Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Chương 80: Chương 80: Bốn Lục Ly một sân khấu




Edit: Mimi

*****

Sinh hoạt của Tạ Kiến Vi rất có quy luật, chỉ cần không phải tối qua quá mệt thì hôm sau anh luôn thức dậy khi trời tờ mờ sáng. Chạy bộ xong anh sẽ ăn điểm tâm, đọc một tờ Nhật báo Chính trị, đến trưa sẽ tìm Lục Ly để hỏi hắn có về ăn cơm không.

Nếu hắn nói có về, anh sẽ chờ hắn cùng ăn, còn không anh sẽ tự mình dùng bữa. Sau khi ăn xong, anh sẽ đi dạo vài vòng để hỗ trợ tiêu hóa rồi mới về ngủ trưa. Buổi chiều thức dậy, anh thường ra vườn chơi trong chốc lát.

Hoa Thanh Uyên trong vườn là một loại thực vật nhân tạo, được tổ hợp từ gen của hai loài hoa đặc biệt trên hành tinh Thoroli và hành tinh MarkIt. Hoa Thanh Uyên vô cùng xinh đẹp, hệt như những chùm đom đóm màu xanh nhạt, lập lòe mộng ảo giữa ban ngày.

Hoa Thanh Uyên không chỉ đẹp, mà còn có khả năng tẩy rửa thân thể rất thần kỳ.

Chất khí nó tỏa ra có thể thẩm thấu vào lỗ chân lông trên da người, dung nhập vào mạch máu giúp cải thiện hệ tuần hoàn, xâm lấn hệ thần kinh cũng có tác dụng an thần rất mạnh.

Vì khả năng dưỡng sinh đặc biệt ấy, nên hoa Thanh Uyên có giá trị rất cao. Thả tầm mắt ra khắp dải Ngân Hà, vườn Thanh Uyên lớn nhất nằm ngay trong phủ Nguyên soái.

Tạ Kiến Vi rất thích hoa Thanh Uyên. Mà lúc trước Lục Ly lại cực ghét đám hoa xanh này – Đến hắn cũng không thể nhìn thấy Quân sư của mình mỗi nơi mỗi lúc mỗi ngày, thế mà đám thực vật đáng ghét kia lại vây quanh anh suốt được.

Hiện giờ,Tạ Kiến Vi đang nói chuyện với hai “Lục Ly”: “Cùng ăn cơm không tốt hay sao? Cần gì phải tách ra?”

Thì ra bọn họ đang tranh luận chuyện bữa tối.

Một Lục Ly nói: “Anh chỉ muốn ăn cơm cùng với em.”

Một Lục Ly khác cười khẽ: “Đúng vậy, người không phận sự mời đi chỗ khác.”

“Ai không phận sự kẻ đó tự biết.”

“Cậu có phận sự à, vậy tới văn phòng giải quyết đi, đứng đây làm gì?”

“Cậu tưởng tôi là thằng ngốc số 3 à?”

Chẳng hiểu gì đã bị bản thân mắng là thằng ngốc, tâm tình Lục Ly rất tồi tệ. Dựa vào đâu mà hắn lại là số 3? Trong giấc mơ này hắn là chính chủ, hoàn toàn không phải Tuesday(*).

(*) Tuesday = tiểu tam

Tạ Kiến Vi rất sợ bọn họ cãi nhau to, nên mở lời hoà giải: “Hay là theo thứ tự nhé?”

Một Lục Ly nhanh miệng hơn: “Được, hôm nay A Vi là của tôi!”

Lục Ly còn lại hoàn toàn không phối hợp: “Dựa vào cái gì mà cậu được trước?”

Lục Ly kia cười lạnh một tiếng: “Thế dựa vào đâu mà cậu trước được?”

Tạ Kiến Vi bị kẹp ở giữa, nhìn hơi tội nghiệp, Lục Ly xịn không khỏi đau lòng.

Dù hắn không phân liệt thật, nhưng tưởng tượng một chút, nếu mỗi nhân cách có một cơ thể, sau đó ký ức không liền mạch với nhau, vậy thì chuyện tranh đến cướp đi đúng là sẽ có…

Hai Lục Ly cảm thấy cãi nhau không đủ để giải quyết bất mãn của bản thân, một người đề nghị: “Gặp trên sàn đấu, ai thắng người đó trước…”

Lục Ly này còn chưa nói dứt câu, Tạ Kiến Vi bỗng dưng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Không được.”

Hai Lục Ly đều giật nảy mình.

Lục Ly xịn đứng ở đằng xa chỉ thấy tâm tình phức tạp. Tạ Kiến Vi sợ nhất là bọn hắn tự giết lẫn nhau, nói cho cùng, đối phương cũng chỉ lo cho an nguy của hắn mà thôi.

Tạ Kiến Vi quan tâm hắn, còn nhiều hơn hắn tưởng tượng.

Đùng là vừa ngọt, lại vừa chua.

Tạ Kiến Vi mềm giọng, dịu dàng nói: “Thế nào cũng được, nhưng không cho phép đánh nhau.”

Hai Lục Ly đấu võ mồm càng hăng hơn, nhưng đều rất e dè Tạ Kiến Vi, đều không muốn làm anh nổi giận.

Tạ Kiến Vi đề nghị: “Vậy đi, lát nữa em sẽ hái một đóa Thanh Uyên, xem số cánh hoa là chẵn hay lẻ.”

Hai Lục Ly đều không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi đành hỏi: “Ai là số 1?”

Lục Ly bên trái nói: “Anh.”

Tạ Kiến Vi lại bảo: “Nếu là số lẻ, hôm nay chúng ta sẽ ở bên nhau, nếu là số chẵn…”

Lục Ly bên phải giương môi: “Anh muốn số lẻ.”

Lục Ly bên trái: “Dựa vào cái gì?”

Lục Ly bên phải: “Ở khu vực này hoa có số cánh lẻ nhiều hơn hoa có số cánh chẵn ba đóa.”

Tạ Kiến Vi: “…”

“Phụt!” Nhan Kha xin thề là anh thật sự không dám cười, nhưng đúng là không thể nào nhịn đựơc.

Lục Ly xịn: “…”

Hoa Thanh Uyên vốn có kích thước rất nhỏ, khu vườn này lại rất rộng lớn, có ít nhất mấy trăm vạn đóa Thanh Uyên, khu vực bọn họ đang đứng cũng có ít nhất mấy vạn đóa, nhưng hai Lục Ly lại vì cái xác suất ba phần mấy vạn mà chẳng chịu buông tay.

Hắn nhỏ nhen như vậy à? Lục Ly đặt mình vào hoàn cảnh nhũng Lục Ly kia mà suy nghĩ, bỗng cảm thấy chắc chắn hắn cũng sẽ so đo. Chuyện liên quan đến Tạ Kiến Vi, đừng nói ba phần mấy vạn, dù là ba phần mấy ngàn vạn hắn cũng phải tính toán.

Tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng vô cùng chân thực.

Tạ Kiến Vi bất đắc dĩ nói: “Vậy lại thêm ba đóa có số cánh chẵn vào…” Như thế số lượng lập tức bằng nhau.

Lục Ly số 2 vẫn không chịu nhả: “Anh vẫn muốn số lẻ.”

Giọng điệu của Lục Ly số 1 không tốt lắm: “Cậu chỉ thiếu nước tự quyết nữa thôi đấy.”

Tạ Kiến Vi phiền muộn nói: “Hay thôi, để AI tính toán ngẫu nhiên có được không?” Đây là phương án công bằng nhất.

Hai Lục Ly miễn cưỡng đồng ý, nhưng Lục Ly xịn lại không đành lòng. Có thể vô lý như vậy hay không? Hắn vất vả làm việc, bọn họ được vây quanh Tạ Kiến Vi, thế mà còn thừa dịp hắn vắng mặt bắt đầu rút thăm. Sao hắn lại phải nằm ngoài cuộc?

Hơn nữa Lục Ly không cách nào tưởng tượng đêm nay Tạ Kiến Vi sẽ ngủ cùng người khác, dù người này có là chính hắn đi chăng nữa!

Bản thân hắn ở ngoài hiện thực cũng không được, chứ đừng nói đến là “hắn” giả ở trong mơ.

Lục Ly bước tới gần, ba người trong vườn đều phát hiện ra.

Hai mắt Tạ Kiến Vi sáng bừng lên: “Bận xong rồi à?”

Lục Ly tương đối hưởng thụ, bình tĩnh đáp: “Ừ.”

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Muốn uống trà không?

Lục Ly không nói chuyện, trực tiếp cầm tách trà hoa quả của Tạ Kiến Vi lên, chuẩn bị một hơi cạn sạch.

Tạ Kiến Vi vội vàng nói: “Trong này có ngâm vài lát táo…”

Cầm cái tách trên tay, Lục Ly nghe được rất rõ ràng, nhưng vẫn uống, sau đó mới nói với Tạ Kiến Vi: “Trà của em, thế nào cũng vẫn ngon.”

Tạ Kiến Vi cười cười, trong mắt đều là mật ngọt.

Có một khoảng thời gian Lục Ly không nhìn thẳng vào mắt Tạ Kiến Vi, bởi vì Quân sư của hắn luôn điềm tĩnh, đôi con ngươi đen láy kia càng giống như “hai viên đá đen quý giá có thể nhìn thấu lòng người”. Đôi mắt ấy quá đẹp, nhưng lại không để lộ quá nhiều cảm xúc.

Lục Ly không muốn thấy ánh mắt tương tự khi đối phương nhìn mình và nhìn những người khác, cho nên rất hiếm đối diện với anh.

Nhưng hiện giờ, hắn đã biết Tạ Kiến Vi yêu mình, cho nên càng nhìn sâu vào đáy mắt đối phương lại càng cảm thấy ngọt ngào dâng lên cuồn cuộn.

Tạ Kiến Vi chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, Tạ Kiến Vi chỉ yêu thương một mình hắn, còn có gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn điều này không?

A, nhưng bây giờ có chút không vui, vì hắn biến thành mấy người, nên tình yêu của Tạ Kiến Vi cũng chia thành mấy nửa…

Khó chịu.

Mà khó chịu không riêng gì hắn, còn có hai Lục Ly khác nữa: số 3 không biết xấu hổ, dám uống hết trà của Tạ Kiến Vi!

Tạ Kiến Vi lấy một cái tách khác, rót trà ngon cho Lục Ly xong lại tự rót đầy tách cho mình.

Hai Lục Ly cũng rất muốn uống trà của Tạ Kiến Vi, nhưng vừa nghĩ tới Lục Ly số 3 đã uống, trong lòng bỗng như bị nhét một quả bóng.

Lục Ly số 2 chợt nảy ra ý tưởng, xuất chiêu lần nữa. Hắn đưa tách trà của mình cho Tạ Kiến Vi: “Nếm thử của anh xem nào.”

Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt.

Lục Ly số 2 nói: “Ngon lắm.”

“Ừm,” Tạ Kiến Vi liền uống một ngụm trà trong tách của hắn.

Uống xong, Tạ Kiến Vi cười cong con mắt: “Hơi đắng.”

Không đợi Lục Ly số 2 hành động, Lục Ly xịn đã một tay kéo Tạ Kiến Vi qua, hôn lên môi anh.

Tạ Kiến Vi trợn to mắt, sâu trong con ngươi còn có một chút thẹn thùng, nhưng không từ chối, thậm chí là vô cùng chủ động, còn tham lam mà thưởng thức mùi táo nhàn nhạt trong khoang miệng đối phương.

Lục Ly số 2 lập tức nổ tung: “Buông em ấy ra!”

Lục Ly không dám hôn quá lâu, cũng không dám nghi ngờ giấc mơ của Tạ Kiến Vi. Đối phương vô cùng hiểu hắn, độ mô phỏng của đám Lục Ly ở chỗ này cực kỳ cao, đúng là Lục Ly không thể khẳng định mình sẽ không bị “bản thân” giết chết.

Nhưng bất kể thế nào cũng không thể cho bọn họ hôn được, cái thứ quái quỷ gì mà đòi bẫy Quân sư của hắn!

Lục Ly buông Tạ Kiến Vi ra, quay sang nói với số 2: “A Vi đắng miệng, cậu uống trà cũng đắng miệng, tôi đổi vị cho em ấy thì có gì sai?”

Cái gì cũng sai! Lục Ly số 2 đau gan.

Tạ Kiến Vi sợ nhất bọn họ đánh nhau, nên vội vàng nói: “Không uống trà nữa, một lát em sẽ bảo AI đưa bánh trái đến đây.”

Ba Lục Ly trăm miệng một lời: “Không ăn.”

Tạ Kiến Vi nói: “Không phải bánh táo…”

Ba Lục Ly đồng thanh một lần nữa: “Muốn ăn em.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Anh hắng giọng một cái, định nói tiếp thì mấy người đàn ông bên cạnh đã náo loạn cả lên.

“Bắt chước tôi làm gì!”

“Ai bắt chước cậu, tôi nói trước không phải sao?”

“Chắc chắn là tôi nhanh hơn.”

“Ha ha, cậu nhanh, nếu nhanh thì đừng nói ra, dọa người lắm, đêm nay A Vi là của tôi.”

Lục Ly xịn: “…” Nếu không phải hắn đang cố gắng kiềm chế, tám phần cũng sẽ làm loạn như hai tên “ngu xuẩn” kia.

Nhan Kha nghẹn đầy một bụng lời, nhưng một câu cũng chẳng dám nói.

Đây thật sự là ngài Nguyên soái của chúng tôi sao? Có phải bị OOC rồi không vậy! Nếu không phải OOC thì… OMG, chữa bệnh xong cái mạng nhỏ của mình có còn không!

Tạ Kiến Vi đành phải kéo đề tài trở lại: “Chúng ta đi rút thăm đi, phân chia thời gian một chút…” Cứ ở cùng một chỗ thật sự không được, mùi thuốc súng quá nồng, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.

Hai Lục Ly vẻ như nhớ tới chuyện gì, đồng thanh nói: “Nhanh bắt đầu đi!”

Lục Ly số 3 đang buồn bực vì không hiểu sao bọn họ lại tích cực thế thì phía sau chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp: “A Vi, em bất công quá, chỉ vì anh đi vắng mà em nỡ quên mất anh sao?”

Lại thêm một Lục Ly nữa!

Tạ Kiến Vi vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, nói: “Trở về nhanh thế à?”

Bong bóng dấm chua trong giọng nói của Lục Ly số 4 đã sắp sửa bay ngập bầu trời: “Có phải tối nay anh không nên trở về?”

Cuối cùng thì Lục Ly xịn cũng biết vì sao hai “hắn” khác lại hăng hái thế, thì ra là còn người thứ tư. Ba người rút thăm vẫn tốt hơn bốn người cùng rút, có thể bớt một người tất nhiên là phải tranh thủ thật nhanh.

Đáng tiếc Lục Ly số 4 rất tinh ranh, nhận thấy sự tình không đơn giản, lập tức “ù té” khỏi một hành tinh khác để chạy về.

Số 1 và số 2 bới móc hành động của hắn: “Chuyện hành tinh Iceland đã giải quyết chưa?”

Số 4 liếc bọn họ một cái: “Nếu lo, các cậu tự tới xem đi.”

Ai thèm đi chứ? Hành trình nhanh nhất cũng tốn bốn tiếng đồng hồ, đi một chuyến trở về dưa chuột cũng không còn nóng nữa.

Số 1, số 2 không nói năng gì nữa. Số 4 cũng không phải đèn cạn dầu, hắn nhìn về phía Tạ Kiến Vi, dịu dàng hỏi: “Có thể cho anh một cái ôm không?”

Đây là thói quen của Lục Ly, mỗi lần đi hành tinh khác trở về, hắn đều ôm hôn Tạ Kiến Vi một cái.

— Đó cũng là nguyên nhân chính khiến số 4 đồng ý ra ngoài làm việc.

Tạ Kiến Vi lập tức nhào vào lòng hắn, để hắn ôm không nói, còn hôn lên má hắn một cái thật kêu.

Mắt thấy số 4 muốn được một bước lại muốn nhích thêm một thước, Lục Ly không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Rút thăm đi.”

Số 4 vốn muốn còn hôn môi Tạ Kiến Vi, nhưng Lục Ly đã nói vậy, hắn cảm thấy không nên vì nhỏ mất lớn, vì thế nhanh chóng bảo: “Quy tắc thế nào?”

Tạ Kiến Vi giải thích: “Bốn con số, ra số nào thì là lượt của người ấy.”

“Xong rồi sao?”

Tạ Kiến Vi nói: “Tiếp tục quay số thôi.”

Nói cách khác: một – hai – ba – bốn, nếu số một được chọn trong lượt đầu, vậy thì hai ba bốn sẽ tiếp tục quay số, cứ thế cho đến khi chỉ còn lại một số cuối cùng.

Đây xem như phương án công bằng nhất, nếu bọn hắn còn không đồng ý, rất có thể Tạ Kiến Vi sẽ cáu lên, vì thế cả bốn đều thỏa hiệp, đồng ý rút thăm.

Nhan Kha vô cùng căng thẳng. Tuy ngài Nguyên soái trông rất bình tĩnh, nhưng ngộ nhỡ lần quay số đầu tiên không trúng hắn thì sao? Ngài Nguyên soái sẽ không phá tan giấc mơ này thật chứ?

Vì lo cho Quân sư, có lẽ hắn sẽ nhẫn nhịn, nhưng hắn thật sự có thể… trừng mắt nhìn Quân sư và một “hắn” khác ABC XYZ sao?

Nhan Kha bỗng cảm thấy, dường như tất cả hoa Thanh Uyên trong khu vườn này đã bay lên đầu ngài Nguyên soái, màu xanh lá kia cứ phải gọi là kiêu ngạo oai hùng…

Trận rút thăm diễn ra trong căng thẳng, bảo năm giây dài tựa một năm cũng chẳng ngoa.

Kết quả thật đáng mừng, đầu tiên là số 3, kế tiếp là số 4, số 1, số 2.

Số 2 bị quay ra sau cùng có thể nói là tức đến nổ thành pháo hoa.

Số 1 quay ra trong lượt ba cũng vọt lên giữa không trung làm bạn với hắn.

Số 4 bắt được hạng hai cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu.

Vừa nghĩ tới chuyện mình phải rời khỏi Tạ Kiến Vi, mỗi một Lục Ly đều rơi vào trại thái khổ đau chán nản.

Lục Ly không cho bọn họ cơ hội đổi ý: “Chính sự không thể lơ là, ngày mai tôi không đi Star Palace nữa, giao hết lại cho các cậu đó.”

Ba Lục Ly kia cười lạnh.

Lục Ly lại bảo: “Cắc các cậu cũng không hy vọng bị quấy rầy liên tục trong kỳ nghỉ vất vả lắm mới có được, đúng không?”

Tạ Kiến Vi lên tiếng: “Cứ quyết định vậy đi.”

Lục Ly lại nói: “Vì để công bằng…, tối hôm nay A Vi sẽ ngủ một mình.”

Lục Ly tính toán khá là thấu đáo: “Tính từ bảy giờ sáng ngày mai, hai mươi bốn giờ là một ngày, thế nào?”

Tất nhiên không vấn đề gì, ba Lục Ly còn lại đều đồng ý: “Được.”

Tạ Kiến Vi đề nghị: “Cùng ăn cơm chiều có được không?”

Anh đã nói thế, ai có thể không đồng ý dược? Cho nên cả đám lại đồng thanh: “Được.”

Giọng nói giống nhau, tần số giống nhau, ngữ điệu cũng giống nhau, Tạ Kiến Vi cười cong cả mắt.

Bữa tối năm người hôm đó khá là náo nhiệt.

Không đề cập tới chuyện đồ ăn như thế nào, chỉ riêng vấn đề chỗ ngồi thôi đã đủ để gây ra một trận tranh cãi.

Ai cũng muốn ngồi bên cạnh Tạ Kiến Vi, nhưng vấn đề là cạnh anh chỉ có hai cái ghế, bốn người chia nhau, thế nào cũng không chia được.

Cuối cùng, Lục Ly đề nghị: “Chúng ta đều ngồi ở phía đối diện đi.”

Đơn giản là ai cũng không ngồi cạnh, như thế càng bớt lo.

Chứ nếu phải ở một bên nhìn Tạ Kiến Vi và hai “mình” khác dính chặt vào nhau, hắn sẽ không ăn ngon được, dù hiện giờ ăn cũng chẳng thấy ngon.

Lục Ly bỗng nghĩ, cái ý tưởng tách mình ra làm mấy người cách đây không lâu kia đúng là thần kinh.

Thật sự tách ra, còn có thể sống qua ngày được chắc?

À, đúng rồi, lúc ấy hắn muốn tách ra chủ yếu là vì sau khi phân tách hắn sẽ giết chết ba tên còn lại.

Tạ Kiến Vi nói: “Em sẽ không gắp đồ ăn cho các anh đâu.” Đỡ phải khiến bọn hắn khó chịu vì ai được gắp trước ai bị gắp sau.

Nhưng anh không gắp đồ ăn, bọn Lục Ly vẫn cứ khó chịu, người nọ nhìn người kia đều thấy không vừa mắt — nếu không có ba tên khốn nạn này ở đây, hắn đã có thể thưởng thức bữa tối ngọt ngào với Tạ Kiến Vi rồi!

Lục Ly thực sự mệt tim, ba tên hàng giả các người, sao không lượn đi cho nước nó trong!

Mà ba vị hàng giả kia thì hoàn toàn không coi mình là hàng giả, bọn họ đều là Lục Ly của Tạ Kiến Vi.

Ngài Nguyên soái sâu sắc cảm nhận được cái gọi là tự làm bậy thì không thể sống, sớm biết có hôm nay, hắn tuyệt đối không đi làm người nhân bản đâu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng may mọi thứ trước mắt chỉ là mơ, nếu là sự thật… Hắn sợ mình sẽ phát điên.

Sau bữa cơm chiều, bốn người cùng rời khỏi phủ Nguyên soái, đã quy ước tạm thời không gần gũi Tạ Kiến Vi, nên không một ai được đi tìm anh cả.

Nhưng hiển nhiên đám Lục Ly rất hiểu nhau, số 1 nói: “Đêm nay chúng ta ở cùng một chỗ.”

Số 2 tán thành: “Đúng, tránh cho có người nói một đằng làm một nẻo.”

Số 4 nói: “Tôi nói được thì làm được, chỉ không biết các cậu thế nào.”

“Giả vờ cái rắm.” Số 2 cười lạnh, “Ai mà chẳng giống như ai.”

Số 4: “…” Mẹ kiếp, thật khó chịu, đã không loại bỏ được tình địch thì chớ, đối phương lại còn rất hểu mình!

Lục Ly đề nghị: “Cũng đừng nhàn rỗi, làm việc đi.” Dải Ngân Hà lớn như vậy, hắn là người nắm quyền tối cao nên lúc nào cũng bận rộn. Đây là lúc thể hiện lợi ích của việc phân thân, hiệu suất công tác được nâng cao, hơn nữa còn chắc chắn không thể xảy ra sai sót.

Dù sao bọn hắn cũng là một người, trước mặt Tạ Kiến Vi có thể bọn hắn sẽ không thừa nhận, nhưng trên phương diện công việc lại thể hiện rất rõ ràng, kể cả trợ thủ đắc lực cũng không cách nào ăn ý bằng bọn hắn, chung quy cũng là năm ngón tay trên một bàn tay mà.

Thức một đêm, theo lý thuyết Lục Ly hẳn sẽ rất mệt mỏi.

Đêm nay hắn không ngủ, chắc chắn tinh thần ngày mai sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, đến lúc đó, dù có ở cạnh Tạ Kiến Vi cũng uể oải, một ngày thoáng cái qua đi, cực kỳ lãng phí.

Đương nhiên ba Lục Ly khác cũng biết điều này, cho nên vô cùng phối hợp, chỉ hận không thể làm số 3 mệt như chó, để hắn ngủ như chết cả ngày hôm sau, có như vậy tâm tình bọn họ mới tốt lên chút được.

Chẳng lẽ Lục Ly thật sự chấp nhận thiệt thòi? Hiển nhiên không phải, là Lục Ly xịn, hắn có nhiều ưu thế hơn so với đám hàng giả kia.

Hắn cố tình chọn cho bọn họ những công việc tương đối hại não, một người phụ trách một cái, còn phải đi xa để tranh luận với đám cựu thần, rất là hao tâm tổn trí.

Lục Ly bận rộn trong chốc lát mới nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Số 2 nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảnh giác: “Đừng vờ vịt, mười phút cậu không trở lại tôi sẽ lập tức về phủ Nguyên soái.”

Lục Ly liếc hắn, cười lạnh một tiếng.

Số 1 và số 4 cũng dựng thẳng lỗ tai, nghe được lời số 2 nói, tỏ vẻ hết sức tán thành.

Lục Ly chỉ ra ngoài đúng mười phút.

Đây là giấc mơ của Tạ Kiến Vi. Tuy Quân sư của hắn gần như cái gì cũng biết, song luôn ở trong phủ Nguyên soái đã vài năm, sẽ có rất nhiều chuyện anh không hiểu tường tận được.

Dù sao thì Tạ Kiến Vi cũng là thật lòng muốn nhường quyền, nên chắc chắn không nói một đằng làm một nẻo.

Tạ Kiến Vi chỉ quan tâm đến những chuyện có liên quan tới Lục Ly, còn những vấn đề râu ria tôm tép khác anh hoàn toàn không hỏi tới.

Cho nên, những vấn đề râu ria này, đám Lục Ly kia không hề biết.

Ví dụ như trước khi nghiên cứu người nhân bản, Lục Ly cho ra không ít sinh vật phái sinh, một trong số đó chính là “con rối thế thân” rất có ý nghĩa chiến lược.

Chúng có thể bắt chước một người một cách hoàn hảo, làm việc theo một chương trình cụ thể, trong một khoảng thời gian ngắn rất khó bị người phát hiện.

Lục Ly đi ra ngoài một vòng, mười phút sau trở về công tác chính là con rối của hắn, còn hắn đã chuồn về phủ Nguyên soái rồi.

Đùa gì vậy? Hắn sao có thể để A Vi “một mình vò võ chốn khuê phòng”.

Tạ Kiến Vi đang rất buồn chán…

Vài năm nay anh và Lục Ly cận kề thì ít xa cách thì nhiều, công việc trở nên bận rộn, lại càng là vài ngày chẳng thấy mặt nhau.

Anh không muốn quấy rầy hắn, chỉ có thể len lén thăm dò một chút, biết hắn sắp trở về, liền vui vẻ không thôi; biết hắn lại bị công việc níu chân thì mất mát một trận.

Cuộc sống như vậy không thể coi là tốt, nhưng đây là do chính anh chọn lựa, cho dù tốt hay không vẫn phải tự nhủ là tốt mà vượt qua.

Xét cho cùng, Lục Ly vẫn quan trọng hơn mọi thứ trên đời.

Thứ mà Lục Ly muốn, cũng là quan trọng nhất.

Hắn vất vả giành lấy thiên hạ, làm sao có thể không bỏ tâm bỏ sức giữ gìn? Đây là chức trách của hắn, càng là nghĩa vụ của hắn. Hơn nữa, làm chuyện mình thích, hắn sẽ luôn bất chấp mọi gian nan.

Tạ Kiến Vi không cảm thấy mất mát vì đã nhường quyền, chỉ là anh nhớ hắn, rất nhớ hắn mà thôi.

Một Lục Ly biến thành bốn Lục Ly đã khiến cho anh lo lắng, nhưng trong tiềm thức, dường như lại có một chút vui vẻ dâng lên.

Cuối cùng thì anh cũng có thể đến tìm hắn bất cứ khi nào anh nhớ hắn, nhìn từ phương diện này thì việc phân thân cũng rất không tồi.

Nhưng mà… chung quy vẫn là không tốt… Từ trước tới nay, Lục Ly đều không phải một người thích chia sẻ.

Thứ càng quan trọng lại càng không thể chia sẻ cho ai. Hắn phân ra làm bốn, mầm họa cũng chính thức đâm chồi.

Tạ Kiến Vi trằn trọc ở trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cho nên khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, anh lập tức ngồi dậy.

Bố trí an ninh trong phủ Nguyên soái anh nắm rõ nhất, nếu ngay cả nơi này cũng có thể có người xâm nhập, vậy thì chỉ sợ toàn bộ dải Ngân Hà đã gặp chuyện lớn rồi.

Bởi thế, người tới chỉ có một, chính là Lục Ly.

Tạ Kiến Vi cong cong khóe miệng, hắn không nhịn được nên đã lén đến đây?

Vừa vào phòng, Lục Ly liền thấy bóng người đang ngồi ở trên giường, không khỏi cất tiếng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Tạ Kiến Vi mở đèn, buồn cười nhìn hắn: “Chẳng phải đã nói đêm nay không được đến à?”

Lục Ly đáp lời: “Nhớ em đến không ngủ được.”

Tạ Kiến Vi ấm áp trong lòng, nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy.”

Nghe được ba tiếng ấy, máu nóng trong người Lục Ly dâng lên trong nháy mắt, hắn bước tới, cúi người hôn xuống môi anh.

Tạ Kiến Vi rên nhẹ một tiếng, vòng tay ôm cổ hắn, để nụ hôn của hai người càng thêm sâu.

Lục Ly cảm thấy lòng ngọt đến sủi bong bóng bằng đường, càng hôn càng ngọt, càng hôn càng không đủ, chỉ hận không thể khảm người này vào trong máu thịt của mình.

Hơn nửa đêm, ở trên giường, hai người ôm ôm hôn hôn rồi nhanh chóng lăn cùng một chỗ.

Tạ Kiến Vi thấp giọng rên rỉ, luôn miệng nói không chịu nổi nữa rồi.

Lục Ly hôn anh: “Không chịu nổi thì bắn đi.”

Cả người Tạ Kiến Vi như nhũn ra, không biết đã lên đỉnh mấy lần.

Lục Ly cày cấy quá nửa đêm, nhìn đối phương mệt mỏi lại đau lòng, cẩn thận ôm người tới phòng tắm tắm rửa, rồi lại ôm trở về giường.

Tạ Kiến Vi kéo áo hắn, mơ màng nói: “Đừng đi.”

Lục Ly không nhịn được mà hôn lên mí mắt anh, thấp giọng đáp: “Ngoại trừ bên cạnh em, chỗ nào anh cũng không đi.”

Lời này khiến Tạ Kiến Vi cảm thấy rất yên tâm, khóe miệng mang theo ý cười, cọ cọ vào ngực Lục Ly, ngủ vô cùng yên ổn.

Lục Ly cũng tranh thủ thời gian ngủ một giấc.

Khi Tạ Kiến Vi thức dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai. Thắt lưng anh hơi mỏi, nhưng cơ thể không quá mệt, chỉ là đằng sau có chút đau.

Anh không biết người hôm qua là Lục Ly nào. Trên thực tế, anh căn bản không phân biệt được bốn Lục Ly, bọn họ vốn là một người, làm sao có thể phân rõ được…

Tạ Kiến Vi thở dài, bấm một dãy số, nhẹ giọng hỏi vài câu, biết được tối qua cả bốn Lục Ly đều thức đêm làm việc, căn bản không ai rời đi.

Anh thoáng giật mình, bỗng lại cảm thấy hơi buồn cười, xem ra có một Lục Ly có bản lĩnh hơn đôi chút.

Là ai đây?

Tạ Kiến Vi không dám thăm dò.

Ngộ nhỡ đoán sai, bị những người khác biết chuyện, việc rút thăm sẽ thất bại, có khi còn loạn đến mức phủ Nguyên soái phải nổ tung.

Lục Ly thản nhiên trở về, ba Lục Ly khác không hề phát hiện, đương nhiên cũng không biết có một tên khốn chạy đi sung sướng hết nửa đêm.

Nhưng dù vậy, bọn họ đều không cho Lục Ly một vẻ mặt hoà nhã, bởi vì hắn rất may, quay số được vị trí đầu, cả ngày hôm nay, Tạ Kiến Vi đều là của hắn!

Ngẫm lại là thấy bực rồi, ba Lục Ly đều muốn đập chết hắn.

Ừ, Lục Ly cũng muốn đập chết bọn họ.

Bảy giờ đúng, Lục Ly trở lại phủ Nguyên soái như đã hẹn, Tạ Kiến Vi chào đón hắn: “Ăn sáng chưa?”

Lục Ly trả lời: “Vẫn chưa.”

Tạ Kiến Vi nói: “Có gì đặc biệt muốn ăn không?”

Lục Ly hỏi ngược lại anh: “Em thì sao?”

Tạ Kiến Vi suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Bánh anh đào…”

Lục Ly cười cười: “Chờ chút, anh làm cho em.”

“Wow…” Tạ Kiến Vi chớp chớp đôi mắt, “Anh xuống bếp à?”

Lục Ly hỏi: “Không muốn ăn hả?”

“Muốn chứ!” Tạ Kiến Vi nhanh chân theo kịp, “Đã lâu chưa được ăn đồ do anh nấu rồi.”

Lục Ly không nhịn được lại sờ soạng lưng anh một chút: “Nếu em thích, về sau ngày nào anh cũng nấu cho em.”

“Làm gì có nhiều thời gian như vậy.” Giọng Tạ Kiến Vi nhỏ đi một chút.

Lục Ly nhìn về phía anh, ánh mắt hết sức dịu dàng: “Hiện giờ đang có rất nhiều thời gian.”

Tạ Kiến Vi giật mình, xong cũng cười theo: “Đúng là có nhiều thời gian.”

Lục Ly nói: “Cả ngày hôm nay anh đều ở bên em, không đi đâu hết.”

Tạ Kiến Vi: “Xem ra có thêm mấy thân thể vẫn là có lợi.”

Lục Ly là cố ý, hắn muốn để Tạ Kiến Vi thả lỏng tâm tình, chứ nếu cả ngày anh cứ nơm nớp lo sợ bọn họ tự giết lẫn nhau thì cuộc sống cũng không dễ chịu.

Lục Ly lại nói: “Ngày nào anh cũng ở cạnh em, lúc ấy em đừng chê anh phiền.”

“Sao có thể?” Tạ Kiến Vi nghĩ nghĩ một chút rồi bảo: “Em thích anh ở cạnh em.”

Lục Ly bắt đầu đùa giỡn lưu manh: “Anh lại nghĩ em thích anh ở trong em hơn chứ.”

Hai má Tạ Kiến Vi ửng đỏ, rõ ràng là thẹn thùng nhưng khóe miệng xinh xắn lại thoáng cong lên: “Đúng là rất thích.”

Lục Ly suýt nữa bỏ cả làm cơm để làm anh trước.

Nhưng cân nhắc đến chuyện đêm qua đã làm hơi quá, hẳn là Tạ Kiến Vi rất đói bụng rồi, nên hắn mới nhẫn nhịn: “Đừng trêu anh, cẩn thận anh cho em “thích” luôn bây giờ đấy.”

Đúng là Tạ Kiến Vi hơi sợ, vội nói: “Em đi tìm anh đào cho anh.”

Nhìn bộ dáng của đối phương, Lục Ly chỉ cảm thấy ấm áp dào dạt dâng lên trong lòng.

Làm sao đây? Trước đã yêu Tạ Kiến Vi đến không gì sánh được, giờ lại biết đối phương cũng thương mình, quả thực hắn không biết nên đem tình yêu đang ồ ạt trào ra của mình trút đi đâu.

Tạm thời trút một ít vào bánh anh đào đi vậy, đầu bếp Lục vui vẻ nghĩ.

Tạ Kiến Vi tách hạt Anh đào, Lục Ly đã chuẩn bị bôt xong, đang đổ vào khuôn.

Tạ Kiến Vi hiếu kỳ nói: “Anh có vẻ rất thích những đồ dùng dụng cụ từ thời xưa.”

Lục Ly trả lời: “Tự tay làm và máy móc làm không thể có mùi vị giống nhau được.”

Tạ Kiến Vi buồn cười: “Quan điểm này thật sự rất là thời thượng.”

Lục Ly dở khóc dở cười, ở Địa Cầu xa xưa, chỉ những người hoài cổ mới sử dụng các món đồ cũ kỹ, thời thượng thực sự phải là theo đuổi sự mới mẻ, độc đáo và kỳ lạ. Đến thời đại Tinh Tế mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Người hoài cổ mới nhất mực sử dụng các sản phẩm khoa học kỹ thuật, ngược lại, nhũng thanh niên trẻ tuổi và hiện đại lại thích bắt chước thời xưa.

Người Tinh Tế có tuổi đều nói không hiểu nổi giới trẻ bây giờ…

Lục Ly cũng không hiểu được.

Làm bánh anh đào là phải đem anh đào tươi làm thành anh đào tẩm đường.

Cả quá trình Tạ Kiến Vi đã ăn vụng vài trái.

Lục Ly cầm một trái đưa đến miệng anh, Tạ Kiến Vi cũng ăn luôn, còn hàm hồ nói: Ăn nữa thì không xong rồi.”

Lục Ly buồn cười: “Không việc gì, vẫn đủ.” Nói xong hắn lại đút cho anh ba trái nữa.

Tạ Kiến Vi vừa muốn ăn anh đào tươi vừa muốn ăn anh đào tẩm đường, quả thực là khó xử.

Lục Ly không muốn anh ăn nhiều đồ lạnh vào buổi sáng, nên mở vung nồi, bỏ thêm đường cát trắng và nước vào rồi bắt đầu làm anh đào tẩm đường.

Sau khi lấy ra khỏi nồi, anh đào cần để lạnh. Đường đông lại, anh đào sẽ càng thêm thơm ngọt, màu sắc đỏ tươi khiến người ta nhìn đã lập tức muốn động ngón tay.

Thấy Tạ Kiến Vi nhìn anh đào tẩm đường đến không chớp mắt, Lục Ly múc cho anh một quả: “Há miệng.”

Quân sư Tạ tham ăn đến không ngờ.

Lục Ly bị anh chọc cười, trong mắt chan chứa dịu dàng: “Ngọt không?”

Tạ Kiến Vi tròn mắt: “Ngọt, siêu ngọt siêu ngon luôn.”

Lục Ly nói: “Anh nếm thử.”

Nói nếm nhưng hắn lại không nếm anh đào tẩm đường, mà cúi người ngậm lấy môi Tạ Kiến Vi.

Tạ Kiến Vi ngây người trong chốc lát. Lục Ly tranh thủ vọt vào khoang miệng anh, tỉ mỉ mà “nếm” một lần.

Sau khi Tạ Kiến Vi bị hôn đến thở hồng hộc, Lục Ly mới thành thật nói: “Đúng là rất ngọt.”

Tạ Kiến Vi bó tay: “Anh trực tiếp ăn anh đào sẽ càng ngọt hơn.”

Lục Ly nghiêm túc lắc đầu: “Em ngọt hơn anh đào nhiều lắm.”

Thế mà Tạ Kiến Vi lại bị chính ông xã mình thả thính đến tim đập rộn ràng – một chuyện chẳng ai làm được…

Lục Ly trải anh đào tẩm đường đã làm lạnh lên trên bột bánh, sau đó bắt đầu xếp những sợi bột dài lên trên.

Tạ Kiến Vi ở một bên nhìn bằng ánh mắt hết sức tò mò: “Tay anh to thế mà thật là khéo léo.”

“Anh cho rằng…” Lục Ly dừng một chút, mới cua gắt giữa đường: “Khéo hay không, cái miệng dưới của em hẳn sẽ rõ ràng hơn đấy.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Lục Ly cười nói: “Được rồi, ra bàn chờ đi, còn trêu nữa, anh sẽ không nhịn được.”

“Ai… Ai trêu anh?” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng động tác trên chân Tạ Kiến Vi thì lại nhanh nhẹn cực kỳ, anh lập tức ra khỏi phòng bếp, trở về phòng ăn.

Bánh anh đào ăn cùng rượu trám là ngon nhất, một cái chua ngọt, một cái thanh mát nhẹ nhàng. Tạ Kiến Vi cảm thấy Lục Ly chính là anh đào, còn anh là rượu trám, đặc biệt xứng đôi!

Không bao lâu, bánh anh đào đã ra lò, hương thơm tràn ngập phòng ăn chỉ trong nháy mắt. Tạ Kiến Vi cảm thấy dường như trái anh đào bự Lục Ly đã nhảy thẳng vào tim mình, cho nên toàn bộ phần ngực của anh chỉ có duy nhất một vị đó là ngọt lịm.

Lục Ly hỏi: “Đợi lâu không?”

Tạ Kiến Vi trả lời: “Đồ ăn ngon như vậy, chờ bao lâu cũng đáng, huống hồ thật sự cũng không lâu.”

Lục Ly cắt mấy đường trên chiếc bánh anh đào, vỏ bánh xốp giòn quện với anh đào ngọt thơm sánh mịn, quả nhiên có thể làm người ta nước miếng ròng ròng.

Tạ Kiến Vi cắn một miệng, thỏa mãn nói: “Quá tuyệt vời.”

Lục Ly uống một ngụm rượu trám, nhẹ giọng bảo: “Em thích là tốt rồi.”

Một cái bánh anh đào to, Tạ Kiến Vi ăn hết hai phần ba.

Lục Ly không thích ăn ngọt (hắn chỉ thích ngọt của Tạ Kiến Vi), nên không ăn nhiều lắm.

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Ăn thế có no không?”

Lục Ly nói: “Muốn đút no anh à?”

Tạ Kiến Vi: “Ban ngày ban mặt không cho quậy.”

Tối qua Lục Ly đã ăn rất ăn no rồi, nên cũng không đói thật, chỉ là không nhịn được cảm giác muốn chọc ghẹo đối phương thôi.

Ăn sáng xong, bình thường Tạ Kiến Vi hay vào phòng làm việc xem tin tức, nhưng hôm nay, Lục Ly lại nắm tay anh, nói: “Đi, ra ngoài chơi chút.”

Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt: “Đi đâu?”

Lục Ly cười đến là đẹp trai: “Hẹn hò.”

Tạ Kiến Vi bị hoa mắt, hắng giọng, nói: “Hẹn cái gì hò?”

Lục Ly trả lời: “Khó khăn lắm mới có thời gian, ru rú trong nhà làm gì.”

“Nhưng nếu ra ngoài…” Tạ Kiến Vi vẫn rất e dè, “Ngộ nhỡ gặp nguy hiểm.”

Lục Ly nói: “Cải trang không được à?”

Tạ Kiến Vi hơi do dự.

Lục Ly lại bảo: “Yên tâm đi, “anh” đang ở Star Palace họp với mấy ông già, nếu thật muốn đánh lén, có lẽ bọn chúng cũng không biết nên đánh chỗ nào.”

Nói cũng đúng…

Tạ Kiến Vi cười cười: “Vậy thì đi thôi!”

Lục Ly đưa anh đi chơi nguyên một ngày, giống như hai người trẻ tuổi bình thường, tới một khu vui chơi đang rất hot hiện nay.

Bên trong có cái một game mô phỏng người máy chiến đấu, căn cứ vào số điểm đạt được để tặng thưởng.

Đương nhiên phần thưởng không phải đồ vật quý giá gì, quà khởi điểm là búp bê, đến món tốt nhất cũng chỉ là một cái mặt dây chuyền bằng đá Hàn Kim, chẳng đáng mấy đồng.

Nhưng Tạ Kiến Vi lại rất thích: “Đá Hàn Kim màu đỏ đẹp quá, hơn nữa còn có hình quả anh đào.”

Lục Ly nhìn về phía anh: “Muốn không?”

Tạ Kiến Vi lắc đầu nói: “Đừng bắt nạt bọn trẻ con.”

Lục Ly lại bảo: “Sao có thể nói là bắt nạt? Cạnh tranh công bằng mà.”

Nói xong hắn liền lên sân khấu.

Kết quả hiển nhiên có thể đoán được. Với kỹ thuật của Lục Ly, chơi một cái là qua luôn các cửa, khiến một đám thanh niên trẻ tuổi bị dọa kinh hồn, oai oái kêu kên: “Vị này chắc không phải người của quân đội tranh thủ nghỉ phép đi chơi đổi gió đấy chứ!”

“Thực lực mạnh quá đi, quân đội dải Ngân Hà của chúng ta có ngài Nguyên soái thống lĩnh, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!”

May là đám nhóc này không biết người giành phần thưởng với họ chính là Nguyên soái nhà mình, nếu không hẳn sẽ bị dọa khóc hu hu.

Mặt dây chuyền dễ dàng về tay, Lục Ly đưa đến trước mặt Tạ Kiến Vi.

Ngoài miệng Tạ Kiến Vi vẫn nói hắn là lão cáo bắt nạt trẻ con, nhưng đôi mắt lại cong thành mảnh trăng lưỡi liềm chứa đựng biết bao vui thích.

Không đáng tiền, nhưng thật là xinh đẹp.

Nhìn trong chốc lát, Tạ Kiến Vi vẫn không nhịn được, nói: “Nếu thật sự muốn em sẽ đi mua, đâu cần anh phải dùng dao mổ trâu như vậy.”

“Như vậy không tốt à?” Lục Ly nhìn anh.

Tạ Kiến Vi không lên tiếng.

Lục Ly ghé sát tai anh, nhẹ giọng nói một câu: “Anh ấy à, thỉnh thoảng cũng muốn thể hiện trước mặt người trong lòng mà.”

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ.

Lục Ly mỉm cười nhìn anh.

Một giây sau, Quân sư của hắn, Quân sư luôn nghiêm túc đường hoàng không chịu làm chuyện khác người của hắn, thế mà ngay trước mắt quần chúng nhân dân, nhón chân ôm cổ, hôn lên môi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.