Cách Cách Giá Lâm

Chương 62: Chương 62




Miêu Tư Lý hỏi Diệp Mạn Điệp, công ty có chức vụ gì thiếu người không? Cô muốn sắp xếp cho chị hai của Cố Cách Cách vào làm.

Mặc dù Cố Vân có bằng đại học chính quy, nhưng đã bảy năm không đi làm. Diệp Mạn Điệp nghe vậy, sau một lúc trầm ngâm mới nói, thiếu vị trí “trợ lý tổng giám đốc“.

Miêu Tư Lý sợ Cố Vân sẽ thấy ấm ức nếu phải làm công việc trợ lý, đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi chị. Không ngờ Cố Vân lại thoải mái đồng ý, còn cười bảo: “Bây giờ công việc chị làm được cũng chỉ có bưng trà rót nước mà thôi.”

“Bảy năm đã ở nhà, vì sao giờ đột nhiên muốn đi làm lại?” Diệp Mạn Điệp lật bản lý lịch sơ lược trên bàn, hỏi.

Cố Vân rót một chén trà hoa lài đặt trước mặt Diệp Mạn Điệp, sau khi ngồi xuống đối diện, mới không nhanh không chậm cất lời: “Trước kia có chồng nuôi, đương nhiên không cần đi làm. Giờ chồng chạy theo người khác, tôi và con trai còn muốn ăn cơm, nếu không tay làm hàm nhai, chẳng lẽ chờ chết đói đầu đường?” Nói xong còn xua tay một chút, không biết đang tỏ vẻ bất đắc dĩ với hiện tại hay là việc biết rõ còn cố hỏi của Diệp Mạn Điệp.

Diệp Mạn Điệp không hề ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng: “Có thể tìm một người đàn ông khác nuôi.”

Cố Vân cười khẽ: “Đàn ông mà đáng tin, có lẽ heo nái cũng leo cây được. Đã mắc sai lầm một lần, làm sao có thể giẫm tiếp lên vết xe đổ đây? Hẳn Tổng giám đốc Diệp cũng hiểu rất rõ điều này nhỉ? Vì sao thiếu phu nhân không làm, lại xuất đầu lộ diện làm gì chứ?” Chị nhìn thấy trên ngón áp út tay trái của Diệp Mạn Điệp cũng giống như chị, đều đeo nhẫn nên nói vậy.

Cuối cùng Diệp Mạn Điệp cũng chuyển tầm mắt lên nhìn Cố Vân. Bộ dạng của Cố Vân và Cố Cách Cách rất giống, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Tuy ở trước mặt cô, Cố Cách Cách đã rất cố gắng che giấu, nhưng vẫn thu không hết được sự sắc bén, hơn nữa còn có ưu thế về chiều cao, có chút khí thế bức người. Ở điểm này, Cố Cách Cách và Miêu Nhã thật ra rất giống, chỉ là ở trước mặt cô, Miêu Nhã hoàn toàn không che giấu, sắc bén hệt như lưỡi dao, hoặc là chẳng bao lâu nữa, Cố Cách Cách cũng sẽ vênh váo tự đắc như vậy trước mặt cô. Không phải cô ta và Miêu Tư Lý đang yêu nhau sao? Nghĩ vậy, tim hơi nhói một chút.

Lại nhìn Cố Vân, trên người mặc một chiếc váy liền áo màu xanh nhạt, tóc dài uốn nhẹ phủ trên vai, bộ dạng điềm đạm dịu dàng, hoàn toàn không có chút sắc bén nào. Rất khó nhìn ra chị đã là mẹ của đứa trẻ bảy tuổi, đương nhiên càng khó nhìn ra chị đang đi làm, mà không phải đi uống trà. Làm gì có trợ lý nào giống như cô ấy chứ? Pha trà cho thủ trưởng còn tiện thể pha cho mình một ly (...), nét mặt cũng chẳng phải vẻ cung kính mà một trợ lý nên có, mà đang cười như có như không mang theo cảm giác thân mật. Có phải cô ấy đã làm bà chủ gia đình quá lâu, nên ngay cả lễ nghi cơ bản nhất khi làm việc trong văn phòng cũng không hiểu? Chả lẽ cũng có kiểu nói chuyện với cấp trên như vậy ư? Còn cái tư thế ngồi kia, ung dung biếng nhác, chẳng lẽ cô ấy thật coi đây là phòng khách nhà mình? Còn đảo khách thành chủ nữa chứ?! Trong mắt Diệp Mạn Điệp hiện lên vẻ không vui.

Về điểm này, thực sự Diệp Mạn Điệp đã nghĩ oan cho Cố Vân. Theo lời của Cố Cách Cách, phong tình của chị hai cô đã luyện đến cảnh giới không coi ai ra gì (...), cho dù bên cạnh chẳng có ai, bộ dạng của Cố Vân cũng sẽ quyến rũ yêu kiều như thế, tùy thời tùy chỗ đều là tư thế xinh đẹp có thể quyến rũ đàn ông.

Mặc dù Diệp Mạn Điệp có chút bất mãn đối với thái độ của Cố Vân, những vẫn trả lời câu hỏi của chị: “Tôi sở dĩ phải xuất đầu lộ diện, không phải bởi vì bị đàn ông vứt bỏ, mà do mấy năm trước chồng tôi đã qua đời vì tai nạn xe. Thế nào, Miêu Miêu không nói cho cô biết sao?”

Cố Vân có chút kinh ngạc nhìn cô, còn tưởng cô cũng như chị, trong nhà có một ông chồng “trong nhà cờ đỏ không vẫy, ra ngoài phất phất cờ màu”, bất đắc dĩ mới phải dùng công việc u mê chính mình, không ngờ thì ra do chồng đã qua đời, nghe giọng điệu dường như còn chưa tái giá. Chồng đã mất nhiều năm vẫn đeo nhẫn cưới, bây giờ còn người si tình vậy sao? Không khỏi thêm vài phần tò mò với Diệp Mạn Điệp, nhướn mày: “Thực tế, ngoại trừ biết Miêu Miêu và em gái tôi yêu nhau, còn lại hoàn toàn không biết gì.” Miêu Tư Lý cũng không phải cái radio, không việc gì lại lấy chuyện nhà đến nơi nơi tuyên truyền, còn Cố Cách Cách thì càng kín như hũ nút bịt chặt, nên quả thật Cố Vân không biết bất cứ gì. Chị cứ nghĩ Miêu Tư Lý giới thiệu cho chị một công việc nằm trong phạm vi chức quyền của cô.

Diệp Mạn Điệp dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi: “Ngay cả Miêu Miêu là con gái Chủ tịch, cô cũng không biết?”

Cố Vân ảm đạm cười: “Không biết.” sau đó như nhớ ra điều gì, “Hở? Không phải em ấy sinh ở một gia đình đơn thân sao? Em ấy nói mình không có bố.” Trước đó Cố Cách Cách mới dùng Miêu Tư Lý làm ví dụ khuyên chị ly hôn.

Diệp Mạn Điệp cầm lấy chén trà hoa lài trên bàn, mặt không thay đổi nhìn người phụ nữ trước mặt. Có vẻ rất chân thành, không giống đang nói xạo, hoặc là kỹ xảo diễn xuất của cô ấy quá tốt, đến không thể phân biệt ra thật giả. Xem ra không phải cô ấy cố ý muốn vào MUMU? Uống một ngụm trà, rồi thản nhiên đáp: “Tuy Chủ tịch họ Lục, Miêu Miêu họ Miêu. Có điều hai người họ quả thật là hai bố con, còn tôi là chị dâu của Miêu Miêu.”

Cố Vân nghe xong ngược lại không phản ứng gì nhiều: “Nghe có vẻ rất phức tạp, có điều với tôi thì chẳng sao cả, nhưng em gái tôi thì thảm.”

Diệp Mạn Điệp theo phản xạ hỏi: “Vì sao?”

Cố Vân cười vui sướng khi người gặp họa: “Mẹ của tôi bẩm sinh đã thù ghét người giàu.”

Diệp Mạn Điệp: “...”

Cố Vân đứng dậy, ôm lấy một chồng tài liệu trên bàn: “Được rồi, tôi ra ngoài trước đây. Tổng giám đốc Diệp, nếu chị có việc gì thì cứ gọi tôi.”

Diệp Mạn Điệp nhìn Cố Vân ra khỏi văn phòng mới chợt nhớ. Những lời này chẳng phải nên do mình nói sao? Dường như vị trợ lý này không hề để thủ trưởng như mình vào mắt thì phải? sau đó nở một nụ cười khổ, Có hậu đài như Miêu Nhã chống lưng, tổng giám đốc bù nhìn như mình thì tính là gì? Ngẩn người nhìn chén trà trong tay một lúc lâu, rồi lấy điện thoại cá nhân, bấm một dãy số, chờ đầu dây bên kia trả lời, nói một tiếng: “Bố.”

***

“Trưởng phòng Cố, dời cái đèn đó ra thêm 3 cm nữa, đúng rồi. Mà làm ơn xoay chuôi đèn 15 độ, đúng 15 độ, không phải 50 độ. Ta xin cô, hiểu chút kiến thức thông thường đi có được không?”

“Trưởng phòng Cố, người mẫu trang điểm xong chưa?... Vẫn chưa xong? Chẳng lẽ chờ ta tự tay vào làm à? Hiệu suất, ta muốn hiệu suất!”

“Ngay cả tạo dáng cũng không biết? Ai mời người mẫu này vậy? Trưởng phòng Cố, cô ra làm mẫu đi... Cái gì, cô không biết? Cứ bày ra mấy tư thế quyến rũ như cô thường hay làm là được... Chuyên nghiệp, ta cần sự chuyên nghiệp hơn, OK?”

“Trưởng phòng Cố, mọi người muốn uống nước, cô đi lấy nước lại đây... Không có? Không có thì đi mua, chẳng lẽ cái này cũng cần ta dạy nữa à?”

Cố Cách Cách dưới sự chỉ bảo của Miêu Nhã, bận đến chỉ muốn chết đi, cuối cùng không thể không chịu phận bất hạnh thừa nhận, vị “mẹ chồng” này của cô đúng là yêu nghiệt, còn sắp thăng cấp lên thành yêu nghiệt biến thái. Buổi sáng hiền lành hệt như Quan Âm (...), chẳng qua chỉ giả bộ cho Miêu Tư Lý thấy, còn bây giờ Miêu Tư Lý không ở cạnh, lập tức lộ nguyên hình, dùng đủ mọi cách tra tấn cô. Bà như chỉ hận sao chưa luyện được Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, để có thể trực tiếp bóp chết, xé nát cô ra.

Nhìn đi, bà ta đang nở nụ cười, bà ta đang nở nụ cười kìa!

Cố Cách Cách không nhịn được rùng mình, rõ ràng hàm răng trắng hếu của Miêu Nhã đang ánh lên một thứ màu sắc, đó là màu xanh của độc dịch.

Miêu Nhã vẫy tay về phía cô: “Trưởng phòng Cố, cô lại đây.”

Cố Cách Cách chợt cảm thấy da đầu mình run lên, nhưng vẫn cắn răng đi về phía Miêu Nhã.

Vốn ban đầu, cô có một cuộc hẹn với khách hàng, xế chiều tính đi họp bàn việc, kết quả chỉ vì một cuộc điện thoại của Miêu Nhã, mà giờ cô lại trở thành tạp vụ cho buổi chụp hình. Bất kể là việc nặng dành cho đàn ông, hay việc tỉ mỉ nhẹ nhàng dành cho phụ nữ, đều rơi xuống hết đầu cô. Từ trang điểm cho người mẫu rồi đến bố trí phông nền, thậm chí phải thay thế cho cả người mẫu để chụp hình quảng cáo son môi, với lý do của Miêu Nhã, môi của người mẫu kia không đủ gợi cảm, hơn nữa cũng chẳng cần lộ mặt (...). Tóm lại, việc có thể làm cô đều làm, việc không thể làm cô cũng làm nốt. Sau khi dùng đủ mọi cách hoàn thành, Cố Cách Cách rốt cuộc hiểu được, tiềm năng của con người thật vô hạn. Chỉ cần cho cô một đòn bẩy, cô có thể nâng cả quả địa cầu!

Miêu Nhã đưa cho Cố Cách Cách một chai nước: “Hôm nay vất vả cho cô.”

Cố Cách Cách quá được ưu ái mà thấy lo sợ, tới nỗi hai tay cũng run rẩy khi đón chai nước Miêu Nhã ban cho (...): “Cám ơn... Giám đốc Miêu.”

Miêu Nhã chỉ vào một chiếc ghế tựa bên cạnh bà: “Ngồi đi.”

Cố Cách Cách nghe lời ngồi xuống, trong lòng càng thêm cảnh giác, không biết Miêu Nhã đột nhiên tốt bụng như vậy là bởi vì lý do gì.

“Sau này khi không có người ngoài gọi ta là dì đi, hoặc là...” Miêu Nhã dừng một chút, liếc nhìn Cố Cách Cách thật lâu, “Cứ giống như Tiểu Lý gọi ta là mẹ cũng được.”

Cố Cách Cách vừa uống một hớp nước, nghe vậy liền bị sặc, vừa ho khan vừa thề. Lần sau khi nói chuyện với Miêu Nhã, nhất định không được uống gì cả.

Miêu Nhã hỏi: “Đây không phải là điều cô luôn hy vọng sao?”

Cố Cách Cách ho đến mặt mày trắng bệch, nhìn Miêu Nhã không biết phải nói gì, bởi vì cô thực sự không hiểu được suy nghĩ của Miêu Nhã.

Miêu Nhã nhướn mày, hỏi: “Hay là, cô không định sống chung với Tiểu Lý?”

Cố Cách Cách vội vàng tỏ thái độ: “Tôi đương nhiên muốn được ở bên Miêu Tư Lý.” sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn bà, “Chỉ là tôi không hiểu lắm thái độ của ngài. Hôm trước thì hận không thể tách tôi và Miêu Tư Lý ra, cả đời mong chúng tôi đừng gặp mặt, lúc này thì lại nói tôi gọi ngài là mẹ đi. Tôi muốn biết suy nghĩ thật trong lòng ngài.”

“Suy nghĩ của ta chả lẽ có trọng lượng gì sao?” Miêu Nhã nở một nụ cười trào phúng, “Ta có đồng ý hay không, đều chẳng chi phối được Tiểu Lý. Con bé bây giờ đã trưởng thành, cánh đã đủ lông, hoàn toàn coi lời của ta như gió thổi bên tai. Nếu ta không chấp nhận chuyện hai người, con bé tình nguyện không nhận ta là mẹ, chứ sẽ không rời khỏi cô. Cô có tin không?”

Cố Cách Cách khẽ lắc đầu: “Em ấy là con gái ngài, em ấy yêu ngài nhiều bao nhiêu, chẳng lẽ ngài không biết? Nếu giữa tôi và ngài thực sự đi đến bước phải chọn một trong hai, nhất định em ấy sẽ chọn ngài, quan hệ của hai người là máu mủ, như chân với tay. Người yêu mất đi vẫn có thể tìm người khác, nhưng mẹ lại chỉ có một. Nếu Miêu Tư Lý vì ngài mà vứt bỏ tôi, lúc đó tôi sẽ không chút oán hận em ấy, bởi vì tôi cũng là một người con, tôi cũng có bố mẹ. Nếu có một vấn đề khó khăn như thế đặt ra trước mặt tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn như vậy, nhiều lắm là chịu tổn thương, có thể là nhất thời, có thể là cả đời.”

Miêu Nhã thở một hơi dài: “Phải, có thể là nhất thời, có thể là cả đời. Con gái ngốc kia của ta nếu như xa cô, chỉ sợ thực sự là tiếc nuối cả đời.”

Cố Cách Cách đầy mong chờ nhìn bà: “Cho nên ngài đồng ý tác hợp cho chúng tôi?”

Miêu Nhã không trả lời ngay vấn đề, chỉ nói: “Chọn thời gian hẹn bố mẹ cô ra ăn một bữa đi. Ta muốn nghe ý kiến của bọn họ, rồi sau đó quyết định.”

Cố Cách Cách không cần nghĩ ngợi liền gật đầu. Tuy bố mẹ còn trong thời kỳ chiến tranh lạnh với cô, nhưng việc này nhất định phải giải quyết cho bằng được, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt. Cứ giận dỗi như vậy thực sự sẽ mãi là chuyện buồn lòng.

“Có điều trước lúc đó, cô sẽ phải đi gặp bố của Tiểu Lý.” Miêu Nhã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.