CHƯƠNG 18,
Giang Dương mở mắt ra, chỉ cảm thấy hai mắt cay xót.
Bởi trước đó khóc ghê gớm quá, bây giờ hai con mắt hắn sưng phù lên, sao mà không xót được chứ.
Mê man bò dậy, cả người yếu rũ. Một phần là bởi đói, một phần khác là bởi khóc quá nhiều mà mất đi chút nước.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng nồi niêu va chạm truyền đến từ ngoài cửa, giống như đang làm cơm, Giang Dương tỉ mỉ nghe một chút, tiếng động ấy lại như không có, hắn không khỏi cười khổ.
Mấy ngày nay cứ lặp đi lặp lại tìm Lê Hiên Vũ, chính bởi vì hắn không tin Tiểu Vũ thực sự không cần hắn, thế nhưng cuộc gọi trước đó đã nói rõ đáp án tàn nhẫn nhất cho hắn, vì sao hắn còn chưa từ bỏ ý định, lại còn ảo tưởng nghe nhầm, cho rằng Tiểu Vũ đã về, trở về làm cơm cho hắn.
Sao có thể chứ, Tiểu Vũ đã nói chết đói là chuyện của mình rồi mà.
Giang Dương buồn bực tóm lấy mái tóc như cỏ dại của mình.
Đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng vang thật nhỏ, còn có tiếng vòi chảy nước phát ra tạp âm quanh năm kia, hắn không khỏi mở to cặp mắt hạch đào sưng phù lên.
“Tiểu, Tiểu Vũ!”
Hắn kinh hô một tiếng, cấp tốc bò xuống giường, kéo phăng cửa phòng ngủ ra, vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp.
Là Tiểu Vũ của hắn.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ Vũ Vũ Vũ Vũ!”
Giang Dương vừa hô vừa vui vẻ bổ nhào về phía Lê Hiên Vũ, từ phía sau ôm chặt lấy anh, rồi lại dùng sức cọ đầu vào phía sau lưng anh.
Lê Hiên Vũ bị hắn ghìm chặt muốn chết, không thể động đậy, thở dài một hơi, nói: “Cậu coi tớ là lừa à? Hu cái gì mà hu(10)!”
(10)Vũ[yu] và Hu[xu] khi kéo dài ra sẽ giống nhau.
Đợi một hồi, không thấy Giang Dương buông tay ra, Lê Hiên Vũ lại dịu dàng khuyên nhủ: “Ngoan, Giang Dương, buông tay nào, sắp cháy rồi nè.”
“Không, tớ không buông.” Giang Dương vẫn gắt gao ôm anh, “Cậu tớ cũng không cho đi, ở lại đi, Tiểu Vũ, không có cậu tớ sẽ chết mất, tớ thực sự sẽ chết!”
Ngực Lê Hiên Vũ nhói đau, thầm nghĩ, mình rốt cục là đã rối rắm bao nhiêu mới có thể muốn bức hắn, mình biết rõ người kia không có mình thì sống không nổi nữa, rõ ràng là mình biến hắn thành như vậy, lại còn muốn bức hắn.
Những người quen biết bọn họ đều nói rằng, Giang Dương nếu không có Lê Hiên Vũ săn sóc, đã sớm xong.
Bọn họ đều nói sai rồi.
Trong lòng Lê Hiên Vũ rất rõ ràng, Giang Dương rất có tài hoa cũng rất có năng lực, nếu như không phải vì mình, đã gây nên quá nhiều thứ thì làm sao có thể như bây giờ, vừa ngốc vừa lười, bị người đánh giá thành ngoại trừ dùng cây bút cùng với việc dễ ở chung ra thì không còn ưu điểm nào khác.
Ngược lại là anh, nếu như không có Giang Dương, anh sẽ không cố kiên trì như vậy, cũng sẽ không cố sức hoàn thiện mình, càng sẽ không sáng lập Chước Nguyệt, anh sẽ là một người tầm thường vô vị.
Lê Hiên Vũ nghĩ, lại thở dài, nói: “Giang Dương, kỳ thực cậu có thể sống rất tốt…”
Lời này là lời nói thật lòng, thế nhưng Giang Dương thì hiểu lầm, cho rằng Lê Hiên Vũ vẫn muốn rời bỏ hắn, sở dĩ nói lời dịu dàng là tới khuyên hắn, thế là hắn lại đỏ mắt, tuy rằng chịu đựng không khóc, nhưng cũng gần như sắp khóc rồi.
“Tớ, tớ sẽ sửa mà. Kỳ thực tớ cũng không lười như vậy, việc nhà tớ cũng có thể làm, cũng có thể làm cơm ───” Giang Dương sốt ruột nói, hắn muốn giữ Tiểu Vũ của hắn lại, lời nói lộn xộn cứ thế tuôn ra, “Không, không phải, tớ sẽ không làm cơm, cho nên nếu như Tiểu Vũ đi tớ sẽ chết đói ─── a, không đúng không đúng, tớ có thể học làm cơm, thực sự! Cậu đừng ghét tớ…”
Nghe Giang Dương nói liên hồi cằn nhằn như thế, Lê Hiên Vũ lại một trận đau lòng, không chỉ có hối hận và tự trách, còn hận không thể tự tát mình mấy cái.
Nói Giang Dương vô tâm vô phế, kỳ thực không phải, hắn là người nhìn nhận thoáng, cho nên mới có thể không phiền não gì, không an nhàn tự tại, đâu có khẩn trương giống như bây giờ.
Anh đã phạm phải điều gì thế này… .
“Tiểu, Tiểu Vũ?” Thấy anh không có phản ứng gì, Giang Dương cẩn thận gọi tên anh, len lén nhìn anh.
Lê Hiên Vũ tránh khỏi ràng buộc của Giang Dương, Giang Dương cũng không dám cưỡng lại, cũng buông tay ra, đang hãy còn ai oán, đã bị Lê Hiên Vũ ôm vào trong ngực.
“Tiểu Vũ?”
Giang Dương nghi hoặc ngẩng đầu, không ngờ Lê Hiên Vũ lại cúi đầu, hắn vô thức nhắm mắt lại, sau đó nụ hôn tỉ mỉ của đối phương rơi xuống trên đôi mắt sưng đỏ của hắn.
“Tớ không đi, Giang Dương, tớ ở cùng cậu, cho đến khi nào cậu ghét tớ.”
○○○