Chương 9: Chương 9




Sau khi tạm biệt Lê Thiệu, Hứa Diên cảm giác đầu óc có chút mê man.

Trước đây anh không có bất cứ khái niệm cụ thể nào về tình yêu, nhưng Lê Thiệu lại quá mức rõ ràng về chuyện này, thật sự là khiến anh cảm thấy kinh ngạc.

Tình cảm như vậy, thật sự có khả năng sao?

Xã hội chúng ta thế này, việc ly dị sau hôn nhân, thực sự là một việc tồi tệ.

Nhưng mà Hứa Diên lại phát hiện ra đáy lòng mình sinh ra một chút chờ mong không tên.

Anh đi đến hiệu sách mua cho Hứa Tiểu Ấn mấy cuốn sách rồi về nhà. Rất nhanh đã tới dưới lầu, anh vừa vòng qua một con đường đã thấy một chiếc xe đạp lao ra từ hẻm nhỏ bên cạnh.

Người trên xe mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối thêm áo len màu xám đậm ở ngoài, tay phải cầm một bó hoa trắng hồng đan xen, cực kỳ không thuần thục đi xe đạp, trông hắn rất chói mắt, rất giống một sinh viên vừa lỗ mãng vừa đẹp trai chạy xe trong khuôn viên trường đại học.

Hứa Diên sửng sốt, người kia vội vàng la lên: “Tiểu Diên tránh ra!”

Xe đạp theo quán tính vọt tới, Hứa Diên nhất thời không kịp phản ứng, anh vẫn còn đứng ngẩn ra.

Cả người Phương Mặc đầy mồ hôi lạnh, bóp phanh quay mạnh đầu xe, sượt qua cánh tay Hứa Diên rồi dừng lại.

Phương Mặc nhảy xuống xe, lo lắng nhìn về phía Hứa Diên, cầm lấy cánh tay anh cẩn thận nhìn, thấy anh không bị thương mới thoáng an tâm.

Hứa Diên mơ mơ hồ hồ, hỏi: “Anh có chuyện gì?”

Phương Mặc có chút xấu hổ, mất tự nhiên bẻ bẻ cổ. Hắn đang tập diễn thử.

Bởi vì cùng Hứa Diên náo loạn một phen, tâm tình Phương Mặc cực độ phiền muộn, điên cuồng lao đầu vào công việc, khiến cho nhân viên trên dưới công ty đều căng thẳng áp lực.

Mẹ Phương Mặc và mẹ Dư Sơn là bạn bè thân thiết thời đại học (1), thấy Phương Mặc như vậy liền nhờ Dư Sơn tới khuyên bảo con trai mình.

Sự thật chứng minh, con người Dư Sơn, cực kì không đáng tin cậy.

Thời niên thiếu dụ dỗ Phương Mặc cùng nhau gây chuyện rắc rối, trông cậy anh ta có thể làm được gì?

Dư Sơn dõng dạc tuyên bố muốn giúp Phương Mặc, lúc này liền buộc Phương Mặc nghiên cứu một đống trường hợp gương vỡ lại lành “chất lượng”.

Phương Mặc cũng là một thằng ngốc trong chuyện tình cảm, cứ thế nghe lời làm theo, căn cứ số liệu phản hồi đạt được một kết luận: Thiếu niên đạp xe tặng hoa thâm tình thổ lộ là đòn trí mạng nhất.

Dư Sơn còn đặc biệt mời cố vấn hình tượng của anh ta tới Phương trạch một chuyến, đích thân vì Phương Mặc phân tích tạo hình mang cảm giác thiếu niên “100% thành công”.

Xa đạp được đặt làm theo yêu cầu, thân xe khiêm tốn, nhưng mà mỗi một chi tiết nhỏ đều âm thầm thể hiện “Có vẻ như cẩu thả nhưng thật ra lại được thiết kế rất tỉ mỉ”, ngụy bình dị gần gũi.

Vốn Phương Mặc phải tỏ vẻ “đẹp trai mà không biết” giống nhân vật nam chính trong mấy cái MV nhanh nhẹn đạp xe tới, vững vàng dừng lại trước mặt Hứa Diên, hôn lên ngón tay của anh dâng tặng bó hoa.

Thế nhưng! Phương Mặc quen sống an nhàn sung sướng, từ nhỏ ra ngoài liền có xe sang đưa đón, vậy mà không biết đi xe đạp! Dư Sơn mà biết chỉ sợ tức đến muốn ném đồ.

Đối diện với khuôn mặt Hứa Diên tràn đầy nghi vấn, Phương Mặc khó chịu nói: “Ngại quá Tiểu Diên, anh chưa chuẩn bị xong.”

Hứa Diên khẽ giật mình, nhớ lại đêm đó Phương Mặc nói “còn nhiều thời gian”.

Anh không biết nói cái gì cho phải, chỉ nghe thấy Phương Mặc thấp giọng nói: “Theo phân tích thì em thuộc kiểu băng lãnh. Vậy mà anh còn mưu toan lấy mấy cái kết luận phổ biến đến thúc đẩy tính cách đặc thù này.”

Hắn ảo não lại chân thành: “Rõ ràng em là độc nhất vô nhị.”

Đột nhiên nghe hắn nói mấy câu không hiểu ra làm sao, Hứa Diên vẫn như cũ bởi vì câu nói cuối cùng của hắn mà động tâm, tiếp theo cười khổ hiểu rõ: Hồi nãy đáy lòng chờ mong gì chứ, anh căn bản rõ ràng.

Người anh một mực trông mong, không phải ai khác, chính là Phương Mặc.

Phương Mặc nhìn về phía sách trong tay anh, lại giật mình: “Em mua sách chữ nổi làm gì?”

Hứa Diên hậu tri hậu giác phát hiện mình thật đãng trí, đã đi nhầm khu rồi còn mua nhầm sách.

Anh bất đắc dĩ nói: “Em đi đổi cuốn khác.” Lại có chút do dự nhìn về phía Phương Mặc: “Anh…”

Phương Mặc thấy anh hôm nay không hề lạnh lùng như trước kia, hắn nắm bắt thời cơ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “ Anh có thể đi cùng em không?”

Kỳ thật Hứa Diên là một người trưởng thành, lại cũng không phải là không biết đường đi, sao lại cần hắn đi cùng chứ?

Có thể thấy một thân trang phục của Phương Mặc rõ ràng là đang cố ý lấy lòng mình, Hứa Diên vậy mà lại bắt đầu do dự.

Phương Mặc cúi thấp đầu, nhẹ nói: “Tiểu Diên, em đừng từ chối anh có được không?”

Hứa Diên cũng không biết trên internet mọi người đều thích “cảm giác thiếu niên”. Thế nhưng dáng vẻ Phương Mặc hiện tại, thực sự khiến anh yêu thích.

Cảm giác thiếu niên chỉ sợ không thể xây dựng từ phong cách ăn mặc bên ngoài. Cậu trai non nớt sạch sẽ, mặc kệ cái gọi là ánh mắt người đời, thích ai liền chân thành thổ lộ nỗi lòng, đó mới là thiếu niên.

Có lẽ chính vì sự thổ lộ chân thành ngây ngô ấy lại khiến người ta không kháng cự được.

Nguyên lai sau khi tách ra, còn có thể nhìn thấy rất nhiều mặt khác của Phương Mặc, điều này khiến Hứa Diên không biết nên vui hay nên buồn. Chỉ là anh phá lệ mềm lòng, ngay sau khi Phương Mặc vừa dứt lời, liền đáp:

“Được.”

Một câu trả lời có vẻ ngắn gọn lại chính là từ ba phần ý loạn, bảy phần không nỡ.

Nhìn thấy đôi mắt người kia rất nhanh nhiễm lên màu sắc vui vẻ giống hệt như đứa trẻ con, Hứa Diên không khỏi cảm thấy, thật đáng yêu.

Phương Mặc vui rạo rực theo anh chuẩn bị đi.

Hứa Diên bất đắc dĩ chỉ vào chiếc xe đạp: “Vứt sao?”

Phương Mặc tùy ý khoát khoát tay: “Để anh gọi điện thoại cho người đến lấy là được.”

Không thể chống mắt nhìn đại thiếu gia phung phí như vậy, Hứa Diên đi tới, nâng xe lên, ngồi lên yên xe chống chân dài xuống đất, quay đầu hỏi hắn: “Đi không?”

Lúc Phương Mặc còn trẻ chưa từng yêu đương với ai, giờ phút này ánh hoàng hôn chạng vạng rơi xuống sau lưng Hứa Diên, toả ra ánh sáng lờ mờ, hắn mông lung nghĩ: Thiếu niên đạp xe quả nhiên là đòn trí mạng nhất.

Nhặt bó hoa kia lên, Phương Mặc lấy lại phong độ, không thể hôn Hứa Diên, hắn liền hôn ngón tay của mình, lại tự nhiên hào phóng ngồi vào nơi không ai nghĩ tới —— chỗ ngồi phía sau xe đạp.

Hứa Diên nhàn nhạt cười: “Bám chặt eo của em.”

Chân giẫm mạnh bàn đạp, anh chở tổng giám đốc cùng bó hoa tươi, giống như khoảnh khắc năm 18 tuổi đạp xe đến trường thi, trong lòng bất an… Cùng chờ mong.

—————————————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thật sự là đúng là không biết đi xe đạp. (? ˙▽˙?)

Tình yêu của những người đàn ông trưởng thành, tôi thực sự không tưởng tượng ra được.

Vậy thì liền hi vọng bọn họ, có thể giống như thiếu niên, làm lại từ đầu.

(Chương này quá ngắn, bỏ chạy ngại ngùng.)

===================================

Chú thích: Bạn bè thân thiết thời đại học: 闺中密友, QT là “Khuê trung mật hữu”. Mình để như vậy cho dễ hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.