Editor: Hạ Tử Lâm.
Hồng Hoang đã từng rất lớn, thần tiên từ nhỏ đến lớn rải rác khắp nơi, kỳ lạ là đều quen biết lẫn nhau. Ngày nay tinh tế cũng rất lớn, nhưng mà... Đối diện nhìn thấy nhau lại như hai người xa lạ, ít nhất thì Na Tra và Tiểu Bạch Long chính là như vậy.
Một người vì lo lắng cho bạn thân cho nên không yên lòng, đại đa số tinh thần đều đặt vào việc khôi phục thực lực và chú ý tới động tác của Khúc Quân. Còn Tiểu Bạch Long...Hắn thì xem như bắt đầu lại từ đầu, vị này mất trí nhớ, nên không biết Na Tra.
Hơn nữa... Khúc Quân cảm thấy Tiểu Bạch Long không nhớ rõ có lẽ mới tốt. Tuy rằng xích mích giữa Ngao Liệt với Long tộc rất căng thẳng. Bị một tờ đơn kiện phản loạn của cha mình, gần như xóa bỏ toàn bộ gốc gác, có thể tốt mới là lạ. Lại nói, khi Na Tra vẫn từng là người phàm, đã rút gân lột da Tam Thái Tử Ngao Nghiễm của Đông Hải Long Vương.
Động vật khác con ngươi, đặc biệt là cái loại chủng tộc cao đẳng này, tính bài ngoại của bọn họ còn đoàn kết hơn. Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng nếu ngươi ức hiếp bất kỳ một thành viên nào trong chủng tộc chúng ta thì chính là ức hiếp ta. Chuyện này ngươi hỏi vị Đại Minh Vương kia một chút sẽ biết.
Cho nên vẫn là mất trí nhớ tốt hơn, ít nhất hai người sẽ không đánh nhau. Nhà của hắn ở tinh tế đã xem như rất chắc chắn, nhưng cho dù nhà ở có chắc chắn đến mấy, thì cũng không chịu nổi tay đấm chân đá của hai vị này với nhau.Đến tận bây giờ, tiền gửi ngân hàng của hắn vẫn không cho phép hắn có hành động thiếu suy nghĩ gì với nhà ở hiện tại.
Lại nói, những ai tên là Tam Thái Tử ở Hồng Hoang... Mạng đúng thật là không được tốt cho lắm. Na Tra Tam Thái Tử, Tiểu Bạch Long -Tam Thái Tử của Tây Hải Long Vương, nhưng so với hai người thì Tam Thái Tử của Đông Hải Long Vương vẫn là xui xẻo nhất. Dù sao tên này ngay cả cơ thể cũng bị mất, chỉ còn có nguyên thần, bây giờ cũng không biết ôn dưỡng ở nơi nào.
Thật là tên này còn thảm hơn tên kia. Khúc Quân cảm thấy tiên nhị đại không phải người nào cũng có thể làm. Ơ? Cái vị đằng sau gáy hắn kia hình như cũng là một vị tiên nhị đại. Chẳng qua vị này... Hình như ngay cả cha mẹ của mình cũng chưa từng gặp...
Nghe đồn ở Hồng Hoang Khổng Tuyên và Đại Bằng đều do Phượng Tổ phân tách ra, không có cha, cũng không biết thật hay giả.
Xoa Xoa cái gáy hơi nóng lên của mình, Khúc Quân quyết định chôn những lời đó ở trong đầu. Hắn đã không nhớ rõ nổi có bao nhiêu thần tiên vì nguyên nhân đó mà bị Khổng Tuyên Đại Minh Vương khiêu chiến trả thù, có lẽ nay cỏ dại đã mọc thành cổ thụ chọc trời trên mồ mả.
“Tiểu Bạch, sao hôm nay đã tới rồi? Không có lịch làm việc à?” Hắn vừa mới còn nhìn thấy bóng dáng của người đại diện nào đó trên kênh giải trí.
Tiểu Bạch Long nghe thấy giọng nói của Khúc Quân lập tức ngẩng phắt lên, cả người vốn đang lơ đãng nằm trên ghế lập tức bật dậy, nói: “A Quân, Minh Thụy đúng là bắt nạt người quá đáng! Ta đã nói ta đến Trái Đất để tìm kiếm thân phận của mình. Thế mà anh ta còn sắp xếp cho ta rất nhiều, cực kỳ nhiều lịch làm việc mỗi ngày. Tuy ta không phải không thích gặp những fan đáng yêu của mình, nhưng... Ta cũng có cuộc sống riêng tư của mình chứ bộ!”
Khúc Quân còn định mở miệng an ủi hắn một chút, nói là cuộc sống ở tinh tế cũng không dễ dàng gì, loại người dựa vào mặt làm thần tượng như ngươi đã rất dễ dàng rồi. Nhưng khi nghe thấy câu phía sau của Tiểu Bạch Long, hắn liền nuốt câu an ủi sắp nói ra vô, “Minh Thụy cũng thiệt là, ngày nào cũng chỉ biết kiếm tiền! Tiền thứ này có ích lợi gì cơ chứ? Kiếm nhiều như vậy để làm gì!”
... Ha ha! Bye bye, hắn không chơi với nhà giàu, dù sao bây giờ ngươi cũng không nhớ rõ ta, bọn họ vẫn là bye tạm biệt đi!
Trong lúc Khúc Quân trò chuyện với Tiểu Bạch Long, thì Na Tra đang làm phiền Bách Hoa Tiên Quân. Sở dĩ nói tính cách của hắn duy ngã độc tôn, cho dù là người khiêm tốn nói năng thận trọng như Bách Hoa, thì với cái suy nghĩ ta khó chịu ngươi cũng đừng hòng vui vẻ thoải mái, nên hắn bắt đầu đi làm phiền Bách Hoa.
Mà Bách Hoa... Hắn cũng không phải người tốt tính gì, vị này chỉ vì một câu cầu hôn của Hao Thiên Khuyển nên trực tiếp biến mình thành một đóa Bá Vương giới tính nam. Hai người một câu không hợp, suýt chút nữa đánh nhau. Nếu đây là Hồng Hoang, Khúc Quân chắc chắn sẽ không ra tay. Rốt cuộc ở Hồng Hoang, dù có trật tự như Thiên Đình, vẫn luôn có mấy vị thần tiên hăng hái kéo bè kéo lũ hẹn nhau đánh nhau. Chuyện đó còn do chính Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương nương phê chuẩn. Hắn đoán đó hẳn là phúc lợi khơi thông tâm lí cho công nhân.
Nhưng... Đây là nhà của hắn. Hắn vẫn chưa muốn phá bỏ và dời đi nơi khác làm việc. Hai người tính ra tay mà nhìn thấy Khúc Quân lộ vẻ các ngươi dám đánh, ta liền bỏ nhà ra đi (lầm to), rốt cuộc vẫn nhịn. Thấy Bách Hoa nhàn nhã ngã vào bụi hoa thoải mái tu luyện tiếp, Khúc Quân vươn tay kéo Na Tra lại, lấy một con chip cỡ cúc áo trong túi tiền ra, đưa qua: “Na Tra, ta giúp ngươi sửa xong rồi nè.” Dùng thuật phục hồi sửa xong.
Na Tra nghe vậy, vẻ mặt lập tức mừng rỡ, nhưng xong lại hơi khó xử, một lúc lâu hắn mới ấp úng nói: “Khúc Tiểu Quân, nói này, ngươi không được chế giễu ta.”
... “Ta chế giễu ngươi làm gì?” Hơn nữa, ba cái chuyện ngu ngốc mà ngươi làm mỗi ngày cộng lại có thể bao một tinh tế, nếu chuyện nào hắn cũng cười, đã sớm cười chết.
“... Ta không biết dùng con chip như này.” Với lại, hắn vội vàng ra cửa, quên mang Đầu Cuối.Đây mới thật là... Hao Thiên Khuyển còn biết dùng, tên sát thủ Đầu Cuối nhà ngươi!
Khúc Quân cực kỳ bất đắc dĩ rút con chip lại, xoay người đi phòng khách, lấy Đầu Cuối mình đã dùng ra, thông thạo nhét con chip vào, ấn vô, nhấn mở khóa. Không phải hắn không muốn dùng Đầu Cuối của mình, mà hắn sợ tên kia nhìn thấy nội dung nào kích động, kích động cái bóp nát Đầu Cuối của hắn.
Tuy Đầu Cuối không đáng mấy đồng, nhưng hắn thích Đầu Cuối của mình.
Khởi động máy xong, nó hiện lên một màn hình ngăn nắp, Na Tra không xa lạ gì với màn hình này, hắn cầm chặt lấy. Khúc Quân nhanh chóng đoạt lại Đầu Cuối, không biết ấn ấn gì đó, màn hình ngăn nắp bỗng tiến vào trang xem video, nhấn nút mở khóa, Khúc Quân lập tức nhìn thấy dáng người thong dong của Diệp Úy trên màn hình.
“Na Tra, xin lỗi cậu vì không cho cậu đi cùng tôi. Nói thật, tôi rất khâm phục khả năng của cậu. Tuy không biết sức mạnh của cậu bắt nguồn từ đâu, nhưng chỗ này ngoài dị năng giả ra thì không được phép tiến vào, cho nên... Hãy chờ tôi bảy ngày. Nếu bảy ngày sau không ra được, xin cậu hãy báo thù cho tôi.”
Khúc Quân chống cằm, thử nghĩ cái gọi là “chỗ kia” rốt cuộc là chỗ nào. Trên thế giới này có chỗ ai cũng có thể vào trừ dị năng giả ra, không có chuyện có chỗ chỉ cho phép dị năng giả đi vào. Ít nhất, từ khi đến tinh tế, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy.
So với Khúc Quân thì suy nghĩ sâu xa, Na Tra lại có vẻ bình tĩnh, có nhắn nhủ, còn rõ ràng như vậy, mặc dù là người đã chết, với năng lực của bọn họ, cứu sống một người hoàn toàn không nói chơi. Dù sao... Hắn cũng là người đã chết một lần.
Lời nói ở trên... Có gì mà ngươi kiêu ngạo chứ!
Giống như uống thuốc an thần, tình trạng rớt chỉ số IQ của Na Tra cuối cùng cũng kết thúc, không châm chọc với Bách Hoa nữa, cũng không kích động với Khúc Quân. Tuy Diệp Úy nói cực kỳ nghiêm trọng, nói bảy ngày sau không về thì thay y nhặt xác. Nhưng Na Tra vẫn không lo lắng, thậm chí hắn còn khá hăng hái tự giới thiệu với Tiểu Bạch Long.
Tiểu Bạch Long “Lần đầu tiên” nhìn thấy Na Tra, tuy cảm thấy đứa nhỏ này ăn mặc kì lạ, kiểu tóc cay mắt, hành động cách cư xử lại phóng túng không tiết chế. Nhưng hắn lại rất thoải mái với đứa nhỏ, mặc dù khi đứa nhỏ nhìn hắn... Hình như lộ vẻ dữ dằn.
Kỳ ghê?! Thiếu niên tên Na Tra này đang cười, mà sao hắn lại cảm thấy người này rất dữ?!
Nếu Khúc Quân có thể nghe thấy tiếng lòng Tiểu Bạch Long, có lẽ hắn có thể giải thích rằng: Bởi vì ngươi đã đắc đạo thành Phật, dù chỉ là quảng lực Bồ Tát, nhưng nhiều năm ở Lôi Âm thấm nhuần kinh Phật. Nay ngươi không nhớ rõ, nhưng người người lại thấm hàng nghìn kinh Phật.
Còn Na Tra thì mười tuổi đã giết người, dù còn bé đã chết rồi, nhưng chết mà sống lại thành Võ Vương, vì vua Chu lập nhiều công lao, dưới tay tất nhiên có vô số hồn phách. Sau Phong Thần, Na Tra vốn đã là tướng quân nổi tiếng Thiên giới. Đợi sau khi thành lập Thiên Đình, hắn lại nhận lệnh quét sạch tai họa khắp nơi. Dù bây giờ hắn trong bộ dáng thiếu niên, cả người tràn ngập hơi thở tàn bạo.
Nhưng năm tháng dài dằng dặc, tâm trí Na Tra lại kiên định, hắn còn có một vị sư phụ cực kỳ bao che khuyết điểm là Thái Ất chân nhân, đặc biệt tìm vô số thứ tốt để trừ khử hơi thở tàn bạo cho Na Tra. Bây giờ, ngoài những người tu Phật ra, thì đã có rất ít người có thể thấy hơi thở tàn bạo trên người hắn.
Đương nhiên, gồm cả hắn nữa. Dù hắn là bạn thân của Na Tra, nhưng chỉ khi Na Tra tay cầm Hỏa Tiêm Thương, chân đạp Phong Hỏa Luân thì mới cảm nhận được.”Ơ? Hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?” Na Tra nhìn tên nhóc trẻ tuổi trước mặt, cảm thấy càng nhìn càng quen mắt.
... Ngươi đúng là vô tư. Chẳng qua, Khúc Quân cũng mặc kệ hai người, hai ngày nay hắn quá mệt mỏi, nên đi lên tắm bong bóng, tiện thể sắp xếp lại suy nghĩ. Việc Dương Tiễn xuất hiện, chuyện của Ngũ Hành chi căn rồi Chu Mật bỗng đi với người khác. Từng chuyện hình như đang báo hiệu điều gì đó. Nhưng nếu nghĩ kỹ thì nó lại thiếu mất điều then chốt để xâu chuỗi mọi chuyện với nhau, khiến hắn nghĩ không ra.
À đúng rồi, hắn còn đồng ý tìm lại cơ thể cho người nào đó nữa.
“May mà ngươi còn nhớ, ta tưởng rằng ngươi chỉ lo cho mỗi mình cái đám bạn mà trước kia thiếu vô số nhân quả thôi chứ!” Trong đầu vang lên giọng nói lâu rồi không thấy. Tuy vẫn là những câu trào phúng, nhưng Khúc Quân tự nhiên cảm thấy trong lời nói đó có chút vui vẻ.
“Tất nhiên là nhớ rõ.”
Lời nói đó nói một cách hiển nhiên, nên vị Đại Ma Vương nào đó cực kỳ vui vẻ, một khi y vui vẻ liền dễ nói chuyện: “Mấy ngày nay ta nguyên thần xuất khiếu đi tìm cơ thể mình, đã phát hiện ra một chỗ thần kỳ, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?” Khúc Quân rất là nể mặt tiếp lời.
“Hơn nữa ta còn phát hiện gã người phàm mà tên nhóc Na Tra lo lắng ở chỗ đó.” Với lại cũng sắp chết.
Trong lòng Khúc Quân tạch một tiếng, cảm thấy có chuyện lớn nào đó sắp xảy ra.
“Trực giác của ngươi đúng rồi đấy, không chỉ gã người phàm kia, mà ngay cả Thiên Sát Cô Tinh sống với ngươi lúc trước cũng ở đó.”