Cá Voi Cô Đơn

Chương 65: Chương 65: Thoát khỏi gông xiềng, lướt qua biển rộng




Phản ứng đầu tiên của Lạc Tĩnh Ngữ chính là không đồng ý.

Anh biết Hoan Hoan học ngành Truyền thông, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng biết cô vẫn luôn muốn vào một công ty truyền thông hoặc phòng kế hoạch của một doanh nghiệp nhỏ, làm các công việc thiên về chuyên ngành đại học.

Sao anh có thể liên lụy cô chứ?

Anh chỉ là một thợ thủ công nhỏ mà thôi, Phương Húc không giúp anh, còn có một vài nghề tay trái khác. Anh chỉ yêu cầu một trợ thủ có thể giúp anh quản lý khách hàng là được.

Trong ngành sản xuất này, người khác có thể làm một mình, nhưng anh thì hết cách, mới muốn tìm người giúp đỡ, sao có thể là Hoan Hoan đây? Anh sẽ làm trễ nãi cô, không thể không thể, tuyệt đối không thể để Hoan Hoan chậm trễ, tự anh có thể giải quyết được.

Lạc Tĩnh Ngữ sốt ruột quơ tay nói thủ ngữ muốn biểu đạt ý nghĩ của mình, anh khuyên Chiêm Hỉ nên từ bỏ suy nghĩ này đi. Anh còn sợ cô xem không hiểu, vội vàng há mồm phát ra tiếng “Oan Oan“.

Chiêm Hỉ biết nỗi lòng của anh, cô nắm lấy hai tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ hết cách “Nói chuyện”, nhìn cô thật sâu, không ngừng lắc đầu, muốn nói “Không được”, còn phát ra âm thanh: “Ông ực, ông ực......”

“Tiểu ngư, trước hết hãy nghe em nói, nghe em nói trước.” Chiêm Hỉ kéo tay anh ngồi xuống sofa, hít sâu một hơi, vừa khua tay vừa nói, “Thật ra tối hôm qua em đã suy nghĩ, không phải nhất thời xúc động. Hôm nay đến gặp Phương Húc, em đã thấy cô gái làm hoa hồng giả kia, cô ấy tên là Quản Như Tiệp, ở trong văn phòng của Phương Húc, anh biết đây có nghĩa gì không?”

Lạc Tĩnh Ngữ ngây dại.

“Phương Húc đã hợp tác với cô ấy, là đối tác mới của anh ta.” Chiêm Hỉ nói, “Em vừa thấy điều này, trong lòng càng rõ ràng hơn, em muốn cùng anh làm Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui! Anh đừng cảm thấy đang ép buộc em, chỉ là em muốn giúp đỡ anh, không phải vì anh là Tiểu Ngư. Em vẫn luôn cảm thấy Phương Húc không hiểu được tiềm lực của anh, vì anh khác với những người như chị Thiệu, bọn họ...... Có lẽ mục tiêu cũng không to lớn như vậy, có thể nói là tương đối hài lòng với hiện tại. Anh nên đặt mục tiêu là Đại sư Từ, chỉ là anh không giống bà ấy, chính ở chỗ anh vẫn còn trẻ, hiểu không? Khi Đại sư Từ bắt đầu học làm hoa lớn tuổi hơn anh hiện tại, còn anh, từ 18 tuổi đã bắt đầu học.”

Chiêm Hỉ nói rất chậm, giọng nói sử dụng cú pháp của thủ ngữ còn khua tay múa chân, nếu không làm động tác, Lạc Tĩnh Ngữ cũng có thể xem hiểu dáng vẻ nói chuyện này của cô.

Đúng là anh xem đã hiểu.

Chiêm Hỉ nói: “Hiện tại công việc kiếm tiền nhiều nhất của cô Từ trong năm là dạy học, có nhiều cấp bậc học viên, mỗi cái cấp bậc đều phải lên lớp một đến hai tháng, một năm nhanh chóng đi qua. Chúng ta bỏ qua việc giảng dạy này, vậy cô Từ vẫn có thể làm các công việc khác, anh không thể làm sao? Em cảm thấy anh sẽ làm được, chỉ là không có con đường, không có người giúp, Phương Húc không muốn, nhưng em nguyện ý! Lúc trước em tìm việc, kỳ thật chỉ muốn thách thức bản thân để phát huy sức sáng tạo, không thích loại công việc làm theo từng bước.”

Chiêm Hỉ nắm lấy hai tay Lạc Tĩnh Ngữ, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay thon dài: “Tiểu Ngư, bây giờ trong mắt ta, anh chính là một dự án, một sản phẩm, đôi tay này của anh chính là một khối ngọc thô chưa được mài dũa. Em muốn khai quật ra tiềm năng của anh, không chỉ để anh làm các công việc trước kia, còn phải nâng cao một bậc nữa! Có lẽ em không có kinh nghiệm như Phương Húc, cũng không hiểu Hán phục, nhưng em cũng có ưu thế mà anh ta không có, em biết thủ ngữ, còn hiểu về hoa dập nóng hơn, trình độ văn học cũng giỏi hơn anh ta! Em có kiến thức nền về quảng cáo truyền thông trên Internet, hiện tại chỉ cần em thực hành xem hiệu quả. Điều mấu chốt nhất là......”

Chiêm Hỉ nắm chặt tay Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tiểu Ngư, em tin tưởng anh, anh cũng tín tưởng em. Em sẽ không lừa gạt anh, cũng không cần phải đề phòng em. Chúng ta phối hợp rất tốt ở Lễ hội Sáng tạo, anh đã quên rồi sao? Chúng ta chỉ có hai người cũng có thể làm tốt mọi việc, không xảy ra sự cố. Em nói nhiều như thế, anh còn cảm thấy em không thích hợp sao?”

Không phải Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy Chiêm Hỉ không thích hợp, chỉ là anh cảm thấy cô giúp anh tựa như lấy tài lớn làm việc nhỏ.

Chiêm Hỉ thấy được sự rối rắm của anh, cô cười ngọt ngào: “Tất nhiên em không thể làm không công, hoặc là anh phát tiền lương cho em, hoặc là chia lợi nhuận giống Phương Húc, anh cảm thấy thế nào? Em có thể kiếm được bao nhiêu, còn phải xem bản lĩnh của hai chúng ta rồi.”

Thấy Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngốc, Chiêm Hỉ hỏi: “Điều em vừa nói, anh đều nghe hiểu không? Chỗ nào không rõ, em sẽ nói lại một lần nữa.”

Lạc Tĩnh Ngữ chớp chớp mắt, nói: [Đều hiểu, em để anh suy nghĩ lại.]

“Được.” Chiêm Hỉ vừa nói chuyện vừa quơ tay, [Anh hãy suy nghĩ cẩn thận một chút, em sẽ làm một phần bảng kế hoạch trước, xem thử chúng ta bắt đầu thế nào. Tiểu Ngư, còn nhiều thời gian, không nên gấp gáp, chúng ta cùng nhau cố gắng, trước hết nên kinh doanh Lễ Hán phục đã.]

Lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ gật gật đầu, anh bị Hoan Hoan nói đến động tâm.

Không cách nào không động tâm, nếu Hoan Hoan giúp anh, thật ra anh không có một chút nào lo lắng về sau, có thể làm việc thoải mái, có ý tưởng gì cũng đều có thể nói trắng ra với cô, không cần giống như lúc đối mặt Phương Húc, nửa là cầu xin nửa là khuyên bảo, cuối cùng còn bị anh ta mắng một hồi.

——

Chủ nhật hôm sau, từ khi bắt đầu chuẩn bị cho Lễ hội Sáng tạo, gần một tháng nay Chiêm Hỉ không đến nhà của Chu Liên học thủ ngữ, cô quyết định vẫn tiếp tục học thêm, cố gắng đạt được cấp Tám.

Sắp tan học, cô nhận được điện thoại từ Chiêm Kiệt, giọng của ông anh trong điện thoại rất kỳ quái, nói gần nói xa hỏi cô ở đâu, hôm nay có sắp xếp gì khác hay không, Chiêm Hỉ nói: “Anh à, em đang ở bên ngoài đi học, anh có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”

Cuối cùng Chiêm Kiệt thành thật: “Hôm nay anh được nghỉ, là ngày được gặp Uy Uy, anh...... Không biết nên dẫn nhóc đi đâu, bên ngoài rất nóng bức, nó nói không muốn đến công viên, anh... Liền... hỏi nó có muốn nhà cô út không? Anh, anh......”

Chiêm Hỉ thiếu chút nữa thì bật cười: “Được rồi được rồi, anh mang nhóc đến chỗ em đi, Tiểu Ngư đang ở nhà đấy, em tan học sẽ trở về.”

Chiêm Kiệt vờ vịt hỏi: “Đến tầng 15 à?”

“Chẳng lẽ đến tầng tám sao? Nên đến nơi rộng rãi hơn, em nói với Tiểu Ngư một tiếng là được.” Chiêm Hỉ nói tiếp, “À đúng rồi, anh muốn ăn cái gì thì tự mình mua đồ ăn qua đi, Tiểu Ngư sẽ làm cho anh ăn.”

Chiêm Kiệt: “......”

Chiêm Hỉ thật không ngờ còn chưa qua một tuần, cô lại phải gặp anh trai.

Sau khi tan học, cô vội vàng chạy về nhà, lúc mở cửa tiến 1504 liền nghe được bên trong tiếng ồn ào đùa giỡn của con nít, còn có tiếng mèo kêu cùng tiếng xào rau trong bếp.

Chiêm Hỉ giật mình, từ trước đến nay 1504 là một căn nhà an tĩnh, chưa từng náo nhiệt như vậy.

Trong phòng khách hơi lạnh, Chiêm Hỉ đi vào nhà, cô nhìn đến Chiêm Kiệt ngồi khoanh chân trên sofa ăn dưa hấu, Quà Tặng ngoan ngoãn ngồi bên người anh, tựa hồ thân quen với người này.

Bàn trà bị đẩy sang một góc, hai tên nhóc ngồi trên thảm, ngoại trừ Uy Uy, còn có bạn nhỏ Cố Tâm Trì nhà bên cũng được nghỉ hè, hai nhóc đang cùng nhau xếp gỗ đồ chơi của Cố Tâm Trì mang từ nhà sang, còn có một chiếc xe lửa ba toa.

Nhìn thấy Chiêm Hỉ, hai cậu bé tranh nhau gọi cô, tiếng trước tiếng sau, một đứa gọi là “Cô ơi”, một đứa chào “Chị Chiêm“.

Uy Uy gọi Cố Tâm Trì là “Anh Tiểu Trì”, Cố Tâm Trì lại gọi Chiêm Kiệt là “Chú Chiêm”, Chiêm Hỉ cười không ngừng, cảm thấy mối quan hệ lung tung rối loạn hết cả lên.

Cô vào bếp thì thấy Lạc Tĩnh Ngữ đang mang khẩu trang xào rau.

Anh bị cảm, buổi sáng đang ngủ nướng thì nhận được WeChat của Chiêm Hỉ, sau đó bị dọa nhảy dựng, lúc thức dậy thì không kịp đi mua đồ ăn, Chiêm Kiệt đã đem Uy Uy đến đây.

Cảnh tượng lúc đó rất xấu hổ, Uy Uy nhìn anh liền gọi thân thiết: “Chú Tiểu Ngư, con nhớ chú lắm đó!”

Chiêm Kiệt trợn trừng mắt, hỏi con trai: “Con quen biết cậu ta sao?!”

Uy Uy phát hiện ra sai lầm, lắc đầu hoảng loạn, Lạc Tĩnh Ngữ cười xoa đầu nhóc, lấy di động đánh chữ đưa Chiêm Kiệt xem: [Anh à, em đã cùng nhóc đến Cung Thiếu Nhi một lần.]

Chiêm Kiệt: “......”

Anh liếc nhìn Lạc Tĩnh Ngữ: “Ai là anh của cậu chứ?!”

Lạc Tĩnh Ngữ không dám cười tiếp, anh nhận lấy hai túi đồ ăn lớn từ trong tay Chiêm Kiệt chạy vào bếp, sau đó cắt dưa hấu cho bọn họ và lấy đồ uống cùng đồ ăn vặt, cuối cùng đến nhà bên cạnh mang tên nhóc Cố Tâm Trì ăn không ngồi rồi đến đây.

Chiêm Kiệt mang đến rất nhiều đồ ăn, có gà cá thịt còn cả rau dưa, Chiêm Hỉ ôm lấy eo Lạc Tĩnh Ngữ, cười anh: “Xem ra, anh trai của em đã biến chỗ của anh thành nhà ăn rồi, còn xem anh như đầu bếp đấy.”

Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ lộ ra ngoài khẩu trang cong lên, lắc đầu bất đắc dĩ, Chiêm Hỉ hỏi: “Anh bị cảm mạo đã khá hơn chút nào chưa? Đã uống thuốc chưa?”

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.

Chiêm Hỉ nhéo lên eo của anh một cái: “Đáng đời, có dù thì không che, cố tình dầm mưa, gan thật nhỉ?”

Lạc Tĩnh Ngữ bị đau, kêu lên một tiếng.

Chuyện này đúng thật là tại anh, khó được mới được làm tâm hồn thi sĩ một phen, không ngờ lại bị lật xe.

Chiêm Hỉ mau chóng xoa eo cho anh, Lạc Tĩnh Ngữ siết lấy tay cô một chút, chỉ vào phòng khách bảo cô đi ra ngoài chơi với khách.

Giữa trưa ăn cơm, Cố Tâm Trì cũng ở lại ăn cùng, đám người rất náo nhiệt.

Lạc Tĩnh Ngữ đi lấy đũa, ngồi cách xa bọn họ một chút, nhìn nhiều người trên bàn ăn như vậy, anh bỗng cảm thấy tình cảnh này thật thần kỳ.

Lúc đang ăn, mũi anh hới ngứa ngáy liền quay đầu lấy tay che mũi hắt xì ba cái liên tục, lúc quay sang anh phát hiện bốn người trên bàn đều đang nhìn anh.

Uy Uy nói trước: “Cô ơi, con không nói dối đâu. Con đã nói chú Tiểu Ngư có thể nói, có thanh âm, cô có nghe được không?”

Chiêm Hỉ không hề kinh ngạc: “Nghe được chứ, giọng chú Tiểu Ngư của con rất êm tai, ngày thường cô cũng thường xuyên nghe đấy.”

Chiêm Kiệt nhìn cô rồi lại nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ khẽ đỏ mặt, biết bản thân hắt xì phát ra tiếng đã bị người ta nghe thấy, trong lòng rất căng thẳng, anh lấy hai tờ giấy lau nước mũi.

Cố Tâm Trì cảm thán: “Wow! Đây cũng là lần đầu tiên em nghe thấy giọng anh Tiểu Ngư đấy, chị Chiêm ơi, thế thì chị từng nghe anh Tiểu Ngư nói chuyện chưa?”

Chiêm Hỉ cười nói: “Nghe rồi.”

“Anh Tiểu ngư nói chuyện sẽ ra sao ạ? Em cũng muốn nghe.” Cố Tâm Trì nhớ tới một chuyện, nhóc liền nói, “Chị Chiêm ơi, lần trước anh Tiểu Ngư có hỏi em, giọng nói của chị là như thế nào đấy.”

Chiêm Hỉ hơi sửng sốt, cô nhìn sang Lạc Tĩnh Ngữ, mặt anh đã đỏ như trái cà chua chín, Chiêm Hỉ gõ nhẹ đầu của Cố Tâm Trì: “Giọng nói của anh Tiểu Ngư rất êm tai, nhưng mà anh ấy chỉ nói cho một mình chị nghe thôi, hiểu chưa?”

Chiêm Kiệt vẫn luôn yên lặng ăn, không tham dự vào đề tài này.

Anh có thể nhìn ra Lạc Tĩnh Ngữ đang rất xấu hổ khi bị hai nhóc con trực tiếp nghị luận chuyện anh có thể nói chuyện hay không, tuy nói lời trẻ con không tính, nhưng ít nhiều cũng sẽ chọc đến chỗ đau của anh.

Cậu ta cũng không dễ dàng, Chiêm Kiệt nghĩ thầm.

Sau này anh phải giải thích cho con trai một chút, phải học được cách tôn trọng người khác, hiểu được chỗ khó xử người khác. Một cậu bé mới bảy tuổi còn chưa hiểu biết nhiều về người khuyết tật, bản thân Chiêm Kiệt cũng hiểu rất, lúc trước chỉ thường thấy trên báo hoặc phim phóng sự.

Hiện tại một Lạc Tĩnh Ngữ to lớn đang ngồi ở trước mặt anh, rốt cuộc Chiêm Kiệt mới biết được, vì sao lúc trước mình gọi người này là “Kẻ điếc” trước mặt Chiêm Hỉ sẽ làm em gái tức giận như vậy.

Sau bữa cơm trưa, hai nhóc tiếp tục xếp gỗ, Chiêm Hỉ hàn huyên Chiêm Kiệt một lát.

Cô nói chuyện về quê với anh trai, còn nói chuyện hủy hợp tác của Lạc Tĩnh Ngữ, cuối cùng nói đến dự định của bản thân cùng Lạc Tĩnh Ngữ hợp tác kinh doanh làm hoa giả.

Trước kia Chiêm Kiệt không hiểu về hoa chút nào, Chiêm Hỉ đã giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho anh nghe, một năm Lạc Tĩnh Ngữ đều phải gì, phạm vi kinh doanh bao gồm những gì, mở rộng hoạt động như thế nào, giữ gìn khách hàng như thế nào......

Sau khi Chiêm Kiệt nghe xong, nhíu mày hỏi: “Vậy thì tình huống hiện tại của cậu ta thế nào? Không có thu nhập sao?”

Chiêm Hỉ nói: “Trình độ anh ấy sao có thể không có thu nhập chứ? Nhiều nhất là bước đâu hơi khó một chút do không có kinh nghiệm, em giúp anh ấy làm, sẽ tốt lên thôi.”

“Em đã quyết định rồi sao? Không tìm việc nữa?” Chiêm Kiệt hỏi.

“Vâng.” Chiêm Hỉ cầm một miếng dưa hấu lên gặm, “Nếu thuận lợi, một năm em cũng có thể kiếm đến mười mấy vạn đấy, cao hơn nhiều so với tiền lương lúc trước. Nếu công việc kinh doanh tốt hơn, thu nhập cũng sẽ càng nhiều, em muốn thử xem trước đã. Anh à, anh cảm thấy được không?”

Chiêm Kiệt suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Thử xem trước đi, hai người đều trẻ tuổi, chẳng phải ba đã nói sao, sẽ khảo sát cậu ta trong hai năm, mấy năm này tình yêu của em lăn lộn thế nào thì cứ lăn lộn đi. Tiểu Lạc...... tính cách rất được, cảm giác hơi hiền lành, tính tình ngây thơ, rất dễ bị thiệt thòi.”

Anh không gọi Lạc Tĩnh Ngữ là “Tiểu Ngư”, cảm thấy tên này hơi quá thân thiết, cũng không muốn gọi thẳng tên đầy đủ, quá xa lạ, cuối cùng gọi “Tiểu Lạc” tựa như mấy ông anh trai khác trên đời này gọi em rể.

Chiêm Hỉ nhịn không được bật cười: “Đúng vậy, anh ấy thật không có một chút ý xấu nào, bản thân em cũng chưa từng thấy người như vậy. Anh tốt với anh ấy ba phần, anh ấy có thể trả lại cho anh đến tám phần, còn anh đối tốt với anh ấy năm phần, anh ấy có thể trả lại cho anh đến mười phần.”

“Vậy em đối tốt với cậu ta bao nhiêu phần?” Chiêm Kiệt hỏi, “Anh thấy cậu ta đã sớm dâng trái tim tặng cho em rồi.”

Chiêm Hỉ vui sướng muốn chết: “Làm gì khoa trương như vậy? Anh chỉ mới gặp anh ấy ba lần mà.”

“Vậy em nghĩ vì sao anh lại đồng ý? Vì sao anh lại nói với ba?” Chiêm Kiệt cười nhạo, “Người này đối với em thế nào, anh đã sớm nhìn ra được. Con người là vậy, hiện tại điều mấu chốt chính là chuyện công việc, nếu chuyện làm ăn của cậu ta xuống dốc, thì chuyện này nhất định không được, anh và ba đều sẽ không đồng ý. Em nên tự mình ngẫm lại đi.”

Buổi chiều, Lạc Tĩnh Ngữ hỏi hai cậu bé muốn nướng bánh kem hay không, bọn nhóc đều nói rất muốn.

Chiêm Kiệt mua tới mấy quả xoài lớn, Lạc Tĩnh Ngữ liền làm bánh kem xoài, một lớn hai nhỏ làm việc trên bàn ăn vô cùng vui vẻ, Chiêm Kiệt và Chiêm Hỉ ở bên cạnh quan sát.

Lạc Tĩnh Ngữ mang khẩu trang, anh rất kiên nhẫn dạy hai cậu bé làm nhân bánh kem, Chiêm Hỉ giúp anh phiên dịch thủ ngữ, để bọn nhỏ thay phiên nhau thể nghiệm.

Sau khi nướng xong phần bánh, cả phòng đều nực hương thơm từ bánh bông lan, Chiêm Kiệt còn chưa tiêu hóa hết cơm trưa lại ngửi đến đói bụng.

Nặn kem, xếp xoài là công đoạn các bạn nhỏ thích nhất, một cái bánh kem xoài ra lò, mọi người chia nhau ăn, Lạc Tĩnh Ngữ còn cắt ra một phần tư để Cố Tâm Trì mang về nhà tặng ba mẹ.

Chiêm Kiệt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ làm việc có rất ngay ngắn, dáng vẻ thong dong, trong lòng thật sự rất bội phục. Đừng nói Chiêm Hỉ chưa từng thấy người như vậy, ngay cả anh sống hơn 35 năm cũng chưa gặp qua, chỉ có thể chứng minh tính cách mỗi loài đều rất đa dạng.

Trước bữa cơm chiều, Cố Tâm Trì về nhà, Uy Uy lưu luyến không muốn đi, chưa lắp ráp xong xe lửa, hai cậu bé lại hẹn nhau lần sau tiếp tục làm.

Chiêm Kiệt cùng Uy Uy ăn xong cơm chiều mới rời đi, trước khi đi, Chiêm Hỉ nói: “Anh à, lần tới anh gặp Uy Uy, nếu không có nơi nào để đi thì đến nhà của Tiểu Ngư đi. Chờ thời tiết mát hơn, chúng ta có thể cùng dẫn Uy Uy ra ngoài chơi, bạn nhỏ sẽ vui vẻ ở nơi đông người, anh không biết dỗ dành trẻ con, nhưng Tiểu Ngư biết đây! Anh ấy rất có duyên với trẻ con.”

Chiêm Kiệt thiếu chút nữa đã nói ra câu kia, nhanh chóng nhịn xuống mới không nói.

Đó chính là —— về sau không biết cậu ta có thể có con hay không đấy!

Sau khi khách đều về hết, rốt cuộc Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ cũng được tự do, hai người đùa giỡn trên sofa một lát, Chiêm Hỉ nghĩ đến lời nói của Cố Tâm Trì, cô ngẩng đầu từ trong lòng ngực của Lạc Tĩnh Ngữ nhìn mặt anh, hỏi: “Tiểu Ngư, anh thật sự muốn biết giọng của em như thế nào sao?”

Lạc Tĩnh Ngữ không biết nên trả lời thế nào, bởi vì đây chính vấn đề anh vĩnh viễn không biết được đáp án.

Anh xoa mặt Chiêm Hỉ, chạm đến cổ họng của cô, xoa đôi môi của cô, anh cười nhẹ ngàng, lắc đầu dùng thủ ngữ nói: [Anh đã biết rồi, rất êm tai.]

Chiêm Hỉ cười hì hì: “Thực ra giọng của em khá được, chỉ là ca hát không hay, không bắt được nhịp.”

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu: [Ca hát cũng hay.]

Anh chỉ vào đèn cá voi đứng bên cạnh sofa kia, giờ phút này, trong phòng khách chỉ mở ngọn đèn màu ấm này, chiếu sáng ở bốn phía trên vách tường tạo thành bóng, cảnh tượng bọn họ rất quen thuộc.

Chiêm Hỉ dựa vào lòng Lạc Tĩnh Ngữ, áp tai lên trái tim bên trái của anh, nghe được tiếng đập thình thịch. Cô kéo ngón tay anh ấn lên yết hầu của mình, cất giọng:

“Em sẽ thầm tưởng tượng trong màn đêm

Liệu chú cá voi có bay ngang cửa sổ hay không......”

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đèn cá voi kia, dưới ngón tay là làn da tinh tế bóng loáng truyền đến từng đợt rung rất nhỏ, lời bài hát đó lại hiện ra trong tâm trí anh:

“Có phải anh cũng đều hy vọng giống em hay không

Thoát khỏi gông xiềng, lướt qua biển rộng......”

Anh nghĩ, có phải giờ phút này anh đã đến lúc thoát khỏi gông xiềng hay không?

Hy vọng sao?

Không biết được.

Nếu là anh chỉ có một mình, thật sự rất mơ hồ.

Nếu cùng với Hoan Hoan thì sao?

Hai người cùng nhau nỗ lực, có phải thật sự sẽ có hy vọng hay không?

Thoát khỏi gông xiềng, lướt qua biển rộng?

——

Sau hai ngày, bệnh cảm của Lạc Tĩnh Ngữ đã chuyển biến tốt đẹp, đầu không còn ngốc ngốc như vậy nữa, anh quyết định đồng ý kiến nghị của Chiêm Hỉ.

Anh muốn hợp tác kinh doanh “Nghệ thuật Tạo hoa Cá Mừng Vui” cùng Hoan Hoan, sau khi ra quyết định, hai người bọn họ không kéo dài thời gian nữa, lên kế hoạch, phân công chuẩn bị mọi chuyện.

Lạc Tĩnh Ngữ muốn thiết kế trang sức cho Lễ Hán phục một lần nữa, phong cách kiểu dáng còn phải khác với những thứ đưa cho Phương Húc, nói cách khác toàn bộ đều phải đổi.

Cuối cùng, anh chọn ra vài loại hoa cỏ mùa thu làm hàng mẫu, gồm có Hải Đường mùa Thu, Lan Vũ Nữ, Hoa Nhài Tím cùng Hoa Dâm Bụt, hơn nữa còn phải siết thời gian để làm hai hàng mẫu trang sức Hải Đường trước.

Trong quá trình làm hàng mẫu, Chiêm Hỉ giúp anh chụp ảnh, còn dùng thiết bị chuyên dụng quay video.

Sau khi cắt nối biên tập, cô up video lên Weibo, trang chủ cùng QQ để tham gia vào Lễ Hán phục đang hot.

Cùng lúc đó, Chiêm Hỉ đi dạo một vòng, chọn một quán cà phê khá tốt, bên trong có một phòng rộng sáng sủa và có ghế lô, rất thích hợp để tiến hành Khóa Thể Nghiệm làm hoa.

Cô thông báo thời gian cùng địa điểm của Khóa Thể Nghiệm, buổi chiều thứ bảy, có sáu người, mỗi người 600 tệ, bao gồm một thức uống cùng một miếng bánh ngọt kiểu Âu. Nếu là khách không hẹn trước của Lễ hội Sáng tạo sẽ lấy 400 tệ phí đăng ký, có thể mang về tác phẩm khi hoàn thiện.

Sau khi thông báo, Chiêm Hỉ liên hệ hai cô gái trong nhóm Hán phục ở Lễ hội Sáng tạo, mời các cô tới thể nghiệm miễn phí, hai cô gái đều rất vui vẻ đồng ý.

Sáu chỗ đã hẹn xong, còn có người tới dò hỏi, sau Chiêm Hỉ thương lượng với Lạc Tĩnh Ngữ, quyết định không mở cuộc hẹn tiếp theo.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ giảng bài Khóa Thể Nghiệm với sáu người, Chiêm Hỉ cùng anh đều đã dự định xem thử lớp thứ nhất thế nào mới tính tiếp.

Hàng mẫu làm rất mau, Lạc Tĩnh Ngữ làm bốn loại hoa thành lược cài tóc, kẹp tóc cùng trâm cài, còn làm một số hoa thủ công.

Chiêm Hỉ vừa nghiên cứu làm sao để mở cửa hàng Taobao, vừa tìm kiếm các nhóm Hán phục và trang chủ các công ty Hán phục trên Weibo và gửi tin nhắn cho đối phương.

Sau khi đối phương trả lời, Chiêm Hỉ liền gửi ảnh hàng mẫu Lạc Tĩnh Ngữ làm, cũng không đề cập tới việc anh căn bản là người bên “Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa”, chỉ nói mình là một Studio tạo hoa mới thành lập, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác.

Có vài người từ chối, cũng có vài người tỏ vẻ hứng thú, từ từ Chiêm Hỉ đã thêm được vài nhóm Hán phục, trong đó vừa có nhiều vừa có ít nhân số.

Cô tự tạo nhóm WeChat và QQ của “Nghệ thuật Cá Mừng Vui”, trước tiên add toàn bộ khách hàng ở Lễ hội Sáng tạo vào để mọi người nhìn thấy các mẫu ảnh mới.

Cô đã tìm kiếm rất nhiều thông tin trên mạng, còn mua sách, bắt đầu học các kiến thức về Hán phục. Lạc Tĩnh Ngữ hiểu hơn so với cô, nhưng không thể nói rõ, Chiêm Hỉ chỉ đành tự mình nghiên cứu, chỗ nào không hiểu sẽ đến hỏi anh. Tiểu Ngư nói không rõ, cô liền mặt dày đi hỏi mấy chị làm hoa, cũng may các chị đều rất tốt, các vấn đề nhỏ nhặt cũng đều giải đáp cho cô.

Trước một ngày Khóa Thể Nghiệm đầu tiên mở, Chiêm Hỉ nhận được tin nhắn riêng từ trang “Studio Hán Phục Họa Thường” đã chứng thực trên Weibo, đối phương nói lúc trước dự định hợp tác làm một số bản thiết kế riêng cho mùa thu với Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa, nhưng được cho biết nhà thiết kế đó đang làm một mình, cho nên tới hỏi một chút, nhà thiết kế có phải là Cá Vui Mừng hay không.

Chiêm Hỉ lập tức thêm WeChat đối phương, Tiểu Ngư đã nói với cô, Phương Húc đã đồng ý đưa mối làm ăn này cho anh.

Chiêm Hỉ hơi bất an, hôm đó, Phương Húc đã chụp được bản thảo thiết kế của Lạc Tĩnh Ngữ, cô cũng có mặt ở đó. Lúc này nói chuyện trực tiếp với khách hàng, thật ra cô hơi cảnh giác, hỏi khách hàng đã nhận được bản thảo thiết kế từ bên Cá Nhỏ tạo hoa hay không chưa, đối phương nói chưa từng có.

Chiêm Hỉ nhớ lại, lúc ấy rõ ràng Phương Húc đã nói muốn đi hỏi khách hàng một chút có cần chỉnh sửa hay không, vì sao không gửi chứu?

Là do lúc đó anh ta cũng đã hạ quyết tâm muốn hủy hợp tác với Tiểu Ngư sao? Đã nghĩ đến việc đưa cuộc làm ăn này cho tiểu ngư?

Phương Húc này...... Thật sự tốt bụng như vậy sao?

Cô nói lo lắng của bản thân cho Lạc Tĩnh Ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không rõ.

Chiêm Hỉ hỏi anh: “Vậy...... anh dự định thiết kế một lần nữa sao? Hay dùng bản thiết kế ban đầu?”

Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ nửa ngày, nói yêu cầu đối phương thật sự rõ ràng, nếu muốn sửa, cũng chỉ có thể chỉnh sửa một chút. Đây không phải hoàn toàn thiết kế từ anh, mà là căn cứ vào mẫu Hán Phục mùa thu mới của đối phương mà thiết kế.

Chiêm Hỉ suy nghĩ, có lẽ đây cũng là lý do Phương Húc không lấy đi mối quan hệ này? Dựa theo tờ kết toán, đây đơn hàng đặc biệt riêng của khách hàng, giống như “Vận may tới” của Trì Giang tiên sinh cùng bồn hoa Mẫu Đơn của phu nhân Ngô, chủ đề thiết kế do khách hàng định đoạt, cho nên bản quyền thiết kế không thuộc về Phương Húc, vẫn còn trong tay Lạc Tĩnh Ngữ sao?

Để phòng ngừa rủi ro, Lạc Tĩnh Ngữ chỉnh sửa sáu bản thảo thiết kế một chút, trong đó có một bản cần phải thay đổi. Sau vẽ lại một lần, Chiêm Hỉ gửi các bản thảo thiết kế màu sắc rực rỡ cho “Họa Thường” người liên hệ Tô Tô, chờ ý kiến phản hồi của đối phương.

——

Trưa thứ bảy, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ chạy đến quán cà phê, bắt đầu chuẩn bị Khóa Thể Nghiệm chiều nay.

Lạc Tĩnh Ngữ đã mua thêm vài bay nghệ thuật cho Khóa Thể Nghiệm, mỗi một học viên đều cần dùng báo để nhuộm màu, xốp thấm nước, bay ủi, tay cầm...... Anh đã cắt xong các mẫu, đang cùng Chiêm Hỉ xếp ghế chờ nhóm học viên đầu tiên.

Lần này, Chiêm Hỉ không cần mặc Hán phục, mặc quần áo thường giống Lạc Tĩnh Ngữ, cô nhìn Tiểu Ngư bộ dáng căng thẳng ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, liền cười hỏi: “Căng thẳng sao?”

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô khó mở miệng: “......”

Đương nhiên anh rất căng thẳng, trước còn không dám nghĩ đến một người không nghe thấy như anh lại có một ngày sẽ lên lớp dạy cho sáu người, lo lắng nhất chính là khách khi thao tác không cẩn thận sẽ bị bỏng.

Vốn dĩ càng ít người thì càng tốt, giống ba người ở triển lãm, anh sẽ nắm chắc hơn nhiều. Nhưng Hoan Hoan đã tính toán, này phòng bao này cũng tốn tiền, sáu người trở lên mới có thể có lợi nhuận.

“Đừng căng thẳng, em đang ở bên anh, cứ phối hợp như lúc triển lãm là được, đừng sợ nhé.” Nhân lúc ghế không người, Chiêm Hỉ ôm Lạc Tĩnh Ngữ hôn một cái lên má anh.

Trong tuần này hai người bọn họ có áp lực rất lớn, từ sớm đến tối ở cùng nhau thảo luận chuyện công việc mỗi ngày, đã lâu không thân mật.

Lạc Tĩnh Ngữ quay sang nhìn Chiêm Hỉ, người này mới vừa đánh lén thành công, đang cười xấu xa, Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày, nắm lấy gáy của cô hướng vào lòng mình, đôi môi liền chạm đến.

Khi hai người đang hôn say sưa, bỗng một giọng nữ vang lên: “Trời đất mẹ ơi!”

Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ hoảng sợ lập tức tách ra, ngẩng đầu, chỉ thấy một chị gái hơn bốn mươi tuổi đứng ở cửa cười xấu hổ: “À, thầy Lạc ạ? Tôi...... Đến đi học.”

“Đúng vậy đúng vậy, mời vào mời vào.” Chiêm Hỉ khẽ xoa môi, nhanh chóng đứng lên đón chị gái vào, quay sang nhìn Tiểu Ngư, người này đang ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt lạnh nhạt, đáng tiếc hai vành tai hồng hồng đã nói lên tất cả. Chiêm Hỉ nhịn cười mời học viên đầu tiên đến ngồi nói chuyện phiếm, cùng nhau chờ đợi những người khác.

Mọi người mau chóng đến đủ, sau khi giới thiệu đơn giản như lúc ở Lễ hội Sáng tạo, Lạc Tĩnh Ngữ thao tác, Chiêm Hỉ giảng giải, tám người bắt đầu mở khóa học.

Lúc này chương trình học thoải mái hơn ở triển lãm, chỗ ngồi cũng rộng rãi, nhiệt độ thích hợp, quán cà phê bật nhạc nền nhẹ nhàng, cũng không có người khác vây xem.

Mọi người làm rất an tĩnh, đôi lúc có người nhìn Lạc Tĩnh Ngữ nhuộm màu thì thốt lên “Thầy Lạc soái quá!”, chị gái vào đầu tiên liền nói: “Thầy Lạc đã có bạn gái rồi, cẩn thận trợ giảng Tiểu Chiêm trợ giáo cho cô mang giày nhỏ* đấy.”

(Ji: *mang giày nhỏ - ẩn dụ chỉ sự làm khó người khác, sự trả đũa sau lưng)

Mấy cô gái khác liền bật cười khanh khách.

Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy, ngẩng đầu liền thấy mọi người đều nhìn anh đầy sâu xa, trong lòng hơi hoảng, vành tai mau chóng đỏ ửng.

Chiêm Hỉ bật cười: “Mọi người đừng chọc thầy Lạc nữa, thầy hay xấu hổ. Mọi người hãy nhìn kỹ thao tác của thầy đi, không hiểu thì hỏi tôi.”

Sau khi nhuộm màu chờ phơi khô, phục vụ đem thức uống cùng bánh Âu vào, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Lúc này Chiêm Hỉ lấy các hàng mẫu của Lễ Hán phục Lạc Tĩnh Ngữ ra cho mọi người xem, đặc biệt đưa cho hai cô gái trong giới Hán phục xem, các cô gái vẫn mặc Hán phục như cũ đang cầm vật trên tay nhìn kỹ, Chiêm Hỉ hỏi: “Thế nào?”

“Hải Đường rất đẹp!” Cô gái mặc đồ trắng nói, “Lan Vũ Nữ cũng khá ổn.”

Một cô gái khác mặc đồ hồng nói: “Tớ thích cây trâm này, hoa nhỏ tinh xảo, cái kẹp này hoa hơi lớn, mang lên có khoa trương quá hay không?”

Học viên khác nói: “Hai cô đang mặc Hán phục, không bằng mang lên để chúng tôi xem thử?”

“Có thể không?” Cô gái áo trắng hỏi Chiêm Hỉ.

Chiêm Hỉ nói: “Đương nhiên có thể, tôi cũng muốn hỏi ý kiến mọi người một chút đấy, cứ nói thoả thích!”

Hai cô gái thay phiên cài hoa lên, các học viên khác vây quanh nhanh nhảu đưa ra ý kiến, Chiêm Hỉ bên cạnh lặng lẽ ghi nhớ, phát hiện có mấy hàng mẫu đạt được sự nhất trí khen ngợi, không khác mấy phản hồi trong nhóm online, có vài món hơi bình thường, mọi người văng nước bọt tứ tung, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ngây ngốc.

Chiêm Hỉ cảm thấy rất bình thường, tuy rằng Lạc Tĩnh Ngữ có kinh nghiệm phong phú, nhưng chỉ là thẩm mỹ của đàn ông, lúc trước không có kinh nghiệm giao tiếp với khách hàng, không có khả năng thiết kế trang sức đều được hoan nghênh.

Trải nghiệm thực tế như vậy rất tốt, vật thật không giống như hình ảnh, sau khách hàng xem qua, có thể khiến Chiêm Hỉ tính được số lượng hàng mẫu nào nên làm nhiều, loại nào dứt khoát từ bỏ, loại nào cần sửa chữa.

Số lượng hàng mẫu rất ít, cũng có vài mẫu không tốt, ai bảo Chiêm Hỉ mới chỉ là tân binh trong giới Hán phục chứ?

Cánh hoa phơi khô, đồ uống cùng bánh ngọt kiểu Âu Tây cũng ăn xong rồi, mọi người cũng đã trò chuyện vui vẻ, lại tiếp tục bước uốn nóng tiếp theo.

Lạc Tĩnh Ngữ tâm vẫn thắt chặt tim, cám ơn trời đất, không có người nào xảy ra sự cố, khóa học kết thúc hoàn mỹ.

Chiêm Hỉ cảm thấy thu hoạch khá nhiều, vừa quảng cáo trình độ tạo hoa của Lạc Tĩnh Ngữ, lại có lợi nhuận không tồi, còn có thể tiếp thu phản hồi trực tiếp từ khách hàng. Cô liền nghĩ hình thức Thể Nghiệm này về sau có thể trở thành một nội dung cố định trong sự nghiệp sắp tới. Ừm, tốt nhất nên đi tìm địa điểm học tiết kiệm hơn.

Sau khi các học viên đều rời đi, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ cũng chuẩn bị dọn đồ về nhà.

Chiêm Hỉ trong lúc vô ý lướt điện thoại một chút, kéo cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ, đưa màn hình cho anh xem.

Cô nói: “Phương Húc mở đơn.”

Được sự đồng ý của các học viên, sau Chiêm Hỉ về nhà liền edit các tấm ảnh của buổi Thể Nghiệm, cấp dán các mặt của học viên lên hình ảnh hoạt hình, còn viết một bài viết nhỏ về nội dung Khóa Thể Nghiệm của Cá Mừng Vui lên các trang mạng xã hội.

Ảnh chụp đều là Chiêm Hỉ dùng camera SLR.

Lúc ở đại học, khoa truyền thông có khóa nhiếp ảnh, lúc ấy cô tiết kiệm tiền học phí, căn bản không có tiền mua máy ảnh SLR, cứ mơ màng mà qua môn nhiếp ảnh.

Còn hiện tại, Lạc Tĩnh Ngữ dạy cô bố cục như thế nào, lấy cảnh như thế nào, lợi dụng ánh sáng như thế nào. Dù Chiêm Hỉ chụp được toàn cảnh, cận mặt, hay là tay của con người, tác phẩm hoa giả, đồ uống bánh ngọt Âu đều không tồi.

Có một tấm của Lạc Tĩnh Ngữ cô rất thích, Tiểu Ngư cúi đầu ngược chiều ánh sáng đang cắt hoa văn, sợi tóc trên trán buông xuống, có thể nhìn thấy khuôn cằm duyên dáng của anh, đôi mi dài cùng sống mũi cao thẳng, còn có lông tơ thật nhỏ trên cổ cùng...... Yết hầu gợi cảm nổi lên.

Phần nên hơi mờ, anh đang nhìn bông hoa trong tay, đó là một đóa hoa trà đỏ thẫm rực rỡ nhất trong ảnh, được đặt trong bàn tay xinh đẹp kia của anh, tay phải cầm một chiếc kéo, dù không thấy rõ ánh mắt của anh, cũng có thể đoán được vẻ mặt yên lặng lại thành kính trong thời khắc đó đến thế nào.

Chiêm Hỉ chạm nhẹ lên, đưa bức ảnh này lên nội dung bài viết.

Qua vòng phản hồi online và offline đầu tiên, Lạc Tĩnh Ngữ mất ba ngày để chỉnh sửa và làm xong hàng mẫu, bản thảo thiết kế trang sức cho Lễ Hán phục cũng cơ bản hoàn thành.

Ngày 6 tháng 8, Chiêm Hỉ sửa bản thảo ảnh chụp hàng mẫu cuối cùng và đưa lên cửa hàng trên Taobao, định ra giá cả, viết bài giới thiệu, mở đơn đặt trước.

Điều này có ý nghĩa, “Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui” lần đầu tiên chính thức mở đơn kinh doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.