Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 11: Chương 11: Miss Ripley (11)




Trên đường, chiếc xe lao như bay, quẹo qua một khúc cua, lại liên tiếp vượt qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, lúc này mới kít lại dừng bên đường. Một nam một nữ cùng xuống xe, chàng trai đóng cửa lại liền sải bước đi về phía trước, cô gái sau lưng mang giày cao gót, lo lắng theo phía sau, không ngừng nói, "Anh Yoo Hyun bình tĩnh một chút, chắc chắn Ji Ah không cố ý lừa anh mà, anh không nên hiểu lầm cô ấy."

"Ji Ah cũng có nỗi khổ riêng, anh phải thông cảm với cô ấy, ai cũng có chuyện không muốn để người biết mà..."

Song Yoo Hyun đi phía trước nghe Jang Mi Ri nói thì như đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng càng thêm bực bội, hận không thể nhìn thấy Tiểu Bạch ngay lập tức.

"Anh Yoo Hyun..." Jang Mi Ri mang giày cao gót vượt qua Song Yoo Hyun, chỉ thấy bước chân của anh thoáng dừng lại, mắt nhìn chăm chú người con gái tủm tỉm cười ngay gần đó.

Tiểu Bạch nhìn sắc mặt không biết vui hay buồn của Song Yoo Hyun, sắc mặt vừa lo lắng vừa mừng rỡ của Jang Mi Ri, đứng cách đó không xa nghiêng đầu, khẽ nở nụ cười, "Hai người làm sao vậy..."

Song Yoo Hyun không nói gì, mặt trầm xuống đi nhanh đến trước Tiểu Bạch đang không hiểu sao, dang tay, vững vàng ôm chặt lấy dáng người nhỏ bé của Tiểu Bạch, sức lực cực lớn, siết khiến lưng Tiểu Bạch cũng đau, sau đó liền nghe Song Yoo Hyun gian nan mở miệng bên tai cô, "Ji Ah... Anh có việc muốn hỏi em..."

"Hỏi cái gì?" Tiểu Bạch bị anh ôm, nghi hoặc ngẩng đầu.

"Em... Em trước kia có phải là... Có phải không phải bởi..." Đối mặt với ánh mắt trong suốt của Tiểu Bạch, Song Yoo Hyun muốn nói lại thôi.

"Á... cứu tôi với... Anh muốn làm gì..."

"Buông..."

Song Yoo Hyun miệng còn không nói ra lời, Jang Mi Ri đột nhiên kêu lên hoảng sợ.

Tiểu Bạch nghe tiếng, nóng nảy đẩy Song Yoo Hyun ra, đã nhìn thấy ở đầu đường, Takeshi Hirayama cầm trong tay con dao gọt hoa quả, một tay bóp cổ Mi Ri, lôi cô ấy tới gần Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun.

"Anh muốn làm gì? Mau buông Mi Ri ra..." Tiểu Bạch mở to mắt, nhìn Takeshi Hirayama đầy cảnh giác.

"Liệu có phải vì tên này không Jang Mi Ri, anh mỗi lần tìm em em đều không muốn thấy anh, cuối cùng cũng để anh bắt được, vậy mà em cũng dám phản bội anh tìm người đàn ông khác." Trên người Takeshi Hirayama đầy sự tàn bạo, ánh mắt hung ác nhìn Song Yoo Hyun, hận như không thể ăn tươi nuốt sống anh.

"Tôi, tôi không có." Jang Mi Ri sợ hãi, giọng nói đều run.

"Còn nói dối, anh theo em rất lâu rồi, em gần đây luôn xum xoe quanh tên này, anh không thể không dạy dỗ hắn ta..."

Tiểu Bạch nghe vậy, khẩn trương quay đầu lại, "Yoo Hyun anh đi mau đi, hắn không dám làm gì đâu, đi nhanh lên..."

"Không... chuyện này sao anh đi được, Ji Ah né đi một lúc đi..." Song Yoo Hyun nhìn Takeshi Hirayama cầm con dao sáng loáng, kéo Tiểu Bạch giấu sau lưng, sau đó nghiêm túc nói với Takeshi Hirayama, "Nếu như anh tới vì tôi thì không nên đụng tới người vô tội..."

"Hừ, không nhìn ra gan mày cũng lớn thật." Takeshi Hirayama hừ lạnh một tiếng, nhìn Song Yoo Hyun ngoắc ngoắc tay,

"Muốn tao thả cô ấy cũng được, mày qua đây đổi."

"Được thôi..." Song Yoo Hyun không do dự gật đầu.

"Yoo Hyun, cẩn thận..." Tiểu Bạch thấy Song Yoo Hyun bước chân, kéo tay anh lo lắng.

"Không có chuyện gì đâu Ji Ah, đừng lo lắng..." Cảm giác được tay Tiểu Bạch run rẩy, Song Yoo Hyun mỉm cười, nhẹ giọng nói, liền quay đầu đi về phía trước.

Takeshi Hirayama nhìn chằm chằm Song Yoo Hyun bước từng bước tới trước mặt mình, Song Yoo Hyun có vẻ rất bình tĩnh, nhìn một chút Jang Mi Ri đang hoảng sợ, đột nhiên hỏi, "Anh có phải ông chủ trước đây của Mi Ri với Ji Ah không..."

Takeshi Hirayama nghe vậy ngẩn người, "Mày... Làm sao mày biết? Hai cô ấy nói?"

Song Yoo Hyun cười cười, liếc mắt Jang Mi Ri, "Anh chắc cũng không phải vì tiền, cũng không phải vì làm hại Jang Mi Ri đi..."

"Mày nói gì?" Takeshi Hirayama gần như nhìn không rõ ý đồ của Song Yoo Hyun.

"Anh đuổi tới Hàn Quốc vì anh yêu Jang Mi Ri tiểu thư, anh gửi cho cô ấy ảnh chụp uy hiếp cũng là để cô ấy đi cùng anh." Song Yoo Hyun tiếp tục nói những lời kinh người.

"Làm sao mày biết? Các cô thế mà nói ra quá khứ không chấp nhận nổi kia? Mày biết bọn họ là bồi rượu mà cũng không ngại sao?" Takeshi Hirayama hoài nghi nhìn vẻ kinh ngạc của Tiểu Bạch phía sau Song Yoo Hyun, lại nhìn phía Jang Mi Ri.

"Mới đây, cô Mi Ri cho tôi xem một ít ảnh chụp, tôi chợt hiểu ra rất nhiều sự việc trước đây không hiểu." Giọng Song Yoo Hyun thong thả, "Hiểu vì sao Ji Ah có nhiều tâm sự như vậy, nhiều lần muốn nói lại thôi, vì sao từ chối lời cầu hôn của tôi."

"Mày cầu hôn Ji Ah?" Takeshi Hirayama nhíu mày, "Vậy quan hệ của mày và Jang Mi Ri là như thế nào?"

"Không có gì." Song Yoo Hyun trả lời rất dứt khoát, ngẩng đầu lộ nụ cười vô hại với Takeshi Hirayama, đột nhiên chỉ phía sau hắn, "Tuy rằng gần đây Jang Mi Ri tiểu thư đặc biệt thân cận tôi, nhưng... đó mới là bạn trai Mi Ri tiểu thư."

"Mày nói bậy gì đấy? Mày tưởng mày chỉ ngón tay lung tung là tao phải tin tưởng quay đầu lại?"

"Anh gần đây đều đi theo Jang Mi Ri tiểu thư nên phát hiện cô ấy luôn cùng tôi và Ji Ah xuất hiện đi, thực ra cô ấy chỉ ngẫu nhiên ở tiệc rượu phát hiện thân phận tôi là người thừa kế Mondo Group, phía sau anh mới thật là bạn trai cô ấy."

Takeshi Hirayama bị dáng vẻ nghiêm túc giải thích của Song Yoo Hyun lừa gạt, không khỏi quay đầu lại theo hướng tay anh, không ngờ thực sự thấy một người đàn ông mặt vest đứng sau hắn cùng Jang Mi Ri.

"Mày..."

Hắn chỉ kịp nói một chữ với Jang Myung Hoon, Song Yoo Hyun đã nhanh tay lẹ mắt tiến tới đánh rớt dao trong tay hắn, sau đó dùng sức nắm cánh tay hắn một cái, áp trên mặt đất.

"A... Khốn nạn." Takeshi Hirayama giãy giụa gầm lên, "Buông ra."

Jang Mi Ri bị vứt té sang bên, quên đi sự đau đớn, ngơ ngác nhìn Jung Myung Hoon cách đó không xa, trong lòng tự nhủ mình xong đời, cái gì Jang Myung Hoon cũng nghe được.

Trong khoảng thời gian này, cô một lòng muốn quyến rũ Song Yoo Hyun, ít khi hẹn hò cùng Jung Myung Hoon, nên tìm đủ mọi lý do. Tuy rằng biết rõ Jung Myung Hoon bắt đầu nghi ngờ, cô lại chỉ nghĩ muốn chiếm được Song Yoo Hyun, mất đi Jung Myun Hoon cũng chẳng sao. Song Yoo Hyun hơn Jung Myung Hoon nhiều, tuổi còn trẻ, có năng lực, lại còn là người thừa kế của tập đoàn lớn. Có thể nói rằng cô phí hết tâm tư, không chỉ không làm Song Yoo Hyun rung động, trái lại để mình bị nhìn thấu, hiện tại ngay cả Jung Myung Hoon cũng biết tất cả.

"Mi Ri, cậu không sao chứ..." Tiểu Bạch nâng Mi Ri dậy, thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, lo lắng hỏi.

"Ji Ah... chết tớ rồi." Mi Ri mất hồn nhìn Tiểu Bạch, âm thanh tuyệt vọng.

"Làm sao có thể, Mi Ri cậu tỉnh táo lại đi."

"Jung Myung Hoon đã biết hết, anh ấy sẽ không tha thứ người lừa dối mình." Jang Mi Ri rốt cuộc hối hận, hối hận bản thân không biết đủ muốn cướp Song Yoo Hyun, cho tới nay, cô đều cảm giác mình thông minh xinh đẹp hơn Ji Ah ngu ngốc, nhưng Lee Ji Ah có thể gặp người tốt hơn so với cô, bố mẹ nuôi cũng tốt, Song Yoo Hyun cũng tốt, làm cô không thể không ghen tị.

"Mi Ri, cậu còn có Takeshi Hirayama mà, tuy rằng trong miệng cậu ghét anh ta, nhưng thời gian ở Nhật Bản, anh ta vẫn đều chiếu cố cậu, hai người vẫn luôn cùng nhau, trong lòng cậu hẳn rõ ràng đi, anh ta đuổi tới Hàn Quốc, giống như Yoo Hyun nói là bởi yêu cậu, so với tham lam yêu lấy bầu trời sao, đèn đường bên người cũng rất ấm áp mà."

Tiểu Bạch cố ý nhắc nhở Song Yoo Hyun để anh phát hiện chuyện Jang Mi Ri biết thân phận của mình, sau đó dựa vào tâm tư của Jang Mi Ri để cô ta tiếp cận Song Yoo Hyun không chút kiêng kị, Tiểu Bạch rất hiểu Song Yoo Hyun, tuy rằng anh tính cách hiền lành nhưng không ngu ngốc, nhiều chuyện xảy ra như vậy, vô cùng dễ liên tưởng đến một kết quả, rồi cô len lén liên lạc, thuyết phục Takeshi Hirayama cùng hợp tác.

Cô vốn cũng không muốn làm vậy với Jang Mi Ri, nhưng phát hiện Jang Mi Ri lòng tham không biết đủ, Tiểu Bạch lo lắng Ji Ah chân chính trở về không phải đối thủ cho nên quyết định vạch mặt Jang Mi Ri rồi chìa một bàn tay xinh đẹp cho cô ấy, để cô ấy có cơ hội lựa chọn một lần nữa.

"Tớ... tớ không biết." Lời Tiểu Bạch nói dấy lên chút hy vọng cho Jang Mi Ri, cô ấy có vẻ đang giãy giụa vô cùng.

"Ji Ah..." Không biết Song Yoo Hyun nói gì đó với Takeshi Hirayama rồi để Jung Myung Hoon cùng Takeshi Hirayama nói chuyện với nhau, Song Yoo Hyun trở lại bên người Tiểu Bạch.

"Bọn mình kết hôn đi." Song Yoo Hyun nhìn Tiểu Bạch thuận thế quỳ xuống, móc hộp nhẫn từ trong túi, tiếp tục phun lời kinh người.

"Yoo Hyun... Anh đã biết chuyện trước kia của em, anh vẫn muốn cầu hôn sao..." Tiểu Bạch xem Song Yoo Hyun, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

"Như anh vừa mới nói, lúc trước anh không rõ tại sao em từ chối anh cầu hôn, trong lòng anh rất lo lắng. Bây giờ anh đã hiểu được, tuy rằng đầu tiên rất khiếp sợ, nhưng anh càng cảm thấy may mắn. Mỗi người đều có bí mật mà, anh cũng giấu Ji Ah anh là thừa kế tập toàn Mondo Group, cho nên bọn mình hòa nhau. Đừng cảm thấy bất an, Ji Ah. Bọn mình kết hôn đi. Quá khứ của em, anh không cách nào tham dự, tương lai xin em hãy giao cho anh..."

Tiểu Bạch nghe lời Song Yoo Hyun nói, cảm thấy Song Yoo Hyun là người bạn đời rất tuyệt vời, rõ ràng việc Lee Ji Ah giấu diếm quá khứ cùng việc anh giấu chuyện thừa kế tài phiệt không thể đặt so sánh với nhau, Song Yoo Hyun lại có thể dùng cách nói như vậy nói qua thật nhẹ nhàng, giữ mặt mũi cho người yêu.

"Được..." Tiểu Bạch rốt cuộc mỉm cười, thuận theo vươn tay, để Song Yoo Hyun đeo nhẫn vào tay mình, khom lưng, đưa lên một nụ hôn ngọt ngào.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Hai tháng sau, Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun cử hành hôn lễ.

Được sự giúp đỡ của Tiểu Bạch, Jang Mi Ri quen biết với Lee Hwa, mặc dù quá trình không thoải mái, cũng may hai người đều nguyện ý chậm rãi tiếp nhận. Sau khi có mẹ, Jang Mi Ri trở nên hòa nhã hơn nhiều. Jung Myung Hoon biết Jang Mi Ri lừa dối vẫn không muốn thấy cô ấy, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, bởi quá để ý mới có thể tức giận như vậy. Takeshi Hirayama cũng không quấy rầy Jang Mi Ri nữa, tất cả mọi người đều lẳng lặng đợi, đợi Jang Mi Ri tự mình nghĩ rõ ràng, đưa ra lựa chọn.

Ngoại truyện 1: Miss Ripley

*Song Yoo Hyun bị lừa tình quá, thật đáng thương ~ :'(

Tuy rằng vợ tôi vẫn cho rằng chúng tôi gặp nhau lần đầu ở cửa nhập cảnh Hàn Quốc, nhưng thực tế lần đầu tiên tôi thấy em ở sân bay Nhật Bản, lúc đó, em cùng một cô gái khác hoang mang rối loạn mang theo hành lý xuống xe, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng cùng bất lực, khiến tôi vừa liếc mắt liền chú ý tới.

Tôi đứng ven đường, nhìn em ở xa xa đang kéo đống hành lý cồng kềnh, đến trước máy rút tiền lấy ra một số tiền lớn, sau đó trở về bên cô gái cùng đồng hành, đem hơn nửa số tiền cho đối phương.

Tôi cứ như vậy thấy hết vẻ tín nhiệm cùng sự luyến tiếc trong mắt em và sự tham lam tính toán trong mắt người đối diện.

Tôi âm thầm lắc đầu vì sự lương thiện và ngây thơ của em, có điều nghĩ đến chính mình sắp về Hàn Quốc, cũng không đi xen vào việc của người khác, yên lặng đi tới phòng chờ.

Không nghĩ tới, chỉ sau hơn hai giờ, tôi lại gặp em lần thứ hai.

Mặc dù tâm có chút vui vẻ, song lực chú ý của tôi rất nhanh... bị một cô bé khóc rống lên thu hút, bé gái nước mắt giàn giụa, mẹ bé dỗ thế nào cũng không được, tôi di chuyển bước chân đang định đi tới, đã có người trước tôi một bước ôm lấy bé gái ấy.

"Là em." Tôi tự nói với mình, một bên dừng bước, đứng đó nhìn hai mắt em cong cong, nụ cười thân thiết đùa trẻ con.

Em dường như rất thích trẻ con, dỗ bé gái khóc rất lợi hại, cô bé trong ngực em dần yên tĩnh lại, nhìn hình ảnh ấy, tôi không khỏi nhớ lại khi còn bé, mẹ bởi vì bệnh tật vẫn luôn ở đảo JeJu tĩnh dưỡng, số lần tôi nhìn thấy mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần tới lúc phải rời khỏi mẹ, tôi rất khổ sở, bắt đầu khóc nháo, khi đó, mẹ luôn nghiêm túc dỗ dành tôi.

Bên kia, mẹ bé gái rất nhanh liền nói lời cảm tạ, tôi nhìn cô bé bị ôm đi, em đứng dậy, tôi thấy bước chân em lảo đảo, đuổi bước lên phía trước đỡ lấy em.

Eo của em thật mảnh mai nhỏ bé, tựa như dùng chút lực thôi sẽ gãy, tôi không tự chủ cẩn thận hơn mấy lần, đáng tiếc, em mau lấy lại tinh thần rời đi cái ôm của tôi, thấy vẻ mặt cảnh giác của em, tôi sợ em coi tôi là người xấu, trong lòng nóng nảy, giải thích.

Em nghe xong lời tôi, bớt chút cảnh giác,nhưng vẫn xa cách như cũ, giọng nói khác hẳn với sự nhỏ nhẹ lúc nói cùng bé gái, trong tim xuất hiện chút mất mát.

Làm xong thủ tục nhập cảnh, tôi theo bản năng tìm tìm khắp nơi, đã không thấy em, bước ra sân bay một cách tiếc nuối, vậy mà lại thấy em đứng lại bên ven đường.

Có lẽ đây chính là số phận rồi, trái tim tôi nhảy lên thình thịch, em giống như gặp phải việc gì đó khó khăn, cô gái lúc trước cũng không thấy bên cạnh, nếu như trước kia, tôi tuyệt đối không xen vào việc người khác, nhưng gặp phải em, tôi lại không tự chủ được muốn tới gần.

Tôi chủ động tới gần em hỏi có cần giúp đỡ, lúc đầu em uyển chuyển từ chối, tôi nỗ lực nói chuyện phiếm cùng em, em mới nói cho tôi biết mình không thấy chị gái.

Tôi nghĩ lại một màn ở sân bay Nhật Bản, có chút suy đoán, em đưa phần lớn của mình cho đối phương, em hẳn rất tín nhiệm cô ấy.

Tôi đề nghị em đến chỗ phát thanh tìm người, em đồng ý ngay, trên đường, tôi lấy hết dũng cảm hỏi tên em, Lee Ji Ah, một cái tên trang nhã dịu dàng.

Phát thanh suốt một giờ, người Ji Ah muốn tìm cũng không xuất hiện, suy đoán của tôi chắc đúng rồi, mặc dù Ji Ah gọi người kia là chị gái, hoàn toàn tin tưởng đối phương, nhưng là, em bị bỏ lại rồi.

Tôi đang nghĩ ngợi làm sao để lại gần em thêm một bước, bạn tốt Cheol Jin xuất hiện, tôi thế mới nhớ ra, cậu ta nói ngày hôm nay muốn tới sân bay đón tôi, bởi vì Ji Ah, tôi hoàn toàn quên mất.

Người lạ xuất hiện khiến Ji Ah cảnh giác, em nói mình phải đi, tôi muốn giữ lại, lại phát hiện mình cùng em chẳng qua là bèo nước gặp nhau, có tư cách gì giữ lại đây.

Nhìn em ngồi xe rời đi, tôi rất là lạc lõng, rồi rất nhanh, lại biến thành ảo não.

Ngoài trừ tên, tôi dĩ nhiên cái gì cũng quên hỏi. Em muốn đi đâu? Số điện thoại? Cái gì cũng không biết.

Cùng Cheol Jin trở về khảo thí viện, tôi vẫn luôn mất hồn mất vía, Cheol Jin thấy vậy, thì cười nhạo tôi lại chỉ vì một cô gái gặp qua mấy lần mà biến thành như vậy.

Trạng thái đó vẫn duy trì liên tục đến tối, ăn cơm xong, tôi đang định ra ngoài, cũng không chú ý gì cả trực tiếp mở cửa, lại không cẩn thận đụng tới cái hộp đồ ăn trên nóc tủ ngoài hành lang, nhất thời, cái bát chứa canh cùng đôi đũa thẳng tắp đập vào người xui xẻo đi ngang qua.

Tôi biết mình gây chuyện rồi, vội nói xin lỗi, vừa nhấc mắt, lại phát hiện người trước mắt là Ji Ah, tôi không thể tin nổi mà nhìn em, Ji Ah dường như cũng rất kinh ngạc, nhìn tôi không nói gì, cơ mà tôi lại rất nhanh phục hồi tinh thần, người tôi nghĩ đến cả một ngày, bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt, nhưng tôi lại khiến cả người em đầy canh.

Tôi vô cùng xin lỗi, Ji Ah cũng không tức giận với tôi, mà đi đến phòng thay quần áo.

Tôi về phòng mình, gần như nhảy chồm lên ôm lấy Cheol Jin, có lẽ đây chính là duyên phận, không thì sao Seoul lớn như vậy, em đi một vòng lại trở về bên cạnh tôi đây.

Cheol Jin thấy tôi kích động, đổ gáo nước lạnh nhắc nhở, "Đừng quên cậu vừa hắt canh vào người ta, người ta không tỏ thái độ là có lễ phép, cậu mau nghĩ cách đền bù đi."

Cậu ta vừa nói vậy, tôi lại lập tức khẩn trương, bàn bạc với Cheol một chút xem nên mang em đi ăn gì.

Vốn không khí lúc ăn cơm tốt vô cùng, lúc trở về tôi còn mua sữa tươi cho em, chúng tôi ngồi một chỗ nói rất nhiều chuyện, tôi biết hóa ra em là người Hàn, chỉ là lớn lên ở Nhật Bản, cũng biết em thật sự rất muốn sống tại Hàn Quốc nhưng chỉ có visa du lịch, còn có em bởi vì nguyên nhân gia đình, bỏ dở đại học, nói chuyện đến cuối, tôi hỏi về bố mẹ em.

Lúc nghe em nói họ trên thiên đường, tôi vừa đau lòng vừa hối hận mình lỡ lời, sau đó em lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, khiến tôi đứng ngồi không yên.

Qua đêm đó, tôi rất muốn gặp lại em, cùng em xin lỗi, nhưng bởi mới về nước, chuyện công ty bận rộn không ngóc đầu lên được, vẫn luôn không có cơ hội thấy em, tuy nhiên về cô gái em luôn tìm kiếm lại có tin tức.

Cheol Jin nói cho tôi biết, thông tin từ cục xuất nhập cảnh, cô gái gọi Jang Mi Ri em đang tìm kia, cô ấy giống như đã tìm được công việc ổn định, đã lấy được visa dài hạn, cũng không có ý định tìm kiếm Ji Ah.

Nghĩ đến em còn không biết gì cả, còn đang bôn ba chạy xung quanh tìm kiếm Jang Mi Ri, trái tim tôi co thắt lại đau vì em, lần đầu tiên tôi ý thức được mình muốn bảo vệ em.

Mặc dù đã hiểu rõ lòng mình, nhưng tôi vẫn không thể nào thẳng thắn với Ji Ah, xử lý tốt chuyện công ty, tôi và Cheol Jin giữ nguyên kế hoạch dọn ra khảo thí viện.

Ngày chuyển hành lý đó, Ji Ah cũng tới giúp đỡ, tôi nhìn mặt em như không có chuyện gì xảy ra, nhiều lần muốn nói lại thôi, nếu mời em tới nhà trọ mới, em có thể từ chối hay không? Nếu như nói muốn giới thiệu công tác cho em, em có thể mất hứng hay không?

Bụng đầy tâm sự mang hành lý xong, tôi mới cảm thấy có gì không đúng, hành lý của tôi với Cheol Jin rõ ràng không nhiều lắm, thế nào mới đó đã đầy một xe, tôi hỏi ra sự nghi vấn của mình, Cheol Jin cùng Ji Ah đều bật cười, đùa dai nhìn tôi.

Tôi thấy Cheol Jin nháy mắt với tôi, trong chốc lát mới biết chuyện gì xảy ra, hóa ra, lúc trước Cheol Jin nói muốn giới thiệu một em gái tới công ty, người đó là Ji Ah, trong nháy mắt, trong lòng tôi có vô vàn đợt pháo hoa nở rộ, đẹp đẽ vô cùng.

Đến nơi ở mới, Ji Ah ngoài ý muốn gặp được Hee Joo từng cùng một lứa cô nhi viện, mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, thì ra Jang Mi Ri đang ở cùng Hee Joo, Ji Ah giờ mới biết Jang Mi Ri đã có công việc ổn định, sống rất khá, có vẻ rất khó chịu thấy mình chưa bao giờ được nhắc đến.

Từ Nhật Bản tôi đã nhìn ra, Ji Ah rất tín nhiệm cũng rất ỷ lại Jang Mi Ri, thật sự coi cô ấy như người nhà, đây cũng là lý do tôi vẫn không nói tin tức Jang Mi Ri cho em, Jang Mi Ri đối với Ji Ah thật ra không có sự quan tâm giống như của Ji Ah đối Jang Mi Ri, có lẽ trước đây biến mất, chính là Jang Mi Ri cố ý.

Thấy Ji Ah biết được sự thật mà đau khổ, trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại, không nhịn được, tôi ôm lấy em, rốt cuộc cũng tỏ tình với em.

Ji Ah dường như bị dọa, em im lặng, tôi hầu như nghe được trái tim mình đang khẩn trương nhảy lên, nghe em đáp ứng, trong nháy mắt tôi thấy niềm hạnh phúc to lớn ập đến, tôi tự nói với mình, đời này, tôi nhất định phải bảo vệ em thật tốt.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Sau khi Jang Mi Ri trở về, đối xử với Ji Ah và bọn tôi rất lạnh nhạt, lúc ăn cơm sắc mặt cũng chẳng nhiệt tình gì, nhìn ra được cũng không phải rất hoan nghênh bọn tôi.

Jang Mi Ri một mình ăn xong liền đi thẳng về phòng, tôi thấy Ji Ah vẻ mặt buồn bã , bắt đầu tức giận rồi, Jang Mi Ri thực sự có hơi quá đáng.

Lúc rửa bát, tôi chủ động đến giúp Ji Ah, dỗ em vui vẻ.

Tuy rằng vì chuyện Jang Mi Ri rất không thoải mái nhưng tình cảm của tôi và Ji Ah lại dần sâu sắc hơn, Ji Ah cực kì săn sóc tôi, năng lực làm việc cũng không tồi, cả cuộc sống lẫn công việc phối hợp vô cùng hòa hợp.

Ngày qua thật nhanh, tôi phát hiện gần đây Ji Ah thường thường đờ người ra, hỏi em em không nói gì, nhìn sắc mặt em tiều tụy, tôi cảm thấy có chút bất an. Cheol Jin thấy tôi xoắn xuýt mãi, đề nghị tôi không bằng cầu hôn đi.

Tôi nghe vậy, trong óc sáng ngời, đây là biện pháp tốt, tôi đã cho rằng Ji Ah làm bạn đời, tại sao lại không cầu hôn luôn nhỉ.

Nghĩ là làm, tôi nhờ vả bạn bè trang trí nhà hàng cầu hôn, còn bảo Cheol Jin gạt em để em đến nhà hàng, đáng tiếc, vốn là một buổi cầu hôn lãng mạn tốt đẹp nhưng không có kết quả tốt, Ji Ah từ chối.

Tôi nhìn em vừa cảm động lại giãy giụa, lòng một chút một chút lại trầm xuống. Lúc Ji Ah hôn tôi, tôi cảm nhận được tình yêu của em, trong giây phút đó, tôi đột nhiên hiểu được, cũng không phải em không yêu tôi mà là em có nỗi khổ tâm phải bất đắc dĩ mà khước từ.

Sự nghi ngờ này tôi đều giấu sâu đáy lòng, không có cơ hội hỏi thành lời, mặc dù Ji Ah và tôi lại khôi phục như thường ngày, tôi vẫn rất lo lắng. Đúng lúc này, tôi phát hiện, Jang Mi Ri bắt đầu mượn Ji Ah cố ý vô tình tiếp cận mình, từ đầu tôi vốn chỉ hoài nghi, sau ngay cả người bên cạnh đều nhận thấy không đúng, hết lần này tới lần khác Ji Ah còn đơn thuần như vậy, không hề phòng bị để Jang Mi Ri tiếp cận chúng tôi.

Ngày đó, Jang Mi Ri lại tìm Ji Ah, Ji Ah vừa lúc có việc, bảo tôi đưa Jang Mi Ri về nhà, tôi nguyên bản không muốn, tôi ít nhiều cũng đoán được Jang Mi Ri tính toán cái gì, lúc trước Hee Joo vô tình nói qua, Jang Mi Ri có tham dự tiệc rượu ở khách sạn A, tuy là hôm đấy tôi không thấy cô ta nhưng cô ta chắc thấy được tôi, cũng biết thân phận của tôi nên mới muốn tiếp cận tôi như vậy, trong lòng tôi bắt đầu chán ghét, nghĩ lại có thể mượn cơ hội này nói rõ ràng với Jang Mi Ri cũng liền đồng ý.

Không đợi tôi cảnh cáo Jang Mi Ri, cô ta đã cho tôi một quả bom nặng kí.

Nhìn nữ tiếp viên bồi rượu trang điểm đậm trong ảnh, tôi chợt hiểu được sự lùi bước thống khổ trong mắt Ji Ah, hiểu tại sao em từ chối lời cầu hôn của tôi, nghĩ đến em ở Nhật Bản mất đi bố mẹ nuôi cùng con đường sống, trái tim tôi rất đau.

Tôi lái xe vượt qua không biết bao đèn đỏ, Jang Mi Ri ở một bên cho là tôi tức giận, nói lời khuyên bảo dối lòng, kỳ thực không phải vậy, tôi chỉ hy vọng có thể nhìn thấy Ji Ah nhanh lên chút, có thể ôm lấy em, nói với em rằng tôi không quan tâm, nói cho em biết tôi có thể bảo vệ em, không để em sợ hãi mà lùi bước nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.