Các Nam Chính Đều Là Của Ta

Chương 70: Chương 70: Tình yêu thầy trò (7)




Nhìn khuôn mặt cô ở khoảng cách gần như vậy, đôi môi cô giống như một đóa hoa xinh đẹp, hơi hơi trề ra, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần, gần thêm một chút nữa.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn hôn lên đó, Điền Mật kinh ngạc trợn hai mắt, tình tiết trong truyện không phải như vậy nha?

Môi Điền Mật rất ngọt, nụ hôn của Tiêu Dật cực kì ngây ngô, chắc hẳn đây là nụ hôn đầu của hắn.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng việc ngoài ý muốn này lại khiến Điền Mật rất vui, ít nhất, quan hệ của cô với nam chủ đã gần thêm một chút rồi.

Sau đó “Đinh – hảo cảm nam chủ +15, độ hảo cảm 45, kí chủ có lên!”

Chỉ là dừng ở trên môi vài giây, Tiêu Dật lập tức đứng thẳng người, sững sờ nhìn cô, hơi há miệng, giống như muốn xin lỗi.

Điền Mật dùng ‘tiểu thẹn thùng’ đỏ mặt, sau đó cúi đầu, giơ tay sờ môi: “Cái này… Là nụ hôn đầu của tớ đó ~”

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật, ánh mắt chuyên chú, cảm giác ánh mắt phát ra ánh sáng, nhếch môi, cười đến mức không nhìn thấy mắt đâu nữa: “Cho nên, Tiêu Dật sát vách à, cậu vừa dùng hành động để trả lời tớ sao?”

Tiêu Dật nhìn cô, đột nhiên không muốn nói cho cô biết, thật ra bởi vì hắn nhất thời kích động cho nên mới hôn cô.

Hắn sợ sau khi nói ra, nụ cười xinh đẹp như vậy sẽ không còn nữa.

Có lẽ, cứ để cô trở thành bạn gái của mình, cũng không phải là tệ lắm nhỉ? Tiêu Dật nghĩ vậy.

“Vì vậy, từ nay về sau mình sẽ là bạn gái của Tiêu Dật sát vách?” Điền Mật giơ tay ôm eo Tiêu Dật, ôm thật chặt, giống như sợ hắn chạy trốn vậy.

Khóe môi Tiêu Dật nhếch lên, nhìn cửa phòng Trần Khả Tâm đóng chặt, gật đầu.

“Được rồi, mau thả tôi ra, tôi muốn đi tắm.” Tiêu Dật sẽ không thừa nhận, thật ra hai vật mềm mại trước người của Điền Mật kề sát hắn. Lại thêm nụ hôn vừa nãy kích thích hắn, do đó người Tiêu Dật có chút nóng.

Điền Mật nghe lời buông tay: “Mình về phòng ngủ trước, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi!” Nói xong, kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi Tiêu Dật, xong vui vẻ chạy về phòng.

“Đinh – hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 50, kí chủ thật quá dữ!”

Điền Mật vừa trở về phòng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Còn Tiêu Dật nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu hắn toàn là hình ảnh Lý Tuấn Hiền hôn lên trán Trần Khả Tâm, sau đó là hình ảnh Điền Mật chăm chú nhìn hắn. Đầu óc hắn lúc này có chút hỗn loạn.

Mà Trần Khả tâm, giọng nói Điền Mật không nhỏ, tất nhiên cô nghe được Điền Mật nói gì. Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng đối với cô mà nói, cô cảm thấy đây là kết quả tốt nhất.

Sáng hôm sau, Điền Mật thức dậy từ rất sớm, còn Trần Khả Tâm và Tiêu Dật đều ngủ không ngon.

Sau khi Điền Mật làm xong bữa sáng, cô như tên trộm chạy tới phòng Tiêu Dật.

Tư thế ngủ của Tiêu Dật trông cực kì ngoan ngoãn, nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng.

Điền Mật áp sát vào hắn, nhìn thấy lông mi hắn rất đẹp, rất phù hợp với khuôn mặt tuấn tú của hắn, không thấy nữ tính chút nào. Lông mi hắn khá dài, vừa dày vừa đậm, cực kì đẹp mắt.

Hắn có làn da chắc khỏe, lỗ chân lông cực nhỏ. Không có mụn của tuổi dậy thì, mặt cũng không bị nhờn.

Bờ môi của hắn có chút mỏng, nhưng cũng không tính là quá mỏng, hình môi rất đẹp, đầy đặn mọng nước.

Điền Mật chậm rãi bò lên giường, sau đó nằm ngủ bên cạnh Tiêu Dật, giơ tay ôm eo hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không để cho Tiêu Dật cô đánh thức.

Tiêu Dật không nhúc nhích, hắn có chút tò mò, rốt cuộc Điền Mật muốn làm cái gì.

Nhưng mà Điền Mật không làm gì cả, nhắm mắt lại, một lát sau, lăn ra ngủ.

Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn cô, có chút buồn cười, không phải cô vừa mới rời giường sao? Sao lại có thể ngủ tiếp? Thật sự là tài giỏi.

Hắn hơi nghiêng người, đối mặt với Điền Mật, đánh giá vẻ đẹp khi ngủ của cô.

Thời điểm cô im lặng, xinh đẹp giống như thần tiên không nhiễm bụi trần.

Nhưng khi cô mở miệng, sẽ lập tức hủy hoại khí chất này.

Cô quả thật là một người mâu thuẫn, tuy nhiên cô gái này lại trở thành bạn gái của hắn rồi.

Cảm giác cũng không tồi, cũng không khó tiếp nhận như trong tưởng tượng, không phải sao.

Hắn nhắm mắt lại, cũng ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra lần nữa, đã qua một tiếng đồng hồ, Điền Mật mở mắt ra, thấy Tiêu Dật đang nhìn mình, lập tức nhếch khóe môi nở nụ cười: “Tiêu Dật sát vách, chào buổi sáng ~”

Tiêu Dật giơ tay xoa đầu cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sao cậu lại chạy lên giường của tôi rồi?”

Lúc này Điền Mật mới chợt nhớ ra, lập tức ngồi xuống, vỗ đầu của bản thân, vẻ mặt buồn phiền: “Mình gọi cậu ra ăn sáng, mình tự tay làm bữa sáng.” Sau đó cười nói: “Nhưng mà thấy cậu ngủ say như vậy không nỡ đánh thức, sau đó muốn ôm cậu một cái, ai ngờ lại ngủ quên.”

“Cậu còn biết nấu đồ ăn sao?” Tiêu Dật xuống giường, cũng kéo Điền Mật xuống, bắt đầu gấp chăn.

“Đương nhiên rồi! Mình biết nấu ăn, mình còn nấu rất khá!”

“Tôi cần phải nếm thử trước đã, nếu còn khó ăn hơn cả đồ Trần Khả Tâm nấu, vậy thì không thể nuốt xuống rồi.”

“Cậu đừng khinh thường mình, mình có thể nấu tốt hơn chị họ nhiều!” Qủa thực như vậy, lúc trước xuyên không qua mấy thế giới thân thể đều biết nấu ăn, cho nên cô cũng biết chứ.

Vì vậy thân thể này cũng sẽ biết, chỉ là không thường xuyên làm mà thôi, tuy nhiên so với Trần Khả Tâm, đồ của cô vẫn dễ ăn hơn.

“Nhưng mà, tớ cảm thấy thật kì lạ, vì sao cậu không gọi chị họ là cô Trần, hoặc là chị, lại kêu thẳng tên? Dù gì, chị họ cũng lớn hơn cậu năm tuổi mà.”

Động tác của Tiêu Dật dừng một chút, sau đó lại tiếp tục xếp chăn, xong rồi mới quay đầu nhìn Điền Mật, không nói câu nào.

Điền Mật trợn mắt nhìn hắn, trong mặt hiện lên nghi ngờ. Hắn giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cô, khiến cho tóc cô rối bù xù.

Điền Mật giơ tay ngăn cản, bĩu môi: “Kiểu tóc này bị cậu làm rối rồi ~” Tiêu Dật bật cười: “Cậu còn có kiểu tóc sao?”

“Tất nhiên là có!” Điền Mật nhăn mặt nhăn mày, cũng với tay vò đầu Tiêu Dật, sau đó bật cười: “Ừm, hiện tại tóc của Tiêu Dật sát vách cũng rối loạn, hai chúng ta quả là trời sinh một cặp.”

Tiêu Dật không biết làm sao, đành nhìn cô cười, lại giơ tay vò rối tóc cô, bắt chước y chang.

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 55, kí chủ cố lên!”

Điền Mật để mặc Tiêu Dật làm bậy, miệng kéo tới mang tai, vẻ mặt hưởng thụ: “Tiêu Dật sát sách, thật tốt quá, tớ cảm thấy thực hạnh phúc!”

Tiêu Dật dừng tay, nhìn đến ánh mắt Điền Mật, nơi đó nói cho hắn biết, lúc này cô thực sự hạnh phúc. Có thể làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc, cũng là một chuyện tốt.

Trần Khả Tâm không cần hắn, chỉ coi hắn như em trai của bạn trai.

Mà Điền Mật, cô cần hắn, ở cùng hắn, cô cảm thấy hạnh phúc.

Như vậy, từ nay về sau hắn sẽ thích Điền Mật, có lẽ thích cô, không phải việc gì khó.

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 65, kí chủ cố lên!”

Thoáng cái đạt được 15 điểm hảo cảm, Điền Mật vui đến mức nhào vào lòng Tiêu Dật.

Lúc đầu Tiêu Dật hơi giật mình, sau đó vươn tay, chậm rãi ôm cô lại.

Một lát sau, Điền Mật rời khỏi cái ôm của Tiêu Dật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.