Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Chương 55: Chương 55: Lời giãi bày của thời tự






Đương lúc Thời Tự nói ra những điều này, điện thoại trong túi quần của hắn bất ngờ rung lên.

Bành Khải nhắn cho hắn mười một dấu chấm than liên tiếp trên Wechat.

Bành Khải: 【Tôi cứ tưởng ông theo đuổi người ta mà người ta hổng chịu, hóa ra tới tận bây giờ rồi mà ông vẫn chưa tỏ tình???!!!!!!!!!!!】

Thời Tự không phản hồi lại.

Trên thực tế, chính hắn cũng không hình dung được tại sao sự tình lại thành ra thế này, mới đầu là ghét bỏ sau dần dần bị tin tức tố cám dỗ. Có lẽ là do trước kia chưa từng nếm thử mùi vị mê hoặc của tin tức tố cho nên mới bị cậu Omega ấy thu hút một cách không thể cưỡng lại như vậy.

Kỳ thật, nếu là bản thân của trước kia thì chắc chắn hắn sẽ cắt đứt mối quan hệ này ngay lập tức rồi dứt khoát rời đi. Tín tức tố tác động quá lớn đến hắn trong khi cuộc sống lãnh đạm hơn 20 năm qua đã khiến hắn quen với việc kiểm soát toàn bộ nhân sinh trong lòng bàn tay cũng như loại bỏ hết thảy những nhân tố bất ngờ, chỉ có như thế mới bảo đảm cho quãng đường đời sau này của hắn mãi luôn thuận buồm xuôi gió.

Tuy nhiên, hiện tại trước mắt hắn lại xuất hiện một ngã rẽ và nhân tố bất ngờ kia tên gọi là Hạ Tê Kình; tính tình lười nhác, kén ăn ham chơi, trốn học đi ngủ, quên trước quên sau, hễ bướng lên một cái là miệng mồm liến thoắng không chừa một ai… Hắn thật sự nghĩ mãi chẳng ra người nọ có ưu điểm gì ngoại trừ bộ dạng đẹp mắt, tin tức tố cũng rất dễ ngửi.

Sau này, hắn ở chỗ của mẹ nghe được một vài tin tức.

Ví dụ như, Hạ Tê Kình không phải con ruột của nhà họ Hạ mà là được bố mẹ Hạ nhận nuôi trước khi mẹ Hạ mang thai đứa con gái của mình. Một số người mê tín sẽ làm kiểu này khi họ không thể có con trong nhiều năm, gọi là “Chắn tà”. Theo dân gian, nguyên nhân khiến người vợ hiếm muộn là do trong bụng có tà ma quấy phá, cách “Chắn tà” là nhận con nuôi và để đứa bé sống như một người con trưởng, khi ấy tà ma sẽ tin rằng em bé đã được sinh ra, không thể ngăn cản nữa đành phải uất hận rời đi. Thế là đứa trẻ thực sự có thể ra đời.

Khi biết những chuyện này, hắn có hơi ngạc nhiên, nguyên nhân chính là vì mối quan hệ giữa Hạ Tê Kình và Hạ Chi Tang thoạt nhìn khá tốt và cậu ấy cũng cực kỳ thân thiết với bố mẹ Hạ chứ chẳng phải kiểu xa cách như được nhận nuôi.

Nếu nói là hắn có hứng thú với gia đình họ Hạ thì hoàn toàn không đúng, việc này vốn chẳng liên quan gì đến hắn, chỉ là phút tán dóc trong lúc rảnh rỗi mà thôi.

Tiếp đó, hắn phát hiện Hạ Tê Kình không đến nỗi vô phương cứu chữa, bị hắn nhắc nhở qua một lần cậu ấy thật sự đã thành thật ngừng hẳn việc trốn tiết; ngay cả bài tập về nhà cũng chịu khó làm, dù cho đọc không hiểu chữ nào thì vẫn sẽ vất vả phân chia cấp độ tính toán rồi vội vàng chạy tới hỏi hắn.

Đến khi biết hắn dùng chức vụ lớp trưởng để đặt cược, Hạ Tê Kình bắt đầu xoắn xuýt thật lòng thật dạ lo lắng thay hắn, sau đấy vừa tức giận vừa cố gắng gấp bội lao vào giải đề.

Hạ Tê Kình là một người chịu không nổi phép khích tướng, chỉ cần đào sẵn một cái hố là cậu ấy sẽ nhảy vào trong ngay tức khắc, lại còn mạnh miệng bảo là do bản thân tự nguyện chứ không phải bị người khiêu khích; bề ngoài trông có vẻ ương ngạnh cứng rắn, kỳ thật dễ mủi lòng muốn chết, hơi nhún nhường nhỏ nhẹ dỗ dành là sẽ ngoan ngoãn ngay…

Hắn phải thừa nhận rằng lúc ban đầu, bản thân hắn tiếp cận Hạ Tê Kình chẳng qua là muốn vui đùa thử nghiệm chút thôi. Suy cho cùng, những người có tính cách giống như Hạ Tê Kình thực sự rất hiếm, giống như một chiếc hộp mù (*) ẩn chứa vô vàn khả năng ở bên trong, nếu dùng những cách thức bất đồng để mở hộp thì sẽ nhận được những điều bất ngờ khác nhau, cực kỳ thú vị.

Bành Khải khẳng định với hắn “Đấy chính là tình yêu, ông có hứng thú với Hạ Tê Kình, điều đó chứng minh ông thích cậu ấy rồi.”

Hắn không đưa ra bất kì đánh giá nào.

Hắn xác thực bản thân nảy sinh hứng thú với Hạ Tê Kình nhưng chính hắn lại không dám quả quyết liệu mình có thích cậu ấy hay không. Hắn có niềm đam mê với rất nhiều thứ, bóng rổ, câu lạc bộ bước nhảy, luật pháp, phim phóng sự về thiên nhiên… Chẳng lẽ những điều này đều là tình yêu cả ư?

Vậy thì kiểu tình yêu này cũng quá tràn lan, quá rẻ mạt rồi đó.

Bởi thế cho nên hắn do dự chần chừ chẳng dám “Tỏ tình” theo như những gì mà Bành Khải đã khuyên.

Lý do hắn đưa ra là vì hắn cảm thấy đây không phải là tình yêu nhưng thật ra còn có một nguyên nhân sâu xa hơn nữa, hắn ngẫu nhiên biết được sự tồn tại của một người tên gọi “Diệp Vọng”. Sáng ngời, chói mắt, điển trai, nghe nói tin tức tố vô cùng bùng nổ, lại còn là một ngôi sao cực kỳ nổi tiếng.

Những lúc bất cẩn nhắc đến anh ta, Hạ Tê Kình đều ậm ờ qua loa vờ như ta đây hờ hững tuy nhiên ẩn trong ánh mắt ấy rõ ràng chất chứa sự quan tâm. Chính vì để ý nên mới làm bộ thờ ơ.

Hắn bất chợt cảm thấy một trận cáu kỉnh hiếm có, hắn không thích Hạ Tê Kình trở nên căng thẳng lúng túng như vậy mỗi khi nói đến một Alpha khác. Rõ ràng cậu ấy luôn cư xử tùy hứng khi đối mặt với hắn, cùng những người khác không có gì bất đồng, chỉ có Diệp Vọng là đặc biệt.

Nhưng tại sao cơ chứ?

Hắn không rõ liệu đây có phải là dục vọng hơn thua đang lặng lẽ quấy phá hay là trong lúc vô thức tin tức tố đã ngấm ngầm ảnh hưởng đến hắn rồi, hắn từng bàng quan trước những trận tranh đấu giữa các Alpha thế nhưng hiện tại, hắn lại đi đố kị với một Alpha mà hắn chưa bao giờ gặp mặt chỉ bởi vì Hạ Tê Kình luôn có những biểu hiện bất thường khi kể về anh ta.

Hắn chẳng thể xác định được sự bất ổn này của mình xuất phát từ đâu, chỉ biết là bản thân rất muốn kề cận Hạ Tê Kình, muốn ngửi thấy tin tức tố của cậu ấy ở mọi lúc mọi nơi, muốn cậu ấy không bài xích những cái vuốt ve đụng chạm của hắn, muốn hôn tuyến thể của cậu ấy, muốn cơ thể cậu ấy run lên từng cơn mỗi khi bị hắn cắn xé, muốn cậu ấy dừng chân bầu bạn bên cạnh hắn.

Hắn chưa từng yêu ai cho nên chẳng hay thế này có được tính là tình yêu không. Song, dù cho phần tình cảm này có là gì đi chăng nữa, hắn vẫn luôn khát khao Hạ Tê Kình.

Tín ngưỡng trong nhân sinh của hắn vô cùng đơn giản, nếu đã không thể tìm ra nguyên nhân thì hãy cứ xuống tay trước, dù sao cũng sẽ tốt hơn là để cơ hội tuột khỏi tầm tay, bản thân hắn còn là một người chuyên dùng thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích, không gì là không làm.

Ăn nói khép nép, mềm mỏng nhỏ nhẹ, thậm chí là tùy hứng làm nũng…

Khác với vẻ ngoài lãnh đạm của mình, hắn luôn là một kẻ cực đoan trong mọi quyết định, giống như khi phải đối mặt với một mệnh đề Toán học, chỉ cần có thể giải được một bài toán khó, phương pháp nào hắn cũng có thể sử dụng, không phân biệt bỉ ổi hay cao thượng ra sao.

Hạ Tê Kình tựa hồ cũng bị hắn dọa cho thảng thốt một phen.

Nếu là người bình thường thì đã sớm phát giác ra có điều không đúng nhưng Hạ Tê Kình sau giây phút sững sờ ngắn ngủi thì lại mặc nhiên tiếp nhận toàn bộ, thậm chí chỉ nghĩ một cách đơn giản là do hắn “Da mặt dày” mà thôi.

Cõi trần này sao còn tồn tại một người dễ bị lừa như thế? Mà trên thực tế thì đúng là vậy thật.

Sau khi nghe hắn nói câu “Đừng hễ một lời không hợp là lại bỏ rơi tớ”, Hạ Tê Kình phát tởm bĩu môi, bắt đầu xỉa xói, “Cậu diễn kịch Quỳnh Dao hay gì? Gớm muốn chết.”

Hắn biết Hạ Tê Kình ăn mềm không ăn cứng cho nên mới không lên tiếng phản bác mà là tiếp tục tỏ vẻ tội nghiệp, “Ai bảo cậu tự dưng chạy mất… Lúc sau tin tức tố của tớ bùng phát đấy, cậu có biết không?”

Hạ Tê Kình thoáng lo lắng, “Ể? Tin tức tố bùng phát á hả?”

Hắn trả lời một cách nghiêm túc, “Ừ, sau đó phải nhốt mình trong gian vệ sinh hơn nửa tiếng, tin tức tố mới tan hết.”

Hạ Tê Kình thoạt nhìn có chút áy náy, ánh mắt né tránh nhìn chằm chằm mặt bàn.

Hắn nhân cơ hội chộp lấy cả hai tay của Hạ Tê Kình rồi nói, “Hiện tại hãy còn tàn dư nè… Chắc là do vài lần trước nên đã sinh ra tính ỷ lại, nếu không tiếp xúc với tin tức tố của cậu thì chẳng thể an ổn nổi… Vậy nên, trong giờ học cậu cho tớ mượn tay của cậu nha, được chứ?”

Hạ Tê Kình trông có vẻ bất đắc dĩ, nhưng dù gì thì cậu ấy cũng là kiểu người nói chuyện bằng tai rất dễ mềm lòng, vừa thấy ánh mắt đáng thương của hắn là hai ba giây sau đã đầu hàng, ngoan ngoãn chìa cái tay còn lại kia của mình ra.

Hắn hài lòng xòe bàn tay rồi khẽ khàng tách từng ngón tay của Hạ Tê Kình đan thành mười ngón với chính mình, ở bên dưới mặt bàn, gần như suồng sã mơn trớn lòng bàn tay của người nọ.

“Cậu đừng có sờ như vậy…”. Hạ Tê Kình vùng vẫy nhưng không có ý tránh thoát, “Kỳ quá…”

“Thì phải làm cho tin tức tố giao hòa với nhau mà.”. Mặc dù nói nhăng nói cuội nhưng vẻ mặt như đang thuyết trình luận văn khoa học của hắn vẫn khiến người ta tin tưởng, “Chứ cứ chuồn chuồn lướt nước, tác dụng nhanh biến mất lắm.”

Hạ Tê Kình nửa tin nửa ngờ, gắng gượng chịu đựng cảm giác quái dị, tận lực thả lỏng lòng bàn tay.

Xuyên suốt hai tiết học Tổng quan, hắn cứ như vậy ngả ngớn vuốt ve tay của Hạ Tê Kình rồi vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của cậu ấy, thỏa thích hưởng dụng hương muối biển vị vải thiều thoang thoảng giải tỏa nỗi niềm nóng nảy trong lòng mình.

Càng lần mò thì cần cổ của Hạ Tê Kình càng lúc càng phiếm hồng, nhuộm đỏ cả hai má, hắn thức thời buông ra rồi nói lời xin lỗi. Đến khi kết thúc khóa học, hắn chủ động xách ba lô cho Hạ Tê Kình sau đó chạy hai ba trăm mét mua cho cậu ấy một ly chè đậu xanh tươi mới mát mẻ.

Trong làn gió đêm thoáng đãng, vẻ mặt của Hạ Tê Kình cuối cùng cũng dịu xuống.

“Tối hôm nay tôi không ghé biệt thự được.”. Hạ Tê Kình dần lấy lại tỉnh táo và nói, “Tôi phải sang nhà mẹ, bữa nay là sinh nhật mẹ tôi.”

“Không sao.”. Hắn ôn hòa lên tiếng, “Tớ đưa cậu về.”

Hạ Tê Kình có chút thấp thỏm, cậu ấy hút một ngụm nước đậu xanh rồi mới mở miệng, “Thôi, không muốn làm phiền cậu…”

“Không có chuyện gì đâu.”. Hắn ngay lập tức nói, “Dù gì tối nay tớ cũng rảnh mà, nếu cậu khó chịu thì tớ chỉ đưa cậu về thôi, dừng xe ở đầu hẻm là được, chở cậu về rồi thì tớ sẽ quay lại biệt thự.”

Lời đã nói đến mức này rồi, Hạ Tê Kình tất nhiên là không thể cự tuyệt hắn.

Đây cũng là cách thức hữu hiệu nhất có thể dùng để đối phó với cậu ấy… Trước tiên phải nói mấy lời tội nghiệp khiến cho cậu ấy sản sinh lòng áy náy, tiếp theo nữa là hạ giá càng thấp càng tốt, vân vân, thế là xong.

Trên đường đến nhà họ Hạ, hắn cố tình đi vòng một quãng đường dài nhằm dẫn Hạ Tê Kình đến một cửa hàng bánh kem bình dân. Tuy chẳng mấy sang trọng nhưng vẫn nằm ở trung tâm chợ, một lần mở cửa số lượng bánh bán ra cũng phải hai ngàn cái, bên trên bánh ga tô trang trí những con thiên nga trắng muốt trông rất sống động, mặt bánh còn rắc lá vàng tượng trưng cho sự phú quý.

Hạ Tê Kình liên tục xua tay khước từ nhưng vẫn không ngăn được hắn mua chiếc bánh này thế là cứ mãi luôn nói lời cảm ơn với hắn, còn nói hôm nào sẽ tặng quà đáp lễ lại.

Quà tặng hay gì đó, thực ra hắn chẳng mấy bận tâm, với hắn không việc nào quan trọng bằng Hạ Tê Kình ngoan ngoãn để hắn cắn tuyến thể.

Thời điểm xe lái tới đầu ngõ đã là hơn bảy giờ.

Hạ Tê Kình sợ làm rơi bánh kem nên phải cầm bằng hai tay, từ tốn bước vào nhà.

Hắn đi phía sau trong lòng âm thầm tính toán nếu như hôm nay Hạ Tê Kình quyết định ngủ tại đây thì hắn phải viện cớ gì mới có thể kéo cậu ấy quay về biệt thự hoặc làm cách nào mới có thể qua đêm ở chỗ này với cậu ấy.

Hắn có chút lơ đễnh bởi vậy khi Hạ Tê Kình đứng trước cửa nhà, hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.

Hạ Tê Kình ôm bánh kem, giải phóng một tay để gõ cửa.

Cánh cửa được mở ra.

Giây tiếp theo, chiếc bánh trên tay rơi xuống, thiên nga trắng xinh đẹp tao nhã bỗng chốc hóa thành một vũng xương vụn, tan thành lớp kem nhầy nhụa.

Người mở cửa là một chàng trai với mái tóc đen ngắn, ngũ quan mảnh mai, thanh tú xinh đẹp, lúc nhìn thấy chiếc bánh tan nát thì có hơi bất ngờ nhíu chặt hàng lông mày, sau đó anh ta dời tầm mắt lên nhìn về phía Hạ Tê Kình rồi nở nụ cười, “Bé Bảy.”

Hạ Tê Kình hãy còn ngơ ngác không lên tiếng đáp lời.

“Không phải là Cá Voi à?”. Chu Dục Linh từ bên trong cánh cửa ló đầu ra, bác ấy vui tươi hớn hở mở miệng, “Cá Voi, con còn nhớ chứ, đây là anh Diệp của con đó, thuở bé sống đối diện nhà mình.”

Chú thích:

hop mu(*) Nguyên văn 盲盒 – Hộp mù ra đời ở Nhật Bản, ban đầu được gọi là mini figure và sau này được gọi là Blind box. Đúng như cái tên, hộp mù là một chiếc hộp không thể nhìn rõ bên trong, nó chứa các kiểu dáng búp bê khác nhau, nhưng bạn không biết bên trong là búp bê nào. Bạn thường có thể thấy chúng được bày bán ở các trung tâm mua sắm hoặc cửa hàng văn phòng phẩm.

☈Bánh kem thiên nga:banh

Hết chương 55


Bởi vì chương này là góc nhìn của riêng Thời Tự, là góc nhìn của người nhìn, người nghe, người cảm nhận cho nên ở chương này mình xin được mạn phép sử dụng ngôi kể của người kể chuyện để gọi Hạ Tê Kình là “cậu ấy” thay vì “cậu” như những chương trước đây. Tài liệu mình dùng để tham khảo là “Cha con nghĩa nặng” của cụ Hồ Biểu Chánh.“Trần Văn Sửu đi thăm ruộng từ hồi trưa, nửa chiều anh ta mới lơn tơn trở về nhà. Anh ta ở Giồng Ké, mà làm ruộng của bà Hương quản Tồn dưới đồng Phú Tiên, nên bận đi cũng vậy mà bận về cũng vậy, phải đi khúc lộ đá Càng Long lên Vũng Liêm, chớ không có ngã khác.

Anh ta mặc một cái áo đen màu nhùn nhục, một cái quần vắn lại đứt tả tơi, đầu bịt trùm cái khăn rằn, miệng ngậm trầu một búng, tay mặt cầm một khúc cây cóc, tay trái xách một xâu hai con cá lóc với ba bốn con cá rô. Đi thăm ruộng thấy ruộng trúng, lúa gần chín, mà lại bắt cá cạn được ít con, bởi vậy anh ta đi về, ngoài mặt hân hoan, trong lòng thơ thới.”

Khà khà, chất xúc tác cho tình yêu của đôi trẻ xuất hiện rồi, khá lắm anh LÁ, em dành ngàn tràng pháo tay cho anh. Càng làm Thời Matcha tức em càng vui, ngó bộ dạng cha nội Matcha ghen ăn tức ở thề chứ bao giải trí nhé. =]]

Ai tinh ý sẽ phát hiện tại sao tác giả cứ hay miêu tả anh LÁ mặt mày thanh tú, mảnh mai. =]]

Diệp Vọng gọi Cá Voi là Tiểu Thất nhưng tui hổng thích, tui thích edit thành Bé Bảy, mị giải thích chứ không lại bị bắt bẻ là edit không đúng. =]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.