Edit: Mimi, DLinh — Beta: Chi
*****
Kế hoạch ban đầu của Tạ Kiến Vi là như vậy.
Vờ như mình bị ánh trăng sáng hành cho thê thảm, sau đó đi tìm ánh trăng sáng để giằng co, lại lợi dụng Thẩm Lỗi để gọi Lục Ly tới, đồng thời thông qua hắn để phơi bày chân tướng sự việc trước mắt Lục Ly.
Cuối cùng đạt được hiệu quả là: Lục Ly biết Tạ Kiến Vi thương mình, mà Tạ Kiến Vi lại bị ánh trăng sáng “bắt nạt”. Trải qua một màn này, chắc chắn Lục Ly sẽ hiểu anh, xót anh, bảo vệ anh. Đến lúc đó chỉ cần Tạ Kiến Vi diễn trò “tôi yêu anh như vậy, anh lại coi tôi là kẻ thay thế”, Lục Ly nhất định sẽ làm sáng tỏ sự thật ngay. Kế tiếp, Tạ Kiến Vi sẽ thuận thế tỏ tình, vừa trấn an được Lục Ly, vừa có thể chọc giận “ánh trăng sáng” nọ.
Đúng là một mũi tên trúng hai con chim nhạn, thu phục cảnh trong mơ, thuận đường để cái “thứ” chẳng biết là gì kia lộ ra dấu vết.
Đáng tiếc ngàn tính vạn tính, lại vẫn là tính sai.
Lục Ly cho rằng mình khiến Tạ Kiến Vi đau lòng, kết quả ngay cả mơ cũng không mơ nổi nữa…
Tạ Kiến Vi cảm thấy nội tâm ấm áp, lòng ngọt như mật đường chỉ muốn chạy đến hôn người nọ một cái thật lâu.
Nhưng vì cảnh trong mơ vẫn đang tiếp tục, nên anh chỉ có thể lựa chọn việc hành Lục Ly.
Nhan Kha cũng phục sát đất rồi: “Xem như tôi biết vì sao mỗi giấc mơ ngài Nguyên soái đều thiết lập cậu cặn bã như vậy rồi đó…” Anh ta thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Thứ nhất là cảm thấy cậu không thật lòng yêu ngài ấy, thứ hai là sợ cậu đau lòng, dù biết rõ cậu không có tình cảm, nhưng vẫn xót xa, không muốn cậu phải chịu một chút ấm ức nào.”
Vừa nói, Nhan Kha vừa cảm thấy đắng lòng. Anh là một bác sỹ tội nghiệp, công việc của anh là chữa bệnh chứ nào phải là gặm xương chó đâu! Quá sai rồi! Gâuuuu!
Trong điện thoại, Tạ Kiến Vi cố gắng lên tiếng hỏi: “Anh Thẩm?”
Ngay lúc này, chất giọng trầm thấp của Lục Ly lại vang lên: “Cậu ở đâu?”
Tạ Kiến Vi giả bộ bị bất ngờ: “Đàn… đàn anh?”
Lục Ly trầm giọng hỏi: “Nói cho tôi biết cậu ở chỗ nào!”
Tạ Kiến Vi ấp úng: “Tôi… Tôi…”
Từ lúc mở điện thoại Tạ Kiến Vi đã khởi động ô tô rời xa biệt thự. Cũng may đường ở vùng ngoại thành đều là đường thẳng, anh có thể chạy tới thành phố S mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Gần đây có một khu phố nổi tiếng với những quán bar, anh đang cố gắng nói chuyện để kéo dài thời gian…
Thẩm Lỗi còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy giọng điệu của Lục Ly quá kém. Rõ ràng là một thằng cha cặn bã, còn to tiếng với Tạ Kiến Vi, sao có thể không biết xấu hổ như thế được!
Thẩm Lỗi muốn cướp điện thoại an ủi Tạ Kiến Vi, kết quả Lục Ly lại cầm chặt điện thoại rồi xoay người chạy đi mất.
Tạ Kiến Vi không nói, hắn cũng có thể tra ra được.
Chỉ cần đối phương mở điện thoại thôi.
Đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ không tắt máy. Anh ném điện thoại ra sau rồi bắt đầu điên cuồng đạp ga, dùng tốc độc kinh người để phóng tới một quán bar gần đó nhất.
Đỗ xe ổn thỏa, vừa đi vào Tạ Kiến Vi liền phát hiện đây là một gay bar.
Vận khí thật không tồi…
Dù Tạ Kiến Vi là người của công chúng, nhưng vẫn chưa nổi tiếng đến mức mọi người đều biết. Trong quán bar ánh sáng lờ mờ, anh lại ngồi ở nơi kín đáo càng không dễ nhận ra.
Nhan Kha giúp anh tính thời gian: “Tôi cảm thấy ngài Nguyên soái cần khoảng 20 phút để tới được chỗ này.”
Tạ Kiến Vi đáp lời: “Năm phút là đủ rồi.”
Một phút để tra vị trí của anh, vừa thấy được hai chữ “quán bar”… Ừm, có lẽ Lục Ly chỉ hận không thể dùng phép dịch chuyển tức tời để xuất hiện trước mặt anh thôi.
Nhan Kha lại nói: “Lúc này mà từ thành phố chạy tới, dù có nhanh đến mấy cũng phải…”
Vừa nói, anh vừa hiểu ra một chuyện: “À, ý chí của ngài Nguyên soái có thể tránh được vụ kẹt xe.”
Nguyên soái vừa thấy Tạ Kiến Vi ở quán bar, sợ đối phương thông đồng với người khác, chắc chắn muốn đến đây trong khoảng thời gian ngắn nhất. Hắn muốn nhanh, đương nhiên sẽ nhanh được, một đường đèn đỏ liền biến đèn xanh, kẹt xe hàng dài đều kỳ diệu mà thành thông thoáng. Cho nên, quãng đường hai mươi phút đồng hồ, cũng lập tức co lại còn bốn – năm phút mà thôi.
Quân sư Tạ tính toán như thần, đi ra khỏi quán bar vào phút cuối cùng. Nhưng là, anh vừa giả vờ kích động chạy ra khỏi quán đã bị một người kéo vào trong xe.
Trong xe ấm áp, mà Lục Ly thì mặt trầm như nước.
Thực ra Tạ Kiến Vi muốn hôn người nọ vô cùng, để chân mày cau có của hắn có thể giãn ra, để ánh mắt âm u của hắn có thể sáng lên, để đôi môi mỏng hơi nhếch của hắn có thể thả lỏng…
Nhưng anh vừa mở miệng lại nói: “Đàn anh, anh làm gì vậy?”
Lục Ly lạnh lùng nói: “Cậu ở đây là muốn làm gì?”
Tạ Kiến Vi cười cười, hỏi lại: “Nơi này… Anh nói xem tôi đến đây còn có thể để làm gì?”
Vừa nghĩ tới hình ảnh đối phương và kẻ khác ở bên nhau, Lục Ly liền cảm thấy hô hấp cũng không còn thuận lợi. Hắn nói: “Không được.”
Tạ Kiến Vi vui vẻ: “Chẳng lẽ anh Thẩm không giúp tôi truyền lời? Tôi nói rồi, chúng ta cắt đứt quan hệ đi. Nếu cắt đứt, vậy… mỗi người tự tìm niềm vui cũng chẳng có gì sai trái cả mà.”
Anh nói lời này, vẻ mặt vô cùng thoải mái. Nhưng Lục Ly nghe vào thì lại cảm thấy lỗ tai phát đau. Hắn ho nhẹ một tiếng, tựa như ô xy trong phổi bị châm lửa, nhanh chóng cháy lan ra.
Lục Ly thử giải thích: “Tôi và Tạ Tri Vi…”
Tạ Kiến Vi cười, cắt lời hắn: “Tôi biết, hắn là người anh yêu thích. Anh âm thầm ngưỡng mộ hắn hơn mười năm nay, ngay cả chạm cũng luyến tiếc không dám chạm. Anh vô tình gặp tôi, cảm thấy tôi giống hắn, hơn nữa tên cũng tương tự như nhau, cho nên bao nuôi tôi cho vui…” Nói đến đây, Tạ Kiến Vi dừng một chút, như không hề gì mà nói tiếp, “Tôi còn phải cảm ơn vị Tạ Tri Vi đấy. Nếu không có hắn, làm sao tôi có thể bò lên giường anh, rồi thuận buồm xuôi gió một đường đi tới hiện tại được.”
Lục Ly chăm chú nhìn người nọ, hòng tìm ra một tia đau xót trên mặt đối phương, thế nhưng… không có.
Trái tim vốn vì lời nói của Thẩm Lỗi mà không ngừng nhảy nhót, vào giờ phút này bỗng yên lặng đến cực điểm.
Ngay từ đầu hắn đã biết Tạ Kiến Vi tiếp cận mình vì mục đích gì, cho nên cũng không dám bộc lộ tình cảm quá nhiều. Hắn cho rằng, thời gian qua đi sẽ có thể khiến cho thanh niên vô tình này quen với mình, tin cậy mình, thậm chí là yêu thích mình. Sự thật chứng minh, hắn chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Lục Ly hỏi: “Cậu thật sự không để ý đến tôi một chút nào sao?”
Tạ Kiến Vi cười cười, nói: “Có gì hay mà để ý?”
Đôi môi mỏng của Lục Ly mím lại, gần như biến thành một đường chỉ lạnh băng: “Tôi coi cậu là Tạ Tri Vi, cậu cũng chẳng quan tâm?”
“Đương nhiên có quan tâm.” Tạ Kiến Vi nói, “Nhưng chỉ là hơi tức giận. Tuy nhiên giờ tôi đã nghĩ thông rồi, anh trả tiền cho tôi, tôi ở bên anh. Tôi có được thứ mình muốn, anh coi tôi là ai cũng là quyền của anh, dù sao cũng là anh bỏ tiền mà.”
Tạ Kiến Vi cà lơ phất phơ nói mấy câu, lại như một lưỡi dao tẩm độc sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của Lục Ly.
Lục Ly vẫn không cam lòng: “Thẩm Lỗi nói… ngày đó cậu đứng ở ngoài suốt một đêm.”
Tạ Kiến Vi đáp: “Đúng vậy.”
Lục Ly lại chợt chờ mong: “Vì sao?”
Tạ Kiến Vi: “Tôi nói anh đừng giận.”
Lục Ly bỗng không muốn nghe đối phương nói nữa. Nhưng Tạ Kiến Vi đã tiếp tục mở miệng rồi: “Anh có người trong lòng chắc chắn sẽ không cần tôi nữa, mà tôi hiện giờ… ừm… còn chưa đứng vững đâu, dù sao cũng phải tìm một mái nhà để trú mưa. Anh Thẩm rất tốt, tôi ở bên ngoài đứng một đêm, vốn định khiến cho anh ấy đau lòng tới an ủi. Đến lúc đó tôi có thể…”
Dao nhỏ đâm vào lại dứt khoát rút ra, máu tươi đầm đìa khiến cho Lục Ly không thở nổi mà gần như mất đi lý trí.
Tạ Kiến Vi tiếc hận nói: “Đáng tiếc anh Thẩm là thẳng nam, rõ ràng… ưm…”
Lời còn chưa dứt lời, Lục Ly đã ghì chặt gáy anh mà hôn lên.
Tạ Kiến Vi làm bộ giãy dụa một chút cho hợp tình hợp lý, sau đó liền chuyển thành ư a.
Hai người ở trong xe làm một trận, trở lại khách sạn lại thêm vài trận nữa. Nhịn nhiều ngày như vậy, hơn nữa trong lòng còn ngọt như tẩm đường, làm tình hiển nhiên là vô cùng hăng hái. Cả quả trình Tạ Kiến Vi đều cực kỳ phối hợp. Suýt nữa hai người đã lăn lộn đến lúc mặt trời lên cao.
Hôm sau, Tạ Kiến Vi ngủ nguyên một ngày. Khi anh tỉnh lại trời đã tối sầm.
Dù bụng đói kêu vang, song người nào đó vẫn đang dốc hết cảm xúc vào nghiệp diễn.
Trên chiếc ghế cao ở cuối giường, Lục Ly đang ngồi ngược hướng ánh sáng.
Tạ Kiến Vi lười biếng trở mình một cái, chống đầu nhìn hắn: “Đàn anh, tối qua anh làm vậy là có ý gì?”
Lục Ly quan sát đối phương, không trả lời mà chỉ nói: “Đừng đi tìm người khác.”
Tạ Kiến Vi nhếch khóe miệng: “Tôi cũng không muốn tìm người khác, nhưng vấn đề là người yêu của anh không biết ghen sao?”
Lục Ly khựng lại, cứng đờ nói: “Tôi và cậu ta chưa làm gì cả.”
Đương nhiên là Tạ Kiến Vi biết, nhưng anh vẫn tiếp tục diễn: “Ồ… Nói cho cùng thì người trong lòng là để nâng niu, sao có thể nói đè liền đè được.” Dứt lời, anh lại nở nụ cười chói mù con mắt, “Tôi hiểu rồi, khi chưa ăn được người thật thì nhâm nhi hàng nhái tạm cho đỡ thèm đúng không?”
Lục Ly muốn mở miệng, Tạ Kiến Vi lại lên tiếng cắt ngang: “Cũng được thôi, dù sao quan hệ của chúng ta vốn là như vậy mà.”
Tạ Kiến Vi ngồi dậy, chăm chú nhìn về phía Lục Ly, chậm rãi nói: “Vậy đi, tuy tôi không ngại làm bạn giường, nhưng hoàn toàn không muốn làm kẻ thứ ba, anh và Tạ Tri Vi đến với nhau, chúng ta sẽ hoàn toàn cắt đứt, thế nào?”
Hắn vĩnh viễn không có khả năng đến với Tạ Tri Vi, vậy chẳng phải bọn họ sẽ vĩnh viễn không xa rời?
Đáng tiếc, Lục Ly biết ý của Tạ Kiến Vi căn bản không phải như thế, có lẽ đối phương đang muốn dứt khỏi hắn càng nhanh càng tốt.
“Được.” Đau đớn bao trùm toàn bộ thể xác lẫn tâm hồn, Lục Ly cũng không biết mình đã nói tiếng “được” kia ra khỏi miệng như thế nào.
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: “Đàn anh, về sau còn phiền anh chăm sóc.”
Nhan Kha cảm thấy trái tim mình quặn thắt: “Boss à, cậu quá xấu xa rồi.”
Tạ Kiến Vi buông tay: “Không còn cách nào khác, tôi cũng bị ép buộc thôi.”
Nhan Kha: “…” Tiêu rồi, sao cứ cảm thấy như ngài Quân sư đã được bật mode “khó lường” vậy.
Những ngày sau đó lại giống như ban đầu, ban ngày Tạ Kiến Vi đi quay phim, buổi tối lại ngọt ngào bên cạnh Lục Ly.
Những lúc rảnh rỗi anh sẽ nhắn tin cho hắn, gặp mặt sẽ kề cận hắn, không hề khách sáo mà đòi này đòi nọ.
Lục Ly thỏa mãn tất cả, thậm chí còn hào phóng hơn cả trước đây.
Thỉnh thoảng Tạ Kiến Vi sẽ nói đùa với hắn: “Đàn anh, anh cũng phải cẩn thận chút, nhất định đừng để cho người trong lòng phát hiện anh lén lút bao nuôi tình nhân nha.”
Hắn có cái gì phải cẩn thận? Lục Ly chỉ hận không thể nói cho toàn thế giới biết rằng: Tạ Kiến Vi là của hắn.
Nhưng Tạ Kiến Vi căn bản không quan tâm. Cho nên hắn có làm nhiều hơn nữa, nói nhiều hơn nữa, đều là chuyện rất nực cười.
Tạ Kiến Vi miệt mài diễn vai bot cặn bã. Tuy tạm thời chưa có biện pháp tiếp cận ánh trăng sáng, nhưng việc cần thiết nhất hiện giờ chính là trấn an Lục Ly.
Cảnh trong mơ sụp đổ, phải làm lại từ đầu không tính là gì, mà còn dẫn đến nhân cách phân liệt lần thứ hai.
Về phần quá khứ của Lục Ly và Tạ Tri Vi, Tạ Kiến Vi đã sớm điều tra rành mạch cả rồi.
Ngày đó Lục Ly rất thảm, dù là con nhà họ Lục, nhưng lại lưu lạc bên ngoài, bị mẹ kế chèn ép, cuộc sống hết sức chật vật khó khăn.
Đã thế, mẹ của Lục Ly lại không phải kiểu người an phận, nằm mộng cũng muốn quay về nhà họ Lục để làm quý phu nhân. Cho nên bà ta không ngừng ép buộc Lục Ly làm cái này cái kia, mong muốn hắn trở nên thật ưu tú, để nhà họ Lục phải đón bọn họ trở về.
Nhưng Lục Chấn Uy nổi tiếng lăng nhăng, con riêng một đống, làm sao mà quan tâm hết được.
Sau nữa, mẹ của Lục Ly lại vì nát rượu mà lang thang trên đường, bị tông hỏng đầu, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Khi ấy Lục Ly mới mười lăm tuổi, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngay cả cơm ăn cũng là một vấn đề, chứ đừng nói tới việc trả tiền thuốc men.
Đúng lúc, Tạ Tri Vi tới bệnh viện thăm người nhà, sau khi gặp gỡ liền ra tay giúp đỡ Lục Ly, cứu mẹ hắn một mạng.
Tuy cuối cùng mẹ Lục Ly cũng bị mất trí. Nhưng thành thật mà nói, bà quên được nhà họ Lục, quên giấc mơ làm quý phu nhân, cũng quên luôn cả con trai mình cũng có chỗ tốt, đó chính là không hề gây chuyện, thành thật làm một người đàn bà an tĩnh.
Sau đó, Lục Ly thăng chức rất nhanh, nhà họ Lục cho hắn nhận tổ quy tông.
Lục gia và Tạ gia có quan hệ thân thiết. Trong một lần tụ họp, Lục Ly thấy được Tạ Tri Vi, liếc mắt một cái đã nhận ra.
Rất nhiều bạn bè của Lục Ly đều cho rằng Lục Ly đối với Tạ Tri Vi chính là vừa gặp đã yêu, về sau đều là một lòng ái mộ. Nhưng thật ra Lục Ly lại cảm kích người nọ nhiều hơn. Hắn biết ơn đối phương đã ra tay giúp đỡ, cũng biết ơn bước ngoặt kia, kể từ ngày ấy, cuộc đời của hắn mới hoàn toàn thay đổi.
Song, thân là tam công tử nhà họ Tạ, Tạ Tri Vi hiển nhiên không cần Lục Ly phải báo ân. Cho nên Lục Ly chỉ quan sát từ xa, chưa bao giờ đả động tới.
Mãi đến hôm nay, nhà họ Tạ sụp đổ, Lục Ly mới đón Tạ Tri Vi về, cho đối phương một nơi tránh gió, cũng hy vọng người kia có thể làm lại cuộc đời.
Đây đều là báo đáp ân tình năm xưa, hoàn toàn không có nửa điểm tư tình.
Mặc dù trong mắt những người khác, hành động của hắn chẳng khác gì “xây nhà vàng giấu mỹ nhân”, nhưng Tạ Kiến Vi lại hiểu rất rõ ràng. Anh luôn là người hiểu Lục Ly nhất.
Tựa như lúc trước, khi anh và Lục Ly xem kịch bản rồi cùng thảo luận về phần thoại của Thẩm Lê.
Lục Ly nói: “Nếu tôi là Thẩm Lê, chắc chắn tôi sẽ không chúc phúc cho bọn họ, dù biết cô ấy yêu người khác, dù biết cả đời cô ấy cũng không chấp nhận tôi, dù biết cả kiếp này cô ấy sẽ không sung sướng, tôi cũng không muốn buông tay cô ấy ra.”
Đây mới là Lục Ly. Nếu hắn thực sự thích Tạ Tri Vi, hắn sẽ không để ý đến thân phận của đối phương, sẽ không để ý đến gia cảnh, thậm chí không để ý đến việc Tạ Tri Vi có thích hắn hay không.
Hắn muốn thì nhất định phải có được.
Điểm ấy, Tạ Kiến Vi cũng giống Lục Ly, trừ khi không muốn, còn đã muốn thì nhất định phải nỗ lực đến cùng.
Điều tuyệt với nhất chính là cái bọn họ muốn đều là đối phương, cho nên nhất định bọn họ sẽ trải qua một kiếp thật ngọt ngào.
Khi tra được đoạn tư liệu này, tâm tư Tạ Kiến Vi khẽ động, ngược lại anh có một chủ ý khác.
Có lẽ có thể lợi dụng một chút đây.
Cuối cùng, bộ phim Tạ Kiến Vi tham diễn cũng được công chiếu. Hai ngày trước khi buổi công chiếu diễn ra, Tạ Kiến Vi nhắn cho Lục Ly một cái tin: “Đàn anh, anh có rảnh không?”
Lục Ly trả lời bằng ba chữ: “Bảy giờ, Vitoya.”
Tạ Kiến Vi khẽ nhếch khóe miệng, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Lục Tiểu Ly, nếu anh muốn giả làm đại gia bao dưỡng thì phải trả lời chậm một chút mới được, nào có kiểu lập tức trả lời như vậy? Hơn nữa bảy giờ là cái quỷ gì? Chẳng phải đại gia tìm bồ đều chờ đến chín, mười giờ đêm à.
Không chuyên nghiệp, nhưng mà lại rất đáng yêu.
Lúc này, Tạ Kiến Vi thật sự coi hành động của đối phương như là “tình thú”.
Anh lại gửi tin tới cho Lục Ly: “Chờ anh.”
Lục Ly không trả lời, Tạ Kiến Vi lại ngứa tay mà gửi đi một tin nhắn nữa: “Nhớ anh, moazz.”
Lúc này Lục Ly đang tham dự một cuộc họp rất quan trọng, nhưng đám anh em trong cuộc họp đã không dám mở miệng nữa.
Ê… Ông chủ đang cầm di động không chịu buông tay, bọn họ còn có thể nói tiếp hay không hả?
Tạ Kiến Vi nổi hứng, lại gửi tới một tin nhắn nữa: “Còn nhớ đại Ly.” Phía sau đính theo một trái tim nhỏ.
Lục Ly đột ngột đứng dậy.
Đám trưởng phòng trong phòng họp cũng vội vàng đứng dậy theo. Bọn họ không khỏi vã đầy mồ hôi lạnh, tiêu rồi, tiêu rồi, chẳng lẽ đã nói sai chỗ nào?
Lục Ly đứng một chút rồi lại ngồi xuống, từ đầu đến cuối, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi màn hình di động.
Trợ lý của hắn rất linh hoạt, vội vàng nói với đám trưởng phòng đang đổ mồ hôi: “Các vị về trước đi, chờ Giám đốc Lục xem lại tư liệu một lần rồi sẽ cho các vị một câu trả lời thuyết phục.”
Đám người kia vội đáp: “Được, được.” Dứt lời, bọn họ liền bỏ chạy lấy người.
Lục Ly cầm di động, không rên một tiếng nhìn chằm chằm mấy câu nói đó.
Hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Tạ Kiến Vi. Đôi mắt cong cong của người nọ chất chứa ý cười, trông qua như tình ý nồng nàn nhưng thực ra lại không có bao nhiêu tình cảm. Đối phương rõ ràng bám hắn như vậy, song đảo mắt đã có thể buông hắn ra, rõ ràng nhìn như rất thích hắn, nhưng thật ra là…
Lục Ly nhắm mắt, đặt di động xuống.
Hắn không định trả lời, mà cũng không dám trả lời.
Hắn sợ tình ý của mình dọa Tạ Kiến Vi, cũng sợ mình bất tri bất giác lún sâu thêm nữa, cuối cùng sẽ đánh mất chính bản thân mình.
Hiện tại hắn vẫn không muốn buông Tạ Kiến Vi ra, nếu cùng đối phương chơi loại trò chơi tình yêu này… Đến một ngày nào đó, Tạ Kiến Vi rời bỏ hắn, hắn phải làm sao?
Lúc này, Trợ lý nhỏ giọng: “Giám đốc Lục, có điện thoại.”
Lục Ly nhéo nhéo mi tâm, hoàn hồn hỏi: “Ai?”
Trợ lý đáp: “Là ngài Tạ.”
Cách xưng hô “ngài Tạ” này đương nhiên không phải dùng để chỉ Tạ Kiến Vi. Bởi vì hắn đã cho Tạ Kiến Vi số điện thoại cá nhân mà lúc nào hắn cũng mang theo. Nếu người nọ gọi tới, căn bản không cần trợ lý báo cáo.
Cho nên ngài Tạ này chính là Tạ Tri Vi.
Lục Ly nói: “Lấy điện thoại tới đây.”
Trợ lý nhanh chóng đưa máy cho hắn.
Lục Ly nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”
Giọng nói ở đầu kia điện thoại vừa thanh vừa lạnh: “Cùng ăn cơm không?”
Lục Ly nhìn đồng hồ, lúc này đã sáu giờ chiều, hắn hẹn Tạ Kiến Vi lúc bảy giờ.
Vì thế hắn nói: “Không được, buổi tối còn có việc.”
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi, rồi mới tiếp tục: “Tôi có việc muốn nói cùng anh.”
Lục Ly hỏi: “Việc gì? Cậu nói đi.”
Tạ Tri Vi dừng một chút: “Thôi, chờ khi anh có thời gian đi.”
Lục Ly đáp: “Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly quay đầu nói với trợ lý: “Nếu Tạ Tri Vi có việc, cậu trực tiếp giải quyết là được, không cần cố ý nói với tôi.”
Trợ lý dừng lại, hỏi: “Vậy điện thoại…”
Lục Ly trả lời: “Mấy chuyện râu ria cậu cứ tự xử là được.”
Trợ lý thầm nghĩ: Đều là Mr. Tạ, thế nhưng sự chênh lệch này thật đúng là… một trời một vực mà.
Lục Ly gạt bỏ mọi công việc, thu dọn một lát rồi lập tức đi Vitoya.
Sáu giờ ba mươi hắn đã đến nơi, nhưng lại cố ý chờ tới bảy rưỡi mới lên lầu.
Lúc này, Tạ Kiến Vi đã bận rộn ở trong phòng. Thấy người kia tới, anh liền đi ra chào đón: “Sớm vậy.”
Lục Ly không lên tiếng, chỉ liếc anh một cái từ đầu đến chân.
Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Lục Ly chưa ăn, nhưng ngoài miệng lại trả lời: “Ăn rồi.”
Tạ Kiến Vi lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Tôi còn chuẩn bị bữa tối lung linh ánh nến kìa.”
Lục Ly: “Phí công như vậy làm gì? Muốn ăn món nào thì bảo phòng bếp làm là được.”
Tạ Kiến Vi nói: “Thỉnh thoảng tôi cũng phải trổ tài, đâu thể lần nào cũng biểu diễn trên giường, ngộ nhỡ anh chán thì sao.”
Lục Ly thầm nghĩ: Chán? Mấy đời cũng không chán được.
Nhưng hắn không thể nào nói ra khỏi miệng, dù sao thì hiện giờ Tạ Kiến Vi cũng đã làm rõ với hắn rồi, bọn họ chính là quan hệ đại gia bao nuôi cùng với tình nhân, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Tạ Kiến Vi lại nói: “Anh ăn rồi cũng không sao, ăn thêm một chút nữa đi! Tôi vào chuẩn bị.”
Dứt lời, anh lập tức chạy về phòng bếp.
Lục Ly kéo kéo cà vạt, đi vào nhà tắm.
Căn phòng này rất lớn, cái gì cũng đầy đủ, ngay cả gian bếp nhỏ cũng chẳng thiếu một thứ gì, chẳng qua không ai biết dùng cả.
Giội nước lạnh xong Lục Ly liền đi ra, nhìn hình bóng đang bận bận rộn rộn kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời.
Hơi ngọt, lại pha lẫn vài phần chua xót.
Trong phút chốc, dường như hắn và Tạ Kiến Vi đang hẹn hò. Hai người bọn họ là một đôi tình nhân hạnh phúc, cùng nhau làm tất cả những chuyện chỉ người yêu mới có thể làm, ấm áp ngọt ngào đến mức cái phòng khách sạn này cũng biến thành một ngôi nhà xinh đẹp.
Nhưng ngay sau đó… hắn liền tỉnh táo lại, phải thật bình tĩnh.
Thực ra Tạ Kiến Vi có thể làm một bàn thức ăn ngon, chẳng qua là chỉ ở thời đại Tinh Tế mà thôi, chứ nồi niêu xoong chảo ở cái Địa Cầu cổ xưa này, có quỷ mới biết dùng làm sao.
Cũng may ở đây có không ít đồ ăn sẵn, ví dụ như thịt bò bít tết đã tẩm ướp, chỉ cần rán qua là có thể lên bàn, tuy lửa to lửa nhỏ cũng là cả một vấn đề.
Nhưng tóm lại, tốt xấu gì thì cũng có thể ăn rồi.
Tạ Kiến Vi vật lộn nửa ngày, rốt cuộc cũng bưng được hai đĩa thịt bò lên trên bàn, thắp nến, mở rượu vang, mời mọc Lục Ly: “Nào, nếm thử một chút đi.”
Lục Ly ngồi đối diện anh. Hai người nhìn nhau xuyên qua anh nến không ngừng lay động, không khí bỗng ấm áp lên rất nhiều.
Tạ Kiến Vi nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập chờ mong. Lục Ly cầm dao dĩa, cắt một miếng.
Miếng thịt bò mấy ngàn đồng cứ thế được chiên thành mùi vị của loại thịt bò mấy chục đồng. Từ đó có thể thấy tài nấu nướng của ai đó “tốt” đến mức nào.
Nhưng dù vậy, đối với Lục Ly mà nói, đây tuyệt đối là miếng thịt bò ngon nhất hắn từng được ăn. Mùi vị như thấm đẫm mật đường này, nhẹ nhàng chậm rãi trôi xuống thực quản, mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ lồng ngực hắn.
So với nói miếng thịt bò ngon đến mức nào, còn chẳng bằng nói tấm lòng người kia thơm ngọt biết bao nhiêu.
Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Có ngon không?”
Lục Ly không trả lời.
Tạ Kiến Vi lại nói: “Không ngon à? Ôi, trước đây tôi chưa từng làm thử, còn nghĩ nếu anh thích về sau sẽ luyện tập nhiều hơn…”
Lục Ly nói: “Ngon.”
Đáy mắt Tạ Kiến Vi dâng lên chút ý cười, nhưng trên mặt lại không hề để lộ: “Thật không?”
Lục Ly dùng hành động thực tế để chứng minh —— hắn bỏ hết miếng thịt bò cay xè vào trong miệng, một ngụm nuốt trọn!
Tạ Kiến Vi muốn cười lại không dám cười, nhịn đến là khó chịu. Làm sao đây… Anh càng ngày càng thích Lục Ly hơn, đùa đối phương như thế này, đúng là cực kỳ thú vị.
Bữa tối lung linh ánh nến trôi qua, hai người lại cùng nhau ăn cam…
Ừm, chính là “ăn cam” (1), loại quả mọng nước lại cực ngọt ngào này.
(1) Cam ở đây là “脐橙” ý nói đến tư thế cưỡi ngựa.
Hai người quấn lấy nhau đến quá nửa đêm. Tạ Kiến Vi mệt đến mức díu cả mắt lại. Lục Ly ôm lấy đối phương, nói: “Ngủ đi.”
Lúc này, Tạ Kiến Vi mới nhớ đến việc chính cần làm. Anh hỏi: “Ngày mốt là công chiếu “Yêu bất chấp”, anh có thể tới dự không?”
“Yêu bất chấp” là bộ phim của đạo diễn Lý Đông Hưng mà Tạ Kiến Vi tham diễn. Cuối cùng cũng đến ngày khởi chiếu rồi.
Nghe được lời này, lòng Lục Ly lạnh đi hơn một nửa, nhưng cũng ổn định hơn mấy phần.
Sự nhiệt tình đêm nay, lại thêm bữa tối lung linh ánh nến trước đó, có lẽ đều vì buổi công chiếu mà thôi.
Nếu Lục Ly có thể đến tham dự, hiển nhiên khả năng tuyên truyền sẽ mạnh hơn, thậm chí lượng vé bán ra vào ngày đầu tiên sẽ tăng đột biến.
Rõ ràng Lục Ly không nên tới. Một bộ phim nhỏ như vậy, lại không có người quen của hắn tham diễn, hắn đi là vì lý do gì?
Nhưng Tạ Kiến Vi đã làm nhiều đến vậy…
Lục Ly thở dài, hôn nhẹ lên trán đối phương, nhỏ giọng nói: “Được.”
Thôi, có toan tính cũng tốt, dù sao thì nhờ vậy nên hắn mới có thể cầm chân được người này.
Vì sự góp mặt của Lục Ly, hiệu suất buổi công chiếu lập tức được đẩy lên cao, thật giống như người phàm thành tiên vậy, trực tiếp phi thăng tại chỗ luôn!
Vẻ mặt của dàn diễn viên “Yêu bất chấp” không khỏi lộ ra kinh ngạc pha lẫn vui mừng. Tuy họ đều thấy hành vi của Tạ Kiến Vi hơi trơ trẽn, thế nhưng có thể làm được đến mức này, xem ra cũng thật sự có năng lực đi. Hơn nữa, bọn họ còn được ăn theo nữa mà. Đến cả nam chính vẫn luôn ghen tị với Tạ Kiến Vi, cảm thấy nam phụ như đối phương lại muốn lấn át nam chính như mình, hiện giờ cũng chẳng dám ho he gì nữa. Ghen cái con khỉ, nếu Tạ Kiến Vi nếu muốn giành vai chính, hắn đã sớm không có đất diễn nữa rồi!
Lục Ly xuất hiện, những người có tên tuổi cũng kéo nhau mà đến.
Có người không biết đây là lễ công chiếu của “Yêu bất chấp” còn tưởng nhầm thành lễ ra mắt của “Ma giới 7” nữa!
Náo nhiệt thành như vậy, Lý Đông Hưng cũng lập tức trở nên hăng hái. Ông cảm thấy mình sắp hot lên rồi, Star Sea (2) hẳn đã ở trong tầm với!
(2) “Star Sea” (星辰大海)xuất phát từ lời thoại “Hành trình của ta là một đại dương sao sáng” trong bộ tiểu thuyết “Truyền thuyết anh hùng của dải Ngân Hà”. Đây là một câu nói thể hiện khí phách cũng như chí khí của người phát ngôn. Đại khái là con đường ta đi lấp lánh những vì sao, bất kể là nổi hay chìm giữa biển cả (thăng hay trầm giữa cuộc đời) thì vẫn lấp lánh lung linh. Đây cũng là tên một bộ phim nhắc đến ở chương trước. Mình chả hiểu tác giả có dụng ý gì nên để cả ra đây để chờ cao nhân giúp đỡ vậy.
Cả quá trình Tạ Kiến Vi đều cười tủm tỉm. Đương nhiên anh chẳng không thèm để ý “Yêu bất chấp” có hot hay là không. Anh chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để kề cận Lục Ly thôi.
Buổi lễ công chiếu kết thúc, Tạ Kiến Vi lại có lý do quấn lấy Lục Ly.
Đại gia bao nuôi ra mặt cổ vũ như vậy, đương nhiên anh phải báo đáp tử tế rồi.
Vì thế, Tạ Kiến Vi thuận đà đề nghị: “Mùng 3 mùng 4 sắp tới tôi không có việc gì, đàn anh, chúng ta ra biển chơi đi.”
Lục Ly dừng một chút.
Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn: “Anh có việc gì sao?”
Lục Ly có việc cũng sẽ biến thành không có việc, chỉ là hắn đang do dự.
Tuy biết Tạ Kiến Vi đang “báo đáp” mình, nhưng hắn vẫn hơi không dám đi.
Vẫn luôn ở trong khách sạn, thế mà hắn đã sắp coi đó như là nhà, nếu hai người còn đi du lịch, hắn…
Tạ Kiến Vi mở miệng năn nỉ: “Đi đi mà, tìm một hòn đảo không người, chỉ có chúng ta thôi.”
Bức tranh này quá đẹp, trong nháy mắt Lục Ly đã động lòng. Hắn thật sự có một hòn đảo tư nhân.
Tạ Kiến Vi ghé sát vào tai đối phương, nhẹ giọng nói: “Chỉ hai ngày thôi, coi như nghỉ ngơi thư giãn.”
Lục Ly bị người kia dỗ đến đầu óc mơ màng, đừng nói hai ngày, hai năm, hai mươi năm, hay cả đời cũng đều được.
Rốt cục, hắn mở miệng: “Để xem đã, chưa chắc chắn đến lúc đó có đi được hay không.”
Tạ Kiến Vi vội nói: “Mùng bốn mùng năm, mùng sáu mùng bảy luôn cũng được, thời gian tùy anh quyết định.”
Lục Ly đáp: “Ừ.”
Mùng bốn mùng năm, mùng sáu mùng bảy gì đó đương nhiên là không có khả năng, Lục Ly hy vọng nhất chính là mùng một mùng hai đầu tháng.
Nhưng hắn rất “bận”, cho nên cuối cùng vẫn quyết định khởi hành vào ngày mùng ba.
Trước tiên, Lục Ly sai người lên đảo chuẩn bị một chút. Đến tối ngày mùng hai, hai người không thông báo với ai, trực tiếp ngồi trực thăng đi tới, sau khi hạ cánh liền chiếm lấy toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Thực ra bên ngoài cũng có quản lý, nhưng mảnh trời trước mặt này đích thực là thế giới của riêng hai người bọn họ.
Tạ Kiến Vi cảm thán: “Đẹp quá.”
Bờ cát trắng mịn, biển xanh bao la, mặt trời chói lóa. Tất cả những điều đó khiến cho hòn đảo nhỏ đẹp tựa như một chốn bồng lai.
Lục Ly nhìn người bên cạnh, đáp: “Ừ.” So với hòn đảo này, người nọ lại càng xinh đẹp và rực rỡ hơn.
Tạ Kiến Vi xoay người, vươn tay ôm cổ đối phương: “Tôi có thể gọi tên của anh không?”
Ánh mắt Lục Ly chợt lóe.
Tạ Kiến Vi đã ghé sát vào mặt hắn, chăm chú nhìn vào đôi môi hắn và nói: “Lục Ly, anh thật tốt.”
Trái tim Lục Ly giật mạnh. Hắn không hề nghĩ ngợi đã hôn lên môi của đối phương.
Hai ngày này Nhan Kha đều không trực tuyến. Anh không offline cũng không được nha, ngọt ngào thành như vậy, hai người giống ngược luyến tình thâm ở chỗ khỉ nào? Nhanh chóng mà kết hôn đi! Ngọt chết người!
Sau khi trở về từ hòn đảo nhỏ, Tạ Kiến Vi lại vùi đầu vào công tác.
Nhan Kha hỏi anh: “Boss à, cậu không định đi gặp ánh trăng sáng kia sao?”
Tạ Kiến Vi trả lời: “Vội gì.”
Nhan Kha khóc không ra nước mắt. Sao anh cứ cảm thấy Quân sư đóng bot cặn bã quá vui vẻ, hiển nhiên vui đến quên cả trời đất mà không thèm lo việc chính nữa!
Đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ không quên nhiệm vụ, nhưng nói anh vui đến quên cả trời đất cũng không sai.
Dù sao thì anh cũng không vội, chắc chắn có người còn vội hơn anh.
Quả nhiên, đã có người thiếu kiên nhẫn lần thứ hai rồi.
Hôm nay Tạ Kiến Vi rất bận. Anh tham gia một chương trình nghệ thuật cùng cậu em trong ngành. Đàn em này chính là Bạch Tống, cũng là người Tạ Kiến Vi từng muốn giới thiệu cho Lục Ly.
Về mặt khí chất, Bạch Tống tương đối giống Tạ Kiến Vi, đều đẹp kiểu tinh xảo, khi không cười trông khá lạnh lùng mà lúc cười rộ lên lại rất dễ nhìn.
Bạch Tống rất chịu khó nịnh bợ Tạ Kiến Vi. Cậu ta biết Tạ Kiến Vi hot lên bằng cách nào, cũng muốn học theo, chẳng qua không tìm được đại gia tốt như Ảnh đế Lục.
Lúc trước, Tạ Kiến Vi từng kín đáo ám chỉ, muốn giới thiệu Bạch Tống cho Lục Ly. Điều này, cậu ta vẫn luôn mong chờ, chỉ là đợi lâu như vậy cũng không thấy động tĩnh gì, không khỏi có hơi sốt ruột.
Song, sốt ruột nào có ích gì, cũng chỉ có một con đường là nịnh bợ Tạ Kiến Vi thôi.
Trong chương trình lần này, từ đầu đến cuối Bạch Tống đều hạ mình làm nền cho Tạ Kiến Vi, thậm chí không tiếc bôi nhọ bản thân mình, cũng thật không dễ gì.
Ngay khi nhìn thấy cậu ta, Tạ Kiến Vi đã cảm thấy 80% là có chuyện. Quả nhiên, ghi hình xong, một đám người liền rủ nhau đi ăn uống.
Đều là người trẻ tuổi, đương nhiên một tiếng đồng ý ngay.
Dùng bữa đến bảy, tám giờ, Tạ Kiến Vi đã hoàn toàn ở trong tình trạng say xỉn.
Vì nói muốn đưa người về, cho nên Bạch Tống không uống nhiều. Lúc tan cuộc, Bạch Tống hỏi Tạ Kiến Vi: “Anh Tạ? Anh có khỏe không? Em đưa anh về nhà.”
Tạ Kiến Vi đang giả vờ say. Anh mơ mơ màng màng mà gật gật đầu.
Bạch Tống đỡ người lên xe, thẳng một lèo đưa anh về căn hộ. Lúc cậu dìu người lên lầu, điện thoại của Tạ Kiến Vi chợt kêu lên một tiếng.
Tạ Kiến Vi đã say thành như vậy, làm sao còn hơi sức mà xem tin nhắn. Anh mơ màng móc điện thoại ra, nhưng căn bản là nhìn không rõ nội dung.
Bạch Tống khẽ động trong lòng, hỏi: “Có cần em đọc giúp anh không?”
Tạ Kiến Vi gật gật đầu.
Bạch Tống chỉ nhìn thoáng qua, trái tim liền nhảy mạnh.
Quả nhiên là Ảnh đế Lục, Vitoya… Thì ra bọn họ hẹn nhau ở Vitoya.
Tạ Kiến Vi hỏi Bạch Tống: “Ai nhắn?”
Bạch Tống đảo đảo con mắt, nhẹ giọng nói: “Là Ảnh đế Lục, bảo anh đưa đồ qua cho anh ấy.”
Tạ Kiến Vi diễn theo: “Không đi nổi, hôm nay tôi chỗ nào cũng không đi nổi.”
Bạch Tống nhỏ giọng: “Không hay lắm đâu… Có lẽ Ảnh đế Lục đang cần gấp đấy.”
Tạ Kiến Vi híp mắt không trả lời.
Bạch Tống nói: “Hay em giúp anh mang đồ đi nhé?”
Tạ Kiến Vi nói: “Vậy, cảm ơn.”
Bạch Tống lại hỏi: “Không biết là phòng nào? Mật mã là bao nhiêu…”
Đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ tốt bụng mà nói cho cậu ta biết.
Trái tim Bạch Tống đập điên cuồng. Sau khi buông Tạ Kiến Vi ra thì liền phóng thẳng tới Vitoya.
Người đi rồi, Tạ Kiến Vi lập tức tỉnh táo lại, hoàn toàn không có vẻ say xỉn một chút nào.
Nhan Kha hơi thấp thỏm: “Boss… cậu làm cái trò gì vậy?”
Tạ Kiến Vi nói: “Tên này quá chướng mắt, giải quyết trước.”
Nhan Kha lại hỏi: “Nhưng cậu đẩy hắn tới trước mặt ngài Nguyên soái, chẳng lẽ ngài Nguyên soái không bùng nổ sao?”
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: “Nổ mới giải quyết nhanh chóng được.”
Nhan Kha thật sự không hiểu. Nhưng không bao lâu sau anh liền phục lăn, thậm chí là tâm phục khẩu phục. Cái chiêu mượn đao giết người này, đúng là không đùa được.
Bạch Tống hưng phấn chạy tới Vitoya, mới vào cửa đã đụng phải Ảnh đế Lục từ phòng tắm bước ra.
Cậu ta vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, nhỏ giọng nói: “Anh Lục.”
Lục Ly nhìn thoáng qua đối phương, cau mày hỏi: “Cậu là ai?”
Bạch Tống thấp giọng trả lời: “Là anh Tạ bảo tôi tới, hôm nay anh ấy hơi mệt, cho nên… cho nên…” Cậu ta ngượng nghịu không nói hết lời, nhưng đã nói đến đây thì ai cũng đều hiểu được.
Lục Ly cứng đơ tại chỗ, ánh mắt sắc lạnh đến cực điểm: “Tạ Kiến Vi bảo cậu tới?”
Bạch Tống cúi đầu nói: “Vâng, anh Tạ bảo… bảo anh ở chỗ này.”
Đầu Lục Ly nổ ầm một tiếng. Thế này là thế nào? Bản thân mệt mỏi, nên tìm một người khác tới cho hắn ư?
Coi hắn là cái gì đây, lại coi bản thân trở thành cái gì đây?!
Bạch Tống thấy Lục Ly không nói gì, liền chủ động đi qua: “Em… em giúp anh sấy tóc.”
Nhưng cậu ta còn chưa đi đến, Lục Ly đã mở miệng: “Cút!”
Bạch Tống dừng khựng lại, không khỏi rùng mình.
Ánh mắt Lục Ly nhìn cậu ta cực kỳ âm u, sắc mặt khó coi tới cực điểm, tựa như sư tử nổi giận, bất cứ lúc nào cũng có thể giương nanh xé nát con mồi: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Bạch Tống không cam lòng, há há miệng: “Tôi… anh Lục…”
Lục Ly hít sâu một hơi, choàng áo khoác lên người, đẩy cửa mà đi.
Hắn không biết mình đã khởi động xe như thế nào, cũng không biết mình đang chạy tốc độ bao nhiêu, thậm chí không rõ mình đang đạp lên chân ga hay là chân phanh nữa.
Cứ thế dùng sức đạp xuống, chiếc xe lao đi với tốc độ cực nhanh. Mà trái tim hắn cũng đau như sắp nát tan rồi.
Tạ Kiến Vi, cậu được, cậu rất được.
Mang theo lửa giận ngập trời, Lục Ly tới căn hộ của Tạ Kiến Vi. Dọc đường hắn đã suy nghĩ rất nhiều, vô cùng nhiều, mà đến cuối cùng trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm.
Nhốt Tạ Kiến Vi lại. Bất kể người nọ nghĩ như thế nào, bất kể người nọ có tình cảm với hắn hay không, hắn đều phải nhốt đối phương lại. Hắn muốn người kia không thể nào đẩy hắn ra xa được!
Thế nhưng, ngay vào giây phút đẩy cửa nhà Tạ Kiến Vi ra, suy nghĩ điên cuồng ấy lại biến mất không còn bóng dáng.
Người kia say bí tỉ tựa vào trên lưng ghế, khóe miệng còn thoáng mỉm cười, điện thoại vẫn cầm trên tay, dãy số cũng chưa hề bấm, miệng lại lờ mờ nói: “Lục Ly, anh đến đón tôi đi, tôi uống nhiều quá, không đi Vitoya nổi, anh đến đón tôi có được không?”
Tiếng nói thấm đẫm hơi men nghe vô cùng mềm mại, tựa như một cái đuôi mèo xinh đẹp vươn ra quấn lấy chân người, làm cho trái tim Lục Ly không khỏi run lên từng trận.
Hắn nhìn người đang say khướt nọ, gọi: “Tạ Kiến Vi.”
Tạ Kiến Vi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn thì lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ: “Anh đến rồi? Nhanh quá!” Nói xong anh lảo đảo đứng dậy, nhón chân muốn hôn lên miệng đối phương.
Lục Ly nhìn người trước mặt: “Ai đưa cậu về?”
Tạ Kiến Vi nói: “Bạch… Bạch Tống? Hình như là vậy, tôi bảo cậu ta đưa tôi đến Vitoya, cuối cùng cậu ta lại bỏ tôi ở đây rồi đi mất, đúng là không đáng tin mà.”