Editor: Tiểu thụ ca ca.
Beta: Hạ Tử Lâm.
Có sự chỉ dẫn của Khổng Tuyên đại ma vương, Khúc Quân đã nhanh chóng lái xe tới đúng lối vào.
Nhìn xe chạy tới chạy lui trên đường cái, Khúc Quân có một giây cảm giác mình đi nhầm đường, rốt cuộc... Tưởng tượng Na Tra múa may Hỗn Thiên Lăng tại nơi đông đúc này, hình ảnh kia thật sự đẹp như Mặt Trời lúc hoàng hôn vậy. Hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện gì cũng tin tưởng Khổng Tuyên chưa chắc đã là việc tốt.
Hắn nhìn trái nhìn phải, tính toán tìm kiếm dấu vết “Thiên tai do người gây ra” ở hiện trường.
“Đừng tìm, Na Tra không ở nơi này.” Giọng điệu thế mà có vẻ vui vẻ, đại khái là do trò đùa dai đã thành công đi.
.... Vậy tại sao dẫn hắn tới nơi này?
Khúc Quân vẫn luôn nhìn hướng đường cái, chỗ tụ tập một đám người đông đúc, trong lòng không khỏi có chút tò mò, bởi vì ở thời đại tinh tế này, hiện tượng “Đám đông” tụ tập ở trong hiện thực cũng không hiếm thấy, nhưng so sánh với trên mạng vũ trụ thì cái sau phổ biến hơn nhiều.
“Ngươi dẫn ta tới xem cái này?” Khúc Quân rất nhanh đã nhận ra đám người kia đều không có dị năng. Nơi này không phải là phố người nghèo, xe năng nguyên tới tới lui lui, bên trong là cảnh người tiến hóa hối hả vội vã, nhưng bọn họ lại phảng phất như không ai nhận ra, không chú ý chút nào tới đám người thường bị bao vây lại ở phía đối diện.
Khổng Tuyên không trực tiếp trả lời vấn đề của Khúc Quân, mà nhàn nhạt mở miệng, nói: “Khúc tiểu tướng quân có hứng thú với việc sắm vai một người thường không có linh lực không?”
**
“Tiểu Hắc, sao cậu còn không đi? Đại nhân hối rồi đó!” Cơ thể bị người đẩy một cái, thiếu niên gọi là tiểu Hắc hơi lảo đảo, giống như rốt cuộc phục hồi tinh thần, quay đầu cười nói với thiếu niên đã đẩy cậu: “Tôi hơi đói bụng, đi ngay đây.”
“Cậu đấy, này, cho cậu, dù sao tôi cũng không muốn ăn, tiện nghi cho cái thùng cơm nhà cậu!” Thiếu niên kia ghét bỏ móc từ trong ngực ra nửa cái bánh bột ngô, có thể nhận ra nó được người cố tình nặn thành hình dáng đó để dễ mang theo.
Tiểu Hắc không tiền đồ nuốt nuốt nước miếng, lại đẩy ra, tỏ vẻ chính mình còn có thể cầm cự được, cuối cùng không quên liếc mắt một cái xong mới trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Thiếu niên kia nhìn bóng lưng tiểu Hắc đi phía trước, nửa ngày sau cất “Bánh bột ngô” đi, cẩn thận giấu kín. Bọn họ đã đi trong cái mê cung không ánh mặt trời này ba ngày ba đêm rồi, không biết còn phải đi bao lâu nữa, có thể tiết kiệm lương thực liền tiết kiệm. Họ không phải là người tiến hóa, mà là những người bị loài người vứt bỏ. Khôn sống mống chết, họ bị vứt bỏ nhưng không muốn tiếp thu sự đùa giỡn của vận mệnh nên mới tụ tập ở nơi này, chỉ là... Quá trình người thường tiến hóa không đơn giản như họ tưởng tượng.
Một đám người im lặng đi trong bóng đêm, thiếu niên cũng không biết đã đi bao lâu, lâu đến mức “Bánh bột ngô” không còn, lâu đến mức chân tay mất hết sức lực nhũn hết ra, lâu đến tiểu Hắc đã sắp đói đến ngã bò ra, đoàn người bọn họ mới rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng từ phía trước chiếu rọi vào.
Tích tắc đó, cảm giác quả thật là.... Quá cay mắt!
Mặc dù có tố chất cơ thể tốt như Khúc Quân cũng có chút không chịu nổi. Không sai, giờ phút này Khúc Quân chính sắm vai nhân vật tiểu Hắc, còn tiểu Hắc thật thì đang nằm trong tay áo hắn ngủ khò khò rồi!
Ánh sáng chói mắt chiếu vào, vị được chúng thiếu niên gọi là đại nhân kia rốt cuộc xoay người lại, giống như đối mặt với con kiến bố thí nói: “Đi theo ta, chỉ cần vượt qua đạo môn quan trọng này, các ngươi sẽ nhận được lực lượng gấp mười, gấp trăm lần nhân loại tiến hóa ngoài kia.”
Giọng nói kia thế mà còn chứa một sức mạnh dụ dỗ mê hoặc, Khúc Quân biết đây là ưu thế bẩm sinh của tộc Tu La, liên quan đến năng lực của họ.
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản tự nhiên, nhưng nó còn kèm theo một luồng sức mạnh dụ dỗ, trong lòng các thiếu niên ở đây đều bị kích động, lập tức cảm thấy mấy ngày đêm im lặng mà đi hoàn toàn đáng giá, ánh sáng phát ra từ cánh cửa trước mặt bỗng trở nên thần thánh. Khúc Quân có thể cảm nhận được nỗi lòng kích động của các thiếu niên xung quanh.
Thẳng cho đến lúc này, Khúc Quân không cũng không đoán chính xác mục đích của Tu La tộc khi tập hợp người thường đến đây, lại còn là những thiếu niên choai choai mười lăm, mười sáu tuổi và có vẻ ngoài tuấn tú, tính toán đó... Hắn ngẩng đầu nhìn nơi phát ra ánh sáng ở phía xa xa, trong lòng chợt đoán được một ít ý tưởng, lại cảm thấy hơi khó tin.
Hắn vươn tay phải đẩy đẩy thiếu niên bên cạnh, thiếu niên từ trong si mê giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn đại nhân đã xoay người đi, cậu mới nhỏ giọng quay qua nói: “Tiểu Hắc, có việc gì thế?”
“Tiểu Hắc” lắc lắc đầu, chỉ chỉ cánh cửa, ý bảo nó có điều kỳ quặc. Cho tới tận bây giờ, toàn bộ thiếu niên tiến vào đều còn sống, tuy rằng cơ thể có mức độ bị thương khác nhau, nhưng đúng là một người cũng không thiếu. Hơn nữa càng thêm kì lạ là lại dùng một ảo trận lớn để rèn luyện thân thể của những thiếu niên này, rõ ràng... Đây là một cuộc mua bán lỗ vốn đến nỗi không thể kiếm lại vốn gốc.
Không sai, họ đã đi mấy ngày mấy đêm, kỳ thật trong cảm nhận của Khúc Quân chẳng qua chỉ qua mấy tiếng thôi.
Từ lúc bọn họ bước vào con đường vừa nãy, họ liền bước vào trong một cái ảo trận. Nó cũng không có tính công kích quá lớn, nhưng bóng tối và thời gian có thể khiến những thiếu niên có tính cách không đặc biệt kiên cường xuất hiện sự uể oải lùi bước ở mức độ khác nhau. Thiếu niên bên cạnh hắn đã được xem như kiên cường nhất trong đám người kia.
Rất nhiều người đều biết một đạo lý, người gian nan đi trong một thời gian lâu dài, tình cờ bắt gặp một tia ánh sáng, lòng sẽ mang cảm kích, chẳng sợ ánh sáng kia có bí mật cất giấu năng lượng loang lổ đến mức nào đi nữa, thì khi xuất hiện trước mặt họ vẫn cứ sáng đến chói mắt!
Thiếu niên kia rõ ràng đã hiểu ý tứ của hắn, có điều sự cuồng nhiệt trong mắt vẫn giữ nguyên. Khúc Quân hiểu nên không khuyên bảo nữa, bởi vì lúc trước khi hắn còn là người phàm rơi xuống Nam Thiên Môn cũng có ánh mắt như này.
Tuy rằng ôm tâm trạng được thì tốt mà không được cũng chẳng sao, nhưng trên đời này thực sự có mấy người có thể ôm loại tâm tình này mà sống thật tốt đâu, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người thôi. Nếu không có nghị lực mạnh mẽ và ý muốn sống sót mãnh liệt, giờ đây, sao hắn có thể đứng ở chỗ này!
Chỉ là hắn khá may mắn, gặp gỡ đúng người, tuy thường xuyên bị chơi, nhưng vẫn còn sống. Mà thiếu niên kia, Khúc Quân sờ sờ tiểu Hắc trong tay áo, hắn... Có thể giúp một phen thì giúp một phen đi.
“Khúc tiểu tướng quân, đây đúng là chuyện ngươi có thể làm ra mà.” Khổng Tuyên mở miệng, lời nói ra không vui không buồn giống như chỉ trình bày một sự thật hiển nhiên: “Yên tâm đi, bây giờ bọn họ sẽ không chết, ít nhất trong vòng bảy ngày, ta bảo đảm bọn họ bình an.”
... Khúc Quân lập tức hiểu, Khổng Tuyên đây là bảo hắn đừng làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Cúi đầu trầm tư một lát, Khúc Vân vừa ngẩng đầu đã thấy thiếu niên đứng đầu hàng đã sắp đi đến cánh cửa. Vị đại nhân mà mấy ngày nay luôn dẫn đầu hiện đang đứng ở cạnh cửa, từ trong tay áo rút ra một đồ vật như là sợi tơ bóng loáng lóe sáng, nói mấy câu với thiếu niên trước mặt, vẻ mặt cậu ta lập tức hiện lên sự vui sướng đeo sợi tơ lên tay, bước vào cánh cửa phát ra ánh sáng kia.
Nhìn thấy thiếu niên đi vào, các thiếu niên còn lại khó có thể kiềm chế nổi sự cuồng nhiệt trên mặt, nếu không phải có vị đại nhân kia mấy ngày nay ra oai, khả năng giờ họ đã ùa đến xông lên phía trước tranh đoạt nhau vị trí tiến vào quang môn tiếp theo.
Nhìn một loạt những khuôn mặt nóng lòng muốn thử, cuối cùng Khúc Quân lựa chọn bị mê hoặc, biết tất cả thiếu niên đều xuyên qua cánh cửa, hắn đứng ở trước mặt vị đại nhân kia, nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói phẳng lặng: “Bước qua cửa này, quên hết chuyện cũ năm xưa. Coi đây là điểm xuất phát, ngươi có nguyện ý lập lời thề tuyệt đối trung thành với nơi này? Nếu ngươi nguyện ý, thì hãy bước qua cánh cửa này đi.”
Từ ngữ quen thuộc, lại bị người nói đến hấp dẫn lôi cuốn, Khúc Quân vẫn chưa ngẩng đầu, nét tươi cười chợt lướt qua trên khuôn mặt, giọng nói vừa vui sướng vừa có chút run rẩy, chỉ nói ra được một từ: “Được.”
Thật là quá nhát, nhưng vị đại nhân này lại rất vừa lòng, gã thích công tác này, chủ yếu là do khoái cảm của việc được đứng trên người khác, loại cảm giác đó sẽ khiến người ta nghiện, dù có cho gã làm chức béo bở hơn, gã cũng tuyệt đối không làm!
Gã như bố thí mà đưa con cổ nhỏ trên tay qua, “tiểu Hắc” thành kính nhận lấy, vật vừa đến tay Khúc Quân liền phát hiện ra có một cỗ sức mạnh khống chế ý thức bám vào phía trên, mang theo sự mê hoặc. Xem ra tộc Tu La xác thật yêu cầu những thiếu niên này làm một ít việc, bằng không... Thưởng thức vật nhỏ trong tay, thứ này tuy không đáng giá tiền, nhưng mà chồng chất lên thì vẫn rất đáng giá ở thời đại tinh tế này.
Có vẻ mấy năm nay tộc Tu La phát triển kha khá giàu có, trong đầu Khúc Quân tính toán khả năng cướp bóc ổ nhà giàu này.
Co rút ý thức của mình lại đến mức cực nhỏ, phóng đại sự tồn tại của tiểu hắc ở trong tay áo. Khúc Quân nhanh chóng kiểm nghiệm xem hắn có thể có được dị năng hay không, kết quả đương nhiên là... không có dị năng. Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy được vẻ mặt lo lắng của thiếu niên kia, nhưng rõ ràng, giờ không phải lúc có thể nói chuyện, cho nên đối phương chỉ có thể vừa vui mừng vừa lo lắng nhìn hắn.
Khúc Quân lắc lắc đầu, động viên người bên cạnh xong mới chú ý đến bên cạnh nhiều hơn vài thiếu niên, hơn nữa đều có khuôn mặt tuấn tú.
Này thật sự là...
“Chào mọi người! Hoan nghênh các ngươi đi vào Minh Nhược Chi Địa. Mọi người cũng biết, nơi này có thể giúp người thường có được năng lực khó lòng địch nổi, có thể giúp các cậu tỏa sáng rực rỡ ở thế giới bên ngoài...” Lời nói của người phát biểu cực kỳ có tính kích động, hơn nửa thiếu niên ở đây hầu như đều kích động lên. Chờ đến khi tất cả mọi người đều kích động, người đàn ông đứng trên đài mới chậm rãi mở miệng: “Nhưng sức mạnh tuyệt đối không phải là bỗng dưng tùy tiện mà trao cho các cậu, thứ các cậu lấy ra trao đổi có thể quyết định thứ các cậu nhận được nhiều hay ít. Thọ mệnh? Nghị lực? Chỉ cần là thứ các cậu muốn, đều có thể có được.”
Thật là... Đủ đơn giản trực tiếp!
Thị lực của Khúc Quân vừa lúc có thể nhìn thấy một bóng người mặc bộ đồ màu xanh ở hậu trường, đó là màu sắc mà quân đội liên minh Trái Đất và tinh tế cao tầng mới có thể mặc. Nhớ tới ngọn nguồn ở phố người nghèo, trong lòng hắn rung chuông cảnh báo, bỗng cảm thấy có chuyện càng thêm không tốt sắp xảy ra.
Ngay sau đó, việc không tốt quả nhiên đã xảy ra! Bởi vì có một thiếu niên nói: “Ta đồng ý dùng tánh mạng của ta trao đổi sức mạnh!”
Nghe vậy, nỗi bất an trong lòng Khúc Quân dần lớn hơn, trao đổi tính mạng?! Không phải là...
Một tiếng nổ lớn vang lên, Khúc Quân quay đầu, tất cả thiếu niên đều ngơ ngác ngớ người ra.