhậm Hồng, “Khởi nghiệp luôn khó khăn, cũng may Tiểu Ngư là người không sợ khổ, hai người chúng tôi bện thành một sợi dây thừng, 1 + 1 > 2, cùng nhau cố gắng tiến về phía trước. Hiện tại, nếu ngài hỏi tôi tôi có còn không quan tâm đến tình trạng khiếm thính của anh ấy hay không, tôi thực sự không quan tâm. Tôi yêu anh ấy, cảm thấy rất may mắn khi tìm được Lạc Tĩnh Ngữ làm bạn trai. Cuộc đời của tôi bởi vì anh mà thay đổi, là theo hướng tốt hơn. Tôi hy vọng cuộc sống của anh ấy cũng sẽ ngày càng tốt đẹp hơn vì sự xuất hiện của tôi, cũng hy vọng, tôi có thể sống bên anh thật lâu thật lâu.”

Chiêm Hỉ kết thúc cuộc trò chuyện này, “Tôi và Tiểu Ngư không chỉ là nhân vật trong phim, cũng không chỉ là cặp đôi, tôi hy vọng tương lai chúng tôi sẽ là vợ chồng, là ba mẹ của các con, là con gái của bốn người già, là bạn bè tốt nhất của nhau, cũng là người nhà thân cận nhất. Tôi hy vọng, chúng tôi luôn bên nhau trong cuộc sống tương lai, dù bệnh tật hoặc ngoài ý muốn, có thể là người mà bác sĩ cùng cảnh sát liên lạc trước không chút do dự.”

......

Đoạn kết của tập này, Nhậm Hồng thêm một câu:

Câu chuyện của bọn họ đã được phát sóng, thầy Lạc và cô Chiêm đã cử hành hôn lễ.

Thay mặt đoàn phim, tôi xin chúc bọn họ luôn hạnh phúc, chậm rãi đi trên đường đời, nắm tay mãi không chia lìa.

Phụ đề mờ dần, Lạc Tĩnh Ngữ phục hồi tinh thần, đoạn giới thiệu và phụ đề bắt đầu của tập tiếp theo đã được phát trên màn hình.

Anh chạm lên mặt, đúng như dự đoán, nước mắt lại tuôn rơi.

Anh không biết lúc Hoan Hoan nói những lời này có tâm trạng gì, cô còn trẻ như vậy, khuôn mặt căng bóng, đôi mắt sáng ngời như sao trời.

Anh nghĩ bản thân tốt ở đâu mà cô nói như vậy?

Anh cũng từng sợ hãi, yếu đuối, gục ngã, sợ liên lụy cô, muốn từ bỏ.

Rõ ràng là cô vẫn luôn gánh vác, nói không trốn tránh thì sẽ không trốn tránh.

Lạc Tĩnh Ngữ rút khăn giấy lau đôi mắt, trầm mặc một hồi lâu trên sofa mới tắt đi TV.

Anh đánh răng rửa mặt, trước khi vào phòng, anh tắt đèn cá voi.

Cả phòng khách trở nên tối om, anh nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ chính, Chiêm Hỉ còn mở một đèn ngủ cho anh, ngủ ngon lành dưới chăn bông.

Lạc Tĩnh Ngữ cởi quần áo lên giường, xốc lên chăn nằm bên người cô, không tắt đèn, mà nhìn theo ánh đèn mờ vào khuôn mặt lúc ngủ của cô.

Cô vẫn là cô gái đáng yêu nhất trong kí ức, vĩnh viễn không thay đổi.

Anh cúi người hôn lên má cô, Chiêm Hỉ vẫn không tỉnh, vô thức nghiêng người về phía anh, chân còn cọ xát cái chân trần dưới chăn khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Lạc Tĩnh Ngữ duỗi tay tắt đèn ngủ, nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng.

Quà Tặng đã ngủ, Duyệt Nhi ngủ rồi, Hoan Hoan cũng ngủ rồi.

Đêm đã khuya, nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng trái tim Lạc Tĩnh Ngữ lại nóng như hỏa, thật lâu không tắt. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể mềm ấm của người trong lòng, cuối cùng cảm thấy buồn ngủ mà thiếp đi.

- Hoàn toàn văn, cảm ơn -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.