Hắn còn nhớ rõ mùa đông năm ấy lạnh thật lạnh, tổ mẫu đi chùa tu hành, để lại hài nhi mới mười tuổi là hắn cho Trương thị chăm sóc,Trương thị ngoài mặt không dám ngược đãi hắn, nhưng lại động thủ tại nơi hắn ở.
Trời rất lạnh, trong phòng hắn ngay đến một cái lò sưởi cũng không có.Từ nhỏ ở với tổ mẫu, được tổ mẫu chăm bẵm, nuông chiều đương nhiên hắn không chịu được, rất nhanh liền sinh bệnh, hạ nhân trong phòng tìm quản gia, làm cách nào cũng không tìm được quản gia thân thuộc, đi tìm phụ thân thì kì lạ thay luôn bị người lạ cản trở, hắn bệnh càng ngày càng nặng, ngay lúc hắn cho là mình sắp chết thì Tam phu nhân La thị xuất hiện, đi theo bên cạnh còn có tiểu nam hài đáng yêu.
Tiểu nam hài nhìn hắn mỉm cười, hắn còn ngỡ rằng gặp được tiên đồng! Đây là lần đầu tiên hắn chính thức được gặp tứ đệ Dung Ngọc Lạc, trước kia hắn chỉ nghe nói phụ thân rất sủng ái tứ đệ, trong lòng hắn vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen ghét, thế nhưng khi vừa thoáng nhìn thấy, toàn bộ sự ghen tị trong lòng hắn đều tiêu biến, một đứa nhỏ trông như tiên đồng thế kia, có ai mà không thích?
Tam phu nhân La thị chính là bình nam Hậu phủ thứ xuất tiểu thư, tuy là thứ xuất, nhưng được sủng ái từ nhỏ, nàng xuất giá, người trong nhà vì nàng bồi không ít đồ cưới, cùng xuất thân cao quý khiến mọi người trong phủ rất mến trọng.
Lúc ấy hắn nhìn bệnh rồi quyết định thật nhanh, hắn cho gọi đại phu, cứu Dung Ngọc Thành một mạng
Sau này hắn mới biết, hạ nhân trong phòng tìm không thấy phụ thân, tuyệt vọng tìm đủ mọi cách.
Từ đó, Dung Ngọc Thành liền coi Dung Ngọc Lạc như người thân, đối với hắn có thể nói là thành thật với nhau, tính đến bây giờ cũng đã hơn mười năm, hơn nữa cũng vì chuyện kia, giờ đây La thị và Trương thị cũng như nước với lửa, Dung Ngọc Lạc làm sao có thể đi giúp Trương thị được, đúng, nhất định là như vậy, tuy là nghĩ thế, nhưng bất an trong lòng vẫn không giảm bớt chút nào.
“Một khi đã như thế, vậy thỉnh Tứ công tử đến đối chất một chút, tất cả sẽ rõ ràng thôi!” một trưởng lão đứng về phía Dung Ngọc Thành nói, biết Dung Ngọc Thành có mối quan hệ rất tốt với Dung Ngọc Lạc liền đưa ra yêu cầu có lợi này cho Dung Ngọc Thành
“Thỉnh đại nhân gọi Tứ công tử đối chất!”
Một trưởng lão sôi nổi bênh vực Dung Ngọc Thành đứng dậy, trong lúc nhất thời thanh thế lớn, bức bách Dung Giản thỏa hiệp
“Làm càn! Bản quan là Nhất gia chi chủ, các ngươi yêu cầu như thế, sao ta có thể thực hiện được ?”
Dung Giác nhìn kĩ, trong tộc có đến hơn một nửa trưởng lão đều đứng về phía Dung Ngọc Thành, trong lòng càng kinh sợ, càng quyết tâm muốn trừ bỏ Dung Ngọc Thành.
Gia quy của Dung Gia, gia chủ Dung gia đều do đại đa số trưởng lão quyết định. Trong lúc gia chủ tại vị, nếu có hơn phân nửa trưởng lão đề nghị phế bỏ, thì gia chủ đương nhiên phải nhường lại vị trí cho người khiến các trưởng lão ưng ý.
Mà bây giờ, Dung Ngọc Thành được nhiều trưởng lão bênh vực như vậy cũng đồng nghĩa hắn sẽ mất đi vị trí gia chủ, nghĩ vậy một lúc, trong mắt Dung Giác hiện lên một tia ngoan độc: Dung Ngọc Thành, tuyệt đối không thể lưu!
Dung Ngọc Thành tự nhiên thấy có nhiều trưởng lão giúp mình như vậy, cũng cảm thấy giật mình, tuy rằng hắn lấy thế lực của mình thâu tóm không ít trưởng lão, nhưng tuyệt đối là không có nhiều như vậy, để ý kĩ xem ra số người này nhiều hơn một nửa, hơn nữa trong đó có rất nhiều người đứng về phía nhị phu nhân.
Không thích hợp, thật sự không thích hợp, bỗng nhiên hắn thấy trong mắt Dung Giác lóe lên tia tàn nhẫn, trong lòng cả kinh, tức khắc hiểu rõ quỷ kế của Trương thị.
“Phụ thân, có Ngọc Lạc nguyện ý làm chứng!”
Hai bên giương cung bạt kiếm, âm thanh bỗng nhiên truyền đến làm cho người nghe cảm thấy thật thoải mái, lập tức, một bóng người phong độ đi vào từ đường
Chỉ thấy người tới ước chừng mười sáu bảy tuổi, một thân y phục màu trắng, cổ áo dùng tơ ám kim sắc sợi thêu án vân đồ tẫn hiện điệu thấp hoa lệ, cũng một dung nhan tinh xảo có đến năm phần giống với Dung Ngọc Thành, tuy rằng không có loại cảm giác tà mị thâm trầm như Dung Ngọc Thành nhưng cũng phong độ thuộc hàng cực phẩm mỹ nam, chỉ là con ngươi đen láy kia thỉnh thoảng ánh lên một tia lạnh lẽo, ảnh hưởng hẳn đến mỹ cảm
“Ngọc Lạc, không được hồ đồ, trở về!”.Dung Giác nhìn Dung Lac đi vào, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên nhu hòa, pha chút tình cảm cha con. Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của hắn, cho dù người đó có là đứa con hắn yêu quý nhất.
“Phụ thân, Ngọc Lạc không hồ đồ, mong người tin tưởng Ngọc Lạc!”. vẻ mặt Dung Ngọc Lạc kiên quyết nhìn Dung Giác
_________________