CHƯƠNG 23,
Lục Nhân đang ở bến xe bus chờ xe bus về nhà, di động liền vang lên.
Lấy ra nhìn một cái, là Giang Dương.
Giang Dương rất ít gọi điện cho y, cho nên Lục Nhân rất hoài nghi nhìn rồi ấn nghe, vừa đặt ở bên tai đã nghe thấy giọng nói lo lắng mà hoảng loạn của hăn: “Người qua đường giáp à! Cậu có biết Tiểu Vũ đi đâu ăn cơm tối không?”
Lục Nhân suy nghĩ một hồi, y hình như nghe lão đại hẹn người nọ ở khách sạn Nghi Thủy, thế là lập tức trả lời Giang Dương, không đợi y hỏi xảy ra chuyện gì, đối phương đã vội vã cúp điện thoại.
Kỳ quái nhỉ. Lục Nhân nhìn chiếc di động bị đơn phương ngắt dừng, đáy lòng suy xét một hồi, Giang Dương vô tâm vô phế này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, rốt cục là xảy ra chuyện lớn gì mới có thể khiến hắn gấp như vậy?
Y biết đoạn thời gian trước lão đại và Giang Dương đã xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ lên mới dọn nhà, sau lại hòa hảo rồi mà. Đương nhiên, hòa hảo là y nhìn ra được, bởi sau khi lão đại hết giờ làm thì không lái xe đi mà là đi đi theo con đường về nhà trọ trước đây.
Có thể khiến Giang Dương gấp như vậy… Chẳng lẽ lão đại xảy ra chuyện?
Lục Nhân cả kinh, lập tức ấn điện thoại gọi Lê Hiên Vũ, điện thoại vang ba tiếng đã được chuyển.
“A lô, lão đại, anh không sao chứ?”
“… Người qua đường giáp cậu không sao chứ?” Lê Hiên Vũ hỏi ngược lại một cách trêu chọc, nói, “Anh có thể có chuyện gì, sao cậu hỏi vậy?”
Sau đó Lục Nhân đã kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện Giang Dương gọi điện tới cho Lê Hiên Vũ, cuối cùng lại hỏi: “Hắn nếu như có việc gấp, vì sao không gọi cho anh?”
Ai biết Lê Hiên Vũ trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười vài tiếng, nói với y: “Không có việc gì, cậu đừng lo lắng. Cũng không phải chuyện gấp, là chuyện tốt.”
Lục Nhân càng thêm mờ mịt, y cúp điện thoại, thầm nghĩ, những người yêu nhau có phải đều không bình thường không, ngay cả tư duy cũng không giống với những người đàn ông độc thân bình thường thế.
○○○