Các Nam Chính Đều Là Của Ta

Chương 12: Chương 12: Quân nhân văn (Kết)




Editor: Snowflake HD

Điền Mật khoác tay cha Điền, đi đến trước mặt Tập Dận, rồi đứng lại.

Trong mắt cha Điền bắt đầu ẩm ướt, ông nhìn Điền Mật trong ánh mắt có chút không nỡ. Con gái mình lấy chồng, cho dù lấy người thân cận, nhưng cũng là con người ta rồi.

Nhìn cha Điền có vẻ không muốn buông tay, Tập Dận quay người về phía cha Điền kính trọng chào, giọng nói nghiêm túc: “Cha vợ, từ hôm nay trở đi, con đảm bảo với cha! Con sẽ dùng mạng sống của mình, làm cho Mật Mật hằng ngày vui vẻ!”

Cha Điền gật đầu, dù không muốn vẫn phải trao tay Điền Mật vào tay Tập Dận: “Cha không mong các con giàu sang, cũng không cần con thăng quan tiến chức. Chỉ cầu con mạnh khỏe, chăm sóc con gái cưng của cha thật tốt!”

“Con biết rồi! Chắc chắn!” Tập Dận nắm tay Điền Mật thật chặt, giống như sợ cha Điền đổi ý.

Cha Điền gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình.

Điền Mật và Tập Dận tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, lễ cưới xong, từ nay về sau, hai người liền buộc chặt một chỗ.

“Đinh --- độ hảo cảm nam chủ + 10, độ hảo cảm đạt 100. Nhiệm vụ hoàn thành.”

“Khôi phục ý thức kí chủ --- khôi phục thành công --- chuẩn bị tách khỏi kí thể ---”

“5 --- 4 --- 3 --- 2 --- 1 ---”

Trở lại không gian màu trắng quen thuộc, Điền Mật nhanh chóng trở lại bình thường, đợt tiến công nam chính lần này khác hẳn với nam chính lần trước, khiến cô cảm thấy có điểm khác lạ. Đọc những tiểu thuyết ngôn tình kia xong, cô cảm thấy mình rất thích Tập Dận, thậm chí là cực kì thích. Ừ, cô thấy chắc là phải diễn tả như vậy, gặp phải nam chính khó tiến công khiến cô có hơi khổ. Về sau cô sẽ cố gắng thích nam chính.

Nhiệm vụ hoàn thành được 100, cho điểm nhiệm vụ 90. Điểm tích lũy 90. Thực hiện xong nguyện vọng ký thể, đạt 6 điểm phân phối. Xin hỏi kí chủ, muốn phân phối điểm sao?”

“Phân phối, cộng vào hình dạng đi!” Nói gì thì nói ai cũng nhìn mặt trước đấy, cô tranh thủ đổ đầy cột hình dạng.

Ghi vào tư liệu kí chủ:

Họ tên: Điền Mật

Giới tính: Nữ

Tuổi: 30

Cấp bậc: 2

Hình dạng: 66 (Điểm tối đa 100)

Màu da: 65 (Điểm tối đa 100)

Vóc dáng: 80 (Điểm tối đa 100)

Trí tuệ: 70 (Điểm tối đa 100)

Thể lực: 60 (Điểm tối đa 100)

Mị lực: 55 (Điểm tối đa 100)

Sở trường: Bác sĩ ngoại khoa

Kỹ năng đặc biệt: Ánh mắt thâm tình (Sử dụng vĩnh viễn)

Điểm tích lũy: 135

“Kí chủ muốn nghỉ ngơi một chút, hay tiếp tục nhiệm vụ?”

“Tiếp tục nhiệm vụ!”

“Được, nói trước với kí chủ, nhiệm vụ tiếp theo tương đối khó, có lẽ khi xuyên thời gian rồi sẽ không thuận lợi tiến công như vậy, thời gian hoàn thành nhiệm vụ cũng lâu hơn một chút.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Đang tiếp nhận nhiệm vụ --- tiếp nhận nhiệm vụ thành công --- đang truyền tải nhiệm vụ đến kí chủ ---”

“Truyền tải thành công --- đang tái hiện nhiệm vụ ---”

--- ------ ------ ------ ---

Ngoại truyện nhỏ

“Alo? Mẹ hả? Con mới vừa tan ca, có chuyện gì vậy? Ừ, buổi chiều con có thời gian? Cái gì? Coi mắt? Coi mắt á…, mẹ ~ con gái mẹ mới có 27 tuổi, vẫn còn thanh xuân chán!” Nhan Hương thấy điện thoại mẹ cô gọi đến thì rất vui, dù sao hai tháng nay cô cũng không về thành phố A thăm cha mẹ, nên rất nhớ người thân. Kết quả, mẹ gọi điện thoại bắt cô đi coi mắt. Lạy hồn, cũng không phải là không ai thích cô, bác sĩ mới đến viện quân y hai tháng trước vừa mới tỏ tình với cô. Chẳng qua là bây giờ cô không muốn yêu thôi!

“Sắp tới 30 rồi, còn tuổi thanh xuân cái gì chứ, con không biết xấu hổ à! Trời ơi! Cứ gặp mặt thử xem! Nếu không thích, thì coi như kết giao thành bạn bè! Nói mới nhớ con cũng gặp thằng bé rồi nha! 22 năm trước, mẹ dẫn con tới nhà bà ngoại chơi, chú Trình kế bên nhà bà ngoại con có một người con trai! Lúc ấy con cứ đi theo mông thằng bé, hình như gọi nó là anh Trình, về sau cả nhà bọn họ chuyển sang nước ngoài sống, con nhớ không? Mấy hôm trước mẹ sang nhà ngoại, trùng hợp gặp được chú Trình của con, thì ra vợ chú Trình qua đời, ôi già rồi, còn nhớ rõ tổ quốc của mình, nên quay về. Con đi gặp không? Hả? Tốt xấu gì hai con cũng được gọi là thanh mai trúc mã mà!”

Mẹ Nhan ngồi nói một đoạn dài cũng không thở dốc, Nhan Hương nghe được trợn mắt. Cái gì? Thời điểm năm tuổi con nít chơi đùa với nhau vài ngày, nhỏ tuổi như vậy ai mà nhớ, thế cũng gọi thanh mai trúc mã. Nghe thấy mẹ Nhan còn muốn tụng kinh tiếp: “Con biết rồi! Nhất định sẽ gặp! Sẽ gặp! Mẹ cho con địa chỉ đi!” Nhan Hương nặng nề thở một hơi, mẹ, con đầu hàng!

Buổi chiều, gặp ‘Người có duyên’ ở quán cà phê.

Nhan Hương nghe mẹ Nhan nói xong, đeo ít đồ trang sức, uốn mái tóc dài màu đen gợn sóng, đặt xõa trên vai, mặc váy đầm màu trắng mỏng, chân mang đôi giày cao gót trắng nhạt. Cô lúc này y hệt năm năm trước đều tỏa ra nét ngây thơ, khuôn mặt non nớt không có dấu hiệu trưởng thành.

Bước vào quán cà phê, cô liếc mắt nhìn xung quanh, mẹ cô nói, đối phương sẽ mặc đồ tây đen, trên bàn đặt đóa hoa tử sắc tím mà cô thích nhất. Đột nhiên, cô thấy cái gì đó, kinh ngạc trợn mắt, sau đó nhìn lại bốn phía.

Một người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh cửa sổ vừa nhìn thấy cô thì vẫy tay. Đành chịu vậy, cô thở dài, đi về phía đối phương.

“Bác sĩ Trình, xin nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì thế này?” Người đối diện người đàn ông kia, vẻ mặt Nhan Hương rất nghiêm túc.

Người được gọi là bác sĩ Trình nhìn Nhan Hương nhún vai, trên mặt nở nụ cười: “Như em thấy đó, anh là anh Trình của em.”

--- --------

“Mẹ ~ Các Các dành búp bê của con ~” Cô bé mặc đồ công chúa lớn lên rất xinh xắn, bím tóc hai bên, trong mắt có giọt lệ trong suốt, giống như một giây sau sẽ lập tức đổ ra.

“Hữu Ân, con là anh, sao có thể dành đồ chơi của em gái chứ! Hơn nữa con là con trai, sao lại chơi búp bê?” Điền Mật nắm tay con gái Niệm Ân, dắt đến phòng đồ chơi riêng của hai đứa con mình, khuôn mặt không hài lòng nhìn con trai mình.

Nghe vậy, Hữu Ân bĩu môi, vẻ mặt hết cách: “Mẹ, đầu tiên con chỉ sinh sớm hơn Niệm Ân một phút đồng hồ mà thôi, nếu không tính toán, thì hai bọn con đều giống nhau đấy. Tiếp theo, chỉ cần Niệm Ân đưa xe tăng của con ra đây, con sẽ trả lại búp bê cho nó.”

Nghe con trai mình ‘giải oan’ Điền Mật nhíu mày cúi đầu nhìn con gái, đôi mắt lóe sáng: “Ân ~ hả?”

“Con con. Con thấy anh thích chơi xe tăng, nên muốn coi thử một chút à!” Niệm Ân bĩu môi, lúc đầu còn có chút xấu hổ, về sau lại hùng hồn nói.

Điền Mật đang muốn dạy đạo lý cho con gái, thì nghe tiếng bước chân lộc cộc, vững vàng mạnh mẽ, rất nhanh đã đi đến phía sau Điền Mật.

“Bố ------”

“Cha ------”

Niệm Ân thấy bố mình trở về, lập tức buông tay Điền Mật, chạy về phía Tập Dận đang giang tay chờ.

Hữu Ân đi đến trước mặt Tập Dận, hắn luôn có kỷ luật hơn em gái nhiều, nhưng trên mặt cũng không giấu được nụ cười vui vẻ vì cha về. Tập Dận một tay ôm Niệm Ân, lại cúi đầu nhìn Hữu Ân, giơ tay vuốt tóc hắn, trong mắt chứa đầy yêu thương.

Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nồng nàn của Điền Mật, làm thế nào cũng không ngăn được.

Nở cụ cười với cô, chỉ có Điền Mật mới biểu hiện thâm tình như vậy với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.