Các Nam Chính Đều Là Của Ta

Chương 116: Chương 116: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (9)




Editor: HD

Nhỏ giọng hừ một tiếng: “Ta mới không keo kiệt như vậy.”

Nghe vậy, Điền Mật nhìn nàng cười cảm kích, sau đó nhìn Lương Kiều: “Kiều Kiều muội muội, muội cũng đừng nóng giận, muội biết tỷ tỷ nói chuyện thẳng thắn, muội với nàng có quan hệ tốt, chắc chắn biết nàng không cố tình quát muội, có phải không?”

Lương Kiều là con gái một, phụ thân của nàng Lễ Bộ Thị Lang thượng phủ, không có người thông phòng, cho dù mẫu thân nàng không sinh được con trai, tình cảm của mẫu thân và phụ thân vẫn cực kì tốt đẹp.

Vì vậy những cái trạch đấu gì đó, Lương Kiều căn bản không hiểu, cực kì đơn thuần.

Tính tình nàng vốn ngay thẳng, hơn nữa tuổi tác lại không lớn, Điền Mật lại dỗ dành nàng như vậy, tất nhiên nàng sẽ không tức giận rồi.

Nhấc lên khuôn mặt vui vẻ, nhìn Điền Mật cười: “Ta không giận, Mật Nhi tỷ tỷ lần đầu tiên rời khỏi phủ, ta không thể làm Mật Nhi tỷ tỷ mất vui được. Mật Nhi tỷ tỷ, không bằng qua mấy bữa nữa ta gởi thiệp mời tỷ đến phủ nhà ta chơi?” Nàng kéo tay Điền Mật, chỉ lo nói chuyện với Điền Mật, ngoài miệng nói không giận Điền Noãn Hương, nhưng tính tình trẻ con nên không để ý tới Điền Noãn Hương.

Điền Mật nhìn thấy sắc mặt Điền Noãn Hương thay đổi, gật đầu nói: “Nếu như vương phi đồng ý, ta nhất định sẽ đi.”

Lúc này trong lòng Điền Noãn Hương không thoải mái lắm, nàng không biết cảm giác này là gì, chỉ biết là, hiện tại nàng, cực kì không vui.

Nàng nghiêm mặt, hơi há miệng, vừa định nói với Điền Mật cái gì đó, vừa hay mấy vị tiểu thư khác đi qua.

“Chơi trốn tìm không vui chút nào, nghe nói phía trước có vũ đài, chúng ta qua đó xem kịch đi?” Một tiểu thư khuôn mặt thanh tú nói xong, những người khác liền đi theo phụ họa.

Sắc mặt Điền Noãn Hương vẫn không vui như cũ, không nói lời nào.

Điền Mật hạ mí mắt, đứng ở một bên, không kiêu ngạo không nóng nẩy, cũng không phát biểu ý kiến.

Lương Kiều nghe nói xem kịch, lập tức nhiệt tình, cũng không hỏi Điền Mật và Điền Noãn Hương có đồng ý hay không, gật đầu liên tục: “Được nha, được nha, đi xem diễn kịch đi, ta muốn coi công chúa tuyển phò mã!” Nói xong, lập tức kéo tay Điền Mật đi.

Những vị tiểu thư khác đồng thời đi theo Lương Kiều, người có mắt tất nhiên nhìn thấy lúc này Điền Noãn Hương đang không vui.

Một tiểu thư lớn tuổi hơn, xem ra vừa tới tuổi cập kê đi đến trước mặt Điền Noãn Hương, mời nàng đi xem kịch. Kết quả Điền Noãn Hương trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nhấc chân bước đi.

Vị tiểu thư kia thấy Điền Noãn Hương là mông lạnh dán vào mặt nóng, trong lòng có chút không thoải mái, hít sâu một hơi, tốt xấu gì cũng bởi vì tuổi tác, kìm chế bản thân, không để cho sắc mặt biến đổi.

Nàng bình tĩnh lại, nhấc chân đuổi kịp mấy vị tiểu thư, cũng không nói lời nào.

Các vị tiểu thư kia nhìn thấy Điền Noãn Hương có vẻ bế môn tạ khách (*đóng cửa không cho khách vào), mặc dù có suy nghĩ, muốn nịnh bợ Điền Noãn Hương, nhưng lúc này không dám nữa rồi.

Điền Mật bị Lương Kiều lôi kéo, Lương Kiều lại bị mấy vị tiểu thư khác bao vây.

Tính tình Điền Mật khá tốt, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại, cách nói năng cũng không giống như thứ nữ tự ti muốn nịnh bợ đích nữ.

Bên cạnh có Lương Kiều nói chuyện giúp nàng, cho nên ban đầu những vị tiểu thư này có chút khinh thường tiểu thư thứ xuất như nàng, hiện tại đối xử với nàng tốt lên nhiều rồi.

Điền Mật khẽ liếc mắt nhìn Điền Noãn Hương, sắc mặt nàng ta càng ngày càng khó coi, nàng lại không muốn trở mặt với Điền Noãn Hương, sau khi nói với Lương Kiều một tiếng, bước chân liền chậm lại.

Thấy Điền Mật cố ý đợi mình, trong lòng Điền Noãn Hương thoải mái hơn nhiều, mặc dù sắc mặt không quá tốt đẹp, khi đi tới gần Điền Mật, nàng ta không dừng lại, chỉ hơi nghiêng mắt liếc Điền Mật một cái, sau đó đi thẳng về phía trước.

Điền Mật không thèm quan tâm, đi theo phía sau Điền Noãn Hương.

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 30, kí chủ cố lên!”

Điền Mật kinh ngạc một phen, may mắn là nàng hơi cúi đầu, cho nên không ai nhìn thấy được nét mặt của nàng. Nàng không dám liếc mắt nhìn xung quanh, bởi vì sau khi điểm hảo cảm của nam chủ tăng, nàng khẳng định hắn đang ở gần đây. Nàng không được để cho nam chủ phát hiện manh mối gì, tránh cho hắn nghi ngờ nàng cũng không đơn thuần.

Âu Dương Túc Ngọc trốn ở một chỗ bí ẩn gần đó trông thấy Điền Mật ngoan ngoãn đi phía sau Điền Noãn Hương, một là thứ nữ, một là đích nữ, nhưng bộ dạng lại giống nhau như vậy, tuy nhiên vận mệnh hai nữ tử này hoàn toàn khác nhau.

Hắn nhìn thế nào, cũng không tin, nàng là một tiểu nha đầu đơn thuần.

Ngay cả Điền Noãn Hương được nuông chiều từ bé đến lớn cũng không phải người đơn thuần, vậy thì một thứ nữ, có thể đơn thuần được sao?

Có điều, so với Điền Noãn Hương, Âu Dương Túc Ngọc ngược lại cảm thấy, Điền Mật càng thú vị hơn.

Khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười hoàn toàn không phù hợp với hình tượng công tử nho nhã thường ngày của hắn, ngay cả nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt, lúc này cũng lộ ra vẻ tà mị.

Điền Mật không biết rằng, hình tượng đơn thuần mà nàng duy trì đã bị Âu Dương Túc Ngọc nhìn thấy.

Lúc này nàng nhỏ giọng nói chuyện với Điền Noãn Hương, dỗ dàng nàng thật lâu, mới khiến Điền Noãn Hương hết giận.

Đêm đến, Vĩnh Ninh vương phi dẫn Điền Mật và Điền Noãn Hương về phủ.

Có thể bởi vì Lương Kiều, cho dù sau khi hết giận, nhưng khi Điền Noãn Hương nhìn tới Điền Mật, trong lòng nàng ta vẫn có chút chán ghét.

Vì vậy dọc đường đi không giống ngày trước, thích lôi kéo Điền Mật nói chuyện, chỉ khi nào Vĩnh Ninh vương phi hỏi chuyện, nàng ta mới nũng nịu nói gì đó, làm cho Vĩnh Ninh vương phi cười vui vẻ.

Điền Mật không muốn trở mặt với nữ chủ, nhưng thấy Điền Noãn Hương như vậy, nàng cũng không nghĩ sẽ đi nịnh bợ nàng ta, nàng cảm thấy không cần thiết. Có lẽ chính bản thân kí thể cũng không thích thân cận với Điền Noãn Hương.

Nghĩ ngợi một hồi, thôi vậy, dù sao độ hảo cảm của Âu Dương Túc Ngọc đã là 30, có cơ sở để công lược hắn rồi.

Nàng tin tưởng, hiện tại không cần Điền Noãn Hương mai mối, nàng vẫn có thể tiếp cận Âu Dương Túc Ngọc

Sau khi trở lại Vĩnh Ninh vương phủ, Điền Mật hành lễ với Vĩnh Ninh vương phi, xong Lạc Thu tới đón nàng về Như Mông viên.

Bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm trong phòng, sau đó cởi quần áo ra, muốn rửa sạch cả ngày mệt mỏi.

Kỳ thật đôi khi diễn kịch cho người khác xem, Điền Mật cũng rất mệt mỏi, xuyên không qua mấy thế giới, hiện tại nàng mới cảm thấy được mệt mỏi, lúc trước nàng có thể dễ dàng dung hợp với tính cách kí thể, bởi vì dù nàng ba mươi tuổi nhưng quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm, bản thân nàng chính là một tờ giấy trắng. Còn bây giờ nàng bắt đầu có tính cách riêng của mình, muốn dung hợp với tính cách kí thể, bắt đầu có chút khó khăn rồi.

Điền Mật hít sâu một hơi, hạ người xuống, chìm cơ thể dưới nước.

Mấy ngày tiếp theo, Điền Noãn Hương không tìm Điền Mật nữa, trái lại Lương Kiều đưa thiệp mời đến.

Vĩnh Ninh vương phi nhận được thiếp mời, mặc dù có chút kinh ngạc vì Điền Mật được con gái Lễ Bộ Thị Lang kính trọng, nhưng không hề ngăn cản Điền Mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.