Sở dĩ Điền Mật và Điền Hân không giống nhau, vì làn da của Điền Mật đẹp hơn Điền Hân, đương nhiên Chiến vương không biết, Điền Mật có làn da đẹp như vậy là nhờ số liệu.
Mà khí chất của Điền Mật và Điền Hân hoàn toàn khác nhau, khí chất của Điền Mật quá dịu dàng, đoan trang, làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được cảm thán, danh môn khuê tú không ai có thể sánh bằng nàng.
“Đinh - - độ hảo cảm nam chủ +25, độ hảo cảm 20. Ký chủ cố lên!”
Ha ha. Nàng chỉ biết, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng!
Đưa tay vuốt lại vạt áo cho Nhàn Vương, nàng quay đầu nhìn về phía Chiến Vương.
Chiến Vương cũng mặc cung trang, cùng với Nhàn Vương không khác nhau nhiều lắm. D,đ/lqđ.lqđ. Có điều Chiến Vương rất cao, nhìn khoảng 1m9, Nhàn Vương đứng ở bên cạnh Chiến vương, còn muốn lùn hơn nửa đầu. dáng người của hắn ta thật khôi ngô, nhưng rất giống Tập Dận, có sức bật rất mạnh. Hắn ta đeo mặt nạ màu bạc, ánh mặt chiếu vào cũng không thấy phản chiếu lại. Mặt trái của hắn ta thật tinh xảo, mày kiếm oai hùng, giống như đôi mắt đào hoa của Nhàn Vương, mũi thẳng đứng, môi thì không giống, môi Chiến Vương rất mỏng, hình môi cũng rất đẹp, có điều không có chút máu, chỉ mang theo màu phấn nhàn nhạt. Có lẽ, liên quan đến dư độc của hắn ta.
Cúi người, hành lễ với Chiến Vương.
Chiến Vương giật mình, gật đầu với Điền Mật.
Nhàn Vương theo tầm mắt Điền Mật nhìn lại, mới phát hiện Chiến Vương, nhếch môi: “Minh Hạo!” Hắn lôi kéo tay của Điền Mật chạy về phía Chiến Vương.
Điền Mật cười bất đắc dĩ, đành phải chạy theo Nhàn Vương.
“Minh Hạo! Tỷ tỷ là vương phi của ta! Như thế nào? Có phải tỷ tỷ rất đẹp hay không? Tỷ tỷ là người ta thấy đẹp mắt nhất, ta rất thích tỷ tỷ!” Hắn giống như có được một món đồ chơi vui vẻ lấy chia sẻ với người mình quan tâm.
Chiến Vương cong môi, hắn ta luôn lạnh lùng chỉ có đối mặt với Nhàn Vương mới lộ ra nụ cười: “Ư, vương phi của Minh Nhất đẹp nhất trên đời!” giọng nói của hắn ta lạnh lẽo, nếu không phải cố gắng mèm nhẹ một chút, thì người ở trước mặt hắn cảm thấy rét lạnh.
Đạt được tán thành Nhàn Vương dùng sức gật đầu, ánh mắt hắn giống như sao lấp lánh, rất đẹp.
Điền Mật sửa lại tram cài có chút lệch: “Vương Gia, ngài đã quên sao? Hôm qua Mật Nhi mới nói với Vương Gia, tỷ tỷ song sinh của Mật Nhi và Mật Nhi giống nhau, hôm qua vừa mới thành thân với Chiến Vương gia.” Giọng nói của nàng mềm nhẹ, lịch sự tao nhã trêu chọc lòng người.
Chiến Vương tâm trầm, lại đáng giá ở trong lòng, Điền Hân và Điền Mật, thật sự khác nhau một trời một vực.
“Đinh - - độ hảo cảm nam chủ +20, độ hảo cảm 40. Ký chủ rất lợi hại!”
Nếu lúc này còn ở trước mặt người khác, nàng đã kinh ngạc há to mồm rồi. Hảo cảm của nam chủ này dễ lấy như vậy sao? Mới lần đầu tiên đã trực tiếp bỏ thêm bốn mươi điểm.
“Bởi vì có nữ chủ Điền Hân so sánh với ký chủ, cho nên tự nhiên độ hảo cảm nam chủ sẽ dễ lấy hơn một chút.”
Nói cách khác, tối hôm qua nam nữ chủ đã có chuyện không thoải mái rồi hả? [email protected]@n
“Ha ha. Ký chủ không phát hiện nam chủ chỉ đến một mình thôi sao, có thể thấy được nam chủ không muốn thấy mặt nữ chủ!”
Ừ, này cũng là bên trong kế hoạch của nàng, trong truyện có nhắc tới, miêu tả má phải của Chiến Vương rất kinh khủng, hơn nữa trong nội dung viết đêm tân hôn của Điền Mật và Chiến Vương, hắn ta không có mang mặt nạ, lúc đó Điền Mật sợ tới mức không nói ra lời. Có điều hoàn hảo, nàng khống chế được khiến cho mình không có thét ra tiếng, cũng không có tránh đi Chiến Vương đụng chạm. Nàng cố gắng chỉ chú ý tới má trái hoàn hảo của Chiến Vương, hai người có thế thành công viên phòng.
Mà Điền Hân, lúc này nàng ta vừa xuyên không đến Đại Ung Triều không lâu, cho dù đọc nhiều tiểu thuyết, không có kinh nghiệm thực tế, cũng không tốt. Nên vừa nhìn thấy mặt Chiến Vương, Điền Hân nhất định sẽ bị dọa sợ. Điền Hân là người không muốn ủy khuất mình, chẳng sợ nàng ta không có sợ tới mức thét ra tiếng, cũng tuyệt đối không sẽ cho phép Chiến Vương chạm vào nàng ta, kết quả có thể nghĩ, Chiến Vương khẳng định có ấn tượng kém với Điền Hân
A, nghĩ như vậy, mới nhớ vừa rồi chưa gặp mặt đã bị giảm độ hảo cảm, có lẽ bị Điền Hân ảnh hưởng rồi. Bởi vì nàng là muội muội Điền Hân, Chiến Vương khẳng định cho rằng các nàng sẽ không khác nhau.
Cho nên, khi thấy nàng và Điền Hân kỳ ngoại trừ khuôn mặt thì hoàn toàn không giống nhau, độ hảo cảm lập tức dâng cao lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn Chiến Vương, mặt mày nhu hòa, không có bởi vì dung mạo và lời đồn bên ngoài mà có ánh mắt khác thường. Chỉ có ngưỡng mộ và tôn trọng.
“Sáng sớm nghe được Chiến Vương vì Đại Ung mà nam chinh bắc chiến, khiến cho Đại Ung có thể an bình, dân chúng Đại Ung quốc thái dân an, Đại Ung có Chiến Vương, quả thật là phúc của nước ta.”
“Hoàng tẩu nói quá lời, Minh Hạo chỉ làm những chuyện nên làm. Trong ngày thường nếu như không có việc gì, hoàng tẩu có thể kêu ta là Minh Hạo giống như Minh Nhất.” Chiến Vương thấp giọng nói, lời của Điền Mật để cho hắn ta thật hưởng thụ. Hắn ta có ấn tượng rất tốt với hoàng tẩu này, hắn ta cảm thấy không thể đánh đồng nàng với Điền Hân.
Hắn ta cảm thấy, Điền Mật sẽ chăm sóc Nhàn Vương thật tốt, thái độ của Điền Mật cũng tốt, như vậy cũng có thể khiến cho Nhàn Vương vui vẻ. Mặc dù ca ca của hắn ta có chút ngu dại, nhưng rất mẫn cảm, trước mắt Nhàn Vương để ý Điền Mật như vậy, nếu hắn ta có thái độ không tốt với nàng, chỉ sợ Nhàn Vương sẽ tức giận.
“Đúng đúng đúng! Tỷ tỷ kêu Minh Hạo, Minh Hạo! Giống như ta kêu!” Thấy Chiến Vương không có đối xử lạnh lùng với Điền Mật giống như người khác, Nhàn Vương thật vui vẻ, nắm tay Điền Mật thủ, vung tới vung lui.
Điền Mật bị vung váy dài tung bay, gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được, được, sau này sẽ kêu giống như Vương gia.”
Nhàn Vương chu miệng: “Tỷ tỷ cũng không được kêu ta vương gia! Không xuôi tai, kêu Minh Nhất! Minh Hạo cũng kêu ta Minh Nhất!”
“Được! Minh Nhất, Minh Nhất, đừng lung lay, đầu ta choáng rồi.”
Nhàn Vương lập tức ngừng động tác, gắt gao kề bên Điền Mật, tựa đầu vào trên vai Điền Mật: “Tỷ tỷ kêu tên của ta thật là dễ nghe! hihi!”
Rồi vẻ mặt lại suy sụp, dáng vẻ muốn khóc: “Ta. Ta. Muốn đại tiện rồi..”
Nghe vậy, Điền Mật vội quay đầu kêu Khánh ma ma, Khánh ma ma mang theo Nhàn Vương lên xe ngựa. Bởi vì Nhàn Vương thường xuyên muốn đi tiểu tiện, nên trong xe ngựa có sẵn một cái bô.
Nhàn Vương đi rồi, cũng chỉ còn lại Điền Mật và Chiến Vương. Chiến Vương nhìn chằm chằm Điền Mật, muốn cẩn thận quan sát nàng, muốn nhìn rõ nàng từ trong ra ngoài.
Lúc này hắn ta không có cười, khuôn mặt hắn ta lạnh lùng như thường ngày: “Hoàng tẩu cho rằng, Minh Nhất như thế nào?” giọng điệu của hắn ta bình thường, khí thế mười phần.
Điền Mật cười, hoàn toàn không bị hắn ta dọa, ngược lại vẫn có bộ dạng dịu dàng như trước: “Vương Gia hồn nhiên vui vẻ, tốt lắm!”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Chiến Vương, không chút nào khiếp sợ, trong mắt mang theo chân thành.l/q/d/D.đ
Ánh mắt Chiến Vương hoãn lại, cả người dần ấm lại không còn lạnh lùng: “Như thế, sau này, Minh Nhất còn làm phiền hoàng tẩu rồi.”
Điền Mật gật đầu: “Tự nhiên.”
Lúc này, phía xa có xe ngựa chạy tới, Điền Mật lui ra phía sau một bước, đứng song song với Chiến Vương, hai người một người xanh ngọc, một người lam nhạt. Một người lãnh liệt, một người dịu dàng. Một cương một nhu. Hình ảnh tốt đẹp như đôi bích nhân, đây là hình ảnh Điền Hân nhìn thấy.