Cách Cách Giá Lâm

Chương 32: Chương 32




Ba ngày liên tiếp, Miêu Tư Lý đều uống tại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp có tên [Tempt Club]. Lúc đầu, cô còn giống như một quý cô lịch thiệp, tao nhã gọi một ly Hennessy VSOP, thong thả ngồi một buổi chiều bên quầy rượu, nhưng càng về sau thì như kẻ nát rượu, chuốc vào bụng tất cả thứ gì thấy được trên bar. Từ các loại rượu có nhãn hiệu chỉ được đề bằng tiếng Anh, đến bia rồi rượu quốc nội, cuối cùng ngay cả khi bồi bàn đổi rượu thành nước lọc, Miêu Tư Lý vẫn có thể uống một hơi cạn sạch rồi khen ngon, kêu thêm ly nữa.

Gọi là câu lạc bộ tư nhân, có nghĩa nó chỉ phục vụ cho một số người nào đó. Với diện tích 300 thước vuông, [Tempt] không được tính là lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, bên trong có quầy rượu, nhà ăn, spa, phòng thể dục, bể bơi, và vài tiện ích khác... Hình thức kinh doanh công khai là buôn bán, nhưng hội viên trong đây lại chẳng có mấy người, cảm giác tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể đóng cửa, hội phí cũng là thứ khiến người ta phải lắc đầu. Tuy nhiên [Tempt] cũng có thứ không giống với các câu lạc bộ khác, đó chính là hội viên đều là phụ nữ.

Miêu Tư Lý biết đến [Tempt] thông qua Cao Ngôn giới thiệu. Cô thích nơi đây bởi vì môi trường tao nhã và riêng tư, còn thêm một lý do khiến cô thường xuyên lui tới, đó chính là bà chủ của [Tempt] — Tô Lam, một người phụ nữ tài trí và tao nhã, tựa như một bậc thầy chữa trị tình yêu, có thể chữa đủ mọi khó khăn nan giải của những ai tìm đến và Miêu Tư Lý chính là một trong những bệnh nhân của cô. Miêu Tư Lý vốn đến đây để chữa thương, nhưng Tô Lam lại cùng bạn gái qua Châu Âu du lịch, để mặc Miêu Tư Lý giờ đây như kẻ nát rượu đang giày xéo câu lạc bộ của mình (...).

Tô Lam nhận được điện thoại của nhân viên, nói Miêu Tư Lý sắp say chết ở [Tempt], bọn họ đã dùng hết mọi cách vẫn không ngăn được, mà cô thì lại không thể trở về. Vì vậy, Tô Lam đành gọi cho Cao Ngôn, dù như vậy là phạm quy tắc nhưng quả thật không còn cách nào.

Lúc Cao Ngôn đến tìm Miêu Tư Lý trên ban công lầu ba câu lạc bộ, nhìn cô lúc ấy như một hồn ma đang cuộn tròn trong góc mà nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Cao Ngôn chỉ thấy qua hình ảnh đau đớn của Miêu Tư Lý thế này hai lần. Một là lúc nhỏ, khi Miêu Tư Lý biết mình là đứa con ngoài giá thú, bị những đứa nhỏ khác cười nhạo nên trốn khóc trong góc. Cao Ngôn cùng Miêu Nhã gần như lật cả khu nhà lên mới tìm thấy thân hình nhỏ bé của cô đang lạnh run ngồi trong góc tường. Khi đó, Cao Ngôn cũng chỉ mười tuổi, nhưng lần đầu tiên biết đến cảm giác đau lòng vì một người. Vì vậy, sau này dù Miêu Tư Lý có tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ nghĩ đến hình ảnh xưa kia, Cao Ngôn lại thấy hốc mắt cay cay.

Lần thứ hai, chính là khi Miêu Tư Lý biết thực sự không thể tìm thấy Cố Cách Cách. Cô ôm gối ngồi trên sân thượng tòa nhà, không ăn không uống ngồi suốt một ngày một đêm, mặc kệ Cao Ngôn và Miêu Nhã khuyên bảo thế nào cũng không chịu về. Có trời mới biết, lúc ấy Cao Ngôn ghen tị với Cố Cách Cách đến phát điên. Người phụ nữ đó dựa vào cái gì mà có thể khiến Miêu Tư Lý để ý đến như vậy?

Còn bây giờ, Miêu Tư Lý lại ngồi bất lực một chỗ lần nữa, cũng bởi vì hai người, một là bố của Miêu Tư Lý, một là Cố Cách Cách. Hai người này thật giống như kiếp nạn của Miêu Tư Lý, luôn có thể khiến cô tổn thương từ đầu đến chân, chỉ khác là lúc này Miêu Tư Lý không sợ hãi rồi khóc, cũng không rơi lệ vì thương tâm, mà chỉ ngồi yên lẳng lặng như không còn sự sống.

“Miêu Miêu.” Cao Ngôn bước đến, ngồi xổm bên cạnh cô, dịu dàng gọi.

Miêu Tư Lý ngẩng đầu giữa hai đầu gối lên, liếc nhìn Cao Ngôn, nhưng chẳng nói gì, rồi lại chôn đầu xuống.

“Trên ban công gió lớn lắm, tụi mình vào trong đi.” Cao Ngôn tiếp tục dùng giọng dịu dàng khuyên can.

Miêu Tư Lý vẫn không để ý đến cô ta.

Vì mang giày cao gót nên Cao Ngôn ngồi chỉ một lát liền thấy mỏi, đành đứng dậy, dùng giọng hơi trách cứ nói: “Cậu có biết mấy ngày qua mình cùng dì lo lắng gần chết không? Di động của cậu thì tắt máy, lại không trở về nhà. Cứ nghĩ nếu vẫn không tìm thấy cậu, mình định đi báo cảnh sát rồi đấy.”

“Cậu tới đây, mẹ mình biết không?” Miêu Tư Lý cuối cùng cũng mở miệng, giọng khàn khàn tựa như bị dao cứa ngang qua.

Cao Ngôn nắm cánh tay Miêu Tư Lý, kéo cô đứng dậy: “Mình chỉ nói đã tìm được cậu, không nói cho dì biết cậu ở đâu.”

Miêu Tư Lý ậm ừ một tiếng rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm lấy bình rượu trên bàn rót một ly, khẽ lắc lắc ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Cao Ngôn đợi cô uống xong mới đoạt lấy chiếc ly trên tay: “Đừng uống nữa.” rồi bỏ lại bình rượu trên bàn vào trong quầy rượu, “Đi vào tắm đi. Nhìn người cậu xem, nếu còn không tắm thì cả người sẽ bốc mùi đấy.”

Miêu Tư Lý cúi đầu nhìn một chút. Quả đúng như lời Cao Ngôn, quần áo nhăn nhúm dán lên người, toàn thân đều là mùi rượu, ngay cả bản thân ngửi vào cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nói: “Cậu về đi, mình muốn được ở một mình.”

Cao Ngôn ngồi xuống đối diện, nói: “Dì đã nói cho mình nghe chuyện bố cậu. Kỳ thật không có gì mà, ông ấy là bố cậu, giúp cậu là chuyện nên làm. Hơn nữa sau này, công ty của ông ấy cũng là của cậu, mình không hiểu vì sao cậu cứ chống đối như vậy để làm gì?”

Miêu Tư Lý lạnh lùng ngắt lời: “Một đồng của ông ta mình cũng chẳng cần. Mình sẽ không nhận bất kỳ ân huệ nào của ông ta.”

“Chẳng phải trước kia cậu cũng đã nhận rồi sao? Sau này cứ không để ý là được.”

Miêu Tư Lý hừ một tiếng: “Nếu mình muốn nhận, thì năm ấy khi cậu muốn mình giúp đỡ, đã tìm ông ta rồi.” vừa nói xong liền áy náy nhìn Cao Ngôn, “Thật xin lỗi.”

Cao Ngôn nghe Miêu Tư Lý nói lời xin lỗi, lặng đi một chút, rồi thản nhiên cười: “Việc đã qua nhiều năm rồi mà cậu vẫn để trong lòng à? Quên nó đi, cậu thấy đấy, bây giờ không phải mình đang sống rất tốt sao?”

Miêu Tư Lý cụp mắt xuống: “Dù cậu có oán mình cả đời cũng được, nhưng mình phải giữ lập trường của bản thân, hy vọng cậu hiểu được.”

Cao Ngôn cười nói: “Những lời này của cậu không biết mình đã nghe qua bao nhiêu lần, lỗ tai cũng sắp tạo thành kén rồi này. Mình với cậu quen biết nhiều năm như vậy, cậu là kiểu người gì mình còn không biết sao? Từ trước tới giờ, mình không hề trách cậu, hơn nữa con đường đó cũng là do mình chọn. Đến bây giờ, mình cũng chưa từng hối hận qua.”

Nếu không hối hận, vì sao thường xuyên gọi điện lúc nửa đêm cho mình, còn khóc nói không nên lời? Tuy nghĩ thế nhưng Miêu Tư Lý không thể nói ra khỏi miệng. Mấy năm qua, mỗi lần nói đến việc này, Cao Ngôn luôn giả bộ như chẳng hề để tâm, nhưng cô ta càng làm vậy chỉ càng khiến Miêu Tư Lý thêm áy náy.

“Nếu đổi lại là Cố Cách Cách, cậu sẽ giúp chị ta chứ?” Cao Ngôn đột nhiên hỏi.

“Sao cơ?” Miêu Tư Lý nghe nhưng không hiểu.

Cao Ngôn lặp lại lần nữa: “Ý của mình, cậu sẽ vì Cố Cách Cách mà đi cầu xin ba cậu không?”

Miêu Tư Lý ngay lập tức chắc nịch đáp: “Chị ấy sẽ không bao giờ yêu cầu như thế.”

Cao Ngôn nhìn vào mắt cô, nói: “Mình nói là nếu, có thể vì chuyện nào đó cần sự giúp đỡ của ba cậu chẳng hạn. Bây giờ chị ta đang làm ở MUMU, việc này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Nếu thế, cậu sẽ thẳng thừng từ chối chị ta giống như với mình chứ?”

“Mình...” Miêu Tư Lý cứng họng. Cô muốn nói không biết nhưng nếu lời đó ra khỏi miệng, nhất định sẽ làm tổn thương Cao Ngôn. Mà quả thật điều này cô không biết vì chưa từng nghĩ tới. Nếu có một ngày vì Cố Cách Cách, cô có nguyện ý đi cầu xin Lục Liên Thủy không?

Sự do dự của Miêu Tư Lý thực chất đã cho Cao Ngôn đáp án. Cao Ngôn còn nhớ rất rõ khi Miêu Tư Lý nói lời từ chối đã tuyệt tình đến thế nào. Dù hai người lớn lên cùng nhau, nhưng cô lại chẳng hề do dự. Thế mà cô lại vì Cố Cách Cách trở nên do dự, Cao Ngôn không nén được tự hỏi. Rốt cuộc người đàn bà kia có cái gì tốt cơ chứ?

“Rốt cuộc người đàn bà kia có cái gì tốt cơ chứ?” Cao Ngôn buột ra khỏi miệng, vấn đề này cô ta đã hỏi Miêu Tư Lý không dưới mấy trăm lần.

“Chị ấy chẳng có gì tốt, người vừa dữ, miệng lại độc, từ trước đến giờ không hề cho mình chút sắc mặt tốt, lá gan thì nhỏ, ngay cả thích con gái cũng không dám nhận.” Miêu Tư Lý nghĩ đến Cố Cách Cách, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, “Nhưng mình yêu chị ấy.”

Nụ cười dịu dàng của Miêu Tư Lý đâm đau nhói ánh mắt Cao Ngôn, cười lạnh: “Cậu yêu chị ta như thế còn chia tay được sao?”

Chỉ một câu nói của Cao Ngôn đã kéo Miêu Tư Lý trở về hiện thực. Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của cô và hình ảnh ngày đó Khâu Lộc Minh xuất hiện trong nhà Cố Cách Cách, vẻ mặt tức thì ảm đạm, cười khổ: “Bởi vì mình không còn tư cách để yêu chị ấy.” dừng một chút lại nói, “Hóa ra mẹ mình cũng không thích chị ấy cùng mình ở bên nhau, còn hao hết tâm tư tách cả hai ra. Như vậy cũng tốt, có thể chặt đứt toàn bộ si tâm vọng tưởng của mình. Chị ấy cũng thực sự không thích mình, thấy mình thân mật cùng người khác chẳng những không tức giận mà còn cười thật vui vẻ. Có phải chị ấy ước gì sau này không còn người mặt dày như mình bám lấy nữa không? Cố Cách Cách, chị có từng thích em không? Hay từ trước đến giờ chị chưa từng? Chỉ có mình em thích chị mà thôi.”

Miêu Tư Lý khi nói đến lời cuối cùng đã hoàn toàn quên mất Cao Ngôn đang ở bên cạnh, trở thành lẩm nhẩm một mình, hơn nữa còn nói năng lộn xộn.

Cao Ngôn vỗ bàn ba một tiếng, phẫn nộ đứng lên, lớn tiếng mắng: “Miêu Tư Lý, cậu đúng là tên ngu ngốc không thể cứu! Nào có người hèn mọn thích một người như cậu? Được rồi, ngoại trừ mình, mình cũng luôn hèn mọn thích cậu như vậy. Đáng tiếc cho đến bây giờ, cậu chưa bao giờ nhìn ra tình yêu của mình dành cho cậu. Cậu cứ ngồi ở đây say đến chết thối chết bẩn luôn đi, để mình xem người đàn bà kia có đau lòng vì cậu nửa phần không, hay bây giờ người ta đang vui mừng vì đã quăng được miếng dán cao như cậu, hoặc đang tiêu dao khoái hoạt chỗ nào rồi. Đồ ngu ngốc như cậu cứ tiếp tục hối tiếc đi, mình không thèm quản cậu nữa!” Sau khi mắng xong, cô ta bỏ lại Miêu Tư Lý, quay đầu rời đi, đến khi tới gara mới lấy điện thoại ra gọi, “Dì, Miêu Miêu bây giờ tốt lắm, chính là còn giận chú, nhưng con sẽ tìm cách khuyên cậu ấy. Dì cứ yên tâm!... Cũng không nghe thấy cậu ấy nhắc đến Cố Cách Cách, có lẽ đã buông xuống rồi, nếu không ngày đó cậu ấy cũng không đồng ý với dì... Dạ, con sẽ.”

Cao Ngôn cúp điện thoại rồi bước lên chiếc Bentley màu đen, nói với người lái xe mặc tây âu và đeo tai phone: “Đến sân bay.”

* * *

Nếu gặp mình thế này, chẳng lẽ Cố Cách Cách thực sự sẽ không đau lòng chút nào sao?

Miêu Tư Lý cầm lấy điện thoại di động, bấm rồi lại xóa một dãy số quen thuộc, sau một lúc lâu do dự, cuối cùng lấy hết dũng khí gọi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.