Lạc Tĩnh Ngữ đem đế cắm hoa vào bình thủy tinh, mở tay của mình ra, lật qua lật lại mu bàn tay quan sát, xem nửa ngày vẫn không thấy được nguyên căn gì.
Khi anh học trường Khuyết tật, cũng có không ít cô gái từng nói “Tớ thích cậu” với anh, nhưng lần nào Lạc Tĩnh Ngữ cũng trả lời “Xin lỗi“. Đây là lần đầu tiên có người nói tay của anh đẹp, thích tay của anh.
Vành tai của Lạc Tĩnh Ngữ hơi nóng lên, nếu những lời nói của “Bánh Pudding Trứng Gà” là một đề toán, anh không thể giải được nửa chữ. Suy nghĩ nửa ngày, anh mới chần chừ do dự trả lời hai chữ.
[Cá Cực Lớn]: Cảm ơn.
Không nghĩ tới, đối phương vẫn chưa dừng lại ở đó.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đừng khách sáo.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tay của tôi rất khó coi, giống như móng heo.
Lạc Tĩnh Ngữ: “?”
Dường như muốn chứng minh, Bánh Pudding Trứng Gà gửi qua một tấm hình, trong hình là mu bàn tay trái của cô – mang theo một cây kim tiêm dán bằng băng dính y tế, sưng lên một cục trên mu bàn tay.
Lạc Tĩnh Ngữ giật mình, WeChat của đối phương lại tiếp tục đến.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Xem đi, mu bàn tay tôi toàn là thịt, nhìn không rõ mạch máu. Vừa rồi y tá lần đầu châm kim vào cũng không chuẩn được, châm tận 2 lần! (khóc lớn)
Đây là trọng điểm à?? Lạc Tĩnh Ngữ rất nhanh trả lời.
[Cá Cực Lớn]: Cô đi bệnh viện à? Nghiêm trọng ấy? Số độ sốt cao bao nhiêu?
Có lẽ hơi gấp nên những câu chữ anh gõ ra rối tung rồi mù, trong lòng nghĩ đến từ nào liền đánh từ đó, không hề nghĩ ghép lại có đúng không.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Học trò ngoan, cô giáo hôm nay bị bệnh rồi, không thể giảng ngữ pháp cho em. Cô giáo hỏi em nè, em đừng giận nha, có phải em đều bị chướng ngại đọc và viết luôn không?
Lạc Tĩnh Ngữ: “...”
[Cá Cực Lớn]: Có thể đúng, nhưng cô còn chưa trả lời, bệnh có nghiêm trọng lớn không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Yên tâm, sốt bình thường thôi, trong cơ thể bị viêm nhiễm, truyền nước hai ngày là được.
[Cá Cực Lớn]: Có người bên cạnh cô không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có, anh trai của tôi.
Lạc Tĩnh Ngữ nhẹ nhàng thở ra, không biết vì sao bản thân có chút lo lắng. Anh lướt lịch sử tin nhắn với “Bánh Pudding Trứng Gà”, trong ảnh chụp có tay ghế vịn truyền dịch, vạt áo lông vàng nhạt rộng thùng thình che lấy cổ tay, có thể nhìn thấy một góc áo khoác.
Tay của cô thật sự có nhiều thịt, da trắng, máu ứ đọng trên bàn tay càng rõ ràng hơn. Ngón tay cũng đầy thịt nhưng thật ra không ngắn, móng tay màu hồng tự nhiên, bốn khe bàn tay cũng nhẵn thịt.
Trong đầu Lạc Tĩnh Ngữ mơ hồ hiện ra dáng vẻ của một cô gái có một đôi tay đầy thịt, hẳn là sẽ có một gương mặt mập, dáng người... Không chừng cũng mum múp thịt nhỉ?
[Cá Cực Lớn]: Mấy giờ cô kết thúc truyền dịch ở bệnh viện?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nhanh lắm, còn một bao, có thể 12h sẽ xong.
[Cá Cực Lớn]: Về nhà nghỉ ngơi tốt, ngày mai đi làm sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Muốn xin nghỉ, chiều nay còn phải đến truyền nước.
[Cá Cực Lớn]: Đúng vậy, bị bệnh không cần đi làm, phải nghỉ ngơi nhiều.
Bị sốt truyền dịch không phải chuyện quá mức, ngoại trừ Chiêm Kiệt và Tần Phỉ, không ai biết. Thậm chí Chiêm Hỉ dặn anh trai không được nói với Trì Quý Lan, chỉ sợ chuyện bé xé ra to, mẹ sẽ chạy ra khỏi nhà đến thăm cô.
Cô cùng không kể khổ với đám bạn cùng phòng, càng không nói với Vương Hách, dự định sáng thứ hai sẽ xin nghỉ với Văn Cầm. Có điều, bị bệnh thì có chút yếu đuối, không biết Chiêm Hỉ xuất phát từ tâm lý gì, tìm một người nào đó nhõng nhẽo, muốn nghe vài câu quan tâm của đối phương.
“Cá Cực Lớn” đúng thật là một đối tượng thích hợp để nói hết, người xa lạ, bạn bè xa giao, chàng trai rất đơn thuần. Khi nói chuyện phiếm anh ta cũng rất nghiêm túc, còn rất thú vị, lộ ra một hương vị mạnh mẽ, tuy trả lời có chút chậm nhưng không khiến người khác cảm thấy nói cho có lệ.
Sự thật chứng minh, phản ứng của anh ta khiến cô thật hưởng thụ.
Chỉ là hiện tại anh ta hỏi tới thời gian kết thúc truyền dịch, làm Chiêm Hỉ hơi bất an.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có phải anh đã buồn ngủ hay không? Đã khuya rồi, tôi không quấy rầy anh nữa.
[Cá Cực Lớn]: Tôi không buồn ngủ, tôi ngủ muộn, ngày thường tới 2h sáng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Sao anh ngủ muộn như thế?
[Cá Cực Lớn]: Thói quen.
Lúc này Chiêm Kiệt đã trở về, ngồi xuống bên cạnh Chiêm Hỉ, nhìn WeChat trong điện thoại trên tay em gái, hơi cảnh giác hỏi: “Muộn như vậy còn tán gẫu? Cùng với ai thế? Nam hay nữ?”
“Chuyện công việc.” Chiêm Hỉ lướt lên lịch sử trò chuyện, đưa bức ảnh chụp đóa hoa bách hợp cho Chiêm Kiệt xem, “Anh thấy đóa hoa này có đẹp không?”
Chiêm Kiệt xem một lúc, hỏi, “Hoa này có ý nghĩa gì?”
“Mấy hôm trước chẳng phải em đã nói với anh sao, Tôn tổng muốn tặng quà cho khách hàng, bảo em đi tìm người làm hoa. Đối phương đã khởi công, đang báo tiến độ với em.” Chiêm Hỉ nói rất hợp tình hợp lý.
Chiêm Kiệt tin: “Nói vài câu là được, bị bệnh còn nói chuyện công việc, công ty của em cũng sẽ không tặng em Huân Chương chiến sĩ thi đua đâu.”
“Em còn phải thảo luận với anh ấy tiến độ ngày mai.” Chiêm Hỉ liếc mắt với Chiêm Kiệt, “Anh đừng nói nữa, chuyện này rất quan trọng, khách hàng là người ngoại quốc.”
Ban ngày Chiêm Hỉ đã ngủ một ngày, lúc này tuy bị nóng sốt nhưng không mệt, cô cũng sẽ không nói chuyện làm hoa giả với Cá Lớn thật đâu. Cô chỉ cảm thấy nhàm chán, muốn tìm người khác để tâm sự.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh sống ở đâu thế? Nhà của mình hay nhà thuê?
[Cá Cực Lớn]: Nhà của tôi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh từng thuê nhà chưa.
[Cá Cực Lớn]: Đã từng, hơn 4 năm.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thuê một mình hay thuê chung?
[Cá Cực Lớn]: Một mình.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có phải sống một mình rất vui đúng không?
[Cá Cực Lớn]: Đúng, cực kỳ vui! (vui sướng)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hôm nay kỳ thật tôi rất buồn bực, hiện tại tôi đang sống ở nhà anh trai và chị dâu, muốn dọn ra ngoài thuê nhà sống. Kết quả anh của tôi hiểu lầm nghĩ rằng chị dâu muốn đuổi tôi đi, hai người bọn họ liền cãi nhau một trận.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Chị dâu của tôi tức giận đến mức thiếu chút nữa bỏ nhà đi, chị ấy chưa từng đuổi tôi, nhưng tôi biết tôi ở nhà bọn họ, chị ấy sẽ không vui. Tôi cũng tự thấy thật sự bế tắc, thật ra chị dâu tôi là một người khá được, chị ấy chưa từng rống giận với tôi như hôm nay.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi nghĩ chị ấy nhất định tôi là cô em chồng thích châm ngòi ly gián, khiến người ta rất ghét. Sau này không biết phải sống chung với chị ấy như thế nào, về nhà nhìn thấy chị ấy tôi sẽ rất xấu hổ. Anh nói tôi có nên xin lỗi chị ấy không?
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn một hàng chữ rồi một đoạn gửi qua, sửng sốt nửa ngày, đề tài này thật sự anh chưa từng gặp, vốn dĩ gõ chữ cũng đã khó, đối phương còn yêu cầu anh đưa ra ý kiến, khó càng thêm khó!
Anh chỉ có trả lời vụng về.
[Cá Cực Lớn]: Tôi cảm thấy cô có chút không đúng rồi, tôi cảm thấy anh trai của cô thiếu nợ chị dâu của cô. Cô có thể giải cho chị dâu mình, khi nào khỏe mua một món quà tặng chị ấy.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Giải cho chị dâu tôi là ý gì?
Lạc Tĩnh Ngữ cảm giác bản thân muốn xé làm đôi, đến gần nửa ngày mới tìm ra hai từ chính xác.
[Cá Cực Lớn]: Giải thích.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ồ ồ ồ! Anh bảo tôi giải thích với chị dâu, còn mua quà cho chị ấy sao?
[Cá Cực Lớn]: Đúng vậy, giữa người nhà cần tương tác nhiều hơn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ừm, tôi hiểu, đúng là tôi nên tâm sự với chị ấy, nói ra những lời trong lòng, thật ra tôi cũng rất mến chị ấy.
[Cá Cực Lớn]: Nếu cô muốn tặng quà, tôi có một trâm cài áo rất đẹp làm từ hoa giả, cô có thể nói tuổi của chị dâu cô cho tôi, tôi đưa một cái cho cô tặng cho chị ấy.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Oa! Tốt vậy sao? Trâm cài áo nhà anh bán cũng không rẻ đâu! Tôi thấy ở cửa hàng cũng mấy trăm đồng một cái đấy!
[Cá Cực Lớn]: Vật nhỏ thôi, cô là cô giáo Trứng Gà mà, là lễ bái sư. (mỉm cười)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (cảm động)... Chờ cô giáo hết bệnh rồi nhất định sẽ dạy em thật tốt, giúp em luyện tập nói chuyện phiếm, bằng không cô giáo sợ em sẽ không tìm được đối tượng đấy!
[Cá Cực Lớn]: (che mặt) Tôi không muốn tìm đối tượng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Này, anh mới thất bại một lần, có là gì! Tôi nói với anh nha, vừa rồi tôi suy nghĩ lại một chút, lần sau anh đi xem mắt, nên đem theo một đóa hoa tặng cho con gái người ta, đảm bảo cô gái đó sẽ thích. Anh còn có thể tâm sự với cô ấy về hoa cỏ, có nhiều đề tài rồi!
[Cá Cực Lớn]: (phát ngốc)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật mà, anh làm hoa đẹp như vậy, đây là ưu điểm của anh đó!
[Cá Cực Lớn]: Chỉ là một đóa hoa rất mắc, một đóa hoa hồng đã 300 đồng! Xem mắt thất bại thì tôi chịu thiệt rồi!
“Phốc” Chiêm Hỉ ngồi trên ghế bật cười, Chiêm Kiệt đang chơi game quay sang nhìn cô, phát hiện cả người em gái run lên vì cười.
“...” Chiêm Kiệt kỳ lạ hỏi, “Tán gẫu gì thế? Cười đến như vậy?”
“Không có gì.” Có lẽ thuốc đã có tác dụng, Chiêm Hỉ không còn khó chịu như trước, dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt đau lòng của chàng trai bên kia điện thoại.
Một đóa hoa hồng đã cần 300 đồng à? Đó là rất mắc, còn tốn thời gian, anh làm một đóa Bách Hợp đã mất bốn tiếng đồng hồ. Như thế nếu đi xem mắt đưa không ngừng, chàng trai nhỏ sẽ phải khóc nhiều đây.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi đùa thôi.
[Cá Cực Lớn]: Có phải cô cảm thấy tôi hẹp hòi không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không có! Anh còn muốn đưa trâm cài áo cho tôi mà, sao hẹp hòi được?
[Cá Cực Lớn]: Chị dâu của cô bao nhiêu tuổi?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: 33.
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một chút, hỏi thêm một câu.
[Cá Cực Lớn]: Vậy anh trai của cô bao nhiêu tuổi?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: 34, sao thế?
Lạc Tĩnh Ngữ lại bắt đầu tưởng tượng, anh trai 34 tuổi, vậy em gái bao nhiêu đây?
Lạc Hiểu Mai lớn hơn anh 4 tuổi, thông thường thì ba mẹ sẽ cho anh chị em cách nhau nhiều nhất là sáu, bảy tuổi nhỉ? Nếu cô ấy nhỏ nhất cũng khoảng hai mươi bảy tuổi, từng xem mắt hai lần, từng hỏi anh có phải rất nhỏ không, lúc nói chuyện cũng có cảm giác như người lớn nói chuyện với con nít nhưng không ngột ngạt, mà là thân thiết hòa ái.
Như thế xem ra Bánh Pudding Trứng Gà phải là một chị gái gần ba mươi tuổi, vóc dáng ú nu, tính cách ôn nhu?
Hình tượng của cô càng ngày càng rõ ràng!
Lạc Tĩnh Ngữ rất tán thưởng logic của bản thân trong trinh thám, bỏ qua chuyện cũ lúc còn đi học, cái giáo viên toán đều mắng anh tư duy logic rối tung rối mù.
[Cá Cực Lớn]: Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút.
Lạc Tĩnh Ngữ làm hoa giả đến mấy giờ liền, rất đói bụng, tính toán sẽ đi làm bữa khuya, nhưng khi nói cho Bánh Pudding Trứng Gà lại có chút luyến tiếc. Người ta đang bệnh, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, anh không nên quấy rầy.
[Cá Cực Lớn]: Tôi đói bụng, đi làm đồ ăn đây, cô truyền dịch xong nhớ về nhà sớm nghỉ ngơi, ngày mai tôi làm xpng ba đóa Bách Hợp sẽ chụp hình cho cô.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được, cảm ơn anh đã tán gẫu với tôi đêm nay.
[Cá Cực Lớn]: Đừng khách khí.
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ đến một vấn đề, do dự một lát, vẫn hỏi tiếp.
[Cá Cực Lớn]: Ngày mai, ba đóa Bách Hợp, cần phải đưa tay ra chụp ảnh không?
Chiêm Hỉ thật muốn cười đến ngất đi, lại cảm thấy hơi ngại, rốt cuộc khi nãy mình làm gì thế? Chàng trai nhỏ có phải bị cô dọa hay không? Anh ta có thể nghĩ cô thành một chị gái biến thái không nhỉ?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không cần không cần, vừa rồi tôi chọc anh đấy! (cười xấu xa)
[Cá Cực Lớn]: Vậy thì tay của tôi đẹp, là thật hay giả? (mỉm cười)
Nụ cười trên mặt Chiêm Hỉ không thể ngừng được.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật là rất đẹp.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi chưa từng thấy tay đẹp như thế!
Cô dùng ngữ pháp của đối phương để kết thúc cuộc nói chuyện phiếm này.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không gạt anh, ngủ ngon, Tiểu Ngư.
Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngẩn cả người.
Sao cô ấy biết nhũ danh của anh là Tiểu Ngư thế?
Rạng sáng 12h, Chiêm Hỉ truyền dịch xong, ra khỏi bệnh viện liền tháo khẩu trang xuống hít thật sâu, cảm nhận một luồng khí trong lành, ý cười càng rõ hơn.
Đôi mắt Chiêm Kiệt trợn trừng: “Bị bệnh còn vui như vậy?”
“Tôi sẽ được tự do!” Chiêm Hỉ quấn khăn quàng cổ, chui vào xe của anh trai, “Anh, chiều ngày mai em sẽ tự đi truyền dịch, khi nào xong em sẽ gọi taxi đến công ty cho thuê căn hộ để ký hợp đồng, đã hẹn người môi giới rồi.”
“Cái gì?” Lúc này Chiêm Kiệt mới biết chủ ý của em gái lớn đến mức nào, “Em đã xem phòng từ lúc nào?”
Chiêm Hỉ không dự định sẽ khai ra La Hân Nhiên: “Phòng ở bên cạnh công ty của em, giờ nghỉ trưa em đã đi xem, tất cả nội thất đều có đủ, tuần sau em sẽ chuyển nhà!”
Trên đường về nhà, tâm tình Chiêm Hỉ đặc biệt tốt, còn một tuần, cô sẽ có thể sống tự do tự tại rồi!