Cá Voi Cô Đơn

Chương 31: Chương 31: Sinh nhật Tiểu Ngư




Sáng thứ hai, Chung Bằng và Mạc Dương đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ làm việc, anh nói với bọn họ buổi chiều sẽ không làm việc, mà yêu cầu bảo họ hỗ trợ làm việc khác.

Hai người đồng ý, nhưng không biết phải làm gì, cho đến buổi chiều có người giao hàng đến, nhìn mấy thùng giấy lớn, họ liền hiểu được mọi chuyện.

Lạc Tĩnh Ngữ đến điểm tập kết hàng, mang một thùng chuyển phát lớn về nhà, hai tên nhóc khẽ quan sát anh, phát hiện tâm tình của anh Lạc rất vui, về đến nhà liền tháo dỡ, chỉ huy bọn họ làm việc.

Ba người mồ hôi nhễ nhại làm cả một buổi chiều, Lạc Tĩnh Ngữ cho bọn họ gấp đôi tiền công, hai bạn nhỏ cực kỳ vui vẻ, ngầm chạy lấy người.

Ăn sơ qua cơm chiều, Lạc Tĩnh Ngữ mở thùng cuối cùng, lấy hết đồ vật ra, ngồi xếp bằng trên sàn nhà cẩn thận lắp ráp theo hướng dẫn.

Anh đặc biệt định ngày giao vào một ngày trước đó, do muốn tạo bất ngờ cho Hoan Hoan.

Anh không thể nghe điện thoại, lúc nói chuyện rất mất công, vì thế nhắn tin với người khác mình là người điếc, chỉ có thể đọc tin nhắn, bảo đối phương đừng vì không gọi được mà chuyển hàng về, cả ngày anh đều chờ ở nhà.

May mà tất cả đồ đều đưa đến đúng hạn, nhờ được Chung Bằng và Mạc Dương trợ giúp hoàn thành.

Tối ngày mai, Hoan Hoan đến nhà anh, không biết sẽ cảm thấy thế nào?

Lạc Tĩnh Ngữ lấy cây gỗ trên tay đặt lên khối hình tròn, vặn ốc, nghĩ ngợi rồi tự mình cười trộm.

***

Đây là tuần cuối tuần trước Tết, mấy hôm nữa sẽ đến kỳ nghỉ Tết dài hạn, rất nhiều đồng nghiệp xa nhà rất nhớ quê, còn Chiêm Hỉ lại chẳng muốn về nhà.

Công ty của cô có nhà máy, công nhân rất đông nên thời gian nghỉ tương đối dài, đến mười hai ngày. Tuần công tác cuối cùng thường các bộ phận rất bận rộn, rất nhiều chuyện phải quyết định trước năm mới.

Chạng vạng tối thứ ba, đã qua giờ tan tầm, Chiêm Hỉ nóng vội nhìn mọi người vẫn còn đang tăng ca. Khi 6h, Tiểu Ngư gửi WeChat cho cô, Chiêm Hỉ đành cắn răng đến tìm Văn Cầm, nói bản thân muốn về trước, buổi tối còn có việc.

Văn Cầm ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một câu Chiêm Hỉ không thể nào ngờ được.

“Muốn đi học à?” Cô ta hỏi.

Chiêm Hỉ rất kinh ngạc: “Không có ạ! Học, học gì chứ?”

“Mẹ cô đã gọi cho tôi.” Văn Cầm lạnh lùng, “Bà ấy nói gần đây cô cần chuẩn bị hai tháng để thi tỉnh, đúng không?”

Chiêm Hỉ sợ hãi, tuy Văn Cầm là chị họ xa của cô, đồng thời cũng là quản lý cấp trung của công ty và sếp trực tiếp của cô! Không có lãnh đạo nào biết được cấp dưới của mình bất an với công việc hiện tại, còn có ý định nghỉ việc mà còn vui vẻ.

Trước nay Chiêm Hỉ chưa từng nói với người trong công ty về việc thi cử, cho rằng mẹ cũng nên có ý thức căn bản này. Nào biết bà ấy còn gọi điện cho Văn Cầm, tại sao chứ? Chỉ vì bà ấy là trưởng bối sao?

“Tâm sự một chút.” Văn Cầm bảo Chiêm Hỉ đóng cửa, để cô ngồi xuống, từ từ nói, “Chiêm Hỉ, dựa vào bối phận, mẹ cô là cô họ của tôi, cô là em họ của tôi. Lúc trước mẹ cô nhờ tôi giới thiệu công việc, tôi đã xem qua hồ sơ của cô, không tệ lắm nên trực tiếp tuyển. Bây giờ cô mới nhận chức nửa năm, người rất nhiệt tình, biểu hiện công việc cũng tốt, sau này tôi còn muốn sắp xếp cô làm quản lý một nhóm, chỉ là hiện tại chưa tới lúc. Cho nên, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ cô, thực sự rất bất ngờ.”

Chiêm Hỉ xấu hổ đỏ mặt, trong khoảng thời gian này, cô phải chịu áp lực từ phía mẹ, còn cả chuyện Kỷ Hồng Triết đã biết Trì Quý Lan đã làm những gì đối với ba mẹ mình, quả thực cô rất rối bời. Lúc này trước sự chất vấn của Văn Cầm, thật sự Chiêm Hỉ rất khó giải thích, cảm giác dù có nói gì cũng chị phí công.

“Không hài lòng với công việc hay là với tiền lương? Hay là có mâu thuẫn với đồng nghiệp? Chiêm Hỉ, cô đều có thể nói với tôi, không sao đâu.” Văn Cầm có kinh nghiệm nhiều trong bộ phận nhân sự, không có chút dọa nạt người khác.

Chiêm Hỉ rối bời, nói thật: “Giám đốc Văn, là mẹ em bắt phải đi thi, không phải ý muốn của em.”

Cô không dám gọi chị Văn, Văn Cầm có chút suy tư: “Vậy thi đậu thì sao? Cô sẽ đi?”

Chiêm Hỉ không đáp được, nhỏ giọng: “Tôi cảm thấy xác xuất thi đậu không cao.”

“Tốt xấu gì em cũng có nửa năm kinh nghiệm làm việc, không phải thực tập sinh.” Văn Cầm nói, “Trước đây tôi và gia đình cô không thân, ba của tôi và mẹ của cô là anh em họ. Tôi từng nghe ba nói về mẹ cô, tính cách... Rất hiếu thắng, rất cố chấp. Nhưng dù thế nào, bà ấy cũng là trưởng bối của tôi, cũng không nên nói không tốt trước mặt cô. Chiêm Hỉ, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, chỉ muốn khuyên cô một câu, có một vài việc, cô phải học được cách tự mình quyết định.”

“Trong mắt nhiều người, công việc là nuôi sống bản thân và gia đình, không thể không làm. Cô có từng nghĩ, hầu hết mọi người đều phải làm việc ít nhất là ba mươi năm, đó là phần không thể thiếu trong cuộc sống. Chúng ta làm HR, công việc quan trọng là giúp công nhân tìm ra kế hoạch làm việc, định hướng nghề nghiệp, vị trí thích hợp với mình. Nhân viên nên học hỏi kinh nghiệm làm việc, biết cầu tiến, không ngừng sáng tạo và làm giàu cho bản thân thì mới có điều kiện phát triển tài năng. Đột phá, không chỉ nhận thêm tiền, mà còn có thể tạo ra giá trị cho bản thân.”

“Cô làm HR, càng hiểu rõ điều này. Thi công chức là một lựa chọn tốt, mọi người đều biết công việc ổn định sẽ có thể diện hơn, khó bị đào thải, nếu không có bước ngoặt thì có thể làm đến khi về hưu. Vậy nếu thật sự cô muốn thi, tôi không còn lời nào để nói, nhưng cô lại nói là mẹ muốn cô đi thi, không phải ý của cô, tôi cảm thấy cực kỳ quái lạ. Đây là công việc của cô, cuộc sống của cô, cô là một người độc lập, mẹ cô sau này... Tóm lại sẽ phải đi, cô sống vì bà ấy hay là vì chính mình? Làm việc vì bà ấy hay vì bản thân?”

Văn Cầm tạm dừng một chút, để cho Chiêm Hỉ nghe rõ, mới tiếp tục, “Nếu là người khác, dù là người ở bộ phận nào, để tôi biết anh ta muốn thi biên chế, có thể sẽ từ chức, cô biết tôi sẽ làm gì không? Trước tiên tôi sẽ báo cáo với cấp trên trực tiếp của anh ta, xác nhận xong, cũng không sao! Từ nay về sau sẽ không còn sắp xếp công việc quan trọng nào cho anh ta nữa, bỏ qua sau đầu, không thể thăng chức, không có cơ hội đào tạo chuyên sâu, không có hạng mục sẽ không có tiền thưởng, chờ anh ta tự từ chức.”

“Cho nên cô nên suy nghĩ kỹ. Dù sao chúng ta cũng là người thân, tôi tha cho cô một lần, chuyện này sẽ không nói với người khác, tôi cũng không hy vọng cô sẽ rêu rao khắp nơi. Dù cho cô thi đậu hay không, những lời nói này chúng ta đều phải giữ kín, nếu không tôi sẽ rất khó khăn, hiểu chưa?”

Chiêm Hỉ hổ thẹn, gật đầu nói: “Hiểu ạ.”

Văn Cầm xua tay: “Được rồi, vậy cô tan tầm trước đi. Khi ăn Tết thì suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự muốn thi biên chế, tôi kiến nghị cô nên từ chức, ôn tập thật tốt để thi một lần là qua. Nếu như chỉ lừa gạt cho qua, tôi nói thật, thi mà đậu thì đã là Tử Vi Tinh hạ phàm rồi.”

***

Chiêm Hỉ rời khỏi công ty, cúi đầu ôm túi đi về nhà.

Mấy ngày nay thật sự khiến cô rất mệt mỏi, Kỷ Hồng Triết khiến cô ngẫm lại, Văn Cầm cũng khiến cô ngẫm nghĩ, suy nghĩ của cô rất nhiều, nhưng có tác dụng không?

Về công việc, vốn dĩ Chiêm Hỉ có kế hoạch. Tháng 4, 5 liền biết kế hoạch này có thành hay không, cô đã xem qua thông báo tuyển dụng, có vị trí. Nhưng chuyện này cô chưa nói với Văn Cầm, tuy rằng chuyển vị trí trong công ty đối với Văn Cầm chẳng khác nào thay đổi công ty.

Còn cả Tiểu Ngư... Đây thật sự là vấn đề khiến cô cực kỳ phiền não.

Một người không hề liên quan đến tiêu chuẩn chọn chồng của mẹ và mẫu người lý tưởng của cô, trước mắt là một con đường không nhìn thấy tương lai.

Nhưng trái tim thật sự rất kỳ diệu, hiểu rõ lý lẽ, biết được khó khăn trở ngại nhưng vẫn không khống chế được muốn tới gần anh.

Kỷ Hồng Triết nói, đừng nói chuyện với anh nếu như không có kết quả. Chiêm Hỉ buồn bực, sao cô lại nói chuyện đó với anh? Chẳng lẽ không phải là Tiểu Ngư nói trước sao?

Còn bảo là Tiểu Ngư đơn thuần, chỗ nào? Anh ấy biết nhiều lắm! Còn biết tới đón cô, đích thân đưa bánh kem cho cô, đưa đến năm con tương vịt, còn cướp cả mèo!

Còn mẹ cô thì sao, cô phải làm thế nào? Chẳng lẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao?

Nói cho bà ấy, con thích một người điếc, ngoại trừ không nghe không nói, những mặt khác đều tốt, có căn hộ, có sự nghiệp, lại đẹp trai tốt bụng, rất tốt với con. Con có thể phát triển với anh ấy không?

Chiêm Hỉ nản lòng thở dài.

Dù cho Diêu Dĩnh và Triệu Tình Tình khai sáng, bà hẳn cũng không đồng ý!

Hơn nữa, Tiểu Ngư cũng chưa nói với cô điều gì, không chừng chỉ là cô đơn phương thôi.

Vừa đi vừa nghĩ, Chiêm Hỉ vào Thanh Tước Giai Uyển, đến điểm tập kết hàng.

Cô mua một món quà sinh nhật cho Tiểu Ngư, giao bởi SF Express, mới đến hôm nay. Cô không có thời gian kiểm tra hàng và viết thiệp, vì thế cô đem thùng về thẳng nhà.

Tiểu Ngư nói cô hãy mang theo mèo con, và Chiêm Hỉ làm theo. Đến 7h, cô mới đến trước nhà Lạc Tĩnh Ngữ ấn chuông cửa.

Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa, cửa vừa mở, Chiêm Hỉ nhìn thấy anh cười nhẹ, không kịp nói “Sinh nhật vui vẻ”, đôi mắt đã liếc về phía phòng khách, kinh ngạc mở to.

Giống như giấc mơ, chỉ là hai ngày không tới, phòng khách nhà Tiểu Ngư đã xuất hiện thay đổi rất lớn!

Chiêm Hỉ đổi giày vào nhà, đặt thùng trên mặt đất, Quà Tặng gấp ráp nhào vào lòng Lạc Tĩnh Ngữ, được anh ôm vào ngực.

Lạc Tĩnh Ngữ ôm mèo con, khẽ kéo nhẹ tay áo Chiêm Hỉ, rồi chỉ vào phòng khách, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.

Chiêm Hỉ chậm rãi đi lên phía trước, quan sát tỉ mỉ phòng khách nửa quen nửa lạ này.

Bên hiên, nơi ban đầu đặt bộ bàn xếp, nay đã được kê thêm một bộ bàn ghế bốn chỗ dựa sát tường. Phong cách đơn giản, trên bàn còn có một bình gốm nhỏ cùng hoa loa kèn trắng, Chiêm Hỉ biết đó là hoa giả.

Bàn làm việc vẫn còn, chỉ là cách nơi này một khoảng rộng. Hai ngăn tủ sát tường chỉ còn lại một, vị trí thay đổi, bên phía cửa kính còn dư một khoảng trống.

Khoảng trống đó được thêm một bộ sofa bọc da trắng gạo, trên đó có ba gối đệm, đều màu sắc ấm áp khác nhau. Dưới sofa có một chiếc thảm xám hình vuông, trên thảm bày biện một bàn trà màu gỗ.

Đối diện sofa vẫn không có TV và tủ TV, nhưng lại thêm một tổ ấm cho mèo, bên cạnh còn có một chậu cát mèo mới tinh cùng mấy món đồ chơi, và những vật dụng linh tinh cho mèo con.

Chiêm Hỉ nhìn sang Lạc Tĩnh Ngữ, anh vẫn đang cười với cô, đôi mắt sáng lấp lánh như đang kể công, muốn chờ cô khen ngợi.

Anh tay Chiêm Hỉ dắt đến nhà trên cây cho mèo, thả Quà Tặng ra. Mèo con nhìn thấy hàng tá đồ chơi mới hơi lạ lẫm, một lúc sau mới bò lên. Nhưng nó còn quá nhỏ, không thể nhảy qua cáo, ngồi xổm trên ván gỗ liếm lông, kêu meo meo.

Thấy Chiêm Hỉ không nói, hơi choáng váng, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ đành đánh chữ cho cô: [Hoan Hoan, tôi đã mua sofa, có thích không?]

_Thích không?

Chiêm Hỉ ngơ ngẩn nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, nhớ cuộc nói chuyện với anh lần trước. Anh hỏi cô thích sofa đúng không, cô đã nói rất thích, lúc ấy anh chỉ chớp chớp mắt nhìn cô.

Đột nhiên trái tim như thắt lại, co quắp.

Cô bỗng nhận ra, thì ra không phải là cô đơn phương.

Lạc Tĩnh Ngữ, có lẽ cũng thích cô.

Chỉ là anh không nói, không thể nói, không muốn nói, không dám nói.

Anh chỉ biết cẩn thận, nơm nớp lo sợ mà nhớ kỹ từng câu nói của cô, sau đó vụng về biểu đạt tâm ý của mình.

“Thích.” Chiêm Hỉ trả lời.

Lời còn chưa dứt, một giọt nước mắt đã rơi xuống từ khóe mắt.

Nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô, thật sự Lạc Tĩnh Ngữ đã hoảng sợ, không biết làm thế nào cho phải, anh không thể nói, gấp gáp dùng thủ ngữ: [Em sao thế? Không thoải mái ở đâu sao?]

Chiêm Hỉ chỉ có thể hiểu câu trước, còn câu sau không hiểu, lắc đầu liên tục, nói: “Tôi không sao, không sao, thật sự không sao...”

An ủi anh như thế, cũng có thể gọi là an ủi chính mình, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng. Hô hấp Lạc Tĩnh Ngữ như tắc nghẽn, xoay người rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, Chiêm Hỉ nhận lấy xoa lên mắt, nhưng lại càng khóc dữ dội hơn, liên tục nức nở ra tiếng, bả vai run rẩy.

Lạc Tĩnh Ngữ sắp phát điên, không biết rốt cuộc là cô bị làm sao, muốn hỏi nhưng không có cách nào, cô không hiểu biểu đạt của anh! Muốn nghe cô nói, nhưng cô không chịu ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng cùng chop mũi, còn cả khăn giấy đang đặt trên mắt.

Rốt cuộc anh không thể nhịn được, tiến lên trước ôm đầu Chiêm Hỉ, khẽ ấn cô vào ngực mình.

Gương mặt cô đặt trên vai của anh, anh không thể nghe tiếng khóc của cô, nhưng có thể cảm nhận được người cô đang run rẩy. Anh nâng tay lên rồi lại buông xuống, mãi cho đến lần thứ ba mới ôm eo cô từ phía sau.

Áo khoác lông của cô chưa cởi ra, cả người mập mạp, thấy cô không kháng cự, Lạc Tĩnh Ngữ khẽ nhẹ nhàng dùng lực mạnh hơn, kéo cô tiến sát vào lòng ngực.

Chiêm Hỉ không biết khi nào đã vươn tay ra, khi cô phát hiện thì mình đã ôm lấy người đàn ông này rồi.

Anh mặc áo len, tay cô đặt phía sau lưng anh, gương mặt giấu trong hõm vai của anh, khóc thút thít.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tới gần từ khi quen biết, cô rất quen thuộc hương thơm trên người anh, đến mức chỉ cần ngửi thấy đã biết được anh đang ở gần.

Thân hình người đàn ông cao lớn rắn chắc, lúc ôm rất mạnh mẽ, đúng lúc khiến cho Chiêm Hỉ dựa vào, quên đi tất cả. Cô ôm chặt anh, để mặc cho nước mắt ướt nhòa, tham lam hưởng thụ sự dịu dàng như biển cả an tĩnh của anh.

Cô nghĩ anh thật sự rất tốt! Người tốt như vậy, là người khiến cô thích, khiến cô rung động, muốn ở bên nhau nhưng lại không có cách nào, không có cách ở bên nhau!

Cô ghét sự ngu ngốc của mình, ghét mình ích kỷ, ghét mình yếu đuối!

Cô thật ghét mình là kẻ bất nhân, không có can đảm vì anh vượt mọi chông gai, thiếu tự tin chống lại những tin đồn về anh. Điều cô ghét nhất chính là cô không có cách nào bảo đảm, anh sẽ không chịu thương tổn vì cô.

Lạc Tĩnh Ngữ xoa nhẹ gáy của Chiêm Hỉ, nhìn về phía Quà Tặng.

Quà Tặng mới hai tháng, một mèo con với lá gan rất nhỉ, có lẽ vì nó biết chủ nhân của nó đều là người an tĩnh, đặc biệt là Lạc Tĩnh Ngữ.

Anh nhớ, khi Quà Tặng ở nhà anh, khi anh di chuyển ghế hoặc va chạm vào đồ vật, Quà Tặng sẽ sợ mà trốn dưới gầm bàn hoặc gầm giường.

Mà lúc này, mèo nhỏ đã sớm trốn vào nhà trên cây, không lộ bóng dáng. Lạc Tĩnh Ngữ biết, nhất định Hoan Hoan đã khóc rất lớn.

Trái tim anh rất đau, dù cô khóc vì điều gì, anh đều không mấy dễ chịu.

Trong lòng còn có một cảm giác bất an mơ hồ – Hoan Hoan, khóc vì anh.

Tại sao?

Đã lâu Chiêm Hỉ không khóc thảm thiết như một đứa trẻ như vậy, khoảng hơn mười phút sau, mới dừng rơi nước mắt, rời khỏi cái ôm ấm áp của Lạc Tĩnh Ngữ.

Cô nhìn vai trái ướt đẫm của Lạc Tĩnh Ngữ, khịt mũi nói: “Xin lỗi.”

Lạc Tĩnh Ngữ lắc tay, xoa đầu của cô, khom lưng nhìn gương mặt cô, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.

Chiêm Hỉ cười, nhất định mình đã sưng hết cả mắt, rất xấu, nói: “Tôi đói rồi, tối nay ăn gì thế?”

Lạc Tĩnh Ngữ nắm lấy cánh tay cô để cô ngồi xuống sofa, rồi chỉ vào bếp, làm thủ ngữ “Chờ một chút“. Chiêm Hỉ hiểu được, gật đầu với anh.

Anh vào bếp nấu thức ăn, Chiêm Hỉ tựa người vào sofa, không còn sức.

Sofa này rất thoải mái, còn hơn cả sofa ở nhà cô, nhưng Chiêm Hỉ nghĩ đến đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng được ngồi, suýt chút nữa muốn khóc.

Thức ăn đã được chuẩn bị gần xong, rất nhanh đã mang ra bàn, bày biện rất đẹp, hương thơm ngào ngạt.

Ngoại trừ thức ăn, anh còn nướng một cái bánh nhỏ, phía trên có một lớp sữa, trang trí bằng dâu tây.

Chiêm Hỉ ngồi đối diện anh, vẻ mặt mất mát, Lạc Tĩnh Ngữ rót một cốc nước dừa, sau khi cạn ly hai người yên tĩnh ăn cơm. Đến khi đã no, Chiêm Hỉ nói: “Ăn bánh kem đi, anh đã chuẩn bị nến chưa?”

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, tìm một ngọn nến tinh xảo cắm trên bánh, Chiêm Hỉ tắt đèn phòng ăn, anh vừa định nhắm mắt ước nguyện, Chiêm Hỉ ngăn lại, nói: “Chưa hát chúc mừng sinh nhật mà!”

Lời vừa ra khỏi miệng đã phải hối hận, Lạc Tĩnh Ngữ đang ngơ ngác nhìn cô, Chiêm Hỉ tự trách, ôm mặt lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Lạc Tĩnh Ngữ cười rộ lên, lấy điện thoại đánh chữ: [Chưa từng có người hát cho tôi nghe, em hát đi, tôi có thể nghe được.]

Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào ngực trái của mình, đôi tay làm thành hình trái tim rồi chỉ vào tai, cuối cùng gật đầu với cô, ánh mắt có chút mong chờ.

Chiêm Hỉ nói: “Được, tôi hát cho anh nghe.”

Ánh nến lập lòe, cô vỗ tay, hát bài chúc mừng sinh nhật: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ... Tiểu Ngư, sinh nhật vui vẻ.”

Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn nhìn cô chăm chú, anh không vui chút nào, vì Chiêm Hỉ khóc.

Anh nhanh chóng nhắm mắt ước nguyện, chỉ muốn nói ra một điều ước đơn giản: Hoan Hoan, đừng khóc.

Anh mở mắt, thổi tắt nến.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng lên bật đèn, đi đến ngồi xổm bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay của cô ngước mặt nhìn lên, ánh mắt dịu dàng như nước, liên tục lau nước mắt cho cô.

Lau sạch, nước mắt lại chảy ra, Chiêm Hỉ đã buông bỏ, muốn khóc thì khóc, trước mặt Lạc Tĩnh Ngữ, cô không muốn che giấu sự bất lực và bi thương của mình, còn cả sự đau khổ dai dẳng. Giây phút nhìn thấy phòng khách mới của Tiểu Ngư, cô đã biết, không thể tiếp tục.

Đêm nay cảm xúc của cô mất ổn định, giống như một đứa trẻ bị cướp đồ chơi, khóc đến mức Lạc Tĩnh Ngữ tan nát trái tim.

Khi ăn cơm, thật ra cô ăn rất nhiều, còn cả bánh kem, nhét từng muỗng vào miệng, vừa nghẹn vừa thút thít. Lạc Tĩnh Ngữ lo lắng, sợ cô sẽ ăn đến mắc nghẹn mất.

Khó khăn lắm mới xong bữa cơm, Chiêm Hỉ không ở lâu, ôm Quà Tặng rời đi.

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ hỏi cô: [Có thể tâm sự với tôi không?]

Chiêm Hỉ lắc đầu: “Tôi không sao.”

Hai người tạm biệt trước cửa, mấy lần Chiêm Hỉ muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn vào mắt Lạc Tĩnh Ngữ, nói: “Tiểu Ngư, sinh nhật vui vẻ, xin hãy tha thứ cho tôi. Tạm biệt.”

Nói xong, cô ôm mèo xoay người rời đi.

Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu vì sao cô phải nói “Xin hãy tha thứ cho tôi”, cho đến nửa tiếng sau, anh nhận được WeChat của cô.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, xin lỗi. Những lời này tôi không có cách nào đối mặt nói với anh, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên nói trên đây.

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xuống sofa, nắm chặt điện thoại, nhìn từng chữ cô gửi tới.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh nói tôi rất giỏi, thật ra tôi chỉ là một người bình thường, nhát gan, yếu đuối, thường thường không thú vị. Anh mới giỏi giang, điều gì cũng biết, đã sớm biết bản thân muốn điều gì, làm điều gì, dũng cảm hơn tôi rất nhiều.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi chưa từng nói với anh, mẹ tôi kỳ vọng rất cao vào tôi, dù là việc học, công việc, bạn bè, hoặc kén chồng, đều yêu cầu rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, bà ấy đều xen vào việc lớn việc nhỏ của tôi, dù biết lời nói của bà rất cực đoan, nhưng tôi không có can đảm chống đối.

Tôi rất thích tự do, đáng tiếc đến nay vẫn không như ý nguyện.

Tôi thật sự bất lực, luôn tìm kiếm một sự giải thoát khỏi gông cùm xiềng xích, lại có thể khiến bà ấy hài lòng, nhưng không tìm được.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, anh là một người rất rất tốt, là chàng trai đáng yêu nhất trên đời mà tôi từng gặp, nhưng tôi không có cách nào hứa hẹn điều gì với anh. Quen biết anh hơn hai tháng, tôi thật sự rất vui, cảm ơn tất cả mọi điều anh đã làm vì tôi, cảm ơn anh đã che chở bao dung. Chỉ là, rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, cô giáo Trứng Gà không đủ dũng cảm, không nhìn ra hy vọng và tương lai, cô giáo Trứng Gà là một người nhát gan.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật sự xin lỗi vì đã nói những lời này vào sinh nhật của anh, nhưng tôi nghĩ hành động khó hiểu lúc nãy của tôi cũng đã để anh phát hiện. Tiểu Ngư, tin tôi, là vấn đề của tôi, không phải là anh. Anh rất tốt, nhất định sẽ gặp được một cô gái ưu tú, có một gia đình nhỏ hạnh phúc mỹ mãn.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi cũng sẽ tiếp tục nỗ lực, tuyệt đối sẽ không từ bỏ bản thân. Giai đoạn hiện tại, mục tiêu của tôi là công việc, tôi có một kế hoạch rất rõ ràng, cần rất nhiều tâm trí để thực hiện. Chuyện tình cảm, tạm thời tôi sẽ đặt qua một bên. Tiểu Ngư, anh cũng phải cố lên, tôi biết anh rất thích hoa giả, cũng biết trình độ của anh rất xuất sắc, tôi tin chỉ cần có cơ hội tốt, anh có thể bắt lấy, trở thành một đại sư nổi tiếng trong giới.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, chúng ta vẫn là bạn như trước, một người bạn rất tốt. Anh có thể gửi WeChat cho tôi, tôi cũng sẽ dạy anh ngữ pháp. Chỉ là, sau này tôi không thể đến nhà anh làm khách. Nếu gặp nhau ở thang máy, chúng ta vẫn có thể tâm sự, tôi vĩnh viễn là cô giáo Trứng Gà của anh.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thùng giấy bên hiên, là quà sinh nhật của anh, vừa rồi chưa kịp đưa. Nó cần phải được lắp ráp, tôi tin sẽ không quá khó đối với anh, hy vọng anh sẽ thích.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cuối cùng, Tiểu Ngư, cảm ơn những ngày anh đã ở bên cạnh bầu bạn, tôi thật sự rất vui rất vui vì có tể quen biết với anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, ngủ ngon.

Xem xong tin nhắn, Lạc Tĩnh Ngữ cong người ngồi trên sofa, khuỷu tay đặt lên đầu gối, cả người cứng như một bức tượng.

Rất lâu sau đó, anh ngẩng đầu nhìn nhà trên cây của mèo, cầu treo trống rỗng, còn cả chậu cát mèo.

Anh nhìn bàn trà trước mặt, thảm, còn cả bộ bàn ăn cách đó không xa.

Những thứ này, đều là do anh cùng Chung Bằng và Mạc Dương cực khổ bày trí.

Hiện tại xem ra, giống như một trò hề.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng lên đến bên hiên, ngồi xổm xuống mở thùng giấy, phát hiện Chiêm Hỉ tặng cho anh một cái đèn đặt dưới sàn.

Anh ngồi xếp bằng, nhanh chóng lắp ráp xong, là một chiếc đèn hình cá voi bằng gỗ không nhỏ, thân hình uốn lượn, phía trên treo một con cá voi bằng gỗ.

Anh mang chiếc đèn cong đến bên cạnh sofa, cắm điện, tắt đèn phòng khách, mở công tắc đèn cá voi.

Chiếc đèn cá voi phát ra màu sắc ấm áp thông qua chú cá voi rỗng bên trên, nhẹ nhàng lan ra khắp phòng, còn phản chiếu bóng hình trên tường.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng giữa phòng khách, xoay một phòng, mơ hồ nhìn bốn phía.

Tựa như có một con cá voi, bơi vào trái tim biển cả của anh trong màn đêm tối tăm, hát ca trong tĩnh mịch.

Sách từng viết, cá voi tạo ra sóng siêu âm để phát ra âm thanh, rất khó có thể miêu tả âm thanh đó.

Cả một từ tượng thanh cũng không có, Lạc Tĩnh Ngữ càng không thể tưởng tượng được.

Tựa như bây giờ, anh cúi đầu, yết hầu chuyển động, mắt ướt đẫm, mũi tắc nghẹn, miệng cũng mở ra, nhưng vĩnh viễn không thể biết được âm thanh bản thân phát ra rốt cuộc như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.