Các Nam Chính Đều Là Của Ta

Chương 7: Chương 7: Quân nhân văn (Một)




Editor: Snowflake HD

Đây là một câu chuyện về tình yêu quân nhân.

Nữ chính Nhan Hương mới vừa tốt nghiệp, tiểu bạch y tá. Xuất thân từ gia đình là giáo sư, đang công tác tại viện quân y.

Nam chính Tập Dận là một thượng tướng ngông cuồng, mấy đời gia đình đều là quân nhân. Nam nữ chính quen nhau bởi vì một lần tham gia huấn luyện quân sự Tập Dận bị thương, mà trong lúc bị thương do tiểu bạch y tá Nhan Hương chăm sóc.

Sở dĩ được gọi là tiểu bạch, vì nữ chính hơi ngốc nghếch đáng yêu.

Ngày đầu tiên chăm sóc Tập Dận khiến miệng vết thương của hắn chuyển biến xấu hơn, lập đi lập lại, làm cho Tập Dận vô cùng chán ghét cô. Hai người bắt đầu cãi nhau dần dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng Tập Dận dùng các loại khí thể ngang ngược của đàn ông, đóng gói Nhan Hương về nhà mình.

Ký thể mô phòng là bác sĩ ngoại khoa, người yêu cũ của nam chính, thanh mai trúc mã, gia đình đều là quân nhân.

Gia đình cực kì xem trọng mối duyên tình này, cho rằng sắp đến tuổi kết hôn rồi. Kết quả gần tới lúc tốt nghiệp đại học Điền Mật không đồng ý, cô cảm thấy nếu làm như vậy thì cuộc đời của cô đều bị người khác sắp đặt, hoàn toàn không có tình yêu, kết thúc như vậy rất đáng buồn. Vì thế tốt nghiệp đại học xong, cô quyết định trốn sang nước ngoài du học, tưởng tượng ra bộ dáng của cô ta, chắc phải là người rất sỏi đời.

Cô quen biết thêm nhiều người, sau đó có bạn trai. Thậm chí sau khi học xong giấu diếm người nhà ở nước ngoài kết hôn với bạn trai, sống ở nước ngoài.

Nhưng mà cuộc sống hằng ngày không đẹp như mơ, kết hôn không bao lâu, cô liền có thai, tất nhiên không đi làm nữa. Thời điểm cô mang thai chồng của cô đi ra ngoài…, điều này khiến cho cô bị sốc nặng, lúc hai người cãi nhau chẳng may cô sanh non.

Cô nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, quyết tâm về nước.

Lúc này Tập Dận với Nhan Hương vẫn chưa xác định mối quan hệ yêu đương, vẫn trong tình cảnh oan gia.

Điền Mật quay về, được giao chức bác sĩ ngoại khoa trong viện quân y, Tập Dận bây giờ vẫn còn độc thân, không còn ngây thơ như khi còn trẻ, cả người toát ra vẻ chín chắn, khiến người ta muốn dựa vào, hai bên gia đình trông thấy Điền Mật và Tập Dận đều vui vẻ.

Vì vậy Điền Mật bắt đầu theo đuổi Tập Dận, thế nhưng lúc này Tập Dận đã không còn thích cô nữa, ngày xưa là cô bỏ tôi, bây giờ tôi đã yêu người khác rồi, cô lại muốn bắt đầu lại, đã quá muộn!

Cũng vì Điền Mật theo đuổi hắn, làm cho Tập Dận hiểu rằng, à ~ thì ra hắn đã yêu cô gái ngốc nghếch Nhan Hương!

Ngay sau đó, Tập Dận đóng gói Nhan Hương bưng về nhà. HE.

Mà Điền Mật, sau khi thấy Tập Dận kết hôn, cô liền lấy con trai viện trưởng viện quân y. Có lẽ do ngày trước vô ý sanh non, khiến cơ thể bị tổn thương, bây giờ không thể mang thai được nữa.

Chồng hiện tại của cô vô tình biết được cô từng kết hôn, cũng đã có con, hắn tức giận, ly dị với cô. Bởi vì Điền Mật mà cha mẹ cô mất hết mặt mũi trong quân đội.

Nhưng cuối cùng vẫn rất yêu thương đứa con gái này, cho cô một khoản tiền, bảo cô di cư sang nước ngoài.

Lúc cô sống ở nước ngoài, không kết hôn, làm việc cho một bệnh viện tư nhân, đến khi về hưu, sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.

Trước khi chết, nguyện vọng của cô là không kết hôn với tên nam phụ khốn khiếp, để rồi bản thân phải chịu nhiều đau thương!

Tiếp nhận xong nội dung cốt truyện và trí nhớ, Điền Mật mở mắt ra, lúc này cô đang ở trong kí túc xá, nằm trên bàn sách, dựa theo trí nhớ, cô biết hiện tại mình đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Cô nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, rửa mặt.

Ngẩng đầu, gương mặt người trong gương có vài nét giống khuôn mặt cô.

Người cao một mét bảy, có chút gầy, nhưng do có tập luyện, ốm nhưng không yếu.

Gương mặt này khác xa so với Điền Mật dịu dàng đáng yêu kia, mới đầu nhìn qua cho người ta cảm giác thông minh, ánh mắt lộ vẻ giàu kinh nghiệm.

Cô nhếch khóe môi, như trước có hai má lúm đồng tiền, trong nháy mắt, một mỹ nhân lạnh lùng biến thành cô gái yếu đuối.

Suy nghĩ một chút, lúc này cô không có ý định kết hôn với bạn trai Cố Minh.

Cũng may, không muộn!

Dựa theo trí nhớ, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Cố Minh, chúng ta chia tay. Sau đó vùi đầu vào viết luận văn.

Rất nhanh, điện thoại reo lên, cúi đầu liếc sơ qua, là Cố Minh gọi đến. Cô định không bắt máy, nghĩ lại, thôi cứ… trả lời vậy.

“Alo?” Giọng nói cơ thể này không quá dịu dàng, hơi khàn khàn, lười biếng.

“Mật Mật! Em nhắn tin đó là có ý gì?!” Đầu kia điện thoại, giọng Cố Minh có chút vội vàng.

Ừ không vội sao được, hai người quen nhau ba năm, thậm chí hắn còn định mấy ngày nữa sẽ cầu hôn Điền Mật. Kết quả hôm nay nhận được thư đòi chia tay.

“Ừ, ý trên mặt chữ.” Giọng Điền Mật lạnh nhạt, đôi mắt nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay di chuyển, gõ chữ.

Cố Minh sửng sốt, ngay tức khắc chưa kịp phản ứng.

“Vì sao?”

Bàn tay Điền Mật không dừng, vì sao ư? Tất nhiên là không cho anh cơ hội tổn thương tôi rồi!

“Không vì cái gì cả, tôi muốn kết thúc với anh, Cố Minh, tôi hết yêu anh rồi!”

Không đợi bên kia trả lời, Điền Mật lập tức tắt máy. Tiếp tục làm luận văn.

Mấy ngày sau, Điền Mật không hề bắt điện thoại của Cố Minh, Cố Minh tìm tới tận cửa, cũng không quan tâm.

Cố Minh bị oan uổng quá rồi, không biết lý do gì đã bị đá. Hắn không cam lòng, nhưng nhìn Điền Mật tuyệt tình như vậy, hắn cố gắng hết sức để cứu vãn, Điền Mật lại không liếc nhìn hắn, lòng tự trọng của đàn ông không cho phép hắn cúi đầu, vì vậy ánh mắt hắn nhìn Điền Mật từ từ nhạt dần.

Điền Mật viết xong luận văn tốt nghiệp, sau đó làm thủ tục tốt nghiệp. Làm xong tất cả, cô chuẩn bị về nước.

Thời gian này, Tập Dận đã quen biết Nhan Hương.

Sân bay Z

Điền Mật mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, quần jean màu sáng bó sát người, giày trắng. Buộc mái tóc dài màu đen theo kiểu đuôi ngựa. Toàn bộ cơ thể tràn đầy sức sống.

Lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tập Dận, tới đón.

Đầu kia, Tập Dận vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, bị thương ngoài da, hiện đang trong viện quân y để Nhan Hương băng bó.

Khuôn mặt Nhan Hương còn rất trẻ, mới nhìn đoán chừng là em học sinh cấp 3 mười bảy mười tám tuổi.

Hiện tại cô đang chăm chú khử trùng miệng vết thương cho Tập Dận, rốt cuộc do tay cầm không chắc, bông dính cồn trực tiếp đặt trên miệng vết thương của Tập Dận, máu lập tức phun ra.

Lông mày Tập Dận cau lại, trong mắt lộ chút bực mình, mắt thấy tên này muốn nổi điên.

Nhan Hương rụt cổ, “Tôi. Tôi không cố ý ~”

Tập Dận hừ một tiếng, đang định mở miệng chửi, điện thoại liền reo.

Màn hình hiển thị tên người gọi là Điền Mật, Tập Dận ngẩn người, ngón cái khẽ di chuyển, nhấn vào nút trả lời. Đưa điện thoại tới gần tai, còn chưa mở miệng, bên kia truyền tới giọng nói khàn khàn lười biếng của Điền Mật.

“Dận, em đang ở sân bay. Anh có thể tới đón em được không? Em vẫn chưa nói với cha mẹ là em về, muốn cho họ một sự ngạc nhiên.”

Giọng điệu Điền Mật có vẻ rất thân thiết với Tập Dận, giống như cô chưa từng bỏ đi bốn năm.

Tập Dận nhớ lại ngày xưa nên có hơi tức giận, lại phát hiện hắn tức quá không đứng dậy được. Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, mười sáu tuổi ở cùng một chỗ, chờ thời điểm mười tám tuổi sẽ về cùng nhà. Tưởng rằng khi đến tuổi có thể kết hôn, ai ngờ Điền Mật không nói không rằng đi ra nước ngoài du học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.