Bởi chuyện giao dịch phi pháp huyên náo quá lớn, liên tiếp chừng mấy
ngày các cao tầng đều bị luân phiên gọi tới kế bên phòng chủ tịch dạy
dỗ, người nào bị đuổi ra ngoài mặt cũng xám tro, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cùng lúc đó, nhân vật mấu chốt của vụ việc, So Jin Chan tổ marketing biến mất.
Tiểu Bạch ngồi ở nơi làm việc của mình, nhớ tới nhóm cấp trên vẻ mặt bi
tráng gặp trong thang máy, thở dài, “Chủ tịch thực sự là ác mộng mà...”
“Có ai nói không phải đâu...” Choi Ah Joong nghe Tiểu Bạch lầm bầm, nhô đầu ra, “Vừa rồi mình còn thấy tổ trưởng Im run lẩy bẩy lên lầu đó, nhưng
những việc liên quan đến việc tiêu thụ có quan hệ gì với bộ nhân sự
chúng ta chứ...”
“Đương nhiên có quan hệ, người đàn bà kia tham
không biết bao nhiêu tiền đấy.” Tiểu Bạch oán thầm, bên ngoài vẻ mặt mờ
mịt, “Phỏng chừng hai ngày này chủ tịch rất tức giận.”
“Chủ tịch
của chúng ta từ khi nhậm chức vẫn mạnh mẽ vang dội, là người không nói
chuyện tình cảm. Lần này xảy ra chuyện như vậy, rất nhiều người bị ảnh
hưởng đây.” Choi Ah Joong chỉ chỉ bên ngoài, thấp giọng nói.
Tiểu Bạch nghe vậy, gật đầu, cô cũng nghe công ty đồn về chủ tịch, nghe nói
du học Pháp về, ý nghĩ rất khôn khéo, ánh mắt cũng cao thần kì, bình
thường không xuất hiện trước mặt công chúng, là một người thần bí, nhưng lưu truyền nhiều nhất còn là thái độ cao ngạo cùng tính tình cổ quái.
Tiểu Bạch không khỏi... nghĩ tới tên ngu ngốc tự xưng thư kí Kim kia, lời
nói dối vụng về như vậy, Tiểu Bạch không đành lòng vạch trần hắn,
nhưng... Nhìn hắn có vẻ hiểu rõ người bên cạnh chủ tịch đến thế, tên đó
chắc cũng không phải chủ tịch đi...
“Aiz.. Làm sao có thể...”
Tiểu Bạch nghĩ vậy đột nhiên lắc đầu, phản bác chính mình, “Dáng vẻ kia
của hắn, kém nhiều lắm so với lời đồn, cũng không khả năng.”
“Hee Joong, cậu lẩm bẩm cái gì đấy?” Choi Ah Joong nhìn Tiểu Bạch đờ ra, kỳ quái hỏi.
“À, không có việc gì, đã tìm được So Jin Chan chưa? Anh ta thuộc tổ marketing, hiện việc ầm ĩ ở công ty cũng do anh ta làm ra.”
“Không có, Se Kyung cũng đang tìm anh ta khắp mơi... Han Se Kyung số khổ, vốn
hoàn cảnh gia đình không tốt, bạn trai còn nhiều tai nạn như vậy.” Choi
Ah Joong nói đến bạn tốt của mình, đã cảm thấy cô ấy thật đáng thương.
Tiểu Bạch cùng Choi Ah Joong đang xì xào bàn tán. “Shin Hee Joong...” Im Yoo Eun đột nhiên xuất hiện phía sau.
“Tổ trưởng...” Choi Ah Joong thấy chị ta, vội vã ngồi thẳng người, “Bọn em
không có nói chuyện phiếm... Tuyệt đối không ngồi nói chuyện phiếm...”
“Tôi biết, các cô đang cố gắng công tác, các cô chính là những tổ viên cố
gắng nhất của tôi...” Trên mặt Im Yoo Eun tràn đầy nụ cười giả tạo, thái độ tốt khó tin nhìn Tiểu Bạch, “Chủ tịch bảo Hee Joong lên phòng làm
việc ngài ấy... Đừng để chủ tịch chờ nha...”
“Chủ tịch tìm em sao? Làm gì?” Tiểu Bạch cũng thấy đáng ngờ.
“Ôi chao, cô xem cô kìa, giả bộ gì với tôi chứ, tôi nhìn thấy hết rồi.” Im
Yoo Eun ghé sát vào Tiểu Bạch, nắm tay cô, thấp giọng nói, “Nhớ phải nói tốt với chủ tịch một hai lời giúp tôi đó, tôi bình thường đối xử với cô cũng không tệ.”
“A..” Tiểu Bạch thấy Im Yoo Eun càng ngày càng
thái quá, chớp mắt mấy cái còn muốn đặt câu hỏi, Im Yoo Eun liền trực
tiếp kéo cô rời vị trí, tự mình nhét cô vào thang máy, cuối cùng còn ôn
nhu săn sóc ấn nút tầng trệt, mỉm cười phục vụ tiểu chuẩn, “Đi thong thả nha... Không cần gấp gáp trở về, công tác nơi này còn có người khác
làm.”
Tiểu Bạch thấy thái độ Im Yoo Eun chuyển biến lớn một trăm
tám mươi độ, nhất thời có chút không tiêu hóa kịp. Một mình trong thang
máy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng run rẩy khóe miệng, gian nan kết luận
trong lòng, “Tên ngu ngốc kia, sẽ không phải chủ tịch thật chứ...”
Cửa thang máy vừa mở ra, Tiểu Bạch đã nhìn thấy người nào đó ngốc hề hề
đứng cạnh cửa, lộ ra tám cái răng trắng noãn, cười rực rỡ nhìn mình, bên cạnh hắn, là thư kí Moon không nỡ nhìn thẳng.
“Thư khí Moon, anh tới đón tôi sao?” Tiểu Bạch đi ra thang máy, nâng lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi, không để ý người nào đó.
“A...” Thư kí Moon không nghĩ tới Tiểu Bạch sẽ nói chuyện với mình trước, trộm nhìn lén chủ tịch bên cạnh, lúng túng gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tôi
nghe nói chủ tịch tìm tôi? Ngài ấy tìm tôi có chuyện gì sao? Tôi chỉ là
một viên chức bé nhỏ a..” Tiểu Bạch tới gần thư kí Moon, vừa nói chuyện
với anh ta vừa đi vào trong hành lang. Cha Seung Jo chỉ còn một mình,
lúc này mới phát hiện mình bị bỏ rơi, nóng nảy đuổi kịp hai người, nỗ
lực đào cảm giác mình tồn tại, “Cô Hee Joong... Cô không thấy tôi sao?
Tôi cũng đến đón cô mà.”
“À... Thư kí Kim sao? Hóa ra anh vừa ở a.” Tiểu Bạch xoay mặt, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Đúng vậy, hắc hắc...” Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch nói chuyện với mình, nhìn không được ngốc nghếch cười rộ lên.
Thư kí Moon nhìn thấy, nghĩ thầm xem ra chủ tịch thực sự thích Shin Hee
Joong. Xem cái dáng vẻ ngốc ngốc điên điên này, nào có bộ dáng dọa sợ
mấy quản lí bộ ngành trong phòng làm việc.
“Cô Shin Hee Joong,
tôi còn có việc muốn đi xử lý, để thư kí Kim đi cùng cô...” Thư ký Moon
rất có ánh mắt tìm cớ rút lui. Cha Seung Jo thấy thế, cao hứng hướng
Tiểu Bạch, “Tôi dẫn cô đi phòng làm việc tới, từ hôm nay trở đi, cô sẽ
công tác ở tầng chót.”
“Chờ một chút... Đây là ý gì? Vì sao đột nhiên đổi công tác của tôi?” Tiểu Bạch nghe vậy, dừng bước lại hỏi.
“Cái này... Là bởi vì chủ tịch biến đến đề nghị kịp thời của cô ở cửa hàng,
hiểu được cô là một nhân tài, nên mới điều cô qua đây.” Cha Seung Joo
sáng sớm đã đánh xong bản nháp, lưu loát giải thích.
“Ồ...” Tiểu
Bạch nheo mắt, giọng nói kéo dài, xem ra người trước mặt thực sự rất có
hứng thú với mình, cư nhiên giúp cô thay đổi công tác, “Vậy tôi tới đây
làm việc gì?”
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là thư kí riêng của chủ tịch.” Cha Seung Jo nói, cả khuôn mặt đều hiện lên nụ cười vui vẻ.
“Thư kí riêng của chủ tịch?” Tiểu Bạch nhìn chằm chằm đối phương, cười cổ
quái, “Vậy à... Vậy Chủ tịch ở đâu, tôi đi chào hỏi.” Nói xong, Tiểu
Bạch liền đi ngay hướng phòng làm việc.
Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch xoay người đi, hấp tấp cản cô lại, “Này này, chủ tịch bây giờ không có ở đây.”
“Không ở? Vừa nãy tôi còn nghe tổ trưởng Im nói thấy chủ tịch mà.” Tiểu Bạch nín cười, quay đầu giả bộ nghi vấn.
“... Chủ tịch vừa mới đi, cô biết đó, chủ tịch rất bận rộn, sao có thể suốt
ngày chỉ ngốc trong phòng làm việc.” Cha Seung Jo bị Tiểu Bạch hỏi đến
chỉ có thể vò đầu vắt óc liều mạng tìm lý do.
“Được rồi...” Tiểu Bạch thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Cha Seung Jo, quyết định buông tha hắn, “Anh dẫn tôi đi chỗ của tôi đi.”
“Đã sớm chuẩn bị cho cô rồi.” Cha Seung Jo thấy rốt cuộc qua cửa, vỗ tay
một cái mang Tiểu Bạch đi vào một phòng làm việc lớn. Phòng làm việc lắp đặt thiết bị phong cách đơn giản, trên tường treo một bức tranh trừu
tượng, rất nhiều tác phẩm điêu khắc bày trên giá, bộ sô pha vừa nhìn đã
biết hàng cao cấp. Cha Seung chỉ bàn phía ngoài phòng, “Cô cứ ngồi nơi
này đi, bên trong là phòng làm việc của chủ tịch.”
“Ở đây à... Tốt... Tôi đi xuống lấy đồ mang lên.”
“Cái đó không cần phải gấp.” Cha Seung Jo vội đè Tiểu Bạch lại, “Chủ tịch có việc cho cô làm.”
“Chuyện gì?” Tiểu Bạch buồn cười hỏi, nhìn chủ tịch đại nhân giả trang thư kí đến nghiện trước mắt.
“Chuyện giao dịch trái phép trong công ty chắc cô đã biết.”
“Đúng vậy, không phải nói là So Jin Chan làm sao? Anh ta cũng thừa nhận...” Tiểu Bạch nói.
“Căn bản là như vậy... Nhưng vừa vặn chúng ta đều nghe được Im Yoo Eun và
Choi Won Young nói chuyện không phải sao? Rõ ràng bọn họ cũng tham dự vụ này, nhưng không có bất kì ảnh hưởng nào, không có chứng cứ thực tế
chứng minh bọn họ cũng phạm tội...” Cha Seung Jo đột nhiên nghiêm túc
nhìn Tiểu Bạch.
Sau lưng Tiểu Bạch bỗng nhiên mát lạnh, phảng phất có âm mưu đang tiến gần phía mình, “Cho nên... Chủ tịch muốn tôi làm gì?”
Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch căng thẳng, điều chỉnh vẻ mặt, ho nhẹ một
tiếng, “Mệnh lệnh của chủ tịch là, từ hôm nay trở đi, cô... cùng tôi,
cùng nhau điều tra chuyện này, lặp lại một lần, là cùng nhau đó...”
“À ha...” Tiểu Bạch nhìn người nào đó trịnh trọng cường điệu hai chữ “cùng nhau”, nhịn không được kiễng lên sờ tóc đối phương, tự như trước mặt là thú cưng của mình, “Như vậy, hợp tác vui vẻ.”
Cha Seung Jo cảm
giác được Tiểu Bạch tới gần, thân thể không khỏi hơi khẩn trương, lại
nhìn Tiểu Bạch cười híp mắt, lại buông lỏng, cúi xuống kéo tay Tiểu Bạch tiếp tục để trên đầu mình, thuận theo nói, “Cô Hee Joong lần sau nếu
muốn sờ đầu tôi thì nói với tôi là được rồi, đứng khập khiễng rất cực
khổ.”
Tiểu Bạch hít một hơi, trợn to mắt nhìn Cha Seung Jo vẻ mặt hưởng thụ, rốt cuộc nhịn không được cho hắn một cái đạp, “Tên biến thái này.....”